Chương 37: Lỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió nhẹ một buổi hoàng hôn bình yên trên đất Trùng Khánh, Vương Nhất Bác đang thả hồn nhâm nhi ly cafe chiều trên sân thượng của Vương gia, một góc riêng biệt mỗi khi có tâm trạng, cậu đều đến... mà nói đúng hơn một chút thì có vẻ đây là một góc chiều quen thuộc của cậu, vì hầu như không có công việc cậu đều rơi vào tâm thái nặng nề.

Lắng nghe nhịp điệu của ký ức đã bị thời gian vùi lấp, bất chợt luyến tiếc trào dâng một cái gì đau thương lắm nhen nhóm, khiến Vương Nhất Bác bất giác thở dài...

Ba năm trước trong một lần đến Tứ Xuyên cậu đã vô tình gặp được Giang Mẫn Nhi ở đấy, cũng tại đó Vương Nhất Bác mới biết về sự thật năm ấy, Cố Quân cùng Vương Nhất Thiên là quan hệ hợp tác, chỉ vì Vương Nhất Thiên manh động nên dẫn đến tử nạn, Cố Quân đã leo lên lưng hổ cũng không dễ dàng quay đầu, những tư liệu mà Giang Mẫn Nhi có được là do Cố Quân bất chấp nguy hiểm mà có được. Kamida cũng là do anh bắt lấy trao đến tay cho cậu, Vương Nhất Bác lúc ấy cứ tưởng mình đang nằm mộng, nhưng đó lại là sự thật hẳn hoi... Cố Quân đã dự trù tất cả, kể cả thời gian rời đi Thượng Hải... thì ra chỉ mỗi cậu là một người không biết gì hết, thì ra cậu chỉ một tên khờ, cố chấp và nông nỗi, chỉ biết trách bản thân thiếu lòng tin ở anh, trẻ người non dạ không nhìn thấu được nỗi khổ tâm của anh, đi qua tất cả sai lầm vẫn nằm lại nơi cậu.

Vương Nhất Bác đau đớn nhận ra một điều không phải bị hiểu lầm là khó chịu nhất, hiểu lầm người khác cũng là một loại thống khổ không tên ăn mòn theo ngày tháng, cậu điên cuồng tìm kiếm Cố Quân, nhưng người cứ tựa hư không tiêu thất không để lại dù cho chỉ là một vết tích nhỏ nhoi.

Chiến tranh có đến hàng vạn người chết, mấy năm nay cậu cũng không ngừng kiếm tìm nhưng vẫn là không tin tức, có những lúc cậu cũng đã từng nghĩ buông bỏ, xuôi chiều mặc cho phận số, nhưng khát cầu cùng hi vọng mỏng manh nơi con tim yếu đuối kia lại khiến cậu không thể dừng, tiếc là những mộng mị nhớ nhung cùng vấn vương của cậu, đã bị thời gian rèn dũa đến mức hoang tàn xơ xác, chỉ còn lại nốt trầm theo năm tháng đeo bám lấy cậu và giữ lại bên trong ký ức là một mảnh thương tâm đến tội nghiệp, còn cái tên Cố Quân cũng là vĩnh hằng lưu lại

Vương Nhất Bác chưa bao giờ oán hận thời gian, nhưng một lúc nào đấy cậu lại vô cùng chán ghét nó, nếu lúc đó thời gian chạy chậm lại một chút, biết đâu chuyến tàu ấy đã không lỡ hẹn, nếu thời gian không vội vã thì tám năm qua cậu đã không sống trong ưu thương cùng tiếc nuối.

Lỡ một chuyến tàu cũng lỡ một cuộc tình.

" Cố Quân"

Tiêu Chiến bước xuống tàu mỉm cười nhìn Vương Nhất Bác. Nắng vàng chiếu rọi nụ cười kia còn đẹp hơn cả ánh dương trên bầu trời xanh ấy. Dưới hoài vọng lớn lao phải chăng trời cao đã bạn cho cậu một phép màu như nguyện ước, nước mắt cậu từng giọt cứ từng giọt thi nhau rơi ra, cậu chạy thật nhanh ôm lấy anh, dường như cả thế giới bây giờ chỉ còn mỗi họ

" Cố Quân, tôi xin lỗi!thực sự xin lỗi anh...

vì tất cả!

Cố Quân tôi rất nhớ anh, rất nhớ!" cậu nức nỡ đến điếng lòng

Anh chỉ dịu dàng vỗ về sau lưng cậu. Những khổ sở cứ thể được phơi bày triệt để, cho đến tiếng ga thét vang chuyến tàu đã lăn bánh, cậu bàng hoàng giữa chốn đông người khi chẳng còn thân ảnh của Cố Quân. Tiếng gọi xé lòng vang lên giữa không gian cô tịch. Chỉ có mỗi cậu với không gian bốn chiều đau khổ chật vật y hệt năm đó, cậu ôm mặt gục xuống khóc, thì ra vẫn là không bắt được hình bóng kia.

Tiếng chuông nhà thờ báo hiệu 6h chiều vang lên, đánh thức giấc mộng đau thương cậu vừa mới trải, Vương Nhất Bác vô thức đưa tay lên khóe mắt, nó đã ước sủng tự bao giờ...

Sau tất cả, chỉ có niềm đau vẫn luôn là trọn vẹn nhất.

Cậu bước xuống lầu, khuôn mặt vẫn sương hàn giá lạnh như mọi khi, mà mấy ai biết nữa hồn bên trong đã mấy hồi tan tác. Bữa tối tại Vương gia, Vương Nhất Bác sau khi vừa gác đũa chuẩn bị lên phòng thì Vương Thiếu Tân lên tiếng

" Nhất Bác con xem danh sách khách mời dự tiệc cưới của con"

Cậu mỉm cười nhẹ nhàng

" Ba mẹ cứ xem đi, con thế nào cũng được"

Mẹ Vương nhỏ giọng trách cứ

" Sao lại thế nào cũng được, ngày trọng của con cơ mà"

Cậu chỉ cười trừ

" Dù sao cũng là khách thôi, không ảnh hưởng, việc này cứ để ba mẹ làm chủ đi"

Mẹ Vương

" Con không mời thêm vài người bạn thân đến dự"

Vương Nhất Bác có chút thất thần, bạn thân sao? Đình Quý? Vãn Bình? Cao Tử? Chu Đổng Văn? Hay Cố Quân? Cậu cố nuốt chút khó khăn vào cổ họng, mấy ai biết đắng chát là gì? Là những nỗi niềm không tên, muốn quên nhưng vẫn ngự trị, nhớ đến lại thêm đau, cậu mím môi bất đắc dĩ

" Không cần đâu, bạn làm ăn con cũng có rất nhiều rồi"

Vương Thiếu Tân nhìn bảng danh sách có chút do dự ông nói.

" Nhất Bác, trong quân đội có vị thiếu tướng mới về nhận chức, có nên mời không? Dù sao mối quan hệ trong quân đội của chúng ta cũng không nhiều, có thể kết giao thêm cũng là tốt, cậu ấy vừa về thế yếu sức cô, nếu có thể đi gần, đôi bên cũng xem như là có lợi rồi, hơn nữa cậu ấy hình như rất trẻ tương lai lại vô cùng sáng"

" Vị thiếu tướng ấy tên gì?" Cậu không biết sao bất giác muốn biết tên người kia, trong lòng lại ánh lên một hi vọng hảo huyền nào đó.

" Tên Tiêu Chiến" Vương Thiếu Tân trả lời

Vương Nhất Bác cảm thấy bản thân vô cùng hụt hẫng, cậu cũng không hiểu vì sao lại vậy, nếu thật người kia tên " Cố Quân" cậu sẽ như thế nào, liệu có dừng được đoạn tương lai phía trước, gật đầu cùng ba mình

" Vậy mời luôn đi" Sau đó cậu lững thững bước trở về phòng

Mẹ Vương nhìn theo, lắc đầu bất lực, chẳng biết tự bao giờ đứa con trai yêu luôn quấn quýt bên chân mẹ năm xưa đã trở thành trụ cột cho cả gia đình rồi, bóng lưng rộng, vững chãi nhưng lại vô cùng cô độc, mẹ Vương không khỏi xót xa.

Ngày ấy, sau khi hay tin Vương Nhất Thiên bị giết tại Thượng Hải, cả thi hài cũng không còn sót lại, bà đã bị ngất xỉu ngay lập tức, Vương Thiếu Tân hay tin thì cũng lên cơn bệnh tim nguy kịch, bà phải gáng cố kiềm nén để chăm sóc cho ông, mất đi một đứa con trai nhưng ông bà vẫn còn nắm níu tia hi vọng từ đứa con khác, nhưng ngày Vương Nhất Bác trở lại Trùng Khánh đã hoàn toàn thay đổi, không còn là cậu của trước kia, ít cười, thâm trầm, mặc dù cậu trọn vẹn hiếu thuận với song thân nhưng đối với những gì cảm nhận của mẹ Vương cũng là xa cách vạn phần. Ban đầu bà nghĩ có lẽ cái chết của Vương Nhất Thiên gấy đã kích khiến cậu thay đổi như thế, nhưng lâu ngày dài tháng trực giác của người mẹ mách bảo, không chỉ đơn giản là như vậy, cậu luôn mang trên mình một nỗi buồn man mát, đôi mắt kia toát lên vẻ ưu thương thầm kín, bà nhiều lần tìm cách nói chuyện nhưng dường như cậu đã khép kín rất nhiều, ôm những mông lung mà tự mình cất giữ.

Vương Nhất Bác cũng đã lớn tuổi, ông với bà mấy năm nay luôn tìm các tiểu thư khuê các phù hợp nhưng cậu luôn lắc đầu từ chối, một lòng với công việc, đưa sự nghiệp của Vương gia từng bước lên một tầm cao mới, trong một lần bàn đến chuyện hôn nhân, Vương Thiếu Tân thở dài than thở

" Anh hai con đã mất, ba mẹ cũng già cả rồi"

Một thoáng chần chừ, cậu cũng gật đầu tùy họ định đoạt. Người con gái họ chọn cho Vương Nhất Bác là Cố Nhã Yên con gái của thị trưởng Trùng Khánh Cố Bân, cô gái vô cùng xinh đep, khả ái, là hòn ngọc trong tay của Cố thị trưởng, người dịu dàng thanh thoát, vừa gặp đã để lại ấn tượng mạnh trong lòng hai bô lão nhà họ Vương.

Hai bên đã giáp mặt nói chuyện hôn sự cùng nhau, một tháng sau sẽ tiến hành tổ chức lễ cưới, khoảng thời gian này cả hai cũng có thời gian gặp mặt, bồi dưỡng cảm tình, song mẹ Vương vẫn không thấy được sự đổi thay trong đôi mắt ấy, có chăng ưu thương ngày một rõ ràng hơn, trong đó là gì? Rốt cuộc bà cũng không hiểu nổi.

Con trai đã thay đổi thật rồi!

*******************

Phòng Thiếu Tướng

" Anh Chiến, anh không dự định gặp Nhất Bác sao?" Đình Quý - cục trưởng cục cảnh sát Trùng Khánh, hiện tại cậu là La Vân Hi - cục trưởng La, hôm nay không có công vụ cậu đến bộ quốc phòng đặt tại Trùng Khánh gặp Tiêu Chiến. Tiêu Chiến hiện tại được bổ nhiệm làm thiếu tướng, anh về đất Trùng Khánh cũng gần một tháng.

Anh nhẹ nhàng đẩy tấm thiệp hồng về phía cậu, tấm thiệp được Vương gia mới vừa đưa đến khi sáng, ba chữ Vương Nhất Bác đập vào, chói lòa cả mắt anh, không biết đó là cảm giác gì nhưng từ sáng đến tận khi La Vân Hi đến, Tiêu Chiến cũng không biết mình đã trải qua như thế nào...

La Vân Hi cầm trên tay tấm thiệp, vui mừng mỉm cười, cũng không chú ý khí sắc người bên cạnh.

" Cậu ta vậy mà đã kết hôn rồi"

Tiêu Chiến cười nhạt nhòa chua chát

" Ừhm. Là tiểu thư của Cố thị trưởng"

" Hai cái người này có duyên ghê, Vãn Bình cũng là rễ quý nhà thị trưởng Cố" La Vân Hi cất tờ thiệp sang một bên. Ngồi xuống ghế cạnh Tiêu Chiến cậu nói

" Cậu ấy có biết anh là Cố Quân không? thật ra về đây đến giờ công vụ bận rộn, em cũng chưa gặp được cậu ấy bao giờ"

" Cậu ấy chắc không biết anh là Cố Quân đâu" Tiêu Chiến khuôn mặt nhìn không ra cảm xúc. Em ấy nếu biết cũng sẽ không tàn nhẫn đến độ đưa hẳn tấm thiệp vào tay anh như vậy.

" Tiêu Chiến, hay chúng ta đi gặp cậu ấy đi, Nhất Bác chắc chắn sẽ rất vui" La Vân Hi vui vẻ ra mặt

" Chẳng phải có dịp gặp rồi sao?" Anh cầm tấm thiệp trên tay đưa cho La Vân Hi xem

Cậu bật cười " Định cho cậu ấy bất ngờ sao"

La Vân Hi rời đi, Tiêu Chiến vẫn thẩn thờ ngồi đấy, nào có gì để bất ngờ đâu, chỉ là anh sợ, sợ nếu gặp bản thân sẽ không kiềm chế được mà ngán đường hạnh phúc cậu chọn, sợ nếu gặp rồi đối mặt sẽ là thương đau chồng chất hơn nữa, tấm thiệp vẫn đỏ hồng trước mặt, hồng cả mắt anh... đến cuối cùng giữa chúng ta còn sót lại là gì? Chỉ là nỗi niềm không tên một mình anh ấp ủ thôi sao? Vành mắt anh bất chợt đỏ hoe, anh đi lại trước cửa phòng khóa trái lại, chẳng muốn một ai thấy vẻ chật vật hiện tại của mình. Thì ra sau tám năm đoạn tình cảm kia cũng chẳng thể vơi đi dù là một chút.

Ngày đất nước thanh bình tôi sẽ nói yêu em, tôi đã nói đâu... nên em vẫn có quyền lựa chọn đúng không? Em vẫn có thể nắm một bàn tay khác, ôm ấp một bóng hình khác.... tôi lại lấy tư cách gì mà đau lòng khổ sở...

Nhưng Nhất Bác tôi thật sự rất khó chịu!

Ngày rời đi hôm ấy là một ngày nắng vàng rực rỡ, ngày nhận được tấm thiệp mời trên tay của em cũng là một ngày có ánh ban mai đẹp đến nao lòng, Nhất Bác! Thì ra không phải cứ đẹp sẽ là vui... giống như mùa hạ năm ấy, chẳng phải rất đẹp sao, nhưng chúng ta cũng lỡ nhau ở hai miền đất nhớ...

Duyên phận là định số mà nắm hay buông lại là do con người, nhưng giữa tôi và em là bởi phận số đẩy đưa là do thời gian không chấp chứa...

Chúng ta không sai, tình cảm lại càng không sai, nhưng sai ở chổ nào tôi cũng không biết nữa, chỉ biết là bỏ lỡ em... tôi đã lỡ cả cuộc đời rồi!!!

*************************

Chap cuối dài quá, tui chia làm hai cho các cô trọn vẹn một chút xíu...!!!

Cố Quân đã phục hồi thân phận Tiêu Chiến rồi... Thiếu tướng cùng Vương tổng chuẩn bị có một cuộc gặp gỡ rồi đây! Hazzzz

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net