1 + 2 + 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Xin chào mọi người! Lời đầu tiên ta xin phép giới thiệu qua về bản thân mình. Ta là Tiêu Chiến, là một Thần Tình Yêu cẩn trọng, cần cù, chăm chỉ, luôn cố gắng trong công việc.

Chính là kiểu Thần Tình Yêu mà mọi người đang nghĩ tới, cõng một bao đựng tên, tay cầm cung, sau lưng có cánh.

Chẳng qua ta có thể biến thành hình người, giấu cánh đi.

Mặc dù chỉ đang trong kỳ thực tập nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình trong công việc của ta.

Mỗi ngày ta dậy sớm sửa soạn, dựa vào sự thông minh tài trí tìm đối tượng lẫn nhau cho loài người, viết ra rất nhiều giai thoại tình yêu.

Nhưng mà, không biết có phải do trước đó làm việc quá nhẹ nhàng, công việc quá thuận lợi hay không, đến lúc sắp chuyển lên chính thức, ta gặp phải một việc, tạm thời không bước qua được, không biết lúc nào có thể qua và cũng không biết rốt cuộc có đủ khả năng để qua được hay không.

2.

Lúc Vương Nhất Bác vào nhà xém chút nữa bị một người sống ngồi xổm trên ghế salon dọa cho chết khiếp.

Khuôn mặt cậu vặn vẹo cố nuốt mấy câu chửi thề xuống họng, mắt to mắt nhỏ trừng nhau với Tiêu Chiến hồi lâu mới khôi phục lại bộ dạng lãnh đạm bình thường, tầm mắt dời đi chỗ khác, "Tại sao lại là cậu?"

Ta cũng muốn biết tại sao lại là ta.

Đối với thái độ của đối phương, Tiêu Chiến quả thực có nỗi khổ không nói được, cậu nặng nề thở dài một hơi, trong lòng cảm thán một phen, đặt câu hỏi mang tính thăm dò, "Nhất Bác, có phải lần trước tôi nói chưa rõ ràng không?"

"Không hoàn thành nhiệm vụ này, ta không thể trở về." Tiêu Chiến buồn rầu bổ sung, nghe rất đáng thương.

Nghe vậy, Vương Nhất Bác lườm Tiêu Chiến một cái, nhìn thấy đối phương thẳng tắp sống lưng vì đã thu hút được sự chú ý của mình, trên mặt còn mang theo khẩn trương và mong chờ.

Không biết có nên so sánh như thế này hay không nhưng Vương Nhất Bác cảm thấy đằng sau Tiêu Chiến như đang có một cái đuôi, hiện tại đang dựng thẳng lên, kích động huơ qua huơ lại.

Hắn rũ mi, không biết là đang suy nghĩ gì, dù sao từ phía Tiêu Chiến nhìn qua thì đối phương rõ ràng đang không cao hứng lắm.

Cuối cùng, Vương Nhất Bác không nói gì, quay người đi vào phòng ngủ.

Mắt Tiêu Chiến giật giật.

Cậu đột nhiên nghĩ tới chuyện hai ngày trước, cậu ngu ngơ hỏi hình mẫu lý tưởng của hắn là gì.

Vương Nhất Bác không chút suy nghĩ trả lời: không biết.

"Tại sao lại không biết? Ngươi suy nghĩ một chút đi." Tiêu Chiến sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Lúc này Vương Nhất Bác mới ngừng động tác trong tay, nhìn có vẻ thật sự đang suy nghĩ, trầm ngâm một lát, hỏi ngược lại Tiêu Chiến một câu: "Cần thiết phải có bạn đời sao?"

Tiêu Chiến: "....."

Tại sao Vương Nhất Bác lại thành ra như thế này?

3.

Hai tuần trước Tiêu Chiến nhận một nhiệm vụ.

Cấp trên nói với cậu, chỉ cần thuận lợi thành công nhiệm vụ này là góp đủ 999 kinh nghiệm làm việc, sau đó có thể thuận lợi chuyển lên chính thức.

Đây là một tin rất tốt khiến người ta vui vẻ, nhưng khi Tiêu Chiến bừng bừng cao hứng, vội vã chạy tới hiện trường, chuẩn bị thi triển kỹ năng, thì mới phát hiện tình huống không đơn giản như cậu nghĩ.

Lần thứ nhất gặp gỡ là một tình tiết phổ biến, Vương Nhất Bác đang rót café trong phòng trà nước, mỹ nữ đồng nghiệp A bước vào, Tiêu Chiến đang ẩn thân thầm mừng trong lòng, không nghĩ nhanh như vậy đã tìm được cơ hội, rút ra một mũi tên tình yêu, lắp lên cung chuẩn bị bắn.

Đồng nghiệp A lúc trước làm ở mảng kinh doanh cây và hoa, trong nhà cũng có một vườn thực vật xinh đẹp, mặc dù nói nhiều như vậy cũng không có một câu đáp lại nhưng vẫn cố gắng kéo chủ đề về lại trên người Vương Nhất Bác, "Vương tổng giám có thích trồng cây không? Ngài thích cây gì nhất?"

Từ đầu đến giờ Vương Nhất Bác không lên tiếng cũng không có biểu cảm gì, Tiêu Chiến nhìn chằm chằm, nhìn dáng vẻ sắp mở miệng ra muốn nói chuyện, xem chừng đây chính là lúc động tâm đi, lanh tay lẹ mắt kéo căng dây cung.

Sau đó cậu nghe Vương Nhất Bác nói: "Người trong nhà không ai chê cô phiền sao?"

Đồng nghiệp A: "....."

Tiêu Chiến trơ mắt nhìn mũi tên tình yêu không biết chịu ảnh hưởng gì mà xiêu vẹo bay đi chỗ khác, không trúng vào đối tượng cậu đang ngắm.

Tiêu Chiến: "....."

Không sao, chuyện ngoài ý muốn, chắc chắn sẽ có ngoài ý muốn, tiếp tục cố gắng, tiếp tục cố gắng.

Đồng nghiệp A nghẹn họng một chút, bối rối khó xử, nhưng lại không muốn từ bỏ, nàng bưng cốc lên, mỉm cười hỏi Vương Nhất Bác cuối tuần có sắp xếp gì chưa.

Tiêu Chiến nghĩ thầm, đổi cái này cũng được, theo kinh nghiệm làm việc thì hẹn gặp mặt cũng có thể thúc đẩy yêu đương thành công, cậu ngay lập tức lấy thêm một mũi tên nhắm vào Vương Nhất Bác, chờ hắn mở miệng sẽ bắn.

Vương Nhất Bác: "Đi xem triển lãm xe motor."

Lần này mũi tên không bay sai hướng, chỉ là dừng giữa không trung rồi rớt xuống.

Tiêu Chiến: Ta không thể tin được.

Đồng nghiệp A: "A thật sao? Tôi cũng rất có hứng thú nha."

Tiêu Chiến lại lấy một mũi tên.

Vương Nhất Bác: "Ừm."

Tiêu Chiến khó tin nhìn mũi tên lao đi rồi gãy đôi, hai mảnh không biết bị rơi xuống chỗ nào.

Vương Nhất Bác gật nhẹ đầu rồi rời khỏi phòng trà nước, bỏ lại đồng nghiệp A và Tiêu Chiến phất phơ trong gió lạnh.

Tiêu Chiến nhìn bóng lưng rời đi của Vương Nhất Bác, lại nhìn cung tên trên tay mình, không nhịn được nghĩ, chất lượng của mấy mũi tên này có vấn đề gì chăng?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net