Chương 22 Niệm Hồi cư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hehe...Chào mọi người! Sau một thời gian thì tui cảm thấy truyện ảnh không khả quan lắm, nên thôi viết truyện chữ tiếp cho lành.

****

Không lãng phí thêm chút thời gian dư thừa nào, sáng sớm Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác và Tà Phong đã gấp rút lên đường chạy một mạch thẳng đến Giang Hoài, mục tiêu chính là Niệm Hồi cư.

Trên đường đi, tâm tình Tiêu Chiến xem ra không tệ, thỉnh thoảng còn ngâm nga hát vài ca khúc lạ lùng kỳ quái nào đó. Tà Phong và Vương Nhất Bác gắng sức vểnh tai lên nghe, cuối cùng cũng không hiểu được gì đành phải bỏ cuộc.

Có điều mặc dù cả hai đều không hiểu nhưng suốt chặng đường vẫn cố chấp kiên trì lắng nghe, xem như một loại giải trí nhàm chán dọc đường, lại không hiểu sao tâm tình bởi vì vậy mà trở nên tốt đẹp hiếm thấy.

Nhìn như thế này, Tà Phong nghĩ có ai mà cho rằng bọn họ là đang đi điều tra dấn thân vào nguy hiểm. Rõ ràng là đang đi du sơn ngoạn thủy, xuân tâm phơi phới đó có được không.

Sau giờ ngọ, ánh nắng ấm áp chiếu lên toàn bộ thành Giang Hoài một màu vàng nhạt trong trẻo vô ngần.

Trên đường phố tấp nập, xe ngựa bất chợt dừng lại trước một tửu quán khá vắng vẻ. Dù vậy, bề ngoài tửu quán lại được trang hoàng bởi  khá nhiều vật phẩm hoa mỹ nên nhìn vào sẽ khiến cho người ta có cảm giác đây là một nơi ăn chơi xa hoa tráng lệ. Hay là nói điều này chính là sự thu hút đặc biệt của Niệm Hồi cư.

Tiêu Chiến từ trong xe ngựa vén rèm lên nhìn qua, không khỏi cảm thấy cái tông màu xanh đỏ tím vàng này, thật giống hệt như phong cách ăn mặc cầu kỳ quái gỡ của nữ tử đêm qua. Trong lòng y lại có thêm vài phần xác định.

Tà Phong ngồi ở trong xe tốn hết một đoạn thời gian không ngắn không dài, cuối cùng cũng sửa sang xong vạt áo. Hắn treo vẻ mặt khí độ bất phàm ung dung nhảy xuống xe ngựa. Vương Nhất Bác cũng nhảy xuống theo ngay sau đó.

Tiêu Chiến ló đầu ra thăm dò chút mới ý thức được xe ngựa này có vẻ hơi cao. Y xoay người tính toán khả năng tiếp đất của bản thân. Chân y lắc lư giữa không trung, làn gió thổi làm bay bay vạt áo bạch y, cuốn theo mái tóc đen dài uốn lượn. Bất kỳ khoảnh khắc nào cũng có thể tạo nên một bức tranh lung linh sống động, dẫn tới vô số ánh mắt của dân chúng Giang Hoài không ngừng túm tụm lại đây.

Tiêu Chiến dường như không ý thức được chuyện này, trong lúc y còn đang loay hoay tính toán, bỗng nhiên có một bàn tay cứng rắn bất ngờ chặn ngang hông y, lưu loát một đường ôm y ra khỏi xe ngựa.

Chân vừa chạm đất, nghĩ tới một nam nhân như y lại bị Vương Nhất Bác mạnh mẽ lôi "kiểu công chúa" xuống xe ngựa giữa đường phố như vậy, Tiêu Chiến ngượng đến chín cả mặt, sau khi chặt chẽ ôm lấy cổ hắn, y hồi thần liền lập tức buông tay.

Tà Phong "xì" một tiếng, phủi áo bỏ đi xem như không nhìn thấy.

Bọn họ thong thả bước vào, cảm thấy bố trí ở trong Niệm Hồi cư chẳng qua cũng vậy, hoàn toàn không khác biệt gì với những tửu quán thông thường.

Nhưng có lẽ do đặc điểm của loại hình kinh doanh không mấy thu hút, nhu cầu không cao, nên không khí trong Niệm hồi cư nhìn thế nào cũng cảm thấy có mấy phần ảm đạm. Nhất là vào lúc này bọn họ vào trong đại sảnh đảo mắt tới lui, ngoại trừ mấy cô nương ăn mặc trang nhã túm tụm trong quầy ra thì cũng chỉ có vỏn vẹn bốn năm người khách, trong đó đã bao gồm cả ba người bọn họ.

"Hoan nghênh các vị công tử đến Niệm Hồi cư!" Một cô nương dung mạo thanh tú, mặc trên người bộ trang phục màu xanh lá, cười niềm nở bước tới nói, "Các vị xin mời ngồi."

Cả ba người chọn một bàn trà nhỏ tầm nhìn khá thông thoáng chậm rãi ngồi xuống.

"Tiểu nhị" cô nương nhanh tay lẹ mắt vừa châm trà cho bọn họ vừa tự giới thiệu mình:

"Tiểu nữ tên là Diệp Linh, xin hỏi ba vị xưng hô thế nào?"

"Ta họ Tiêu."

"Ta họ Vương."

"À, cô nương cứ gọi ta Phong ca là được."

Cả ba người lần lượt giới thiệu xong, nữ tử tên Diệp Linh lại cười nhu thuận nói:

"Không biết trong ba vị đây, vị nào là người muốn thực hiện nguyện vọng?"

Rất thẳng thắn, rất trực tiếp. Tiêu Chiến thầm cảm thán, cô nương này dáng bộ kiêu ngạo giọng nói hào sảng cũng không hổ là người làm ăn. Chẳng thích phí sức nói những lời lẽ sao trăng dư thừa nào.

"Chẳng lẽ không thể là cả ba hay sao?" Tà Phong thắc mắc hỏi.

Chuyện thú vị như vậy, hắn đang cảm thấy rất có hứng thú đây này, nếu như chỉ có thể chọn một người trong số bọn họ. Hắn tranh nổi với hai kẻ "nhìn như xinh đẹp vô hại lại ăn người không nhả xương" như hai tên bên cạnh hắn đây chắc.

Diệp Linh nghe vậy thoáng kinh ngạc, trong mắt lại dấy lên chút ý tứ đề phòng. Bởi lẽ rất hiếm khi nàng ta gặp phải một nhóm người đến đây, mà tất cả đều muốn cùng thực hiện giao dịch với bọn họ như vậy.

Rốt cuộc là do tò mò hay là do...ba người nọ còn muốn thăm dò điều gì khác.

Không dễ đoán.

Nói ra thì Niệm Hồi cư mở cửa làm ăn ở tại Giang Hoài, tuy phong cách hành sự kỳ quái bá đạo. Lão bản lại là người không sợ trời không sợ đất, đến quỷ còn không sợ, nhưng dù sao đã làm ăn thì chẳng ai muốn đụng phải chuyện phiền phức. Lão bản bọn họ hiện tại lại không ở nơi này, chi bằng bọn họ trực tiếp từ chối.

Thế nhưng như vậy...

Nữ tử nhìn đến Vương Nhất Bác, ánh mắt chợt loé lên ý tứ sâu xa...

Nàng ta suy tính một chút, rất nhanh đã tính toán xong. Điều này đương nhiên không thoát khỏi tầm mắt của mấy người phía trước.

Diệp Linh cười ôn hòa như không sao cả, nhẹ nhàng đáp lời Tà Phong:

"Tiểu nữ không có ý này, nếu cả ba vị đều cùng muốn thực hiện nguyện vọng ở chỗ chúng tôi, vậy cũng không phải là không được. Nhưng chỗ chúng tôi trước giờ có một quy định, người đến tùy duyên, nếu khách nhân đến là người không có duyên, vậy thì chúng tôi cũng không còn cách nào khác."

'Chơi trò gì?'

Tiêu Chiến liếc mắt nhìn Tà Phong, ngầm chất vấn hắn về cái vấn đề duyên phận ly kỳ này, rõ ràng cái thứ nan giải đó không hề có trong kịch bản trước đó của hắn.

Tà Phong nhún vai tỏ vẻ vô tội, ai biết được giữa đường lại lòi ra chuyện duyên phận gì đó. Nói đến duyên phận, hắn cảm thấy tất cả cô nương xinh đẹp trên đường đều có  duyên với hắn nhưng các nàng lại không thấy vậy a.

Bởi vậy mới nói, chuyện duyên phận ấy à,  rất khó nói, không ai cưỡng cầu được, cũng không ai tính ra được.

Chỉ cần nữ tử trước mặt giả vờ nói một câu "thí chủ đây không có duyên với bổn cư", vậy thì hôm nay bọn họ đành phải tay trắng đến, tay trắng phủi mông ra về mà thôi.

"Vậy theo Diệp Linh cô nương, làm sao để biết được chúng ta có duyên hay là vô duyên?" Tà Phong nháy mắt tà tứ hỏi.

"Công tử yên tâm, chúng tiểu nữ tự nhiên sẽ có cách riêng của mình. Nếu cả ba vị đều muốn xem thử bản thân có duyên với Niệm Hồi cư hay không, cảm phiền chờ cho một lát..." Diệp Linh nói xong đối Tà Phong cười tượng trưng một cái liền xoay người bước vào trong.

Cả ba người ánh mắt phức tạp nhìn nhau, trầm mặc như có điều suy nghĩ.

Không khí trầm mặc không bao lâu, nữ tử tên Diệp Linh đã trở lại, trên tay nàng ta lúc này là một khay rượu nhỏ.

Ba người bọn họ nhìn qua, cũng không biết nàng ta định làm gì, không nghĩ tới vừa đặt khay rượu xuống nàng ta đã nói:

"Đã để các vị phải chờ lâu. Xin giới thiệu với các vị một chút, loại rượu trước mặt các vị đây ở chỗ chúng tôi có tên gọi là rượu Thử Duyên. Các vị muốn biết có duyên hay không chỉ cần uống ba ly. Trong các vị nếu như người nào uống say tức là hữu duyên, người nào không việc gì... tức là vô duyên."

Cách thức quái quỷ gì? Vẻ mặt của cả ba nháy mắt trở đều mờ mịt.

Tà Phong là người đầu tiên nhảy dựng lên, không phục nói:

"Này, cái này thì tính là thử duyên gì chứ? Không bằng nói muốn thử tửu lượng thì đúng hơn. Bảo uống say tức là có duyên, không say là vô duyên. Vậy người tửu lượng cao không phải cầm chắc vô duyên rồi sao, còn thử làm gì nữa chứ?"

"Công tử xin đừng nóng vội..." Diệp Linh cô nương mỉm cười chậm rãi giải thích, "Rượu Thử Duyên ở chỗ chúng tôi không phải rượu thông thường, nó là rượu nhưng cũng không phải rượu. Có uống say hay không cùng tửu lượng không có liên quan. Nếu không tin các vị có thể thử. Lại nói, rượu Thử Duyên này mùi vị cũng không tệ, xem như chúng tôi mời khách, cho dù là hữu duyên hay vô duyên đối với các vị mà nói cũng không tính là thiệt thòi gì không phải sao?"

"Còn nếu như các vị sợ...Chỗ chúng tôi mở cửa làm ăn, giữa thanh thiên bạch nhật không lẽ còn có thể làm ra chuyện khuất tất gì?"

Lời nữ tử nói xem ra cũng rất có đạo lý, có câu nhập gia tùy tục, bọn họ đã bước vào địa bàn của người ta thì tất nhiên phải tuân theo quy tắc của người ta. Cho dù cái quy tắc này coi ra thật sự rất vớ vẩn, nhưng dù sao quy tắc vẫn là quy tắc, không thể làm trái được.

Chỉ là trong lòng Vương Nhất Bác và Tà Phong đều có một vấn đề, nếu như Niệm Hồi cư đúng thật là địa bàn của Thiên Thủ Quan Âm, nàng ta âm hiểm xảo trá thủ đoạn vô biên.

Tuy nói võ công Vương Nhất Bác rất cao nhưng bọn họ cũng không thể tùy tiện khinh thường. Mà người duy nhất có bản lĩnh đối phó với thủ đoạn vô biên của Thiên Thủ Quan Âm hiện tại lại là người có tửu lượng kém nhất trong số ba người bọn họ.

Cái gọi là rượu Thử Duyên kia nếu nói nó có độc, vậy cũng không hề hấn gì, nhưng nếu nó đơn thuần là rượu, vậy thì phiền phức rồi.

Tiêu Chiến không tài nào biết được hai người bên cạnh đang có cùng một ý nghĩ là xem thường tửu lượng của y.  Y tất nhiên càng không sợ trong rượu Thử Duyên có hạ độc hay bỏ thứ quái lạ gì nên liền sảng khoái đồng ý.

Ba ly rượu rất nhanh chễm chệ nằm ngay trước mặt, bọn họ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi cũng không ai nói gì, chỉ là ngầm hiểu ý liền cầm ly rượu lên một hơi uống cạn.

Sau khi uống xong một lúc, cả ba đại khái đều hầu như chẳng có phản ứng gì đặc biệt. Tà Phong liền hừ lạnh một tiếng, tỏ ra chán nản nói:

"Ài, này không phải chứng tỏ cả ba người chúng ta đều không có duyên hay sao?" Hắn liếc nhìn nữ tử nghi hoặc, "Ta nói a... chắc không phải bởi vì chỗ cô nương không muốn nhận vụ làm ăn này nên mới bày trò đó chứ?"

Nữ tử lại cười nói:

"Vị công tử đây tính tình thật quá nóng nảy, bất quá quy tắc chỗ chúng tôi kỳ thực cũng có chút quái lạ nên khó trách công tử cảm thấy chúng tôi đang bày trò." Dừng một chút, nữ tử lại quan sát lướt qua sắc mặt cả ba người, trong lòng như đã có phán đoán, "Nhưng mà công tử nói sai rồi, không phải cả ba người đều không có duyên, mà chỉ có vị công tử này là không có duyên mà thôi."

Lúc này, Tiêu Chiến và Tà Phong đều sững sốt nhìn theo hướng tay của Diệp Linh thì thấy ngón tay của nàng ta đang chỉ về phía Vương Nhất Bác.

Tà Phong sững sờ chốc lát lại bắt đầu nghi hoặc, Vương Nhất Bác thoạt nhìn không có gì khác lạ, nếu nói hắn không có gì khác lạ chứng tỏ hắn là người không có duyên, vậy người có duyên chắc chắn là khác lạ rồi.

Ý thức được chuyện này Tà Phong và Tiêu Chiến gấp gáp quay sang nhìn nhau. Không ngoài dự đoán hai bên má bọn họ không biết từ khi nào đều đã đỏ ửng cả lên. Đôi mắt còn long lanh ánh nước như vừa mới tẩn xong hết cả mười cân rượu mạnh, nhưng mà trong người lại tỉnh táo thanh thuần không có vẻ gì giống như người đã uống say bí tỉ.

Tiêu Chiến cẩn thận cảm nhận thêm một lần vị rượu còn sót lại nơi cổ họng, y thoáng nhíu mày.

Tà Phong thì vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tửu lượng của hắn nào có kém như vậy. Chẳng lẽ rượu này thật sự như cô nương ta nói, thử được duyên số hay sao.

Mặc kệ, bất luận thế nào hắn cũng xem như qua ải.

Trong lúc Tà Phong còn đang cảm thấy may mắn vì mình đã vượt qua được cửa ải duyên phận thần kỳ này, không ngờ câu nói tiếp theo của Diệp Linh liền đánh hắn rớt xuống chín tầng mây trở lại.

"Nếu đã xác định được hai vị là người có duyên, chúng tôi đương nhiên phải tiếp đãi thật tốt. Chỉ là không biết hai vị định dùng thứ gì để trao đổi cho lần thực hiện nguyện vọng này?"

Tà Phong: "..."

Ta chỉ có tấm thân này thôi, cô nương có muốn lấy không?

Tiêu Chiến: "..."

Ta cũng vậy, nhưng ta sẽ không đưa bản thân cho cô.

Chết tiệt, do thời gian quá cấp bách nên về vấn đề "vật phẩm giao dịch" bọn họ còn chưa có nghĩ tới. Này chẳng khác nào đi ăn cơm mà không mang ngân lượng. Quá mất mặt rồi.

Thấy hai người mặt mày nhăn nhó, nặn mãi không xong. Nữ tử đang định nói thêm gì đó  bỗng nhiên cạch một tiếng, một miếng ngọc bội màu xanh trong suốt xinh đẹp được điêu khắc tinh xảo tỉ mỉ, nhìn qua đã biết là vật có giá trị liên thành, bị Vương Nhất Bác không chút kiêng nể ném lên bàn.

"Vật này có thể không?" Vương Nhất Bác lạnh lùng hỏi.

Đối với những thứ này, Tiêu Chiến hiển nhiên mù tịt nên cũng không biết nó giá trị thế nào, đám người ở đây liệu có chấp nhận hay không.

Thế nhưng Tà Phong nhìn qua lại cảm thấy đau ruột dùm, không ngờ Vương Nhất Bác lại có thể tùy tiện quăng ra một vật như vậy, sao không có ai nói với hắn làm thị vệ rất giàu a, nếu biết hắn đã đi làm thị vệ từ lâu rồi.

Diệp Linh ngược lại có chút bất ngờ, tuy nhiên không hề để lộ ra mặt. Nàng cũng biết ngọc bội thường tượng trưng cho thân phận địa vị, nàng cũng biết mấy vị đây chỉ nói tướng mạo đã không tầm thường nhưng không ngờ lại cao hơn nàng nghĩ rất nhiều.

Nhưng ai bảo lão bản của bọn họ cũng lại là người "không phải tầm thường" a, cho dù ngọc bội kia có quý giá đến đâu cũng chỉ là vật chết. Lão bản của bọn họ lại thích "vật sống" hơn. Còn nói đến chuyện ngại đắc tội, lão bản của bọn họ e rằng chỉ ngại đắc tội người ta còn quá ít mà thôi.

"Thật ngại quá! Công tử thứ lỗi, mặc dù ngọc bội của ngài là vật thế gian có một không hai nhưng thứ chúng tôi cần không phải thứ này." Nữ tử cười ôn hòa, dùng tay đẩy nhẹ ngọc bội về chỗ Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến không khỏi nhăn mày:

"Các người không cần thứ này, vậy các người cần thứ gì? Cứ nói thẳng nghe xem ta có thể đáp ứng được hay không?"

Nụ cười của nữ tử lúc này hơi thay đổi. Hình như nhiều hơn một phần kiêng dè, lại thêm một phần ý vị mờ ám chậm rãi đáp:

"Vậy trước tiên xin hỏi Tiêu công tử, vị Vương công tử bên cạnh ngài cùng ngài có quan hệ gì?"

"Cái này..." Chân mày Tiêu Chiến nhăn lại càng chặt.

Sao nàng ta lại đi hỏi cái vấn đề này, thật là làm khó người ta mà.

Tiêu Chiến cẩn thận suy nghĩ một chút.

Nếu nói huynh đệ, có huynh đệ nào lại đi ôm hôn nhau, tuy cả hai lúc đó đều ở trong trường hợp bất đắc dĩ, nhưng làm đều đã làm rồi còn không tính được sao.

Nhưng nếu nói bọn họ là cái quan hệ kia, vậy lại cũng chưa phải, bọn họ còn chưa có tỏ tình đâu, cũng chưa chính thức ở bên nhau, vậy thì đương nhiên cũng không thể tính.

"Ta là người của huynh ấy!"

Chưa đợi Tiêu Chiến làm xong đấu tranh nội tâm cùng phân tích cặn kẽ các thứ, Vương Nhất Bác đã nghiêm túc nói.

Hai má Tiêu Chiến lúc này xem ra chẳng thể nào đỏ thêm được nữa.

Diệp Linh nghe vậy cũng không có biểu hiện gì đặc biệt, với ánh mắt của hai người từ lúc bước vào, nàng ta cũng đã sớm có đáp án trong lòng, đương nhiên cũng không cảm thấy ngạc nhiên đối với câu trả lời của Vương Nhất Bác. Nàng ta hài lòng nhìn Tiêu Chiến tiếp lời:

"Rất tốt, nếu vậy chúng tôi cũng xin nói thẳng, thứ chúng tôi muốn chính là vị Vương công tử bên cạnh ngài. Chỉ cần ngài ấy chịu lưu lại đây một tháng, việc trao đổi giữa chúng ta coi như đã bàn xong."

Lão bản của bọn họ thích nhất chính là "vật sống", hơn nữa còn đặc biệt thích kiểu "vật sống" vừa soái vừa băng lãnh này đây. Bọn họ cho dù thế nào cũng không thể bỏ lỡ người này được.

"Không được!" Tiêu Chiến nghe vậy không chút do dự nhảy dựng lên, cực kỳ tức giận, "Đệ ấy không phải đồ vật của ta, ta sẽ không đem đệ ấy ra làm trao đổi. Các người muốn thứ gì cũng được, mặc dù ta cũng không có thứ gì, nhưng đệ ấy thì không được."

Vương Nhất Bác phá lệ ngẩn người, trong lòng ngược lại rất vui vẻ, hắn lúc này không thể khống chế được biểu cảm, kéo lấy cánh tay Tiêu Chiến, cười như có như không.

"Ca ca, không cần tức giận! Chỉ là ở lại đây một tháng, ta cũng không có vấn đề gì. Quan trọng nhất chính là phải thực hiện được tâm nguyện của huynh, không phải sao?" Vương Nhất Bác lời lẽ mang ý ám chỉ nói.

Tiêu Chiến bấy giờ mới tròn mắt tỉ mỉ suy nghĩ kĩ lại. Quả thật y đã lo lắng quá nhiều. Giao dịch giữa y và Niệm hồi cư hiện tại cũng chỉ là giả vờ mà thôi. Bất luận thế nào y cũng sẽ không thật sự để Vương Nhất Bác lưu lại nơi này. Hơn nữa, hắn cũng không phải là con hổ đã rụng hết răng, cũng không dễ gì bị người ta bắt nạt, y còn sợ cái gì.

Lại nói, bọn họ cũng đâu thể cứ như vậy mà ra về tay không. Thôi thì nước đến đất ngăn, binh đến tướng đỡ, cứ tùy thời mà toàn lực ứng phó đi.

"Nếu đã thoả thuận xong, xin mời các vị đi theo tiểu nữ."  Diệp Linh nói.

Tà Phong nghe vậy cười khẩy một tiếng, dẫn đầu đi trước.

Tiêu Chiến: ??

Hai người chỉ biết lắc đầu, bất động thanh sắc theo sau.

Diệp Linh mang bọn họ đi theo lối một cửa hông, đi qua một đại sảnh được bố trí khá tinh mỹ.

Tiếp đó, bọn họ lại đi theo cô nương ta vào bên trong hậu viện, đi qua một cây cầu nhỏ, nhìn phía bên kia đình giữa hồ sen, xung quanh lụa mỏng mềm mại trải dài, lại thấy có một cô nương mặc y phục màu tím đang đang khảy lên khúc nhạc Hoạ tình.

Tiêu Chiến rốt cuộc bắt đầu cảm khái chủ nhân của Niệm Hồi cư quả thật là người rất biết thưởng thức. Có điều tại sao âm điệu thanh u pha chút bi thương này nghe ra lại quen tai thế nhỉ.

Ba người được sắp xếp ngồi trên ghế đá trong một cái đình. Diệp Linh lại thuần thục pha trà mời bọn họ.

Không gian khá trang nhã, nhưng lòng người ngược lại vô cùng nhộn nhạo. Tiêu Chiến chuyển động ly trà trong tay không nhịn được đành lên tiếng hỏi:

"Các người định giúp ta thực hiện tâm nguyện ở nơi này hay sao?"

Diệp Linh nhanh chóng lắc đầu:

"Tất nhiên không phải, chỉ là muốn để công tử thả lỏng tinh thần một chút."

"Với cả theo quy định chúng tôi cũng phải biết một ít về nguyện vọng của công tử. Xin hỏi nguyện vọng của Tiêu công tử là gì?"

Tiêu Chiến: "... À... chuyện này..."

Theo tinh thần căng thẳng của hai người bên cạnh, Tiêu Chiến chậm rãi nhấp một ngụm trà. Sau khi đặt chung trà xuống, trên mặt đã bắt đầu nhuốm màu bi thương nhàn nhạt.

"Không giấu gì cô nương, ta vốn là con trai của một phú thương trong thành, cha ta vì mắc nợ đào hoa trong nhà sớm đã có thêm bảy vị di nương. Mẹ ta không khỏi lo nghĩ ngày đêm, u buồn thành bệnh, sinh ta ra không bao lâu thì đã qua đời. Bởi ta lúc đó vẫn còn quá nhỏ, ngay cả khuôn mặt của bà ta cũng không thể nào nhớ được. Cho nên từ nhỏ đến lớn ta luôn có một tâm nguyện, chính là rất muốn gặp lại bà ấy một lần. Có thể khắc ghi hình dáng của bà ấy, đời này ta đã không còn gì hối tiếc." Tiêu Chiến nói đến đây, giọng đã trở nên nghẹn ngào.

Nữ tử nghe vậy cũng không hỏi thêm gì nữa.

Tiêu Chiến thầm thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ yên tĩnh ngoan ngoãn làm theo lời nữ tử, tự nhiên uống trà, vui vẻ nghe đàn, nhìn theo suối nước trong veo chảy êm ái bên dưới còn có mấy con cá vàng đang vẫy đuôi bơi lội, đúng là cả con người được buông lỏng không ít.

Đang lúc ba người lẳng lặng hưởng thụ thời gian chờ đợi, rốt cuộc cũng nghe được Diệp Linh cô nương phía sau lưng cất tiếng giòn giã nói:

"Tiêu công tử, mọi thứ đã chuẩn bị xong. Có thể bắt đầu. Xin mời công tử đi theo tiểu nữ."

.

Tiêu Chiến được nữ tử dẫn đến một căn phòng cách chỗ cái đình y vừa ngồi không xa. Vương Nhất Bác và Tà Phong ngồi ở trong đình vừa vặn có thể nhìn thấy bên này nên bọn họ cũng khá yên tâm.

"Tiêu công tử, mời!"

Sau khi Tiêu Chiến bước vào phòng, Diệp Linh bước ra bên ngoài, cũng đưa tay đóng cửa phòng lại.

Hiện tại trong phòng chỉ có một mình Tiêu Chiến, y đưa mắt quan sát xung quanh.

Căn phòng này có vẻ như được bày trí theo kiểu một cái hương đường. Trước mặt là bức tượng Phật Quan Âm nghìn tay được làm bằng bạch ngọc quý giá, bên trong lư hương phía dưới tượng Phật được cắm đầy nhan khói. Hai bên sảnh đường toàn bộ đều là nến đỏ sớm đã

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net