Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhìn cơ thể tà mị dưới thân mình, bên dưới Vương Nhất Bác cương cứng lên, thực sự nhịn không nổi nữa!
Áo sơ mi, thắt lưng của cậu từ từ đáp xuống đất. Tiếp đó là thứ vướng víu nhất khiến cậu không thể động ( tự hiểu )

Tiêu Chiến có phần khiếp sợ, cậu bạn nhỏ kém anh 6 tuổi, vậy mà của cậu lại to và dài hơn anh gấp đôi, không những thế nó còn cương cứng lên, nổi đầy gân xanh, nhớp nhấp dâm thủy.

Vương Nhất Bác tiến tới, anh cự tuyệt cậu, cố gắng cầu xin:
" Nhất Bác, đừng mà.... xin cậu!"

Nhưng Tiêu Chiến nhầm rồi, càng cầu xin, cậu càng thấy hứng thú.
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến bằng ánh mắt dâm tà, đầy dục vọng, cậu cúi xuống thì thầm vào tai anh:
" Muộn rồi, bảo bối.."

Tiếp sau đó, căn phòng u ám chỉ còn lại tiếng rên rỉ thảm thiết. Đêm đó, cậu vô cùng sung sướng. Cuối cùng anh đã là của riêng cậu, thuộc về cậu.

.

.

.

_Sáng hôm sau_

Ánh sáng mặt trời len lói vào căn phòng ngủ, nơi hai vợ chồng nào đó vẫn còn say giấc nồng.

Tiêu Chiến khẽ nhíu mày, ánh nắng mặt trời làm anh chói mắt. Tiêu Chiến định quay người, hạ thân phía dưới vô thức đau buốt.

" A..." Động có tí mà người nào đó lại ôm chăt hơn. Nhận thấy có điều không đúng ở đây liền ngẩng đầu lên, thật không thể tin vào mắt mình. Người ôm anh là cậu, Vương Nhất Bác.

Chuyện tối hôm qua nhẹ nhàng lướt qua tâm trí Tiêu Chiến làm mặt anh đỏ bừng, mạng bạo đẩy cậu ra:

" Làm cái gì thế hả?" Giọng nói trầm khàn vang lên, theo đó là vẻ mặt nhăn nhó khó chịu của cậu.

" Buông tôi ra!" Anh hét lên, cực kì khả ái a. Vương Nhất Bác không chịu buông, còn cười một cách nham hiểm.

" Sao phải buông?"

" C... Cậu.." Tiêu Chiến tức không nói nổi nữa rồi.

Đêm qua bị cậu ta hành đến ngất đi lúc nào không hay, bây giờ còn nằm trong vòng tay cậu ta?!!

Đớp thời cơ, Vương Nhất Bác xoay người, lại cái tư thế tối qua, cậu ở trên, anh ở dưới. Hai con người trần như nhộng nhìn nhau, một ánh mắt hờn dỗi, một ánh mắt thèm khát.

" C... Cậu laị muốn làm gì?!" Tiêu Chiến hỏi. Cậu bạn nhỏ sinh năm 97 liếm môi, trả lời anh:

" Tôi muốn anh."

Mặt Tiêu Chiến đỏ hết lên, cậu ta điên rồi! Đêm qua còn chưa đủ sao? Cậu hành anh tới hơn 4 giờ sáng mới tha cho anh, giờ còn muốn nữa?!

Vương Điềm Điềm hôn lên đôi môi đỏ ửng phồng rộp tối hôm qua bị cậu cắn thảm thương, rất lâu sau đó mới quyến luyến buông ra cho anh thở.

Xong cậu ôm chặt lấy anh, mãn nguyện nói: " Anh là của riêng mình tôi, từ nay cấm anh đu đưa với con khác."

Tiêu Chiến khó chịu, cậu quản anh? Anh là thấy cậu nên xem lại chính mình thì hơn.

" Cậu thì sao chứ?" Tiêu Chiến ấm ức. Vương Nhất Bác tròn mắt, anh là đang ghen sao?

" Phụt, hahaha, nghe anh, nghe anh. Tối về sớm, không đi chơi khuya với chơi gái nữa, được chưa?" Vương Nhất Bác cười, chưa bao giờ cậu thấy hạnh phúc như này.

Người cậu yêu nằm trong vòng tay cậu , ấm ức ghen tuông. Tiêu Chiến chỉ biết im lặng, xấu hổ lấy chăn trùm kín mặt.

Vương Nhất Bác, đồ đại ngốc!

Cũng may hôm nay là cuối tuần, anh không phải đi làm nếu không sẽ trở thành trò cười cho cả công ty mất.

Bước xuống giường còn khó, nói gì đến vệ sinh cá nhân? Vậy mà dám bảo cậu tránh ra để anh tự làm? Vương Nhất Bác cười đểu, bế bổng Tiêu Chiến lên.

" Để tôi giúp anh."

" N... Này, bỏ tôi xuống!" Tiêu Chiến đỏ mặt, ra sức giãy dụa.

" Im mồm!" Cậu gầm lên. Anh ngại cái gì chứ? Ngủ cũng đã ngủ rồi, còn gì phải xấu hổ sao?

__________________

Tiêu Chiến bê cốc cà phê nóng ra ngoài ban công, nhâm nhi từng ngụm. Nhanh thật, mới đó mà đã 2-3 tháng kể từ ngày cậu và anh gặp mặt lần đầu. Tiết trời ngày một lạnh, cũng sắp tới ngày cuối thu rồi.

Tiêu Chiến thở dài, lần đầu mất rồi, Vương Nhất Bác cũng để ý anh nhiều hơn, sau này thực sự khó sống.

Chỉ chờ lúc anh không phòng vệ, Vương-tranh thủ- Nhất Bác lao tới, ôm lấy anh từ phía sau.

" Oái!" Tiêu Chiến giật mình quay ra. Cậu nhìn anh, sau đó dụi đầu vào cổ Tiêu Chiến.

" Tiêu Chiến , tôi lạnh" Cậu nói giọng nũng nịu, Tiêu Chiến thở dài.
" Lạnh thì mặc thêm áo vào."
" Không muốn, anh mau sưởi ấm cho tôi." Vương Nhất Bác, cậu là đang làm nũng Tiêu Chiến đấy ư?
Sư tử nhỏ làm nũng anh thật khả ái a, đến Tiêu thỏ cũng phải thẹn thùng quay đầu. Mắt cún long lanh, cậu nài nỉ:
" Một nụ hôn thôi~~~"

Con mẹ nó, đêm qua còn chưa đủ à? Cậu lại còn muốn thêm? Tiêu Chiến thì đương nhiên sẽ không cho rồi.

Tiêu Chiến lắc đầu nguầy nguậy, mặt đỏ bừng. Nhưng sơ sảy rồi, Vương sư tử liếm môi, cưỡng hôn anh. Một nụ hôn chào buổi sáng đậm hương vị cà phê.

Một lúc lâu sau đó, cậu bạn nhỏ sinh năm 97 mới quyến luyến buông anh bạn lớn ra.
Cậu bạn nhỏ thích thú nhìn anh bạn lớn ngại ngùng xen lẫn tức giận.
Cuộc sống của cậu chưa bao giờ chậm rãi mà ngọt ngào như vậy. Không hiểu sao, sâu thẳm trong Vương Nhất Bác lại yên bình đến lạ.
.
.
.

Quá trưa, Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến tới trung tâmthương mại, kiếm một quán Nhật rồi gọi món.
" Anh muốn ăn gì?"
Vương Nhất Bác liếc mắt về phía đối diện:
" Sushi trứng cá hồi tuy ngon nhưng nhiều calo, canh miso ăn vào mùa này rất hợp nhưng lại đắt..." Tiêu Chiến phân vân, dần dần rơi vào trầm từ.

Vương Nhất Bác nhìn anh cười dịu đằng, chỉ đáng tiếc là khoảnh khắc ấy quá ngắn, anh cũng không kịp nhìn.

" Cho tôi Sushi cá hồi, canh miso, trứng cuộn, bánh xèo Nhật, đậu phụ tứ xuyên, cơm lươn, thêm hai trà Hoji*."

*: loại trà được làm từ những búp trà rang ở nhiệt độ cao, khiến cho lá trà chuyển từ màu xanh lá cây sang màu nâu sẫm.

Tiêu Chiến bất ngờ, gọi nhiều như vậy có ăn nổi không? Đồ ăn quán này đắt lắm đó!

Nhìn vẻ mặt của anh, Vương Nhất Bác cũng đoán được Tiêu Chiến định hỏi cậu cái gì. Vẻ mặt thản nhiên, cậu trả lời:
" Không sao, tôi trả tiền, anh khô g phải lo."
" ? Tôi tưởng mẹ vẫn khóa thẻ của cậu?" Tiêu Chiến ngây thơ hỏi.
Câu hỏi của anh như một nhát dao đâm vào tim cậu. Là chồng mà không thể cho vợ một bữa ăn thịnh soạn thì thật chẳng đáng mặt.

Quên không nói, từ khi cậu nghiêm túc vào việc tiếp quản công ty, không những mở lại thẻ, doanh thu của công ty cũng được chuyển nhượng vào tài khoản của Vương Nhất Bác.

" Mẹ mở lại thẻ cho tôi rồi."
" Ồ."

.
.
.
Chưa đầy 3 phút sau, trà Hoji được mang ra đầu tiên. Tiếp đó là Sushi trứng cá hồi và canh miso.

Nhìn những món ăn thơm phức đầy hấp dẫn, mắt Tiêu Chiến sáng lên.
Đoạn định đưa đũa gắp một miếng Sushi cá hồi, ngay lập tức anh bị Nhất Bác chặn lại. Cậu đánh nhẹ vào tay anh, phàn nàn:

" Anh làm cái gì vậy hả? Như vậy mà đòi ăn? Mau buông đũa xuống cho tôi!"

Tiêu Chiến không hiểu, nhưng do cậu quát lớn quá, sợ kinh động đến mọi người xung quanh, liền bỏ đũa xuống đầy tiếc nuối.

Vương Nhất Bác nhìn anh, nở một nụ cười đầy thủ đoạn. Gắp miếng Sushi cá hồi ban nãy anh gắp, vươn đũa về phía Tiêu Chiến, cậu dịu dàng:

" Aaa~~"

Tiêu Chiến ngượng ngùng, cậu làm vậy bảo anh phải giấu mặt vào đâu???

" C... cậu làm cái gì đó hả?!"
" Chậc, nhanh lên nào, tay tôi mỏi lắm rồi!"

Do được quá nhiều người trong quán chú ý, anh đành phải ăn, điệu bộ đáng yêu vô cùng.
.
.
.

Tiêu Chiến cúi gằm mặt, thật không dám nhìn thẳng. Cậu nhồi cho anh những món đã gọi, riêng cậu chỉ ăn có 1/3 chỗ đồ ăn đó.

" Cậu ăn gì?" Tiêu Chiến xấu hổ mở thực đơn. Vương Nhất Bác cười nhẹ:
" Tôi không đói. "
" Chậc, nhanh lên, cậu ăn gì?" Tiêu Chiến tặc lưỡi, thật là phiền phức quá đi. Lần này, Vương Nhất Bác nở nụ cười nham hiểm.

" Tôi - ăn - anh!" Cậu nói nhỏ, chậm rãi đủ để anh nghe thấy. Xong, Vương thiếu lấy chân mình cạ vào chân anh dưới gầm bàn, làm điệu dâm đãng.

Ôi trời, đây là nơi công cộng đấy! Cậu Vương lịch sự giùm tôi!
Tiêu Chiến giật mình thu chân lại, mặt mũi đỏ gay gắt:
" V... Vương N ... Nhất Bác..!"
" Ơi?" Nhất Bác nũng nịu, giương ánh mắt cún con về phía anh.

Tiêu Chiến thực sự không hiểu, rốt cuộc cái gì đã làm thay đổi cậu? Sao có thể chỉ sau một đêm mà Vương cao lãnh Nhất Bác lại có thể trở thành Vương đáng yêu Nhất Bác vậy hả?!

Cứ như trước phải chăng sẽ tốt hơn? Tiêu Chiến mất kiên nhẫn, quay mặt đi chỗ khác.

" T... tôi không đùa!"

Trêu được Tiêu Chiến cậu vui lắm, có mấy khi Vương Nhất Bác được thấy dáng vẻ khả ái này đâu chứ. Và hơn cả, đây là lần đầu tiên kể từ khi kết hôn, anh và cậu ra ngoài ăn riêng với nhau.

" Cho tôi một bát ra men. "

Vương Nhất Bác đề nghị với một nhân viên phục vụ gần đó. Cô gái nọ nhanh nhẹn ghi vào sổ rồi rời khỏi, trả lại không gian riêng tư cho đôi uyên ương trẻ.

Cậu nhìn anh, anh nhìn cậu. Sâu thẳm trong ánh mắt cậu, anh thấy sự cô độc len lói một chút hạnh phúc, và, anh thấy chính mình trong đó.

Nghĩ lại chuyện tối hôm qua, Tiêu Chiến có phần hối lỗi. Suy cho cùng anh vẫn là người có gia đình, chuyện giả làm bạn trai người khác là do anh sai.

Nhận thấy điều khác thường, Vương Nhất Bác hỏi:

" Tiêu Chiến, sao thế?"
" À, tôi..." Tiêu Chiến giật mình.
Nếu không cho cậu biết sự thật, anh sẽ cảm thấy ăn năn hối lỗi vô cùng, nhưng nếu nói rồi thì sao?
Nói ra, nhỡ cậu nổi cơn ghen thì làm sao? Cậu ta sẽ lại đập phá, và chuyện tối qua nữa, có lẽ sẽ tệ hơn.

" Tiêu Chiến, anh có chuyện gì giấu tôi?" Vương Nhất Bác dò hỏi, Tiêu Chiến nhất thời chột dạ, ánh mắt lảng tránh nhìn đi chỗ khác.
" Mau nhìn tôi." Vương Nhất Bác ra lệnh.
" Tôi xin lỗi, Tiêu Chiến cúi đầu lí nhí. Vương Nhất Bác chống cằm, nhấp một ngụm trà, cậu hỏi:
" Anh làm gì có lỗi với tôi à?"
" Ừm." Tiêu Chiến gật đầu, vẻ mặt Vương Nhất Bác từ lúc nào đã trở nên nghiêm túc.
" Là?" Cậu hỏi nửa chừng.
" Tôi... xin lỗi.... Vì đã về muộn."
Tiêu Chiến ấp úng, giọng nói ngày càng nhỏ đi. Làm sao có thể nói anh đóng giả bạn trai người ta chứ?
" Và?" Cậu không chịu buông tha cho anh rồi.
" V... và uống rượu."
" Ừ. Anh uống rượu với đồng nghiệp thôi nhỉ?" Vương Nhất Bác dò hỏi, lòng thầm mong anh lộ ra sơ hở, mặt khác lại mong anh chỉ là đi uống với đồng nghiệp.
" Ừ" Tiêu Chiến lí nhí, cố gắng không lộ sơ hở. Lúc này, cô phục vụ ban nãy bê bát ra men tới. Mùi hương thơm phức quyến rũ cả hai.
" Anh ăn không?" Vương Nhất Bác gắp một sợi mì lên, hỏi Tiêu Chiến. Anh lắc đầu " Không ăn." Vậy là cậu Vương một mình đánh chén bát ramen.

.
.
.

"Aiya, no chết tôi!" Vương Nhất Bác ngồi vắt chéo chân, tựa lưng vào thành ghế. Tiêu Chiến nãy giờ im lặng chợt lên tiếng:

" Vương Nhất Bác. "
" Hử?"
" Tôi muốn hỏi một chuyện." Tiêu Chiến nhấp ngụm trà, nói tiếp, không đợi Vương Nhất Bác trả lời.
" Tại sao, cậu lại quyết định nối nghiệp ba cậu?"

Đang định vươn tay về phía cốc trà, Vương Nhất Bác khựng lại.

" Sao anh lại hỏi tôi chuyện này?"
" Vì tôi thấy lạ. Cậu là thiếu gia nhà giàu nổi tiếng trong giới, thoải mái vung tiền của cha mẹ, người cậu hẹn hò cùng nhiều như núi, tôi không nghĩ một người như vậy sẽ thực sự chuyên tâm vào việc tiếp quản công ty."

Nghe anh nói, Vương Nhất Bác sững người. Có điểm hơi sai nha!

Nhiều như núi hồi nào?

Nội tâm Vương Nhất Bác gào thét. Thật không ngờ anh lại nghĩ về cậu như vậy. Mà cũng đúng thôi, không phải Vương Nhất Bác đã từng như vậy sao?

_ Hết chương 14_

Lời tác giả: hưm, đã có một chút H r đấy ạ. Vừa lòng mấy chị chưa? Có thể tuần này sẽ ra thêm 1 chương mới và nhiều H hơn :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net