Chương 22.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



22.

Liên tục suốt vài ngày, Vương Nhất Bác luôn đúng giờ đúng giấc đứng dưới tầng chờ đợi.

Mới bắt đầu Tạ Tinh Vũ còn hay thích trêu chọc bọn họ, ai mà ngờ được, ngày nào cũng đối diện với gương mặt lạnh tanh của Tiêu Chiến như vậy nhưng Vương Nhất Bác vẫn có thể tiếp tục kiên trì, lại còn có vẻ càng thất bại càng thêm can đảm, hiện giờ trong lòng cô chỉ còn lại hâm mộ và ghen tỵ mà thôi.

"Hai người có thể làm lành nhanh hơn một chút được không? Em sắp không chịu nổi nữa rồi." Cô bĩu môi với Tiêu Chiến.

Thân là một anh đồng chí chỉ có thiện cảm thuần khiết trong sáng với phái nữ, Tiêu Chiến căn bản là không hề bị dáng vẻ nũng nịu bán manh này của cô ảnh hưởng.

"Ai bắt em nhìn đâu? Em chẳng cần đi làm, ngày nào cũng dậy sớm đi theo anh như vậy làm cái gì? Còn không phải là vì để xem kịch vui chắc? Đã không thu tiền vé vào cửa của em rồi mà còn chê ỏng chê ẻo, cứ ngủ nướng tiếp đi là chẳng cần phải nhìn cái gì hết không phải hay sao?"

Tạ Tinh Vũ cạn lời: "Nhất định Vương Nhất Bác không biết anh độc mồm thế này, thật đúng là làm người ta không thể thích nổi."

"Cảm ơn em đã không thích anh." Tiêu Chiến chẳng tức giận chút nào hết.

Mấy ngày nay Vương Nhất Bác liên tục thay đổi đồ ăn sáng mang tới cho anh, đã biết anh thích ăn đồ có khẩu vị nặng rồi, các món cậu mang tới cũng càng ngày càng thêm phong phú. Mặc dù ngoài miệng thì bảo cậu đừng đến nữa, nhưng đồ ăn cậu đưa Tiêu Chiến vẫn nhận lấy không sót thứ gì, đến mức mà nếu như có hôm nào đó Vương Nhất Bác không tới, vậy thì hôm đấy Tiêu Chiến sẽ không có bữa sáng để ăn.

Vương Nhất Bác thấy vậy lại càng ân cần hơn nữa.

Lạnh nhạt với cậu mấy ngày rồi, dù sao cũng phải cho cậu một chút ngon ngọt. Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, sáng ngày mai có thể lấy cớ để ngồi ké xe cậu, hỏi xem mấy ngày gần đây cậu trải qua như thế nào, sẵn tiện bày tỏ một chút tình cảm nhớ nhung của anh một cách thích hợp.

Mặc dù những nội dung mà chỉ một người có thể nhìn thấy trong vòng bạn bè của anh suốt mấy hôm nay chưa từng bị làm lơ.

Anh quả thật cũng rất nhớ Vương Nhất Bác.

Bọn họ đã từng có một đoạn thời gian sinh sống cùng nhau, mỗi đêm đều ôm lấy đối phương đi ngủ, đã từng được hưởng thụ mùi vị hạnh phúc như vậy, đột nhiên tất cả lại quay về tình trạng ban đầu, anh thật sự rất khó để làm quen.

Nhớ tới khi ấy, cho dù cả hai không làm chuyện gì cả, chỉ vai tựa vai nằm ở trên giường nói những chuyện vặt vãnh linh tinh không chút dinh dưỡng, lúc đó chẳng cảm nhận được gì, nhưng hôm nay nhớ lại bỗng thấy thật ngọt ngào quá đỗi.

Mất đi rồi mới hiểu được "đã từng có" đáng quý biết bao nhiêu.

Anh cảm thấy như vậy, cũng hy vọng Vương Nhất Bác có thể cảm ngộ được như anh.

Gần đây công việc trong tay Tiêu Chiến rất nhiều, mặc dù với kinh nghiệm của anh, muốn xử lý được những thứ này chẳng khó khăn là mấy, nhưng ít nhiều gì anh vẫn cảm thấy mệt mỏi. Có hôm buổi tối về đến nhà rồi còn phải mở máy tính lên tăng ca, sáng sớm hằng ngày đều gặp Vương Nhất Bác một lần, lúc tăng ca vẫn dùng chiếc máy tính xách tay lấy ở chỗ cậu lần trước, Tiêu Chiến cảm thấy đã thỏa mãn lắm rồi.

Buổi trưa ăn cơm ở canteen của công ty xong, anh vừa đọc tin tức trên điện thoại vừa bước vào thang máy, lúc ấy người trong thang máy rất đông, đi qua đi lại đều là những đồng nghiệp anh thường xuyên gặp mặt, ban đầu anh cũng cho rằng sẽ chẳng xảy ra chuyện gì, cho dù cảm thấy có ai đó đứng sát vào mình, anh cũng chỉ coi như là vì thang máy đông đúc quá mà thôi.

Cho đến khi có một bàn tay sờ soạng ở trên mông anh, anh mới ý thức tình hình không bình thường cho lắm.

Tất cả mọi người xung quanh đều là đồng nghiệp, anh không dám có phản ứng quá lớn, sợ rằng lỡ có hàm oan cho ai lại mang đến ảnh hưởng không tốt cho cả hai bên, nhưng mà cái tay kia lại càng ngày càng càn rỡ, anh như bị điện giật nhảy một bước lớn về phía trước, giẫm lên chân của một đồng nghiệp khác đang đứng gần đấy, cái tay kia mới biến mất không thấy tăm hơi.

Anh không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể nói xin lỗi với người đồng nghiệp vô tội bị anh đạp phải kia mà thôi.

Xung quanh rất nhiều người đang đứng, có cơ hội làm ra loại hành động này không chỉ có một người, anh không có căn cứ gì để nghi ngờ bất kỳ ai cả.

Có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi, có thể do anh quá nhạy cảm.

Anh nghĩ, quấy rối tình dục nơi làm việc không phải là hiếm, nhưng xác suất để ban ngày ban mặt làm ra chuyện như vậy với một người đàn ông thì lại chẳng hề cao.

Nhưng không biết tại sao, chuyện này cứ mãi luẩn quẩn trong đầu anh không tài nào xua đi được.

Ngày hôm sau, anh dựa theo kế hoạch ngồi vào xe của Vương Nhất Bác, nói với cậu rằng xe của anh đang đỗ ở công ty không lái về nhà, sau đó ngồi ở ghế phó lái ăn hết một cái bánh gato vị dâu tây vô cùng ngon.

Anh không kể lại chuyện trong thang máy cho Vương Nhất Bác nghe, không có chứng cứ, nói ra cũng chỉ như bắt bóng bắt gió, huống hồ Vương Nhất Bác không làm việc trong cùng một công ty với anh, nói với cậu cũng chẳng có tác dụng gì cả.

Dù cho anh có xui xẻo gặp phải loại chuyện đó thật, chẳng lẽ một thằng đàn ông hai mươi mấy tuổi như anh lại không giải quyết được hay sao?

Trên đường đưa anh đến công ty, Vương Nhất Bác kể cho anh nghe một số chuyện xảy ra mấy ngày gần đây.

Cậu nói cậu không nghe lời mẹ đi xem mắt nữa, người chị họ kia của cậu gần đây cũng không đến tìm, hình như là con chị đang bị sốt phải nằm viện, chuyện của bản thân còn chưa lo xong nên càng không có thời gian để bận tâm chuyện của cậu.

Tiêu Chiến hỏi cậu: "Em định cứ kéo dài với mẹ như vậy mãi hay sao? Thi xem ai trì hoãn giỏi hơn ai à?"

Vương Nhất Bác khẳng định chắc nịch: "Đương nhiên mẹ sẽ không thắng được em."

Tiêu Chiến nghĩ thầm trong đầu, chuyện này cũng chưa chắc chắn được.

Một người mẹ muốn khiến đứa con trai hiếu thuận của mình nghe lời, có rất nhiều cách. Chỉ có điều mẹ của Vương Nhất Bác khi đối nhân xử thế quá chú ý đến thể diện, cách làm thấp kém không được bà để vào mắt, nhưng thực tế thì, những phương pháp thấp kém ấy lại vô cùng có hiệu quả. Cứ tiếp tục giằng co quanh năm suốt tháng mãi như này, là một người mẹ, chỉ sợ bà có thể vì con trai mình mà làm bất cứ chuyện gì.

Nếu thật sự đi tới bước đường kia, tình cảnh của Vương Nhất Bác so với bây giờ càng khó khăn hơn nữa.

Nhưng anh không có biện pháp để yêu cầu Vương Nhất Bác giải quyết cho dứt điểm, ngay cả chính anh cũng không nắm chắc được, liệu một ngày nào đó trong tương lai Vương Nhất Bác có hối hận hay không.

"Anh thật sự không muốn ở cạnh em cùng nhau đối mặt giải quyết chuyện này à?" Trước khi anh xuống xe, Vương Nhất Bác đột nhiên cất lời hỏi.

Tiêu Chiến sửng sốt một lúc, sau đó cười nói: "Là em chọn cách không muốn để anh đối mặt cùng với em mà, không phải em nói em muốn tự mình giải quyết hay sao?"

"Em tự biết sai rồi, em không nên làm như vậy." Nét mặt Vương Nhất Bác như đưa đám.

Mỗi lần thấy cậu như vậy, Tiêu Chiến lại lo lắng giây tiếp theo bản thân sẽ không nhẫn tâm được nữa.

Cũng may Vương Nhất Bác sợ anh tức giận, từ đầu đến cuối đều rất có chừng mực.

Thật ra nếu lúc này cậu cường thế hơn một chút hoặc là ép buộc gì gì đó, chưa chắc Tiêu Chiến đã chống đỡ được, đối với Vương Nhất Bác, anh vốn không có chút sức đề kháng nào hết. Huống chi bọn họ đã tách nhau ra được vài ngày, chỉ có buổi tối trước khi đi ngủ anh mới buông thả để bản thân hồi tưởng lại từng chút từng chút ngọt ngào điên cuồng kia, vô luận là về tâm lý hay về sinh lý, anh đều vô cùng khát vọng người này, rất muốn gần gũi với cậu một chút rồi lại một chút nữa.

Nếu không phải Vương Nhất Bác kiềm chế quá tốt, anh thật sự là không nắm chắc được điều gì.

Nhưng cũng có lúc anh sẽ hơi tức giận, âm thầm trách móc Vương Nhất Bác kiềm chế tốt quá mức cần thiết.

"Ngày mai em phải đi công tác một chuyến, buổi sáng không thể tới gặp anh, tối thứ sáu em mới có thể trở về." Vương Nhất Bác bất đắc dĩ nói, "Anh nhớ ăn sáng đúng giờ, đừng bỏ bữa."

"Biết rồi mà."

Tiêu Chiến mở cửa bước xuống xe, trong lòng thấy thật khó chịu.

Bây giờ mới thứ ba, còn lâu mới đến thứ sáu.

Nếu Vương Nhất Bác có thể không thèm ngó ngàng gì nữa đè anh trên ghế quấn quýt một lúc thì thật tốt, cho dù chỉ là hôn môi thôi cũng được.

Anh bước chân vào thang máy đúng lúc chỉ còn vài phút nữa là hết giờ quẹt thẻ checkin, trong thang máy cực kỳ chật chội.

Bởi vì trước kia đã từng xảy ra chuyện như vậy, lần này Tiêu Chiến đa nghi nhiều hơn, không còn cắm cúi nghịch điện thoại suốt nữa, mọi động tĩnh xung quanh anh đều rất cảnh giác.

Lần này lại không xảy ra chuyện gì cả.

Anh càng thêm hoài nghi hôm qua chỉ là ảo giác của anh, mặc dù theo như anh phán đoán, khả năng đó chỉ là hiểu lầm rất thấp.

Công việc bận rộn nên anh tạm thời không để ý đến những thứ này, so với chuyện bực mình gặp phải trong thang máy, việc Vương Nhất Bác phải đi công tác tận mấy ngày càng khiến anh thấy không được vui vẻ hơn.

Khi công việc trong tay đã hòm hòm rồi, trong đầu anh đột nhiên bật ra một suy nghĩ:

Vương Nhất Bác nói phải đi công tác mấy ngày, có khi nào là đang lừa dối anh hay không?

Anh cảm thấy bản thân như này có chút sợ bóng sợ gió, bây giờ bọn họ vốn cũng không ở cùng một chỗ, tội gì Vương Nhất Bác phải bịa ra chuyện này để gạt anh chứ, anh vốn dĩ chẳng có cách nào đi chứng thực cho được. Nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới khả năng này có 0.0001% sẽ xảy ra, nếu như Vương Nhất Bác không phải đi công tác mà là đang ở bên một người nào đó, chỉ tưởng tượng ra thôi anh cũng cảm thấy sắp phát điên rồi.

Tựa như có cảm ứng giữa hai trái tim, ngay lúc này Vương Nhất Bác lại gửi tới cho anh vài tin nhắn.

Đầu tiên là một ảnh chụp màn hình, phía trên là thông tin chuyến bay, có thể thấy được thời gian cất cánh hạ cánh kèm với tên của Vương Nhất Bác, còn có cả địa điểm nơi sắp đến, đi theo phía sau là hai tin nhắn văn bản.

"Chuyến bay sáng sớm ngày mai."

"Vé bay về hôm thứ sáu vẫn chưa đặt, dự kiến là buổi tối, nhưng nếu suôn sẻ có thể sẽ trở về sớm hơn chút, em muốn đặt vé chuyến bay lúc ba rưỡi chiều, về đây rồi có khi vẫn kịp ăn bữa cơm tối."

Tiêu Chiến không nhịn được mà bật cười.

Anh gõ chữ nhắn lại: "Nói cái này với anh làm gì? Anh cũng không đến sân bay đón em đâu."

Vương Nhất Bác rất nhanh đã gửi tin nhắn trả lời lại anh.

Cậu hỏi Tiêu Chiến: "Nếu như về kịp thì, thứ sáu em có thể hẹn anh cùng ăn tối được không?"

Tiêu Chiến nghĩ: Ăn xong rồi sao nữa?

Có phải là tìm một nhà hàng bầu không khí lãng mạn một chút, sau đó gọi thêm một chai rượu vang, khi đã uống nửa tỉnh nửa say thì được Vương Nhất Bác đưa về nhà, rồi sau đó làm một ít chuyện "trước kia vẫn thích làm nhưng gần đây không thể làm" của hai người bọn họ? Nếu là như vậy, sau khi tỉnh rượu có thể không thừa nhận không? Say rượu loạn tính gì gì đó không cần phải chịu trách nhiệm đâu nhỉ?

Nếu thật đúng là thế, ngược lại anh rất sẵn lòng.

Chỉ sợ Vương Nhất Bác cứ ăn vạ bắt anh chịu trách nhiệm mà thôi.

Nghĩ như vậy, Tiêu Chiến lại không nhịn được bắt đầu thấy mong đợi.

Anh cảm thấy bản thân thật đúng là không có tự trọng, rõ ràng đã nói là chia tay tạm thời không qua lại với cậu, phải giữ khoảng cách cho đến khi mọi chuyện giải quyết xong xuôi rồi tính sau, nhưng anh lại chẳng khắc chế nổi bản thân mình, rõ ràng biết là Vương Nhất Bác cũng nhớ anh, anh cũng chẳng phải đã hết cảm giác với cậu, ngoài miệng thì nói phải có nguyên tắc, nhưng trong lòng thì lúc nào cũng nghĩ đến việc làm ra vài chuyện vi phạm đống nguyên tắc kia.

Cũng may Vương Nhất Bác không biết được trong thâm tâm anh đang suy nghĩ cái gì.

"Thứ sáu mà rảnh thì nói chuyện này sau, em cứ yên tâm làm việc trước đi đã."

Đang muốn đặt điện thoại di động xuống, lại có người khác gửi tin nhắn tới.

Là Tề Nguyên.

Tề Nguyên nói hắn mới từ nơi khác trở về, hai ngày tới sẽ ở lại đây rồi sau đó đến thành phố khác để tham gia một cuộc triển lãm nhiếp ảnh, hỏi anh liệu có thời gian để cùng nhau ăn bữa tối được không.

Tiêu Chiến nghĩ tới chuyện lần trước vẫn chưa ra mặt cảm ơn hắn liền đồng ý lời mời này, cũng nói luôn tối nay sẽ do anh mời khách.

Tề Nguyên vui vẻ đồng ý.

Đặt điện thoại xuống bàn rồi, Tiêu Chiến mới chú ý tới dưới bàn phím máy tính để bàn của anh hình như có một tờ giấy bị đè lên, giờ đang lộ ra một góc nhỏ. Anh rút tờ giấy ra nhìn thử, là một tờ giấy ghi chú không to không nhỏ, bị ai đó xé xiên xé vẹo, bên trên viết một dòng chữ: Tôi nhìn thấy cậu ở gay bar, lẳng lơ chết đi được, cho chịch nhé?

Tiêu Chiến vo viên tờ giấy thành một cục ném vào thùng rác ở bên cạnh, đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, không thấy ai khả nghi cả.

Rốt cuộc là người nào?

Là cái người trong thang máy kia đấy sao?

Anh đè xuống bất an trong lòng, quay đầu hỏi đồng nghiệp ngồi bàn bên cạnh: "Vừa rồi lúc tôi ra ngoài có ai đã tới đây à? Đồ đạc của tôi hình như bị người khác động vào thì phải."

Đồng nghiệp suy nghĩ một lúc, lắc đầu nói: "Chắc không có đâu, vừa nãy tôi có gục trên bàn ngủ một giấc, không cảm giác có ai vào đây cả."

Anh không thể làm gì khác hơn là tạm thời bỏ qua.

Tiêu Chiến vốn định hẹn Tề Nguyên đến nhà hàng buffet lần trước bọn họ đã vô tình gặp nhau kia, nhưng vừa nghĩ đến việc ngày mai Vương Nhất Bác phải đi công tác, anh lại tạm thời thay đổi chủ ý, hẹn gặp Tề Nguyên ở một nhà hàng Âu vừa khai trương quanh khu này.

Nhà hàng kia từ sau khi mở cửa đến nay vẫn luôn đông khách, cần phải đặt bàn từ trước, tiêu dùng bình quân đầu người cũng chẳng hề rẻ.

Lúc Tề Nguyên tới chỗ hẹn rất vui mừng, nở nụ cười khen anh hào phóng, còn nói hắn vô cùng thụ sủng nhược kinh.

"Anh đừng hiểu lầm nhé, bầu không khí chỗ này có hơi... một chút, nhưng thực sự là tôi vẫn luôn muốn đến đây mà chẳng có cơ hội, đúng lúc hôm nay mời anh một bữa nên muốn anh đi cùng tôi đến đây thử xem sao." Tiêu Chiến vừa xem thực đơn vừa chậm rãi nói, "Mấy đồng nghiệp của tôi đều nói nơi này không tệ, hy vọng sẽ không làm phụ lòng giá cả được ghi bên trên."

Tề Nguyên trêu đùa hỏi anh: "Có giới hạn mức giá không?"

"Đương nhiên là không rồi, anh cứ tùy ý chọn, cũng có phải là tôi không mời nổi đâu chứ." Tiêu Chiến bị hắn chọc cười.

Được cái hình thức món ăn ở quán này quả thật rất được, mặc dù giá cả có hơi đắt, nhưng Tiêu Chiến ăn vào cũng cảm thấy rất hài lòng. Tề Nguyên vừa nhìn đã thấy chính là một người có mức tiêu dùng rất cao, đánh giá của hắn về nhà hàng này cũng không thấp chút nào cả.

Bữa cơm này cũng coi như rất vui vẻ.

Tề Nguyên vốn là người hướng ngoại khéo ăn khéo nói, hắn kể cho Tiêu Chiến nghe vài chuyện lí thú khi đi chụp ảnh ở bên ngoài, Tiêu Chiến rất có hứng thú với những chuyện này, thỉnh thoảng hỏi vài câu có liên quan, Tề Nguyên đều kiên nhẫn giải đáp hết.

Ăn được giữa chừng, Tiêu Chiến chụp một bức ảnh bàn ăn, còn cố ý chụp cả một phần cánh tay của Tề Nguyên vào trong ảnh rồi đăng lên vòng bạn bè.

Đương nhiên, bài đăng này vẫn phân nhóm có thể nhìn thấy.

Mười phút sau, anh bình luận phía dưới bài đăng này một câu, nội dung là: Thống nhất đáp án, đây là nhà hàng Hazelnut trên đường XXX, mùi vị không tệ, không gian rất ổn, thích hợp để hẹn hò.

Đăng xong rồi anh liền cất điện thoại đi, nghiêm túc cùng Tề Nguyên ăn cơm tán gẫu.

Chờ đến khi bọn họ bước ra khỏi nhà hàng đã là chuyện của một tiếng sau.

Lúc tan ca là Tề Nguyên tới đón, vậy nên xe của Tiêu Chiến vẫn đang đỗ phía dưới công ty, cơm nước xong Tề Nguyên muốn lái xe đưa anh về, anh chỉ do dự trong chốc lát rồi đáp ứng.

Anh nghĩ, một tiếng đã đủ để Vương Nhất Bác từ công ty hoặc từ nhà chạy tới chỗ này rồi.

Nhưng cậu cũng chẳng xuất hiện.

Trong lòng Tiêu Chiến không nhịn được cảm thấy mất mát.

Anh tự an ủi bản thân, có lẽ Vương Nhất Bác không nhìn thấy bài đăng trên vòng bạn bè kia, cậu cũng chẳng phải kiểu người lúc nào cũng kè kè chiếc điện thoại để lướt vòng bạn bè. Có thể bây giờ cậu đang ở công ty tăng ca, hoặc có thể bởi vì ngày mai phải đi công tác nên cậu ngủ sớm, cũng có thể là vẫn đang bận rộn sắp xếp hành lý cho chuyến đi.

Anh nghĩ thay Vương Nhất Bác rất nhiều cái cớ, nhưng vẫn khó nén được mất mát trong lòng.

Tề Nguyên lái xe đưa anh đến cửa tiểu khu, anh nói cảm ơn rồi chuẩn bị mở cửa xe bước xuống.

"Không mời tôi lên nhà ngồi một lúc sao?" Tề Nguyên hỏi anh.

"Không tiện cho lắm." Tiêu Chiến lịch sự từ chối, "Chỗ tôi đang ở bây giờ là thuê chung với bạn, người ta là con gái, tôi dẫn anh lên có hơi không tiện, sau này có cơ hội lại mời anh uống cà phê nhé."

Tề Nguyên bất đắc dĩ thở dài, nói: "Tính nguyên tắc của em đúng là cứng nhắc thật."

"Lái xe chú ý an toàn, ngủ ngon."

Đưa mắt nhìn theo Tề Nguyên rời đi, Tiêu Chiến đứng tại chỗ hít sâu một hơi rồi xoay người đi vào.

Gió đêm thổi có chút lạnh, anh kéo chiếc áo dạ đang mặc trên người che kín hơn chút, sải bước đi về phía trước.

Diện tích của tiểu khu này tương đối lớn, đèn đường ban đêm vẫn luôn mờ mờ.

Gần đây không hiểu có chuyện gì, đèn đường trong tiểu khu bị hỏng không ít. Tiêu Chiến không chỉ một lần nghe được Tạ Tinh Vũ gọi điện thoại cho nhà thầu thúc giục bọn họ mau chóng sửa đèn, nhưng phía nhà thầu cứ cù cưa mãi, nhiều ngày rồi vẫn chẳng thấy động tĩnh gì cả.

Tiêu Chiến đi dọc theo lối nhỏ về nhà, thỉnh thoảng nghe được tiếng nói chuyện ở xung quanh, nhưng từ đầu đến cuối không bắt gặp bất kỳ ai trên đường cả.

Đại khái là vì thời tiết lạnh, rất nhiều người đều làm ổ trong nhà đốt lò sưởi, không muốn ra đường.

Đang đi, anh đột nhiên cảm giác được hình như có người vẫn luôn đi theo đằng sau, lúc đi ngang qua đoạn có đèn đường, anh có thể liếc mắt nhìn thấy sau lưng có một chiếc bóng bị kéo dài. Anh thả chậm bước chân, bóng người kia sẽ dừng lại, đợi đến khi anh bước nhanh hơn về phía trước, bóng người kia cũng sẽ chạy chậm đi theo.

Hiển nhiên là anh bị bám đuôi rồi!

Người đầu tiên anh nghĩ đến là Vương Nhất Bác, nhưng rất nhanh anh đã gạt đi suy nghĩ này.

Trước giờ Vương Nhất Bác làm việc gì cũng ngay thẳng, cho dù giấu anh chuyện đi xem mắt, lúc bị vạch trần cũng ngay lập tức thừa nhận, khả năng cậu làm mấy việc lén lút này không lớn lắm. Càng đừng nói cậu không cần thiết phải làm chuyện như vậy, nếu quả thật muốn gặp mặt cứ trực tiếp đánh tiếng với anh, cũng không phải là anh sẽ phớt lờ cậu.

Không phải Vương Nhất Bác thì còn có thể là ai được chứ?

Anh đột nhiên nghĩ tới cái người thần bí ở công ty kia.

Có thể ở trong thang máy quấy rối tình dục rồi còn viết giấy kiểu đó đè dưới bàn phím của anh, không ai đảm bảo tên đó sẽ không làm ra chuyện gì quá khích hơn nữa. Vị trí làm việc ở công ty của anh cũng không thể coi là bí mật, lúc chưa mua xe anh đã từng ngồi nhờ xe của đồng nghiệp, mua xe rồi cũng có vài đồng nghiệp đi nhờ xe của anh, biết anh đang sống ở đây cũng có vài người.

Có lẽ người kia nằm trong số đó.

Mặc dù không phải là anh không chống cự nổi khi gặp phải mấy chuyện như này, nhưng anh không nắm chắc được rốt cuộc người kia có mục đích gì, liệu trên người có mang theo thứ đồ gì có thể chế ngự được anh hay không. Nếu như anh không suy nghĩ kỹ đã đi về nhà, bị người kia biết được địa chỉ cụ thể, có khi nào sẽ càng thêm nguy hiểm không đây?

Anh vừa bước nhanh hơn vừa suy tính cách đối phó.

Vẫn không thể cứ thế này mà về được, anh nghĩ.

Tuy rằng đường trong tiểu khu rất quanh co phức tạp, nhưng dù gì anh cũng đã sống ở đây được một thời gian, có thế nào thì cũng sẽ nắm rõ đường đi lối lại hơn hẳn một người chưa từng sống ở đây ngày nào. Anh bước nhanh hơn vòng qua một con đường khác, thừa dịp người phía sau chưa đuổi kịp, anh lập tức lách mình núp vào lùm cây ở sau khúc quanh.

Đến khi người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bjyx #fanfic