9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Mặc Dư ngủ gật lúc nào không hay. Tiêu Chiến thức dậy trước, dụi dụi mắt nhìn về phía đối diện. Trần Mặc Dư vẫn đang ngủ say sưa, anh chẳng lỡ đánh thức cậu ta dậy. Chỉ ngồi nhìn một cách ân cần đến lạ, từ gương mặt điển trai đến thân hình vạm vỡ trạm trổ đầy vết sẹo và xăm mình. Cũng chẳng biết tại sao anh và cậu ta lại quen nhau? Rõ ràng hai người ở hai phía đối cực, ấy thế mà lại thân đến lạ. Tiêu Chiến thấy có vẻ anh đã quên mất cuộc gặp mặt đầu tiên của hai người. Chỉ biết rằng Trần Mặc Dư hiện tại như một mắt xích quan trọng giúp anh nhớ lại quá khứ. Ở cùng cậu ta, anh đã nhớ lại một số thứ, chỉ là mơ hồ không nhận thức được những thứ đó là gì. Chính là dạo gần đây, anh liên tục mơ được những giấc mơ kì lạ. Trong giấc mơ đó chẳng có gì ngoài những tiếng khóc thảm thiết của những đứa trẻ con, thật là khiến anh muốn quên đi. Nó thống khổ..nó đau đớn và nó làm anh cảm thấy thật quen thuộc. Chính vì anh không còn một chút kí ức gì về tuổi thơ, nên anh càng muốn nhớ lại. Nhỡ đâu lại nhớ được điều gì đó quan trọng? Nhỡ đâu đứa trẻ đó lại là mình của quá khứ? Anh có cảm giác ngoài cha mẹ, anh còn một người thân nữa, như anh hoặc em trai chẳng hạn? Chỉ là...không nhớ ra nổi...

- Một Beta như cậu, đáng ra phải sống một cuộc sống bình bình ổn ổn. Cậu cũng chẳng phải Omega nhưng quãng thời gian qua thực quá khó khăn, đúng chứ?

Lời nói trong vô thức của Tiêu Chiến vô tình như lời bộc bạch của chính bản thân anh. Cuộc sống của anh...liệu có thực sự sung sướng giống như lời đồn không? Chi bằng tiêu dao tự do tự tại bay nhảy khắp nơi như Mặc Dư, có khi lại hay...Không hề bị gò bó...

Tiêu Chiến lắc lắc đầu, tỉnh táo lại. Cuộc sống của anh là cuộc sống nhiều người mơ ước, là cuộc sống giàu sang nhung lụa, anh còn than thở cái gì? Tiêu Chiến thở dài, bản thân sao lại trở nên không biết điều như vậy?

- Tiêu Chiến, em không thấy khổ. Dù có thêm một người nữa xuất hiện trong cuộc đời em, em cũng không thấy khổ.

Trần Mặc Dư đột ngột ngồi thẳng dậy, đối diện với Tiêu Chiến. Anh bị lời nói khi nãy làm cho tỉnh ra khỏi dòng suy nghĩ...

- Em biết em không giàu, gia cảnh em không tốt, bản thân em không hoàn hảo. Nhưng....anh trốn cùng em đi

- Trốn? Sao lại phải trốn? Trốn đi đâu?

- Anh...chưa biết?

Tiêu Chiến từ tốn lắc đầu. Trần Mặc Dư nắm chặt tay, cắn chặt răng

- Tiêu Gia và Vương Gia có liên hôn. Vương Nhất Bác nhất quyết muốn làm bạn đời của anh

Tiêu Chiến mở to mắt, không tin nổi điều Trần Mặc Dư vừa nói. Cố gắng cười gượng rồi lắc lắc đầu. Hai tay quơ loạn xạ, gắng tự an ủi bản thân

- Mẹ tôi, bà ấy sẽ không làm vậy...

- Phu Nhân bảo bà sẽ suy nghĩ. Đồng nghĩa với việc chuyện liên hôn có khả năng xảy ra...

Tiêu Chiến không thể tin nổi đứng bật dậy. Không còn vẻ hiền lành dịu dàng khi nãy, gương mặt anh đằng đằng sát khí, lộ rõ vẻ tức giận cùng bức xúc đến đỉnh điểm

- Vương Nhất Bác...cậu ta nghĩ mình là ai chứ? Không rõ tôi là ai sao? Tôi không gả cho cậu ta, không ai có thể ép tôi gả cho cậu ta. Cậu ta muốn chơi với Tiêu Chiến tôi sao? Được, tôi sẽ chơi với cậu ta đến cùng.

Trần Mặc Dư cúi thấp người. Vốn dĩ Tiêu Chiến mạnh miệng như vậy, là vì anh ấy vốn đã quên hết thảy những việc trước kia. Bị chính những người thân cận nhất đối xử và hành hạ như thế nào nếu như anh không nghe lời. Vả lại, với gia thế của anh bây giờ, anh lấy cái gì mà bảo đảm rằng phần thắng 100% sẽ thuộc về anh. Bản thân là một con rối mà lại không hề hay biết. Trần Mặc Dư không muốn nhìn thấy anh bị tổn thương hơn nữa. Dù hôm nay có phải làm gì, cũng quyết không để anh rơi vào tay kẻ khác. Ngoài cậu ra, không ai đủ tốt để xứng với anh. Đó chính là suy nghĩ của cậu ngay lúc này.

- Tiêu Chiến, em xin lỗi...

Tiêu Chiến giật mình định quay lại thì đã bị Trần Mặc Dư đánh một quyền vào gáy rồi ngất lịm đi. Anh bị cậu bế xốc lên rồi tìm đường ra khỏi dinh thự. Nhanh chóng đưa Tiêu Chiến đến nơi một chiếc xe tay ga cỡ lớn đang đậu ở lề đường, Trần Mặc Dư để cho Tiêu Chiến dựa vào lưng và ôm chặt lấy anh, không để anh rơi xuống, rồi sau đó phóng đi thật nhanh

"Em xin lỗi, chỉ có cách này em mới giữ được anh"

___________________________________

_Tiêu Gia_

Vương Nhất Bác tức giận cầm lấy chiếc cốc sứ đập mạnh xuống đất, khiến cho các mảnh vỡ văng tung toé khắp nơi. Tiêu Phu Nhân giật nảy người, nhanh chóng nép vào lòng ngực của Tiêu Lão Gia. Cậu không những tức giận đến không kiềm chế được, còn thiếu điều muốn giải quyết luôn hai lão già này cho khuất mắt. Camera tua đi tua lại cảnh Tiêu Chiến bị đánh ngất rồi đưa đi, khiến Vương Nhất Bác không tự chủ được mà ôm mặt rồi ngồi thụp xuống. Không ai biết vẻ mặt được che sau đôi bàn tay của Vương Nhất Bác lúc này đáng sợ đến mức nào, chỉ biết mọi người xung quanh đó đến thở mạnh ra cũng không dám. Mọi động tĩnh lúc này đều thu gọn vào Vương Nhất Bác

Cậu đứng dậy, mắt vẫn nhắm chặt như không muốn chấp nhận việc bạn đời tương lai của mình bị bắt cóc một cách trắng trợn, còn là từ một người mà mình quen biết. Nhất Bác chỉ tay về phía hai người kia rồi hắng giọng

- Nếu không tìm được anh ấy, tôi quay về đây giết hai người.

Nói rồi Vương Nhất Bác rời đi ngay sau đó. Bộ dạng không thể khẩn trương hơn, lên xe rồi đóng sầm cửa lại. Trong lòng gặm nhấm một nỗi lo cùng sự tuôn trào mãnh liệt từ việc bị người khác cướp lấy thứ quan trọng. Đối với Alpha, đó chính là một sự sỉ nhục. Một Beta như Trần Mặc Dư định làm gì Tiêu Chiến của cậu?

"Tôi thề nếu anh dám động đến dù chỉ một sợi tóc của anh ấy, tôi sẽ chặt tay anh. Trần Mặc Dư.."

Rút lấy chiếc điện thoại từ trong túi quần rồi bấm một dãy số quen thuộc, Vương Nhất Bác thét thẳng vào điện thoại

- Alvin, tìm cho tôi vị trí của Trần Mặc Dư. Nhanh và ngay lập tức nếu không tôi thề sẽ giết cậu.

___________________________________

Tiêu Chiến lờ mở mở mắt, cảm nhận ánh nắng từ phía cửa sổ truyền vào, cùng sự mềm mại của chiếc giường êm ái đang làm Tiêu Chiến bảy phần mông lung. Nhưng ngay sau đó, một cơn đau nhức từ phía cổ truyền đến làm hai mắt còn mờ mịt của anh sáng rõ. Đây không phải là phòng anh. Đây là một căn phòng nhỏ chỉ vỏn vẹn có một cái giường, một cái tủ và một bộ sopha. Trên tường đã hôi mùi ẩm mốc có rất nhiều vết chạm trổ cùng nét vẽ kì quái, trải dài khắp căn phòng. Tiêu Chiến có cảm giác mình đang bị bắt cóc. Nhưng nó lại không hẳn như bị bắt cóc...

- Ai da..

Tiêu Chiến ngồi dậy. Mái tóc rũ xuống che đi đôi mắt đang hiện rõ vẻ sợ sệt. Anh không bị trói, cửa cũng không khoá. Nhưng điều làm anh lo lắng nhất lúc này...tại sao ở cổ...lại có cảm giác đau nhức đến vậy?

Đưa tay lên cổ và sờ vào vị trí làm anh cứng nhắc toàn thân nãy giờ. Những gì anh nhìn thấy ngay lúc này là những giọt máu nhỏ len lỏi qua những kẽ ngón tay...

Đánh dấu...

Anh bị ai đó đánh dấu rồi....


- Không...không...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC