Chương 18 Thiên Hương lầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi giải quyết xong mọi việc ở Bách Hoa lâu, mọi người liền cùng nhau rời khỏi. Chỉ là lúc đến thế nào lúc đi lại nhiều thêm một người khiến tâm tình Tiêu Chiến suốt mấy ngày nay thật không mấy tốt.

Y nhớ đêm hôm trước, lúc cả bọn sắp sửa rời đi, Triệu Thanh Y đột nhiên ở đâu lại chạy tới trước mặt bọn họ khẩn thiết quỳ xuống. Đối với hành động cảm kích quá mức chân thành của nàng ta, Tiêu Chiến lúc bấy giờ cảm thấy vô cùng hoang mang.

Vốn tưởng Triệu Thanh Y chỉ vì đa tạ ơn nghĩa của bọn họ đã ra tay giải vây cứu giúp, không ngờ sau đó nàng ta lại nói...

Ờ thì, đây chính là một câu chuyện dài kể mãi cũng không hết...

Đại loại như Triệu Thanh Y vốn xuất thân từ một gia đình thôn dân nghèo khó, thôn này được gọi là thôn An Lạc nằm xa tít ở tận vùng biên giới giao nhau giữa Bắc Cảnh và Đột Quyết. Mặc dù được gọi là An Lạc thôn nhưng sự thật mà nói người dân ở đây cuộc sống không hề sung túc giống như tên gọi của nó. Là một vùng đất nghèo nàn cằn cõi, trồng hoa hoa không nở trồng trái trái bị sâu ăn, đã thế lại còn thường xuyên xảy ra thiên tai dịch bệnh. Cho nên để hình dung nơi này chỉ có thể dùng bốn chữ đó là "nghèo xơ nghèo xác".

Cũng không biết có phải do tình trạng đời sống quá kham khổ hay không, cha mẹ họ hàng của Triệu Thanh Y tất thảy đều đã qua đời từ lâu không còn sót lại một ai.

Mấy năm trước, vì lý do tìm kế mưu sinh nàng ta phải lưu lạc tha hương, sau cùng lại rơi vào chốn thanh lâu, trở thành thứ mua vui cho những đại công tử có quyền có thế đến đây tìm khoái lạc qua những cuộc buôn hương bán phấn. May mắn thay lúc đó nàng gặp được một vị tú bà hiểu chuyện, trông thấy cô nương này tài sắc vẹn toàn, phẩm hạnh cao quý, cũng không đành lòng ép uổng. Cho nên Triệu Thanh Y mới thoát khỏi vận mệnh triệt để chìm xuống bùn nhơ.

Đến nay, thời gian đã qua hơn ba năm, Triệu Thanh Y dựa vào bán nghệ cũng sớm tích lũy được một khoảng tiền kha khá. Nàng ta vốn có ý định tự mình chuộc thân sau đó rời khỏi nơi trăng hoa này trở về thôn An Lạc, trước hết sửa sang phần mộ người thân, sau đó ở tại nơi đây mở một quán trà nho nhỏ hoặc một tiệm thiêu thùa gấm vóc, sống bình yên đến hết quãng đời còn lại.

Dù vậy, sau khi tính toán kỹ lưỡng, số tiền chuộc thân quả thật không hề nhỏ nếu không muốn nói là rất rất cao, chuộc thân xong rồi lộ phí còn lại chẳng được bao nhiêu. Điều đáng bận tâm hơn chính là khoảng cách từ kinh thành đến thôn An Lạc vô cùng xa xôi. Nàng một thân một mình, trên người còn mang theo nhiều vàng bạc châu báu, cộng thêm nhan sắc xinh đẹp tuyệt trần, Triệu Thanh Y nếu cứ như thế mà nghênh ngang đi lại thật chẳng khác nào một con cừu non béo bở đang vẫy tay mời gọi người khác đến xơi. Tất nhiên nàng ta cũng không ngốc như thế, cảm thấy phương án kia không khả quan, liền không làm. Bất quá đợi thêm vài năm nữa, tích góp được một số tiền lớn hơn, sẽ đến tiêu cục danh tiếng trong thành, mời bảo tiêu hộ tống mình quay trở về.

Nhưng Bách Hoa lâu lại chẳng phải nơi tốt đẹp gì, nó đích thị là một vũng nước đục bùn đen, mai này có xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay không vẫn còn là một ẩn số. Nếu có cơ hội rời đi, Triệu Thanh Y tất nhiên phải nắm chặt trong tay không dại gì bỏ lỡ.

Mà cơ hội từ trên trời rơi xuống này của nàng ta, có thể nói chính là do một tay Tiêu Chiến ban tặng. Nếu không phải y trong lúc ngồi chơi xơi nước nhận lời cảm tạ hỏi han của Liễu Nương, thuận miệng nói ra bọn họ muốn đến Đột Quyết một chuyến, Triệu Thanh Y cũng không hạ quyết tâm chạy tới cầu xin mọi người dẫn nàng ta theo.

Lúc này nghĩ lại, Tiêu Chiến thật rất muốn quay về khi đó tự tay vả cho bản thân mình mấy cái. Nhưng y lại không hề cảm thấy hối hận vì quyết định đã đưa ra. Thân là nam tử hán đại trượng phu, không thể chỉ vì chút khó chịu trong lòng mà mặc tình cô nương nhà người ta sống chết. Chuyện ích kỷ hèn mọn như thế này y làm không được.

Nhưng dù là vậy, tâm tình lại chính là thứ không cách nào điều khiển. Cộng thêm việc ngay sau khi rời khỏi, Vương Nhất Bác nói hắn có sự vụ cần phải quay về hoàng cung, bảo Tiêu Chiến yên tâm ở lại phủ tướng quân chờ hắn.

Bởi vì Vương Nhất Bác sớm biết Tiêu Chiến vốn không thích ở trong cung, mấy ngày này hắn còn có việc hệ trọng cần phải xử lý, cho nên để y ở lại phủ tướng quân coi như là lựa chọn tốt nhất.

Kết quả qua hết năm ngày, Tiêu Chiến vẫn chưa đợi được Vương Nhất Bác xuất hiện, một mình y ngốc lăng ở trong tướng quân phủ cảm thấy vô cùng buồn bực.

Ờ thì... cũng có Vĩnh Ân và Viễn Ái luôn theo sát bên cạnh, nhưng trò chuyện với hai tên đầu gỗ này đối với Tiêu Chiến mà nói, kỳ thực là một việc vô cùng nhàm chán, có cũng như không nên cuối cùng y quyết định chạy đến khách trọ tìm Vân Tư, rủ rê nàng ta ra ngoài dạo chơi cho khuây khỏa.

Trong khi Tiêu Chiến một mặt phấn khởi chạy đến quán trọ tìm Vân Tư thì lúc này ở trong quán trọ lại không nhìn thấy bóng dáng nàng ta đâu, mà chỉ thấy một tên đáng ghét đang ngồi ngạo nghễ vắt chân trên chiếc cầu thang, miệng lưỡi trơn tru, nháy mắt hết chỗ này đến chỗ khác ra sức trêu hoa ghẹo nguyệt. Tên đó còn có thể là ai, ngoài gã hái hoa đại đạo danh chấn giang hồ mà y tốn công tốn sức bắt về nữa đây.

Nghe đâu sư muội của y vừa hóng hớt được ở bên ngoài khu rừng phía tây thành phát hiện một loại bò cạp tím vô cùng độc lạ, thế là nàng ta không nghĩ ngợi gì lập tức phóng thẳng lên ngựa phi nhanh tới đó.

Cuối cùng Tiêu Chiến không tìm được ai đành phải miễn cưỡng nhếch môi hỏi tên vô lại trước mặt:

"Ngươi...đi uống rượu không?"

.

.

Thiên Hương lầu

Trên đường cái kinh đô, không khí đậm mùi ngào ngạt nắng xuân, oi ả nóng rang, người người vẫn đi đi lại lại tất bật lướt qua nhau tạo nên một mảnh ồn ào náo nhiệt. Người nên bán thì bán, kẻ nên mua thì mua, khách dạo chơi thì cứ dạo chơi.

Không mấy ai để ý tới, trên lầu hai của một toà tửu lâu tráng lệ, nam nhân trên người vận bộ bạch y, dung mạo kiều mị xuất trần đang ngồi bên cửa sổ, đem ánh mắt ủ dột nhoài ra bên ngoài, dán chặt xuống mặt đường nhộn nhịp, mà trên gương mặt của nam nhân kia từ đầu đến cuối lại không hề có lấy một tia hứng thú. Thức ăn sớm đã được đem ra cũng bị y bỏ mặc một bên chẳng thèm màn tới.

Nghe thấy tiếng Tiêu Chiến ở đối diện cứ than ngắn thở dài, Tà Phong ngồi bên này đối với vò rượu Mao Đài được ủ ba mươi năm trước mặt tự cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.

Hắn nghiêng đầu, gương mặt vẫn mang nét cười gian xảo như cũ nhưng trong mắt thấp thoáng sự bực tức cất giọng:

"Ta nói ngươi a đại mỹ nhân, chính là ngươi tìm ta đến uống rượu. Bây giờ lại trưng ra cái vẻ mặt đó cho ai xem. Ngươi đừng tưởng ngươi đẹp muốn làm gì thì làm, xuất hiện ở đâu nơi đó liền trở thành cảnh đẹp ý vui. Ngươi coi ngươi bây giờ, rượu gì cũng bị ngươi làm cho mất hết mùi vị."

"Im miệng! Lo uống rượu của ngươi đi." Tiêu Chiến thu lại tầm nhìn, liếc xéo Tà Phong bằng nửa con mắt, giọng bất hảo nói, "Đừng quên ngươi bây giờ vẫn đang nằm trong tay ta. Chỉ có ta quản ngươi, ngươi có tư cách gì quản vẻ mặt của ta."

"Được, được, được. Không quản, không quản." Vẫn là điệu cười quen thuộc, Tà Phong bày ra vẻ mặt giả lả, thuận tình nhấp thêm ngụm rượu vội lia mắt xuống đường tiếp tục hóng tiểu mỹ nhân đang qua qua lại lại.

Được một lúc, hắn tình cờ ngó qua lại thấy Tiêu Chiến tư thái nhàm chán, từ trong ống tay áo chậm rãi lấy ra hai cái bình ngọc màu trắng xanh đặt lên bàn. Y đem một cái trong số đó mở nắp rải chút bột phấn lên lòng bàn tay, sau đó từ trong chiếc bình còn lại rất nhanh bò ra một con sâu róm mình mẩy ú na ú nần, béo tròn ục ịch, toàn thân một màu đỏ tươi như màu máu. Chẳng mấy chốc, đám bụi phấn trên tay Tiêu Chiến đã bị nó hăng say ủi sạch.

Tà Phong nhìn chằm chằm vào con sâu kia, khẽ nhíu mày...

"Thứ này...là Nhu trùng?"

"Xem ra ngươi cũng có chút hiểu biết." Tiêu Chiến dùng đầu ngón trỏ vẻ mặt thích thú điểm điểm lên đầu con sâu kia điềm nhiên nói, "Nhưng ở trong tay ta nó gọi là tiểu Nhu."

Tà Phong khẽ rùng mình, ai đời cái tên xinh đẹp đáng yêu như thế lại bị Tiêu Chiến đem đi đặt cho cái thứ kinh khủng này.

Tiểu Nhu!? Cứ nghĩ tới con sâu mềm mềm trơn trượt đang lúc la lúc lắc trên tay Tiêu Chiến tên là tiểu Nhu, Tà Phong cảm thấy ớn lạnh chết đi được.

Tiêu Chiến sau khi cho nó ăn no nê một bụng, nó ngoan ngoãn cuộn thành một đoàn nằm trên tay y, nhắm nghiền mắt, ra vẻ đang rất hưởng thụ. Tiêu Chiến thong thả đem Nhu trùng thu lại vào trong bình, xong mới quay sang nhìn Tà Phong, vẻ mặt khinh thường:

"Doạ ngươi sợ rồi sao? Cũng tốt, biết điều thì đừng có chọc giận ta, bằng không ta cho ngươi nếm thử chút mùi vị..."

Nghe giọng điệu hăm doạ tà ác của Tiêu Chiến, lại nghĩ đến con sâu khủng bố vừa rồi, da gà da vịt của Tà Phong đều nổi hết cả lên, yết hầu của hắn nhấp nhô khó khăn nuốt xuống một ngụm. Đâu phải hắn không biết thứ Nhu trùng đó là gì.

Nhu trùng hay còn gọi là Hoả trùng, đây là một loại trùng độc trên người mang theo hoả khí, nó dựa vào việc nuốt độc dược để duy trì sự sống. Đương nhiên chính bản thân nó cũng là một loại kịch độc, sức tàn phá hủy diệt cơ thể của nó hoàn toàn không thua kém Thất Sát Liên. Loại Nhu trùng này một khi thâm nhập vào cơ thể, mỗi một nơi nó đi qua đều giống như có dòng dung nham nóng đỏ sục sôi đang chảy dưới da. Đau đớn nóng rát bốc lên trong từng lỗ chân lông, giống như đem ký chủ thiêu đốt đến khô cạn máu thịt, bỏng rụi bào mòn cả xương lẫn tủy.

"Độc ác, quá độc ác!" Tà Phong lắc lắc đầu cảm thán, "Sư huynh muội các người đúng là độc phụ chi tâm, suốt ngày toàn dùng mấy thứ bàng môn tả đạo để hãm hại người vô tội."

Độc phụ chi tâm? Vô tội?

Tiêu Chiến súyt chút nữa bị mấy lời của Tà Phong làm cho hộc máu.

Tuy nói Nhu trùng là kịch độc nhưng độc dược không nhất thiết chỉ dùng để hại người, nếu biết cách phối hợp nó cũng có thể trở thành linh đơn diệu dược cải tử hoàn sinh. Nhu trùng cũng vậy, nó có khả năng tinh lọc kịch độc, giữ lại toàn bộ thành phần chất độc tinh túy nhất có trong các loại hoa thảo, bò cạp, côn trùng, rắn rết,... Tác dụng này đối với việc điều chế dược liệu cứu người trước nay luôn giúp đỡ không ít.

"Ngươi nói ai là độc phụ?"

Tiêu Chiến nóng nảy lên tiếng, vốn đang định phản bác Tà Phong thì bỗng nhiên từ dưới phố đột ngột truyền tới một trận ồn ào không nhỏ. Y theo bản năng đưa mắt nhìn xuống. Dân chúng ở bên dưới từ khi nào đã tụ tập thành hai hàng dài đông nghẹt, chen lấn xô đẩy xếp ở hai bên, chỉ chừa lại một lối đi khá lớn ở giữa, giống như đang chờ vây xem một cái gì đó diễu hành ngang qua. Ai nấy chụm lại bàn tán xôn xao, Tiêu Chiến thầm nghĩ đây có lẽ là một sự kiện hệ trọng.

Tiếp theo sau đó một đoàn người ngựa từ ở phía xa dần dần tiến tới.

Ở khoảng cách này, Tiêu Chiến có thể nhìn thấy kẻ dẫn đầu của đám người đang được nói tới là một vị tướng quân trung niên, trên người mặc khôi giáp uy nghiêm đang thúc ngựa chầm chậm đi về phía trước. Đôi mắt thâm trầm của ông ta không ngừng cẩn thận quan sát xung quanh, binh lính tháp tùng ở phía sau ước lượng cũng có hơn mấy mươi người thần sắc lạnh lùng bủa vây tứ phía. Mà ở giữa chỉ vỏn vẹn có một chiếc xe tù nhân đang bị mấy con ngựa phía trước chầm chậm kéo đi.

Lúc này, Tiêu Chiến nhìn đến người trong xe tù kia, lòng không khỏi thảng thốt.

Hắn là một nam nhân, dựa vào thân hình mà đoán có lẽ chỉ khoảng tầm ngoài hai mươi tuổi. Đầu tóc rũ rượi rối bời gần như che đi hết nửa gương mặt, cộng thêm việc trên người có nhiều vết máu loang lổ, ướt có khô có đan xen lẫn nhau, xem ra hoàn toàn không thể nhận diện. Y phục tù nhân không ngoại lệ cũng hoàn toàn bị nhuộm bởi một màu đỏ thẫm xác xơ nhơ nhuốc. Cả người hắn bị dây xích sắt nặng nề trói gô. Dù nhìn ở một khoảng cách khá xa nhưng từ trong bộ dạng mềm oặt buông thõng của người kia, Tiêu Chiến liền biết gân cốt toàn thân của hắn đều đã đứt. Xem ra trước đó phải chịu qua cực hình tra tấn dã man.

Tiêu Chiến trong lòng có chút cảm thương, y thầm thở dài, định quay sang hỏi Tà Phong xem hắn có biết chuyện gì hay không. Đúng lúc, phía bên bàn cạnh chỗ Tiêu Chiến ngồi không xa có một nam nhân cũng đang thắc mắc vấn đề giống hệt như y, tên đó đang quay sang hỏi thăm người bên cạnh:

"Minh huynh, người đó là ai vậy? Hắn phạm phải tội gì mà thành ra đến nông nỗi này?"

Người kia nghe vậy cũng không chần chừ đáp lại:

"Dương huynh ngay cả chuyện này cũng không biết sao? Cả kinh thành mấy ngày nay đều đã ầm ĩ hết lên rồi." Nam nhân được gọi là Minh huynh thong thả nhấp một ngụm rượu cho thấm giọng rồi tiếp tục nói, "Người dưới đó ấy à...chính là Tấn Vương, hoàng thúc của đương kim thánh thượng. Nghe đâu vụ án xảy ra vào hôm tết nguyên tiêu, Thánh nữ Ba Tư bị người ta cưỡng hiếp sau đó giết chết, thi thể được phát hiện trôi dạt ở bên bờ hồ Thiện Nguyện, hung thủ không ai khác chính là Tấn Vương. Hơn nữa, bởi vì vụ việc ảnh hưởng trọng đại, Trấn Bắc Vương sau đó còn cho người lục soát Vương phủ cuối cùng phát hiện ra chứng cứ Tấn Vương cấu kết ngoại bang mưu đồ tạo phản. Với tội danh kể trên không nói cũng biết kết cục đương nhiên chỉ có một, sáng sớm hôm nay Trấn Bắc Vương đã hạ thánh chỉ xử tử Tấn Vương, giờ ngọ ba khắc giải đến pháp trường bêu đầu thị chúng hòng để răn đe kẻ khác..."

.

Tiêu Chiến sau khi dỏng tai lên nghe ngóng đoạn đối thoại của hai kẻ bên kia, cả người y âm thầm đổ mồ hôi lạnh.

Vương Nhất Bác không hổ danh là bạo quân, đối với hoàng thúc ruột thịt của mình còn có thể ra tay tàn nhẫn đến vậy. Nhìn bộ dạng của Tấn Vương bây giờ thống khổ cực hạn. Tiêu Chiến chợt nghĩ tới một câu nói "gần vua như gần cọp", quả nhiên lời này không sai đi đâu được.

Càng nghĩ Tiêu Chiến càng cho rằng sau này y nhất định phải tìm biện pháp chạy khỏi tên bạo quân kia càng xa càng tốt, tránh để hắn một ngày nào đó tâm tình tồi tệ đột nhiên hứng thú chạy đến tìm y đàm đạo nhân sinh. Lúc đó y có kêu trời trời cũng không nghe, kêu đất đất cũng không thấu. Chỉ có thể hình dung kết cục của y lúc bấy giờ bằng một từ thôi..."thảm" a...

Trong lòng đủ loại cảm xúc phức tạp đan xen, Tiêu Chiến còn đang nghĩ dù gì Tấn Vương phạm tội giết người, xử trảm là phải, nhưng chém đầu thì cứ chém đầu thôi cần gì phải hành hạ thân xác hắn đến mức như vậy.

Bạo quân đúng là bạo quân. Thất đức quá rồi.

Cơ mà khoan đã... Phạm tội giết người?

Như chợt nhận ra nội dung của đoạn đối thoại ban nãy có điều không đúng. Tiêu Chiến băn khoăn suy nghĩ giây lát, vẫn không thể nào giải đáp thắc mắc trong lòng đành phải miễn cưỡng quay qua hỏi Tà Phong:

"Nè, lúc nãy ngươi có nghe thấy lời của hai tên bên đó nói không?"

Tà Phong thái độ dửng dưng gấp lên miếng thịt "Ừ" một tiếng, sau đó bỏ vào trong miệng nhai nhồm nhoàm, giọng điệu nghe có vẻ thuận tình hơn hỏi lại, " Vậy thì sao?"

Tiêu Chiến thậm thà thậm thụt, ngoắc ngoắc tay kêu Tà Phong lại gần nhỏ giọng:

"Rõ ràng chính ngươi đã nói ngươi tận mắt nhìn thấy người cưỡng hiếp giết chết Thánh nữ Ba Tư là công tử của phủ doãn thành Đông Lăng Thương Hải, sao bây giờ hung thủ lại trở thành kẻ khác. Liệu có phải do tên bạo quân kia háo sắc đến lú lẫn hồ đồ, xử án oan cho người ta rồi không?"

Tà Phong đối với lời này từ chối cho ý kiến, hắn nhìn Tiêu Chiến như nhìn một kẻ ngu ngốc còn tỏ ra nguy hiểm, rồi đột nhiên bật cười:

"Ta thấy ngươi mới là kẻ yêu đương tới lú lẫn, lời này của ngươi nếu để truyền đến tai Trấn Bắc Vương không biết sẽ bị chặt làm mấy khúc..." Tà Phong một mình tự biên tự diễn, không biết tưởng tượng ra tình cảnh gì, cười đến hả hê không dừng lại được, "Ngươi ấy à, lúc đó chưa biết chừng bộ dạng còn thê thảm hơn Tấn Vương bây giờ... Một con thỏ bị vặt trụi lông cứ nghĩ tới là thấy đáng thương rồi! Ha ha ha..."

Tiêu Chiến mặt không biểu tình chậm rãi móc từ ống tay áo ra chiếc bình ngọc có chứa tiểu Nhu ban nãy nhẹ nhàng đặt lên bàn, Tà Phong thấy vậy lập tức im bặt. Hắn tằng hắng mấy tiếng sửa sang lại giọng nói sau đó ngồi ngay ngắn đặt hai tay lên bàn thái độ nghiêm túc:

"Thật ra chuyện này ta trước đó cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ, Phi Ưng song sát tuyệt đối không phải kẻ một quý công tử như Thương Hải có thể dễ dàng thao túng. Hơn nữa, nghe nói bọn họ từ nhiều năm trước trong khi tung hoành giang hồ làm rất nhiều chuyện thương thiên hại lý, sau đó bị một đám nhân sĩ truy sát suýt chút nữa thì mất mạng, sau cùng được một người thần bí ra tay cứu thoát..."

"À phải, nhắc tới mới nhớ có lần ta nghe giang hồ đồn đại người thần bí khi đó đã ra tay cứu đi Phi Ưng song sát chính là Tấn Vương. Dù sao thì chuyện cũng chẳng liên quan nên ta cũng không để tâm cho lắm. Bây giờ nghĩ lại xem ra tin đồn này là thật. Trấn Bắc Vương có lẽ đã điều tra ra được Tấn Vương chính là kẻ chủ mưu đứng ở phía sau cho nên mới hạ chỉ xử tử hắn..."

Tiêu Chiến nghe Tà Phong thao thao bất tuyệt một hồi cũng hiểu ra vấn đề, nhưng đâu đó vẫn còn nghi vấn:

"Cho dù là vậy nhưng người thật sự cưỡng bức giết chết Thánh nữ Ba Tư cuối cùng vẫn là Thương Hải, tại sao Trấn Bắc Vương lại không hề truy cứu ? "

"Cái này..." Tà Phong gãi gãi đầu ám chỉ hắn không biết.

"Bỏ đi, hỏi ngươi cũng vô ích... Ngươi cái gì cũng không biết." Tiêu Chiến phất tay khinh thường, sau đó ngữ điệu trở nên ôn nhu hơn nói, "Đợi tiểu Kiệt về ta đi hỏi đệ ấy."

"Phải, phải, phải. Ta là kẻ ngốc, ta cái gì cũng không biết còn đệ đệ của ngươi cái gì cũng tốt, cái gì cũng giỏi vậy được rồi chứ. Hừ..." Tà Phong có chút bất mãn, sau một hồi ngẫm nghĩ gì đó bỗng dưng lại tỏ ra nghiêm túc, "Nhưng thật lòng mà nói ta cảm thấy vị đệ đệ đó của ngươi đúng là rất không tầm thường."

Tiêu Chiến nghe được lời này, khoé môi bất giác cong lên, sáng trong diễm lệ như một vầng trăng lưỡi liềm đắc ý:

"Phải a, tiểu Kiệt đệ ấy sao có thể tầm thường được, đệ ấy rất giỏi, võ công cao cường, lại rất tốt với ta. Đệ ấy không tầm thường chút nào."

Tà Phong mệt mỏi đỡ trán...

"Ý ta không phải vậy, ý ta là nói thân phận của hắn...rất không tầm thường."

Tiêu Chiến lại cười đến xán lạn tiếp tục đắc ý:

"Phải a... Chẳng lẽ ngươi chưa biết đệ ấy ngoài thân phận tiểu thị vệ trong cung ra còn là đại công tử của phủ tướng quân nữa sao? Thân phận quả thật không tầm thường chút nào."

Tà Phong triệt để đứng trên bờ vực sụp đổ tinh thần. Được rồi, nhan sắc của một người thường không đi đôi với độ ngây thơ của người đó nhưng Tiêu Chiến luôn là ngoại lệ có được không.

"Đại mỹ nhân, chẳng lẽ ngươi không cho rằng thân phận của hắn còn có thể không tầm thường hơn chút nữa sao? Chẳng lẽ ngươi không thắc mắc một người võ công cao cường như Lưu Tinh tại sao lại cam tâm tình nguyện đi theo làm tùy tùng bên cạnh hắn?"

Thân thể Tiêu Chiến khựng lại một giây. Không phải y chưa từng nghĩ tới. Cũng giống như mấy hôm nay, y ở trong phủ tướng quân không hề nhìn thấy Lưu Tinh. Nếu nói Lưu Tinh chỉ là một tùy tùng mà Vương Nhất Bác chỉ là một tiểu thị vệ thì đâu có lý nào Lưu Tinh lại được tháp tùng theo Vương Nhất Bác vào cung. Hơn nữa rõ ràng thái độ của Vương Cẩn đối với Vương Nhất Bác không hề giống với những cặp phụ tử thông thường. Cảm giác mang lại chính là cung kính e sợ... Tiêu Chiến cũng không quá ngốc để có thể nhận ra.

"Không có!" Tiêu Chiến khi nói ra câu này ngữ điệu vô cùng dứt khoát, "Ta không thắc mắc bởi vì thắc mắc chính là nghi ngờ. Ta tin tưởng tiểu Kiệt, đệ ấy tuyệt đối sẽ không gạt ta."

"Đại mỹ nhân, sao bây giờ ta mới phát hiện ngươi chẳng những xinh đẹp mà còn rất ngu ngốc." Tà Phong nhìn Tiêu Chiến tràn ngập thương tiếc, "Cho dù là người thân nhất bên cạnh ngươi, lấy gì đảm bảo sẽ không bao giờ gạt ngươi chứ? "

Tiêu Chiến: Xinh đẹp và ngu ngốc hai thứ này thì có liên quan méo gì đến nhau?

"Tà Phong, ngươi muốn chết có phải không? Dám nói ta ngu ngốc?" Tiêu Chiến hùng hổ sấn tới cầm chung rượu trên bàn lên chuẩn bị chọi hắn.

.

"Bà bà, người làm sao vậy? Bà bà..."

Trong lúc Tiêu Chiến và Tà Phong đang cãi nhau ỏm tỏi thì từ trong một góc tửu lâu, có một bà lão tầm khoảng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net