Chương 19: Sáng tỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau Vương Nhất Bác vào trường quân sự Hiểu Dương gặp Đình Quý, nói rõ kế hoạch cứu Vãn Bình, lần này không phải chỉ thử riêng Cao Tử, nếu thành công cứu luôn Vãn Bình thì càng tốt hơn. Một đêm suy nghĩ kỹ càng, quá trình thực hiện được thiết lập chặt chẽ, hi vọng mọi việc trót lọt

" Cái khó của chúng ta là chìa khóa mở cửa, hay chúng ta nhờ Từ Hải An cậu ấy có vẻ thông thạo việc mở các ổ khóa" Vương Nhất Bác nêu ra việc khúc mắc trong kế hoạch

" Không được" Đình Quý không tán thành " Việc này càng ít người biết càng tốt, chuyện này tôi giải quyết được" cậu là đặc nhiệm, bẻ khóa các loại thế này cậu đã từng học qua, mà nó cũng không quá khó khăn với cậu

"Chúng ta quyết định vậy đi, trong đây có thuốc mê, cậu nhớ nói với Đổng Văn chú ý, gắn vào đầu súng, tầm bắn xa rất khó, nhưng sở trường thì tôi nghĩ không làm khó cậu ấy được, nhưng cái khó của chúng ta nếu không thành công thì làm sao biết có phải do Cao Tử tiếc lộ kế hoạch"

" Sẽ biết, mỗi một người nếu tâm không tịnh sẽ dễ lộ ra rất nhiều sơ hở, huống chi trong lòng còn đang có quỷ, cậu ấy lại là người khó che giấu cảm xúc chúng ta sẽ thấy rõ, người như Cao Tử sẽ không để xuất hiện rắc rối ngay phân đoạn cậu ấy thực hiện, có thể sẽ xảy ra ở chổ tôi hoặc Đổng Văn" Đình Quý phân tích

" Vậy đi, tối nay hành động, tôi đợi các cậu ở phía ngoài khu C"

Một ngày lặng lẽ trôi qua êm đềm, mỗi người đều âm thầm tính toán riêng cho công việc của mình, vì để mọi chuyện được thực hiện một cách chân thật nhất, Đình Quý và Nhất Bác luôn giữ kín bí mật, Chu Đổng Văn hoàn toàn không biết việc Cao Tử có vấn đề, cậu luôn đề cao tinh thần để có thể thực hiện việc tối nay

Trong phòng giam Vãn Bình một bộ tựa tro tàn, kể từ khi án tử rơi xuống đầu cậu, cứ thể thế giới tươi đẹp cũng khép lại sau lưng, chưa hết ngỡ ngàng vì cái chết của ngưòi thầy người anh mình coi trọng nhất, lại bị đẩy vào cảnh oan ức, cậu không gia cảnh, không chổ dựa, lấy gì mà cứu được bản thân đây, cũng đã có nhiều lần cậu suy nghĩ đến những người bạn chí cốt như Nhất Bác, Đình Quý, Đổng Văn, Cao Tử! Nhưng giữa thời cuộc đổi dời này hi vọng lại xa xa hiện thực, không phải cậu không hi vọng mà là không dám hi vọng.

Vãn Bình ôm một bụng, chết là định rồi cho đến khi nghe phía ngoài có tiếng động.

Đình Quý tựa như con mèo đi đêm, nhẹ nhàng nấp sát vào bức tường đang giam Vãn Bình, nơi ấy có bốn người đang canh cổng vào, quan sát một lúc cậu bỗng xẹt một que diêm ra tín hiệu, Chu Đổng Văn đang nương mình trên một gốc cây to, tầm súng đang hướng về phía bốn người ở bức tường đối diện.

Súng cậu dùng là loại súng bắn tỉa tầm ngắn, loại đạn được thay thế chỉ là dạng mô phỏng, đầu đạn được thoa thuốc mê liều lớn, vừa tầm không gây sát thương, khi thuốc bám vào đảm bảo sẽ ngất ngay. Chu Đổng Văn sở trường là súng bắn tỉa, không đầy 10 giây bốn người canh gác đều ngất trước cửa phòng, người phía trong chạy ra xem Đình Quý bất ngờ đánh úp, dùng thuốc mê chuẩn bị sẳn rất nhanh cũng hạ được tất cả.

Vãn Bình tâm trạng xao động lại bất an, cái chết Trương Chính Trung không liên quan cậu, mà án thì đã kết rồi, giết người diệt khẩu cũng không thể không xảy ra, cậu chết rồi, án cũng định, ai sẽ vì một kẻ tử tù mà lật lại án đây, chung quy đã là tử tù chết trước hay chết sau thì cũng chẳng mai mai ảnh hưởng đến ai.

" Vãn Bình" tiếng Đình Quý vang lên lóe ra tia hi vọng mới cho Vãn Bình, cậu gấp rút

" Đinh Quý"

" Vãn Bình tôi đến cứu cậu" Đình Quý vừa nói vừa mò dặn ổ khóa cho khớp.

Vãn Bình ánh mắt thoáng hồng, cậu không dám hi vọng, nhưng sự thật một điều cậu không cô đơn, cậu còn có những người chí hữu này, cậu lên tiếng

" Đình Quý nguy hiểm lắm, cậu.... "

" Vãn Bình yên tâm, Đổng Văn đã hạ lính canh rồi, mở khóa chúng ta có thể ra ngoài, Cao Tử đang canh đường, Nhất Bác còn đang đợi ngoài khu C, chúng tôi sẽ cứu cậu ra" Đình Quý vẫn cặm cụi với chiếc khóa trên tay.

Một thoáng này trái tim Vãn Bình siết chặt, nước mắt cũng chậc rơi, chỉ là tiếng bước chân dồn dập về hướng này đã xóa tan chút hi vọng ít ỏi vừa mới chớm của cậu.

Đình Quý ngừng tay khi chiếc ổ khóa vừa mới được mở ra, cậu đứng lên nhìn về hướng Vãn Bình đôi môi mấp máy

" Vãn Bình xin lỗi"

Vãn Bình cười khổ " Không sao"

Có thể không sao sao? Khi hi vọng chỉ vừa mới nẩy mầm trong đống tro tàn?mà giờ phút này cái Vãn Bình lo lắng lại là kết cục sau đấy của Đình Quý

Trần Khải Lộ ở phía sau cùng với một đội lính khác đang hướng nòng súng về trước, Đình Quý giơ tay lên xoay người. Vãn Bình tay cầm song sắt cậu nói.

" Trần giáo quan, Đình Quý chỉ là muốn giúp em thôi, giáo quan thầy đừng bắt cậu ấy"

Đình Quý không nói lời nào, cũng đã dự trù là thất bại không phải sao, lý do thì cũng đã chuẩn bị rồi, chỉ là phép thử đúng kết quả, đau ở đây chỉ là đau lòng thôi!

Trần Khải Lộ cho người chế trụ Đình Quý dẫn đi, song sắt bên trong Vãn Bình buông tay bất lực

Chu Đổng Văn không hiểu chuyện gì chỉ là giờ phút thấy Trần Khải Lộ dẫn người đến cậu đã biết kế hoạch thất bại rồi, nên nhanh chóng tìm Cao Tử tránh bị bắt, vì trường đã đánh hồi chuông báo động, tất cả giới nghiêm.

Thời gian hẹn đã kết thúc, khi tiếng chuông báo động vang lên Vương Nhất Bác biết được kết quả, cậu cười chua chát, thì ra tình nghĩa con người chỉ có vậy thôi sao

Hồi ức như vết kim châm đâm vào tim cậu, hình ảnh vui cười khi trước của cả nhóm vẫn còn đang hiện hữu, cớ gì sự thật lại tàn nhẫn đến vậy, Cao Tử cậu an không?

Đình Quý được Trần Khải Lộ đưa đến trước mặt Mã Quốc Uy cùng một số giáo quan khác, cậu nói là bạn thân của Vãn Bình không muốn thấy cậu ấy chết, sau đấy xin lỗi các giáo quan, cậu đã biết lỗi lầm của mình và hứa sẽ không tái phạm nữa.

Mã Quốc Uy đã biết Vãn Bình bị oan, trong lòng đã rất hổ thẹn rồi, Đình Quý ông lại không đành xử nặng, chỉ là từ đây cho đến khi Vãn Bình hành hình Đình Quý không được ra khỏi phòng, chính thức cấm túc cậu. Đình Quý nhận phạt quay về phòng.

Trần Khải Lộ bất bình

" Cướp tử tù không phải chuyện nhỏ, phương thức xử phạt của Mã giáo trưởng phải chăng quá nhẹ"

" Đánh kẻ chạy đi ai lại đánh người chạy lại, cậu ấy cũng biết chính lỗi lầm của bản thân mình gây ra, đã nhận lỗi, đã hứa sửa sai rồi, Trần giáo quan muốn chúng ta phải xử cậu ấy như thế nào, chung quy đều là học viên của trường, tình cảm của bọn họ lại như thủ túc với nhau, xét về cái lý cũng nên xét về cái tình thôi"

Trần Khải Lộ chỉ có thể nghiến răng mà không thể phản bác, đều là học viên trong trường ông còn muốn thế nào ?

Hôm sau đã đến hẹn cùng Giang Mẫn Nhi, Vương Nhất Bác lại đến quán rượu Hàn Môn, sắp hồ sơ trên tay cậu cơ hồ đầy đủ.

Trần gia ngoài Trần Khải Lộ còn có một số thành viên trong bộ chính trị, anh của Trần Khải Lộ lại nằm trong cán bộ cao cấp điều hành, mối quan hệ Trần Khải Lộ và Cao Hiểu Lâm là bạn thân từ thuở bé, nên vì thế Trần gia luôn giúp đỡ Cao Hiểu Lâm thăng tiến, Trần - Cao luôn đi rất gần với nhau

Cao Hiểu Lâm từng âm thầm đến thương hội Nhật Bản vào lúc rạng sáng

" Cấu kết với Nhật?" Vương Nhất Bác nghi vấn

" Tôi cũng nghĩ thế, Cao gia không đơn giản, Cao Hiểu Lâm làm người càng tinh ranh"

" Vậy là vụ việc lần này không xuất ra từ bộ chính trị Thượng Hải?"

" Không hẳn vậy, nhưng có lẽ người Nhật Bản cũng muốn nhúng chàm một tay nữa"

Tôi biết rồi, cảm ơn bà chủ Giang

Nắng hắt hiu phảng phất khuôn mặt buồn bã của cậu qua tấm kính, chung quy mối quan hệ lâu dài một khi rạn nứt thật ra là không hề dễ chịu, Cao Tử cùng cậu và các bạn định sẳn đã đi hai hướng khác biệt.

Cố Quân cùng Haruko đang đứng nói chuyện trước khuôn viên của bệnh viện hoàng gia. Bóng râm to lớn của cây tử đằng đầy đủ che chở hai thân ảnh

Hình ảnh Cố Quân nụ cười tựa xuân mai đang đứng nói chuyện cùng một cô gái. Nam thanh nữ tú trông thật xứng lứa vừa đôi, phút giây ấy đôi chân Vương Nhất Bác bất giác chẳng muốn bước tiếp thêm một chút nào, cứ thể mình là người thừa trước họ.

Cậu quyết định không bước nữa, đang định quay đầu thì Cố Quân gọi

" Nhất Bác"

Haruko cũng ngước về hướng Cố Quân gọi, một người con trai trong chiếc áo ghile đen ôm sát, áo sơ mi trắng, quần âu tối màu lịch thiệp đang mỉm cười bước đến, Nhất Bác, Vương Nhất Bác lần đầu tiên cô chạm mặt, ấn tượng về người này có lẽ chỉ là một thiếu niên chưa hiểu sự, chẳng trách luôn làm điểm yếu của Vương Nhất Thiên, cô âm thầm khinh bỉ

" Cố Quân" Vương Nhất Bác đến trước mặt hai người, cũng gật đầu chào Haruko, mắt chạm đến khuôn mặt của cô, trong đầu Vương Nhất Bác không tự chủ mà nhớ đến người con gái đi cùng Hanasaki ở Tô Châu, đầu chân mày cậu nhíu lên rất nhẹ

Là cùng một người!

Cố Quân nhanh nhẹn giới thiệu cho Vương Nhất Bác

" Nhất Bác đây là Haruko, lần trước có nhắc với cậu"

Vương Nhất Bác cũng gật đầu mỉm cười và âm thầm đánh giá, trong khi Haruko lại lấy làm hụt hẫng vì câu giới thiệu của Cố Quân, anh nói vậy cứ thể Vương Nhất Bác là người thân còn bản thân cô bị tách rời là một người bạn không hơn không kém, kể cả giới thiệu Vương Nhất Bác là ai với anh, anh cũng không thèm đề cập với cô, đang định mở miệng nói chuyện giọng Cố Quân đã vang lên một lần nữa

" Haruko tôi cùng Nhất Bác có việc, nên xin lỗi không thể đi ăn cùng em được rồi" Cố Quân nói nhưng cũng chẳng nhìn lấy Vương Nhất Bác, tựa hồ người kia sẽ hiểu và không vạch trần anh, dù bản thân hai người thật chất chưa một một cái hẹn định trước.

Vương Nhất Bác chỉ thuận theo cười nhạt, dù bản thân hiện đang làm cái cớ để anh từ chối người khác nhưng cậu vẫn cảm thấy vui, chí ít chứng tỏ anh không muốn đi cùng cô gái ấy.

Haruko cũng không làm khó người

" Không sao, Cố Quân anh cứ làm việc, dịp khác chúng ta lại đi" cô dùng nụ cười ngọt ngào nhất hướng Cố Quân

Cố Quân chỉ khẽ gật đầu đáp lễ, giây phút quay đầu rời đi cô đã âm thầm ghi tạc hình dung của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác sao, không gấp!

Haruko rời đi, Cố Quân nhẹ nhàng lên tiếng

" Xin lỗi đã kéo cậu vào, nhưng tôi.."

"Không sao, tôi hiểu, Cố Quân tôi có chuyện muốn nói với anh"

Chuyện Cao gia âm thầm cấu kết cùng quân Nhật là ngoài dự kiến của Vương Nhất Bác và Cố Quân, nhưng nếu thật là vậy sự việc này mơ hồ lại không đơn giản.

" Một chân bước hai thuyền, hay căn bản đã đầu quân hẳn cho Nhật lại là một câu hỏi khó"

Vương Nhất Bác nói " Cao Tử hôm nay về nhà gặp Cao Hiểu Lâm, không biết bước tiếp theo của họ là gì"

" Trần gia không có khả năng phản bội Quốc Dân đảng, vì hầu hết người trong Trần gia lợi ích đều dính liền cùng đảng họ chọn, Cao gia lại khác, chức vụ họ không cao lại phụ thuộc, tìm đầu khác cho mình đầu quân cũng không phải không thể, nếu đúng như dự đoán Trần gia rất có thể bị Cao gia dắt mũi"

Cả hai rơi vào trầm tư, nếu sự việc lần này dính dán đến người của Nhật Bản thì thật khó giải quyết, chẳng những vậy nếu để Hán gian trà trộn vào bộ chính trị thì là việc lớn chứ không phải việc nhỏ, nên sự việc hiện tại chú ý là Cao gia, không phải Trần gia... hơn nữa phải âm thầm điều tra tránh đánh rắn động cỏ, còn Vãn Bình tùy thời lập kế hoạch cứu cậu ấy, không thể để Vãn Bình hi sinh vô ích cho âm mưu của bọn Hán gian được.

" Cố Quân, cô gái Nhật ban nãy ..." cậu dè dặt

" À, tôi từng làm việc tại Anh quốc trước khi về Trung Hoa, khoảng thời gian ấy vô tình cứu được Haruko lúc đang bị đồng học bắt nạt, chỉ là vô tình cứu được, sau đấy về đây cũng không liên lạc gì, cô ấy là bạn của Sở Ân, có dịp gặp lại, cũng từng đi ăn vài lần" anh cố tình nhắc hai lần từ " Vô tình cứu được"

" Cô ấy... có liên quan gì thương hội Nhật Bản không?"

" Ba mẹ cô ấy là người trong thương hội, sao thế...?"

" Không sao, tôi chỉ hỏi vậy thôi" làm sao nói cho anh biết tôi đang nghi ngờ cô gái đó là chủ tịch giấu mặt của thương hội khi chưa có bằng chứng xác thực, làm sao nói cho anh biết cô ta thật không đơn giản như vẻ ngoài trong sáng ấy.

Sau khi điều tra tất cả nếu đúng là vậy nói cho anh biết cũng không muộn, cậu cảm giác được Haruko tiếp cận Cố Quân cũng không có mang ý đồ xấu.

Thời gian lặng lẽ êm trôi, kẻ đặt nặng tâm sự trên mình, người lại ân cần dành bao ôn nhu nơi đáy mắt, thật lâu sau đấy Vương Nhất Bác rời đi, Cố Quân mỉm cười châm chọc, thích cậu là một việc ngoài dự kiến trong kế hoạch và nhiệm vụ của tôi, nhưng có vẻ tôi đã không thể quay đầu.

Đồng hồ nặng nề điểm 1h sáng, tiếng động khẽ rung trong căn phòng cơ mật, Cố Quân vội vàng tiến vào là tin của Tạ Uyển Đình bảo có việc cần giao, hai ngày tới gặp mặt tại hộp đêm Ôn Châu. Tờ giấy lặng yên không tiếng động bóc khói.

Cũng trong thời điểm ấy trên tay Trần Khải Lộ cũng là một tờ mật lệnh đến từ bộ chính trị, bảo là có người đang âm thầm điều tra chuyện Trương Chính Trung, đề phòng bất trắc nếu có để lộ sơ hở, Trần Khải Lộ không được kéo Cao gia xuống nước vì Cao Tử có khả năng sẽ là con cờ tốt nhất thay thế ông để đặt bên cạnh Mã Quốc An, ông nghiến răng vò nát tờ giấy quăng xuống đất, nhắm mắt lại để tịnh tâm, đến cuối cùng con tốt vẫn là con tốt, được giữ lại hay không thì phải xem vị trí nó đứng là ở đâu trong tổng thể của bàn cờ.

Đình Quý vẫn bị cấm túc trong phòng mọi kế hoạch vẫn là chờ thời mà tiến triển, bên trong Chu Đổng Văn vẫn trong tư thế sẳn sàng nếu có kế hoạch mới, bên ngoài Vương Nhất Bác vắt cả óc để tìm cách đưa được Vãn Bình ra, thì bắt đầu tuần thứ hai một túi hồ sơ đã được đặt sẳn tại Vương gia ghi rõ thời gian thực hiện kế hoạch, đánh Vãn Bình hôn mê rồi đưa đến phòng Trương Chính Trung và quá trình giết Trương Chính Trung được thực hiện thế nào để giá họa cho Vãn Bình, chỉ là người giết Trương Chính Trung lại là Trần Khải Lộ, thậm chí những học viên tham gia vào việc này cũng được điểm tên, và tất nhiên họ đều nhận tội khi Vương Nhất Bác đưa tất cả lên cho Mã Quốc Uy.

Trần Khải Lộ cũng gật đầu xác nhận bản nhận tội, ngày ông bị áp chế đưa đi, khi đi ngang qua Cao Tử ông mỉm cười đầy ý vị

" Con tốt thì con nào cũng như con nào thôi, tôi xem cậu có kết cuộc khác tôi một chút nào không " ông chế giễu cậu qua ánh mắt, nhưng ông không biết rằng trong chuyện lần này con tốt định sẳn chỉ mỗi ông thôi, Cao Tử chỉ là một kẻ ngoài cuộc không may biết chuyện, người chơi cờ thực thụ là Cao Hiểu Lâm, ông ta tính toán từng bước hạ bệ thế lực Trần gia, nhằm thay thế họ từng bước bước lên vị trí chủ chốt trong bộ điều hành chính trị còn Trương Chính Trung chỉ là một người vô tội trong âm mưu của ông ấ

Vãn Bình được thả ra trong sự vui mừng của mọi người, riêng Cao Tử nụ cười có hơi gượng gạo, khi kế hoạch cướp tù tiến hành cậu là người âm thầm thông báo cho Trần Khải Lộ và túi hồ sơ Nhất Bác nhận được là cậu được lệnh của Cao Hiểu Lâm giao cho, bác cậu đã sắp xếp bên bộ chính trị nhằm bỏ rơi con tốt Trần Khải Lộ, mà chính bản thân lại không hề do dự dồn người bạn thâm giao vào cửa tử, đủ thâm đủ sâu cũng đủ tàn nhẫn, nhưng Cao Tử không giống ông, suy cho cùng một thiếu niên mang đầy nhiệt huyết, phút chốc lại ngỡ ngàng với những âm mưu toan tính xấu xa từ trưởng bối của mình, cuộc sống vốn dĩ không màu hồng, nhưng cậu đã bị nhuốm màu đen tối hơi sớm, Cao Hiểu Lâm từng nói với cậu, sống thời loạn phải biết đặt mình vào vị trí ở đâu, cuộc đời vốn dĩ là những cuộc lựa chọn, mà thời này lựa chọn càng khắt khe hơn, cậu có thể hi sinh vì người khác cũng có thể lựa chọn người khác phải hi sinh cho sự nghiệp của mình, chỉ đủ tàn nhẫn mới có thể giữ được mạng, mà giữa chiến loạn như thế này không phải chỉ cầu được sống thôi sao, bắt buộc cậu không được mềm lòng và yếu đuối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net