30. Hiểu Lầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
vì cảm thấy sởn gáy gã lại thấy kích thích hơn với câu nói cự tuyệt đó của anh, gã không biết thức thời liền không muốn rời đi, đôi bàn tay dơ bẩn từ từ luận động, có ý muốn chạm đến xương hàm Tiêu Chiến.

"Ở bên anh một đêm thôi, anh sau đó sẽ đem đến cho em bất kỳ thứ gì mà em muốn."

"Răng rắc", đó là thanh âm xương ngón tay bị bẻ gãy. Tiêu Chiến gắt gao siết lấy đôi bàn tay vì hơi men mà run rẩy của người đàn ông suit đỏ, tàn nhẫn mà siết chặt, tàn nhẫn mà đem 27 cái xương non mềm ở bàn tay gã bẻ lệch khỏi khớp. Người đàn ông đó đau đớn liền gào lên, gã có ý muốn rụt tay lại nhưng không tài nào thoát khỏi sự chế ngự của Tiêu Chiến.

"Choảng"

Đó là thanh âm thủy tinh va đập vào xương sọ. Khi mà nỗi đau từ 27 cái xương ở tay truyền đến còn chưa chấm dứt thì bên thái dương của người đàn ông nọ lại ồ ạt xuất huyết, máu tươi từ vết thương bị thủy tinh cắm sâu kia tuôn trào không có điểm dừng. Gã đau đớn đến thét lên rồi ngã quật ra đất, đám người xung quanh cũng vì vậy tụ tập thành một vòng tròn lớn, đều đang trố mắt nhìn Tiêu Chiến đấm đến vỡ mặt người đàn ông dưới sàn.

"Ai cho mày lá gan mà mày dám xem tao là loại người đó, có phải là em ấy bảo mày đến để nhục mạ tao không? Nói cho mày biết, Tiêu Chiến tao cho dù có đang đứng trên đất Bắc Kinh cốt cách vẫn là mãnh thú trên đỉnh núi ở Los Angeles, đến Vương Nhất Bác cũng không có quyền được xem thường tao thì mày mẹ nó là cái chó gì?!"

Sau thanh âm đầy phẫn nộ phát ra chính là những thanh âm khiến người ta không cần cảm nhận, chỉ cần nghe thấy cũng đủ biết được rốt cuộc nó đau đớn đến nhường nào. Người đàn ông nọ nằm quật ra đất, mặt và mũi liên tiếp phải hứng chịu những cú đấm chứa đựng sự tức giận đến cùng cực của Tiêu Chiến. Hơi men trong người khiến gã lạc lõng giữa mơ và thực mà tiếp nhận từng cơn đau như xé gió truyền đến, và cho dù gã có đủ tỉnh táo đi chăng nữa đối với Tiêu Chiến vẫn là bất khả kháng.

Ở Mỹ người ta thường truyền tai nhau là, Zhan khi trên giường và khi tức giận là hai cá thể biệt lập, giống như thiên thần với đôi cánh trắng truyền đạt lời dạy từ chúa đến con người và con quỷ với làn da đen nhẻm quỳ gối bên cạnh Satan. Ngay giây phút này đây người ta mới có cơ hội chứng kiến.

Tiêu Chiến khi tức giận sẽ là một con người khác, không còn là Tiêu Chiến với chiếc kính cận gọng vàng nho nhã mà là ánh mắt không một tia cảm xúc của cậu bé Zhan tám tuổi dùng gậy đánh golf đập chết con chó ngao Tây Tạng quý hiếm của mẹ mình, là một phiên bản đến nỗi một người không mảy may lo lắng khi đứng trước mũi súng cận kề cái chết như Tống Thành cũng phải run rẩy mà hít thở không thông.

Anh luôn cho rằng mình có một khả năng phi phàm, nhưng con người ta ai cũng sẽ có một giới hạn chịu đựng nhất định. Khi mà mọi uất ức đến ngày không thể dồn nén được nữa, thì việc không vặn mở được nắp chai nước cũng có thể khiến người ta điên cuồng xả súng vào đám người ở trung tâm thương mại. Tiêu Chiến đã chứng kiến việc đó ở Mỹ rất nhiều lần, cũng đã chẳng còn tí nào lo ngại.

Đoạn oan ức như vậy, Tiêu Chiến dĩ nhiên sẽ không thể nhẫn nhịn được nữa, dù sao sức chịu đựng của con người cũng có giới hạn. Anh cảm thấy từ khi mình về Bắc Kinh, từ khi mình chấp nhận ở bên cạnh Vương Nhất Bác thì chính là tự đem giá trị bản thân hạ thấp, tự khiến bản thân cảm thấy yếu đuối. Muốn uống một chút rượu vang cũng không thể mở nắp được, muốn say một chút cũng không say được, muốn yên tĩnh cũng không yên tĩnh được. Mẹ nó, đến một thằng nhãi ranh không tên không tuổi cũng có thể tùy hứng động chạm vào mặt lại còn gán anh thành kiểu người "lên giường đổi lấy vinh hoa" rẻ tiền như vậy.

Vì thế anh cứ đấm, đấm và đấm, đấm đến miệng và mũi tên đàn ông nọ ướt đẫm máu, gã đã bất động nằm trên sàn nhà. Thế nhưng anh không có ý định dừng lại, lực tay vung ra chỉ có mạnh hơn tuyệt không có yếu đi. Đám người đứng xung quanh nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng này, kẻ vừa rồi say đến phải vịn lang cang mới đứng được cũng đã tỉnh táo hẳn ra, bọn họ đứng xem rất đông, nhưng chung quy không có một ai dám đứng ra ngăn cản. Mãi đến khi đám người đó bị đẩy ra, Tống Thành lách qua đám đông, nhanh chóng giữ lấy cổ tay Tiêu Chiến, cậu lên tiếng.

"Được rồi Chiến ca, đừng đánh nữa."

Tiêu Chiến hất tay Tống Thành ra khỏi cổ tay mình, mạnh bạo đấm thêm vài cú nữa vào người đàn ông hôn mê dưới đất.

"Đừng có quản tôi!"

Tống Thành không bỏ cuộc, lần nữa túm lấy tay, nhưng may mắn là lần này cậu nắm được trọng điểm, Tiêu Chiến ngay sau đó cũng lập tức dừng lại nhìn Tống Thành, cuối cùng là chọn buông tha cho người đàn ông suit đỏ nọ mà rời đi.

Chỉ là khi Tiêu Chiến có ý định dán thêm một cú đấm nữa lên ngũ quan be bét máu của người nọ, Tống Thành đã nhanh miệng báo cáo.

"Em sẽ giúp anh xử lí gã, anh đừng đánh nữa. Có cuộc gọi đến từ 'Home', phu nhân hình như không ổn rồi."

________

@Trust

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net