Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bắc Kinh đã dần bị bao trùm bởi bóng tối nhưng chính sự hoa lệ của nó đã xua tan đi màn đêm lạnh lẽo ấy.

Vẫn là khung cảnh quen thuộc, Vương Nhất Bác lái chiếc xe yêu quý đậu vào trong gara. Tối nay hắn sẽ có một bữa tiệc tối với tình địch và rất mong chờ được đến đó, nếu tinh thần Tiêu Chiến ổn định, hắn sẽ mang anh đi. Nhưng có lẽ không được rồi, đã có một chuyện kinh hoàng đã xảy ra trong căn phòng ấy, một sự việc sẽ ám ảnh Vương Nhất Bác cho đến khi hắn chết.

Vương Nhất Bác đẩy nhẹ cánh cửa, nhưng lần này không còn là một người cuộn mình trong chăn mà là một cơ thể đang ngồi bệt dưới đất. Tay Tiêu Chiến buông thõng, máu chảy lênh láng trên sàn nhà, chiếc đèn ngủ vỡ tan tành trên mặt đất, thay vì tính năng đổi màu thì nó đã được nhuộm đỏ bởi máu. Vương Nhất Bác chạy đến, biểu cảm hoảng sợ tột độ. Hắn lay thân thể đã lạnh ngắt của Tiêu Chiến, gọi tên anh trong vô vọng, thứ hắn nghĩ được bây giờ chính là phải mang anh đến bệnh viện.

Hành lang tấp nập người qua lại, bác sĩ đang đẩy một chiếc giường cấp cứu với người nằm trên toàn thân đầy máu, theo sau là một nhân vật tầm cỡ thế giới Vương Nhất Bác. Các y bác sĩ vội vàng mang Tiêu Chiến vào phòng cấp cứu khẩn cấp, vẫn như nhưng ca cấp cứu khác, bác sĩ nói với người nhà bệnh: "Đề nghị người nhà bệnh nhân chờ bên ngoài." như trên mấy bộ phim truyền hình. Thế nhưng thay vì chấp thuận Vương Nhất Bác lại túm lấy cổ áo blouse, khuôn mặt dữ tợn, trợn trừng đe dọa: "Tôi nói cho ông biết, bằng mọi cách ông phải cứu được Tiêu Chiến, nếu không tôi lấy xác ông lấp mồ cho anh ấy."

Ông bác sĩ hoảng sợ vâng vâng dạ dạ rồi vội vã vào phòng cấp cứu, Vương Nhất Bác hít một hơi thật sâu cố lấy lại sự bình tĩnh, nhưng có lẽ điều đó đã thất bại. Ngồi bên ngoài càng chờ đợi Vương Nhất Bác càng sốt ruột, đã hai tiếng trôi qua mà y tá cứ ra vào không ngừng, hắn sợ rằng ông bác sĩ kia đi ra, dùng vẻ mặt đau buồn nói với hắn rằng "Chúng tôi đã cố gắng hết sức." thì khi đó hắn thật sự sẽ mang ông ta đi chôn cùng Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác từng giết người rất nhiều lần, bàn tay và áo hắn nhuốm đầy máu tanh, sau mỗi lần có người ngã xuống là mỗi lần hắn cảm thấy an toàn. Lần này tay và áo hắn cũng nhuốm máu, nhưng thay vì cảm thấy an toàn hắn lại mang một nỗi sợ hãi, sợ rằng cuộc điện thoại lúc chiều sẽ là lần cuối cùng hắn nghe tiếng anh.

Sau hàng chục phút trôi qua, cuối cùng điều Vương Nhất Bác sợ nhất cũng đã đến, bác sĩ đi ra khỏi phòng cấp cứu với vẻ mặt u buồn và nói một câu kinh điển sau ca cấp cứu không thành công.

"Xin chia buồn, chúng tôi đã cố gắng hết sức."

Ngay sau đó, giường bệnh được các y tá đẩy ra, Tiêu Chiến nằm đó được tấm vải trắng to lớn phủ kín thân thể. Cả cơ thể của Vương Nhất Bác run lên lẩy bẩy, hắn loạng choạng bước đến bên chiếc giường, run rẩy vén tấm vải che đi khuôn mặt nhợt nhạt của Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác ngã quỵ xuống, hắn khóc rồi, thật sự đã khóc rồi, sau bao nhiêu năm cuối cùng hắn cũng đã hiểu thế nào là "lệ".

Nắm chặt lấy bàn tay bất động của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác lắp bắp không thành lời, cổ họng hắn bây giờ giống như có thứ gì đó chặn lại mà không thể lấy ra.
"Tiêu Chiến.....Tiêu Chiến....tỉnh dậy đi Tiêu Chiến! Tôi xin anh, Tiêu Chiến! Tỉnh dậy đi, tỉnh dậy nhìn tôi đi! Tiêu Chiến!". Đôi mắt đẫm nước, giọng nói nghẹn đến tận cuống họng, trái tim chằng chịt những vết thương tưởng chừng sẽ được chữa lành nhưng nào ngờ nó lại vỡ nát.

Vương Nhất Bác gào khóc gọi tên Tiêu Chiến trong vô vọng, lớp vỏ bọc mạnh mẽ mà hắn ngụy trang bao năm nay cuối cùng cũng không đấu lại được cảm xúc mà bị xé rách. Vương Nhất Bác cũng chỉ là con người, hắn có trái tim, muốn yêu thương và cũng muốn được yêu thương. Hắn có tiền, rất rất nhiều tiền, nhưng tiền không mua được tình yêu cũng chẳng mua được hạnh phúc. Vậy hắn có tiền để làm gì trong khi người hắn yêu hắn cũng chẳng cứu được?

Lúc sau, Vương Trung Quân chạy đến, vừa vặn nhìn thấy anh trai cậu quỵ lụy bên thi thể của Tiêu Chiến. Da mặt anh trắng bệch, đôi môi nhợt nhạt, bác sĩ y tá đều đứng nhìn hắn với vẻ mặt đầy thương xót. Vương Trung Quân nhẹ nhàng đến gần Vương Nhất Bác, cậu nửa ngồi nửa quỳ nói với hắn: "Bác ca, anh bình tĩnh đi." . Nhưng có vẻ lời nói của cậu không lay động được hắn, hắn vẫn quỳ ở đấy, gào khóc trước cái chết của Tiêu Chiến. Nhìn hắn đi, hắn giờ đây giống như đứa trẻ của hơn mười năm trước chứ không phải một Vương tổng lạnh lùng của hiện tại.

Mấy ngày sau, tang lễ của Tiêu Chiến được tổ được tổ chức ở dinh thự của Vương Nhất Bác. Mọi người ở đây đều mặc những trang phục tối màu nhưng không kém phần trang trọng và trưng một vẻ mặt đau buồn trước bài vị của Vương thiếu phu nhân. Vương Nhất Bác đứng trước quan tài của Tiêu Chiến, đôi mắt đau buồn rũ xuống nhìn khuôn mặt nhợt nhạt trắng bệch qua lớp kính trong suốt, mấy ngày qua hắn như một đứa trẻ vẫn luôn trông chờ một kì tích sẽ xảy ra, nhưng sẽ chẳng có kì tích nào ở đây cả.

Trong tình yêu, ai yêu nhiều hơn người đó thua, ai thật lòng người đó thiệt. Vương Nhất Bác thua rồi, hắn đã thất bại trong việc yêu Tiêu Chiến, chính hắn cũng không ngờ món quà hắn tặng anh lại biến thành vũ khí anh dùng để giết chết chính mình, tình yêu của hắn đã giết chết người hắn yêu.

Tiêu Chiến chết rồi, anh ra đi mang theo một cuộc tình không may với Mộc Cẩn Khiết, bỏ mặc mối tình đơn phương không hồi kết của Vương Nhất Bác và để lại hàng vạn đau xót của những người yêu thương anh. Sau tất cả, cuối cùng anh cũng đã lựa chọn tự kết liễu chính mình bằng viên pha lê của Vương Nhất Bác, món quà tình yêu mà hắn dành tặng cho anh. Tiêu Chiến đã sống hết một đời, nếu có kiếp sau mong tạo hóa sẽ cho anh một cuộc sống tốt đẹp hơn, kiếp này anh đã chịu quá nhiều đau khổ rồi.

Trước khi đem Tiêu Chiến đi chôn cất, Vương Nhất Bác mở nắp quan tài, đặt lên môi anh một nụ hôn từ biệt, coi như là lần cuối cùng hắn hôn anh. Ngày mà Tiêu Chiến mất cũng là ngày mà Vương Nhất Bác tận mắt nhìn thấy mẹ hắn trút hơi thở cuối cùng, người phụ nữ đã dành cả cuộc đời để yêu thương đứa con trai bé nhỏ của mình, trước khi ra đi bà vuốt ve và nói với hắn "Tiểu Bác, con phải thật mạnh mẽ, phải sống tiếp cuộc đời của mẹ, dù có chuyện gì xảy ra cũng phải sống và hãy luôn nhớ rằng mẹ yêu con" rồi nhắm mắt. Đến tận bây giờ Vương Nhất Bác vẫn luôn nhớ như in câu nói đó, một câu nói mà mẹ hắn đã nói trước khi mất và muốn hắn thực hiện, bà đã dành cả thanh xuân để yêu thương hắn rồi ra đi một cách đau lòng.

Trời hôm nay âm u rồi đổ mưa, Tiêu Chiến được chôn cất phía sau dinh thự to lớn, cạnh cánh đồng hoa cải dầu vàng rực rỡ đã bị nước mưa lạnh lẽo nhuộm lên một màu u uất. Tất cả chìm trong sự tĩnh lặng, chỉ có tiếng va chạm khi khiêng cái hộp gỗ to lớn đựng Tiêu Chiến xuống dưới lớp đất mẹ. Vương Nhất Bác đứng tận sau cùng đoàn người, hắn không muốn nhìn thấy anh bị chôn vùi cũng như không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của bản thân.

Mặc dù là vừa mới kết hôn, Mộc Cẩn Khiết vẫn đến tham dự tang lễ của Tiêu Chiến, kết hôn thì kết hôn nhưng y yêu anh mà. Lúc biết tin Tiêu Chiến chết, y không ngần ngại lập tức bay từ Anh về Trung Quốc, khi nhìn thấy Vương Nhất Bác, y muốn đánh cho hắn một trận, nhưng khi nhìn thấy hắn rơi lệ thì y lại gạt bỏ suy nghĩ ấy đi. Y đã hiểu Vương Nhất Bác yêu Tiêu Chiến nhiều đến cỡ nào, hắn yêu anh nhiều y yêu anh, rất nhiều, rất rất rất nhiều.

"Tôi không ngờ Vương tổng cũng có thể khóc đấy."

"Không phải Mộc tổng cũng khóc hay sao?"

Mấy ngày sau đó Vương Nhất Bác như người mất hồn, nhân viên trong công ty đều lo lắng cho hắn, thà rằng hắn cứ mắng chửi bọn họ còn hơn, chứ như vậy họ không quen. Trong phòng đen tĩnh lặng là một người đàn ông rơi những giọt nước mắt mặn chát, Vương Nhất Bác say xỉn nằm trên giường ôm lấy bức ảnh cuối cùng còn sót lại của Tiêu Chiến. Tối nào cũng vậy, Vương Nhất Bác đều trở về với bộ dạng nồng nặc mùi rượu, người ta không biết từ bao giờ Vương tổng lạnh lùng cao cao tại thượng lại trở lên như vậy, có lẽ là sau cái chết của Tiêu Chiến?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net