chương 11: Thoát hiểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh đèn càng lúc càng gần, Cố Quân xoay người bảo với Vương Nhất Bác

" Thật là chủ tịch Vương"

Một thoáng buồn nơi đáy mắt, giọng cậu thỏ thẻ như nói với chính bản thân mình

"Tôi không muốn để anh lại một mình"

Cố Quân tiến lại gần cậu, hai khuôn mặt cách nhau tầm chỉ tầm một gang tay, giữa màn đêm âm u này hơi thở đối phương cơ hồ được cảm nhận hết sức rõ ràng. Cố Quân đặt tay mình lên vai Vương Nhất Bác như cố giải thích, lại tựa dỗ dành.

" Nhất Bác, chân cậu đang bị thương, di chuyển hiện tại rất là khó khăn, hai chúng ta cùng đi nguy cơ lộ diện rất cao, cậu về với chủ tịch Vương vừa an toàn, tôi lại yên tâm, một mình tôi cũng dễ dàng hành động, chưa kể chuyện này vốn cũng không hề liên quan đến cậu, Nhất Bác! Đừng vì cảm tính nhất thời của cậu ảnh hưởng đến chủ tịch Vương, tình hình hiện tại của anh ấy không dễ dàng như cậu tưởng đâu, nghe tôi được không?"

Vương Nhất Bác chăm chú nghe lời Cố Quân, núi rừng văng vẳng tiếng kêu cũng không khỏa lấp sự dịu dàng trong lời anh nói. Một chút ngạc nhiên sau đấy cậu cũng minh bạch, hiện tại tình hình kinh doanh giằng co giữa hai thương hội đang đăng đăng đê đê, cậu xảy ra chuyện lúc này với anh cậu trăm hại không một lợi, mà anh hai đã bỏ tất thảy công việc đang dang dỡ vì cậu, cậu cũng không thể ích kỷ vì chút tình cảm bạn bè riêng tư mà trì trệ, thêm nữa Cố Quân nói đúng với cái chân vừa nhấc đã đau như cậu hiện giờ, đi xa lại càng không thể, mà với bản tính người kia chắc chắn sẽ không bỏ cậu lại, dù chỉ mới tiếp xúc vài lần nhưng cậu tin tưởng nhân cách con ngưòi của Cố Quân. Nhỡ đâu gặp bọn Nhật lại chẳng phải càng hại anh thêm sao..

" Tin tôi.. được không?"

Cánh vai Vương Nhất Bác bàn tay Cố Quân siết chặt thêm một chút.

" Phải an toàn!"

Vương Nhất Bác kiên quyết bắt người hứa hẹn! Một thoáng chần chừ Cố Quân cũng đáp! " Ừ"

" Giải quyết xong mọi chuyện, báo bình an cho tôi được không?"

" Ừ"

Cố Quân không biết đây là dạng gì cảm thụ, được quan tâm là chuyện thiên kinh địa nghĩa sao? Không! Chỉ có điều chuyện ấy thật lâu không có, nên giờ lại chính là không quen cho lắm. Vương Nhất Bác lấy tay cậu đặt lên tay anh đang còn để ở vai mình một lần nữa dặn dò.

" Cố Quân cẩn thận"

Một đoạn phân ly này một người rời đi bất đắc dĩ, một người nặng nề gửi lại một nhịp tim đánh rơi vào màn đêm u tịch không tên!

Sau khi Vương Nhất Thiên nghe tiếng đáp lại của Vương Nhất Bác, tâm trạng treo lơ lững cũng đã trở về trạng thái bình thường, vốn cũng định vài lời trách cứ, nhưng sau khi ánh đèn rọi đến người thanh niên kia, khuôn mặt ủy khuất, quần áo ước đẫm, mặt mũi lấm lem, chật vật ngước nhìn anh, sau đấy chỉ xuống cái chân đang sưng vù của mình

" Anh! Chân em trật rồi"

Mọi lời định nói đã bị hình dung tiều tụy trước mắt chặn đứng, suy cho cùng trái tim con người cũng được làm bằng máu bằng thịt, Vương Nhất Thiên lại cực kỳ yêu thương Vương Nhất Bác, đánh không nỡ, nặng lời lại sợ tổn thương, thôi gặp được tốt! Bình an tốt... vẫn hơn rơi vào tay quân Nhật!

Vương Nhất Thiên cúi người xuống xem vết thương định thuận thế sửa khớp lại nhưng Vương Nhất Bác đã lên tiếng

" Em đã đưa nó vào khớp rồi"

Vương Nhất Thiên gương mặt mơ hồ " em biết sao?" Nhưng mà cũng không tiện chất vấn, anh đưa cho cậu ánh nhìn vừa thương vừa trách, sau khi mang tất và giày vào cho cậu, anh cúi người đến gần bắt lấy tay cậu choàng lên vai bảo

" Anh cõng em"

Vương Nhất Bác thoáng bối rối! Trong lòng thầm kêu "không được anh hai à, làm thế còn đâu hình tượng của em nữa" Cố Quân nấp một góc gần đấy quan sát cũng bịt miệng khẽ cười...

" Anh àk, không được đâu"

Vương Nhất Thiên nghiêm túc
" Gì không được, lên mau"

Cấp dưới theo Vương Nhất Thiên cũng lên tiếng để họ cõng vương nhị thiếu gia nhưng Vương Nhất Thiên kiên quyết, Vương Nhất Bác cũng hết cách, thà để mất hình tượng chút nếu để anh hai cáu thật là rắc rối to hơn.

Trương Chính Trung theo sau cũng chứng kiến một màn này, quen biết Vương Nhất Thiên lâu đến vậy đều là hình tượng miệng tươi cười, tâm băng lãnh, sát phạt quyết đoán, tàn nhẫn cũng không kém, không ngờ y lại có một mặt thế này.

Vương Nhất Bác rời đi, Cố Quân cũng nương nhờ bóng đêm mà lách mình ẩn tàng tìm bức mật thư mà Khả Kỳ cất giấu, chỉ còn một mình anh dù bị thương nhưng chẳng hề giảm đi độ nhanh nhạy vốn có. Thêm nữa có bóng tối phụ trợ anh cứ như con mèo mun không dấu vết xuyên qua mọi thứ một cách dễ dàng.

Đình Quý sắp xếp chổ an toàn cho Khả Kỳ, cậu cùng Chu Đổng Văn trở lại trường sau khi nghe Vương Nhất Bác đã về Vương gia, cậu cùng Vãn Bình cùng Chu Đổng Văn bị nhà trường phạt nặng, cấm túc một tháng không cho rời trường nữa bước!

Hôm sau tại bệnh viện Hoàng Gia, Cố Quân vẫn làm tròn chức trách của mình trong bộ blouse trắng, mặc kệ hôm qua thừa sống thiếu chết như ra sao, và tất nhiên vết thương thì được xử lý vô cùng gọn gàng không chút dấu vết.

Trưa hôm ấy bệnh viện Hoàng Gia tiếp nhận một bệnh nhân đặc biệt khó tính, người này có thân phận địa vị trong giới thượng lưu mà cấp cao của bệnh viện cũng không dám chậm trễ. Mà người cậu ta yêu cầu lại là bác sĩ Cố Quân. Cậu ta là em trai của chủ tịch Vương Nhất Thiên bệnh viện cũng không dám không nễ mặt. Thế là bác sĩ Cố được điều ra để giải quyết vị bệnh nhân khó chìu này!

Vừa thấy được Cố Quân bình an vô sự, cậu âm thầm thở một hơi, trằn trọc suốt đêm qua, mọi sự mệt mỏi đều bị thổi bay không dấu vết.

Bước vào phòng Cố Quân suýt bậc cười vì cái chân của Vương Nhất Bác, không biết cậu quấn mấy chục lớp băng gạc mà làm nó to đùng một khối. Mà cách cậu tìm đến anh cũng không khỏi quá bá đạo đi " Không phải bác sĩ Cố khám không được, mà tôi cũng không về". Cố Quân cũng bó tay toàn tập với ông trời con này, anh lên tiếng trước

" Sao không ở nhà tịnh dưỡng, trật chân không nên đi lung tung đâu đó"

" Cũng chẳng phải anh hứa báo bình an cho tôi mà không thấy sao?" Vương Nhất Bác ương bướng nói

Cố Quân lười biếng ngồi xuống cái ghế để kế bên giường bệnh, giọng điệu cợt nhã

" Vương nhị thiếu gia ơi, cậu có biết bây giờ chỉ có 8h hơn thôi, một đêm tôi lao đao tìm đường sống đã khá mệt mỏi rồi, sáng ra phải vào viện để trực, cậu bảo tôi phân thân đến tìm cậu để báo bình an hay sao?"

Nghĩ cũng đúng, Vương Nhất Bác chợt cảm giác bản thân quá hấp tấp, chỉ là đêm qua sau khi về nhà, trong lòng vẫn luôn canh cánh chuyện anh đang bị thương mà một mình ở lại, không biết anh thế nào? có thoát khỏi nơi đó hay không? Dù biết anh rất giỏi cậu cũng tình nguyện tin tưởng, nhưng cảm giác lo lắng vẫn không tránh khỏi.

Vương Nhất Bác nhất thời cứng họng, cậu đưa tay lên trán che đi chút quẩn bách của bản thân, và cả cái suy nghĩ viễn vong đang chập chờn trong tâm trí " mình mắc bệnh gì thế, xấu hổ chết mất"

Cốc nước trong veo không tạp chất, đặt trước mặt cậu, giọng Cố Quân thêm mấy phần nhu hòa.

" Tôi đã bảo không sao rồi mà"

" Tay anh có ảnh hưởng gì đến công việc không?" Tiếp cốc nước trên tay Cố Quân Vương Nhất Bác hỏi

Anh thoáng chút chần chừ, sau đấy lại chọn cách nói thật với cậu.

" Nếu khám bệnh bình thường thì không vấn đề, chỉ hy vọng trong vòng vài ngày tới không có cuộc phẩu thuật nào diễn ra"

Vương Nhất Bác suy nghĩ một lát, sau đấy mỉm cười

" Tôi giúp anh"

" Bằng cách nào" Cố Quân hỏi lại

Vương Nhất Bác một bộ không muốn nói cảm giác, vui vẻ cà nhắc ra khỏi phòng trong sự ngỡ ngàng của Cố Quân.

Đêm hôm qua ngoài Vương Nhất Bác trằn trọc khó ngủ còn có một người nữa, không phải thao thức mà là cả đêm không ngủ.

Trung tướng Kamida

Khuôn mặt dữ tợn của ông trong phòng đang lao thanh đoản kiếm đã nhuốm máu vài tên thuộc hạ, xác của họ được kẻ khác nhanh chóng thu dọn để lại hiện trường như thể chưa từng phát sinh chuyện gì.

Đôi mày âm trầm của ông ta nhíu chặt, chóp râu trên môi di chuyển qua lại do khuôn miệng dao động, ông đang suy tính điều gì đấy, từng ngón tay gõ vào bàn lộc cộc, thuộc hạ phía dưới run cả da đầu vì không biết kẻ nào sẽ là xác tiếp theo nằm trên nền gạch lạnh.

Nếu suy xét về tổng thể tình hình Nhật Bản đang chiếm thế thượng phong, nhưng những quan viên cao cấp trong nội bộ vẫn không ngừng tranh đấu vì lợi ích gia tộc trước Nhật Hoàng, gia tộc Sato của ông đến thời điểm hiện tại chỉ mỗi ông leo lên đến chức Trung Tướng, nhưng các thế lực bên ngoài vẫn không ngừng phát triển và chờ cơ hội, nếu sai lầm, bị hất cẩn trước mặt Nhật Hoàng là điều không thể tránh, tuy từ lúc tiếp nhận thương hội đến giờ đều phát triển theo hướng tốt, nhưng chuyện mật thư một khi lộ tẩy, dẫn đến hệ lụy không hề nhỏ, chẳng những đập tiêu tan mọi công sức góp nhặt từ trước, còn có thể mang họa cho cả gia tộc. Nhật Hoàng tuyệt không nương tình với những người vô dụng, ông không thể để gia tộc bị cuốn vào, suy nghĩ hồi lâu, ông nhấc điện thoại lên, hai cuộc gọi được thực hiện trong đêm đó.

Chỉ có thể tận lực không thể trốn tránh, càng không thể vãn hồi! Ông nghiến răng nghiến lợi khi nhớ đến Khả Kỳ...

Ông lạnh lùng quát!

" Gọi Hanasaki đến đây cho ta"

**********

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net