chia tay trong 72 giờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
mu bàn tay trong bức ảnh, với những vết kim châm chi chít. Cánh tay anh thâm tím do bị vỡ ven.

, cùng câu nói: anh biết hai đứa cãi nhau, nhưng em có thể đến không ?

Vương Nhất Bác choáng váng, lập tức mua một vé máy bay từ Trường Sa đến Thượng Hải, và hai giờ sau, cậu đặt một khách sạn gần Khách sạn của Tiêu Chiến. Cậu liên tục rút điện thoại và tay chân luống cuống cơ hồ không còn tự chủ. Mỗi lần nhìn bức hình kia tinh thần lại hoảng loạn.

Vương Nhất Bác đau khổ đến mức không thể giải thích được. Tự trách móc bản thân và giằng xé về những việc đã qua. Cậu lao nhanh đến khách sạn mà anh ở.

"Mở cửa đi." Vương Nhất Bác hét lớn.

Khi cánh cửa mở ra, Vương Nhất Bác thấy căn phòng tối và mờ ảo, Tiêu Chiến mặt mũi tái nhợt vì cơn đau .

Vương Nhất Bác nghe thấy tiếng khụt khịt. Và tiếng nói không ra hơi của Tiêu Chiến thoảng qua tai cậu.

"Em tới đây làm gì ?"

Cậu chạm vào lưng Tiêu Chiến, từ từ đẩy người vào, đóng cửa lại, bật đèn và thấy cổ áo anh ướt đẫm.

"Đau ở đâu?" Vương Nhất Bác hét lên với anh.

"Đau dạ dày ..." Giọng của Tiêu Chiến cũng không kém phần bực bội.
"Anh đã ăn gì?"
"Ăn lẩu cay." Tiêu Chiến trả lời như có như không.
"Anh có biết như vậy rất nguy hiểm không?" Vương Nhất Bác không kìm được tức giận quát lên.
"Anh hiểu rồi." Tiêu Chiến lúc này đã quá đau để có thể tranh cãi với tiểu bằng hữu này.

"Tại sao còn không ở viện mà lại đòi về chứ?"
"Ở viện rất ngột ngạt, dù sao cũng chỉ là đau dạ dày thôi, không cần quá lo lắng." Tiêu Chiến nói .

Cuộc tranh cãi tiếp tục. Vương Nhất Bác muốn phát điên với sự bướng bỉnh của Tiêu Chiến. Suy nghĩ làm thế nào để trị được cái tính ngang ngạnh này. Nhưng thực tế thì Tiêu Chiến chính là chẳng khác nào thỏ con đang run rẩy vì đau. Vương Nhất Bác đau lòng nước mắt cứ như vậy lăn dài xuống gò má.

Tiêu Chiến thấy vậy liền khóc theo, hai người đối mặt chẳng ai có thể chịu được giọt nước mắt của người kia . Vương Nhất Bác đưa bàn tay lớn ôm trọn lấy bàn tay nhỏ bé của Tiêu Chiến mà hôn lên. Đôi môi dường như chạm vào sức nóng cơ thể của anh mà run rẩy nói :
"Em xin lỗi , em không nên bốc đồng như vậy, em biết anh không muốn chia tay."

"Anh ..." Tiêu Chiến có chút xấu hổ vì đòn tấn công phủ đầu của Vương Nhất Bác .
"Anh sẽ chia tay chứ?" Vương Nhất Bác lên hôn tóc anh.
"Anh ...... ?" Tiêu Chiến
"Em nhớ anh " Vương Nhất Bác
"Anh cũng nhớ em." Tiêu Chiến nhìn bạn nhỏ của mình và nói, mắt anh ướt đẫm, và ngọn đèn nhỏ trên đầu anh phản chiếu lấp lánh những giọt nước mắt lăn dài .

"Sau này đừng chia tay nữa ?"
"Ừm, em biết rồi ."
Sự vâng lời của Vương Nhất Bác đã kìm hãm và xua tan mọi cơn đau của anh.
Tiêu Chiến ghé sát tai và ngập ngừng và nói "Anh xin lỗi, anh rất thích em ."
" Em thực sự rất nhớ anh " .

Sau khi chia tay, cả linh hồn và thể xác của họ chỉ chực chờ để tìm tới hơi ấm của nhau . Tiêu Chiến ngừng khóc , cuộn mình trong vòng tay ôm chặt của Vương Nhất Bác mà ngủ thiếp đi . Vương Nhất Bác hôn nên trán anh thì thầm " anh mãi là tình yêu duy nhất của em "
72 giờ , người đàn ông may mắn và ngôi sao may mắn của anh đã chìm trong giấc ngủ sâu.
Tôi biết rằng yêu không tránh được những cuộc cãi vã . Nhưng hai người họ là điều mà tôi tin " Hai người họ luôn coi nhau là gia đình duy nhất. Câu chuyện tình yêu của họ không bao giờ có dấu chấm , nó chỉ có dấu phẩy để kể tiếp câu truyện của họ mà thôi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net