chia tay trong 72 giờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khởi đầu 1 tuần mới vui vẻ!

————-//-//////:::://—————

Tiêu Chiến gọi điện vào tối hôm đó. Hai người đã chiến tranh lạnh suốt 2 ngày, những cuộc gọi đến cũng vô dụng. Gánh nặng công việc hiện giờ không cho phép cả hai dành quá nhiều thời gian cho chuyện cá nhân.

"Anh không thể từ chối bộ phim này. Chúng ta cần bình tĩnh lại, anh rất mệt." Mệt mỏi lộ rõ qua giọng nói của Tiêu Chiến. Anh thờ ơ cắt đứt cuộc nói chuyện với Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác tức giận.

"Ý anh bình tĩnh là sao? Anh muốn chia tay? Anh không cần em nữa rồi?" Vương Nhất Bác tức giận, giọng cậu không kiềm chế được hơi run run.

Tiêu Chiến thở dài. Mối quan hệ kéo dài nhiều năm khiến anh không thể nói gì. Hoàn toàn kiệt sức, anh cúp điện thoại.

Vào lúc 00:00 ngày hôm đó, khi đồng hồ đang hướng đến một ngày mới, khởi đầu tình yêu lãng mạn của họ kết thúc.

Những gì nó để lại là một dòng thủy triều của những ký ức mệt mỏi và chứa đầy lạnh nhạt, và cuối cùng tới một thời điểm, nó phát nổ như một trái khí cầu trong trái tim mong manh.

24 giờ đầu tiên:

Vương Nhất Bác cúp điện thoại, nhấc áo khoác lên và mang giày. Vẫn như Tiêu Chiến thường nói với cậu, gọi một chiếc xe hơi và đi đến nơi gặp gỡ những người bạn trượt ván. Sau đó cùng uống vài ly.

Khi cậu tới, không ai có thể nhận ra lấy một điểm khác biệt trên gương mặt lãnh đạm. Một người anh nói đùa.

"Hôm nay A Bác lại ra ngoài vào giờ này? Người nhà không chất vấn sao?"

"Chia tay rồi." Vương Nhất Bác đáp không chút mặn mà, rót cho mình một ly rượu.

"Ồ, chúng tôi đã chia tay? Ah? Hai người đã chia tay?" Mấy đàn anh vô tư rót một chén rượu và đưa cho cậu.

"Ừm." Vương Nhất Bác gật đầu.

Cậu nhanh chóng uống một ly khác, cảm thấy cổ họng mỗi một ngụm nuốt xuống độc một vị đắng ngắt.

Mỗi người chuyện này nối tiếp chuyện kia cũng phần nào giúp xoa dịu bầu không khí.

"Lần này là cãi nhau về chuyện gì không thể giải quyết mà phải tìm tới rượu ?"

"Phụ nữ, đàn ông?"

"Anh đừng ăn nói bừa bãi." Một người khác thì thầm nhắc nhở anh ta.

"Đừng buồn, huynh đệ, tôi sẽ gọi anh trai. Chúng ta cũng có thể cùng nhau làm vài ván game."

"Được rồi, đến đây, uống đi." Vương Nhất Bác phấn khích, "Tôi uống hai, anh em tùy ý."

Khi cậu nhận thức được những gì đang diễn ra trong đầu, liền cảm thấy tự hào. Hãy nhìn đi Tiêu Chiến. Cuộc chia tay không ảnh hưởng gì đến tôi. Tôi có thể ra ngoài uống rượu đêm và tự an ủi mình ...

Sau ba giờ ...

Vương Nhất Bác không say, nhưng sắc mặt đã hơi đỏ và ánh mắt không còn giữ được vẻ tỉnh táo.

Cậu lấy điện thoại từ trong túi ra.

"Ây, đang làm gì vậy?"

"Gọi vợ tôi."

"Không, cậu quên hai người đã chia tay rồi à?" Những người bạn ngăn cản Vương Nhất Bác và nói không thể gọi điện thoại lúc này bởi điều này chắc chắn sẽ khiến cậu mất mặt. Họ thuyết phục cậu hồi lâu.

"Cút đi!" Vương Nhất Bác hét lên, nhưng may mắn thay, xung quanh lúc này quá ồn ào để người ta có thể chú ý tới cậu.

"Tôi muốn gọi cho vợ tôi!" Cậu giật lấy điện thoại.

"Này!"

Tiêu Chiến lúc này đang xem một bộ phim hài. Bộ phim hài tới mức anh cười ra nước mắt.

"Ca ca!" Giọng nói của Vương Nhất Bác từ bên kia điện thoại . "Chia tay, đừng uống say."

Kết thúc câu thứ hai của Vương Nhất Bác, mấy đàn anh cũng như Tiêu Chiến hoàn toàn sững sờ.

"Anh có nghe thấy không? Đừng uống sau khi chia tay. Không an toàn. Nếu anh muốn uống, hãy ở nhà và uống, anh biết không? Ở nhà và uống ..."

Mọi người xung quanh đều sửng sốt ra mặt nhưng nhận thấy lời nói của cậu hoàn toàn hợp lí nên chỉ biết im lặng.

Tiêu Chiến nghe thấy tiếng ồn ào, và giọng nói đau lòng của Vương Nhất Bác.

"Đưa điện thoại cho bạn bè của em một chút."

"Không ... Em không đưa cho họ!"

"Nghe anh đi... không uống nữa." Giọng Tiêu Chiến thâm trầm, như thể đang dỗ dành một đứa trẻ.

"Ở đây, anh ấy muốn nói chuyện với ca."

Vương Nhất Bác nhìn những người xung quanh với ánh mắt đáng thương.

Khi người anh lớn bên cạnh nghe điện, cậu nghe thấy tiếng bên kia kêu răng rắc và nói một mớ, trước khi anh cúp máy.

"Anh gọi cho quản lý của em ấy ngay bây giờ để đưa em ấy về nhà. Hãy cẩn thận để không bị người qua đường chụp ảnh. Đừng đưa em ấy ra ngoài trước khi quản lý đến."

"Tiêu Chiến đang vô cùng tức giận đó", người đàn ông nói khi đưa điện thoại cho Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác đã nằm ngửa ra ghế, không ngừng ngâm nga gì đó, "Chia tay hạnh phúc, chúc em hạnh phúc ..." Hình ảnh cậu thế này, thật tồi tệ.

Vương Nhất Bác không thể nhớ được vào ngày hôm đó bằng cách nào cậu trở về nhà và lên giường, ngoại trừ việc cậu thức dậy lúc 5 giờ chiều ngày hôm sau.

"Cậu đã bật điện thoại và xác nhận công việc chưa? Hôm nay cậu muốn ăn gì?"

"Tôi cảm thấy hơi đau đầu, có lẽ sẽ không đi làm ngày hôm nay."

Vương Nhất Bác nằm dài tới khi người trợ lý mang đồ ăn tối đến, mở cửa và nhân tiện cất đôi dép thỏ đặc biệt cho Tiêu Chiến, vì sợ bị người khác sử dụng.

Cậu bật điện thoại di động và chơi một loạt các trò chơi. Cậu đã chơi rất lâu, và đặc biệt giỏi trong mấy trò này, nhưng thắc mắc muốn biết Tiêu Chiến đang làm gì lại không ngừng quấn lấy tâm trí .

Tiêu Chiến có lịch quay nguyên một ngày nên vô cùng bận rộn. Hôm nay, có một bộ phim với những cảm xúc bộc phát. Đạo diễn nói anh đã làm rất tốt.

"Cậu vất vả rồi, Tiêu Chiến. Cậu là diễn viên có khả năng biểu cảm tốt. Chú ý nghỉ ngơi." Đạo diễn nói, nhìn vào đôi mắt đỏ và giọng nói nghẹn ngào kia.

"Vâng, cảm ơn đạo diễn." Tiêu Chiến gật đầu.

Vào ngày này, anh vẫn rất đỗi bình thường, và những diễn xuất tình cảm ngày hôm nay là hoàn hảo, đạo diễn đã không tiếc lời khen ngợi.

Trở lại khách sạn, quăng mình xuống giường, bất luận ra sao ngày hôm nay cũng không ai hối thúc anh đi tắm rửa ngay. Xem một video hay, anh chỉ muốn nằm trên giường không buồn dịch chuyển.

Lời nhắc nhở điện thoại Weixin vang lên và đánh thức anh trong trạng thái sắp ngủ.

Là quản lý gửi tới, về hành trình cho ngày mai.

Tiêu Chiến xác nhận đã nhận được tin nhắn sau đó đi tắm. Anh nằm hai tiếng trên giường mà chẳng thể ngủ được. Chính là vẫn luôn cảm thấy thiếu một cái gì đó.

Vào lúc 22 giờ ngày đầu tiên, Vương Nhất Bác, đã nhận được một gợi ý từ Apricot Rice Ball.

Em bé của bạn "X久少年团肖 (DAYTOY), " đã gửi tin, vui lòng kiểm tra xem.

Mở điện thoại, nhận được dòng tin nhắn.
"Chúc ngủ ngon"
Đột nhiên Vương Nhất Bác lại thấy không thoải mái. Không có lý do gì đặc biệt, chỉ là cậu đã cố ý lờ đi cả ngày. Sự khó chịu bực tức khiến cậu cảm thấy cơ thể mình như bị quấn chặt trong lớp túi nilon bức bối đến mức ngộp thở.

Mở Weibo, một số người đang cổ vũ trên trang chủ, nói rằng bạn nhìn vào nó, thời gian phát của ca ca là "21:16" là "yêu em nhất" Không có gắn thẻ (tag)! <phần này t cũng không hiểu ý tác giả lắm>

Đôi mắt của Vương Nhất Bác mở to trong giây lát, và sau đó trở lại bình thường vào giây tiếp theo. Cậu không nói gì lẳng lặng quay lại trò chơi. Vương Nhất Bác muốn gửi một "lời chúc ngủ ngon", và cuối cùng giữ lại, chỉ vì muốn khiến cho anh trải nghiệm qua cảm giác khó chịu.

Tiêu Chiến cố gắng ngủ với bộ phim hài đêm đó, nhắm mắt lại, anh không thể chìm vào giấc ngủ vì ánh sáng không ngừng chiếu tới rèm mi. Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy khó chịu và muốn gọi cho Vương Nhất Bác để nhắc nhở cậu không xem video sau khi tắt đèn, như vậy không hề tốt cho mắt và ảnh hưởng đến giấc ngủ.

Vào cuối 24 giờ đầu tiên, căn phòng của Tiêu Chiến vang tiếng ti vi chiếu bộ phim hài. Anh yên lặng nhắm mắt ngủ say. Ngày mai, công việc sẽ diễn ra vào buổi sáng. Và anh phải chú trọng nghỉ ngơi.

Trong phòng của Vương Nhất Bác là tiếng nhạc hiphop sôi động. Nhưng cũng không thể nào đưa cậu vào giấc ngủ được. Đành tắt đi và cố gắng nghỉ ngơi.

Vào lúc 6 giờ sáng hôm sau, Tiêu Chiến bắt đầu làm việc và Vương Nhất Bác đã dậy để ra sân bay. Cậu sẽ ghi hình ở Trường Sa, và sẽ chính thức gia nhập nhóm ở Hoành điếm vào ngày mai.

Một người trưởng thành thì không nên cho phép bản thân dễ dàng bị tổn thương. Vương Nhất Bác cảm thấy rằng mình đã dễ bị tổn thương hơn bao giờ hết, vì vậy bản thân quyết tâm trở về trạng thái làm việc bình thường, nhưng tâm không yên thì đại khái cũng là không thể giấu đi được. Khi đến trường quay cùng mọi người, lời đầu tiên Uông Hàm lão sư thốt ra khi gặp Vương Nhất Bác ở trường quay là "Hôm nay Nhất Bác của chúng ta tâm trạng không được tốt?". Cậu còn tưởng mình ổn nhưng thực ra lại không hề ổn chút nào.

Vương Nhất Bác sững người và cúi đầu nói "vâng - bọn em có cãi nhau" -
"Đừng buồn, chủ đề hôm nay khá thú vị, em sẽ thấy ổn ."—- Phong ca và Lão đại nói .

Chủ đề của tập chiếu này là " Người tiền nhiệm của bạn "

Vương Nhất Bác cười, nụ cười cay đắng.

Có lẽ đó chỉ là một trò đùa, Vương Nhất Bác nhìn những vị khách đến và nói về người yêu cũ của họ.

Có nhiều lý do để chia tay vì hành vi sai trái, chia tay vì những lý do không hợp lý và chia tay vì sự thô lỗ.

Một trong số họ nói: "Các cô gái chỉ gây rắc rối, họ không suy nghĩ lí trí trong tình yêu" và đã bị một số khách nữ phản đối.

Vương Nhất Bác gật đầu, rồi lại lắc đầu. Anh nói câu hoàn chỉnh đầu tiên của trò chơi, "nhưng những người lý trí cũng sẽ nói chia tay."

Đám người trên sân khấu sửng sốt, và những đàn anh còn ngạc nhiên hơn nữa. Một lão sư tư vấn tình yêu trong chương trình định nói gì đó thì Hàm ca nói: "Nếu bạn nhìn vào Vương Nhất Bác, bạn sẽ có kinh nghiệm."

Sau khi kết thúc câu chuyện, Hàm ca nhận ra rằng khuôn mặt của đệ đệ thực sự không tốt. Mọi người bật cười ​​và cố gắng quay trở lại câu chuyện, một vị khách nữ nói.

"Nhưng sẽ buồn khi họ chia tay." Cô nói về cảm giác sau khi chia tay của mình, lúc này tay của Vương Nhất Bác nắm siết lấy micro. Chỉ muốn kìm nén cảm xúc với hai từ chia tay.

Sau khi chương trình kết thúc vào ngày hôm đó, những người anh đã xin lỗi Bác đệ và hỏi cho kì được nguyên do. Mọi người thuyết phục sau đó mời cậu đi ăn tối. Một tin nhắn nhắc nhở tới, cậu kiểm tra tin trên điện thoại di động. Đội ván trượt rủ anh đi trượt ván. Và Vương Nhất Bác trộm nghĩ biết đâu tâm trạng mình sẽ tốt hơn sau khi chơi ván trượt. Anh chia tay mọi người và đến nơi trượt ván. Nhưng trượt ván hôm nay cũng thật nhàm chán. Tâm trí cậu chỉ quẩn quanh mấy câu nói hôm nay tại trường quay : "Những người lí trí , sẽ rất buồn khi chia tay."

Vương Nhất Bác tự hỏi " Còn anh thì sao? Anh ấy sẽ buồn chứ ...?

Tiêu Chiến kết thúc công việc trong ngày của mình lúc 4 giờ. Đây là cuộc họp mà anh đã thảo luận trước với giám đốc một tuần trước. Bữa tiệc chia tay với mọi người trong đoàn phim, hàng trăm con người. Quản lí biết rằng dạo này Tiêu Chiến khẩu vị không tốt nên định bụng sẽ gọi những món đặc biệt giúp anh ăn ngon hơn, nhưng anh yêu cầu anh ta không nhất thiết phải làm vậy. Anh sẽ tham gia bữa tiệc sau khi thay đồ ở khách sạn xong.

Vào lúc 6 giờ chiều, anh mở một chai bia. Định bụng sẽ uống nó nhưng vì ngày mai sẽ có lịch trình dự event nên anh chỉ uống vài ngụm để giúp mình xua đi mớ bòng bong trong đầu hiện tại.

Sảnh nơi tổ chức bữa tiệc mọi người chào hỏi chúc mừng anh. Nhưng tất cả làm anh ngột ngạt đến khó thở. Tiêu Chiến dạo bước đến vườn khách sạn , một lúc sau anh gặp một đồng nghiệp. Anh ấy cảm ơn vì bữa liên hoan chia tay này và cảm ơn Tiêu Chiến đã giúp mình trong quá trình quay phim. Ngay lúc ấy một người mà anh không dành mấy hảo cảm xuất hiện hỏi " ầy , dạo này có gì tốt không ?"

Người này mỉm cười mơ hồ, rõ ràng anh ta biết được gì đó.

Tiêu Chiến lắc đầu: "Anh không thể hạnh phúc nếu không có gì tốt được?"

Người kia bày tỏ vẻ kinh ngạc trước câu nói mang ý tứ không mấy vui vẻ này. Tiêu Chiến lướt qua anh ta và trở về phòng.

Mới tám giờ, và anh bỗng muốn ăn lẩu.
Làm thế nào để Quản lí đồng ý đây? Tiêu Chiến gọi quản lí cho mình đưa ý kiến đi ăn lẩu sau khi kết thúc bữa tiệc. Những hình ảnh về những lần đi ăn của hai người lại hiện ra.

Tiêu Chiến nhớ lại những khi đi ăn lẩu với đệ đệ, hình ảnh cậu hiện lên trước mắt, ngay đó, mỉm cười nhắc nhở.

"Lẩu rất nóng, còn cay nữa "

"Em nghĩ anh không ăn được đâu hay chúng ta gọi súp nhé, giờ anh không ở Trùng Khánh nữa rồi mà ăn cay như vậy "

"Đã đến lúc dọn súp." Vương Nhất Bác kiên trì lắc đầu và cố tình trêu anh.

Tiêu Chiến nhìn lên, "Em xem thường ai? Anh muốn đồ ăn cay!"

Vương Nhất Bác gật đầu, "hmmmm", miệng anh tưởng chừng như sắp nứt tới nơi, và đoán chừng tâm trí anh cuối cùng cũng đã choán ngợp bởi độ cay ấy.

Nghĩ đến đây, Tiêu Chiến trở về phòng thay đồ đội mũ mang khẩu trang.

"Anh đi đâu vậy?" Người trợ lý hỏi.
"Ăn lẩu."
"À?"

Tối hôm đó, Tiêu Chiến thách thức món lẩu cay nhất trong nhà hàng lẩu. Bất chấp hương vị vừa nóng vừa cay, anh nhắm mắt ăn.

Được một lúc nước mắt nóng hổi bắt đầu trào ra. Người quản lí ăn tại bàn không chịu nổi, hỏi: "Dừng lại không?"

Tiêu Chiến lắc đầu, những giọt nước mắt chảy ra từ khoé mắt lăn dài theo hai má và rơi xuống bàn.

Rất nhanh sau khi ăn liền cảm thấy dạ dày không ổn, ngay khi trở về khách sạn, trán anh che bởi chiếc mũ nhưng không che giấu được những giọt mồ hôi đang đua nhau tuôn rơi. Những người hâm mộ trong tầng hầm của khách sạn đã quay lại video anh xuống xe. Đoạn video được chuyển một trong những người anh em trong chương trình quay ở Trường Sa. Sáng hôm sau khi đi làm Vương Nhất Bác chỉ nghe thấy ai đó đang thảo luận về Tiêu Chiến, nhưng cậu bị xô về phía trước mà không nghe được gì. Cậu muốn quay lại, nhưng đã không tìm thấy hai người đó nữa.

Cậu không biết rằng, Tiêu Chiến đã rời khỏi khách sạn một lần nữa vào tối hôm đó và đến bệnh viện gần nhất để cấp cứu.

Khi nằm trên giường bệnh và truyền nước, Tiêu Chiến rất bình tĩnh. Nếu không phải vì khuôn mặt nhợt nhạt và những giọt mồ hôi của anh tuôn rơi, sẽ chẳng ai hay biết anh đang khó chịu cỡ nào.

Anh không thể nhớ mình đã đến bệnh viện như thế nào. Dù sao, anh có một giấc mơ. Anh mơ thấy hai người họ đang xem TV trên ghế sofa. Anh không nhớ chương trình cụ thể. Anh chỉ nhớ rằng Vương Nhất Bác đang dùng lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa khắp bụng anh.

Vương Nhất Bác hỏi anh "Cho anh chừa, lần sau đừng ăn lẩu cay vậy nữa?"

Anh ôm cổ cún con và nói, "Anh bây giờ rất hối hận và xấu hổ khi đổ lỗi mọi việc cho em ..."

Vương Nhất Bác cắn miệng và hỏi anh "Ai đổ lỗi cho ai ?"

"Lỗi của anh , là lỗi ở xuất thân của anh, người Hà Nam vốn rất yếu ..."

[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]


Vào giờ thứ 48 của cuộc chia tay, họ vô tình nghĩ về nhau và trả lời câu nói đó. Bạn thấy đấy, bạn sẽ quên người đó ngay sau khi chia tay. Thực tế anh ấy mong muốn vòng tay ôm lấy mình hơn bất cứ ai ...

Khi Vương Nhất Bác nhìn thấy tin tức Tiêu Chiến quay phim xong và buổi lễ mừng công đã kết thúc. Cậu trở về khách sạn nghỉ ngơi.

Nói chung, khối lượng công việc trong ngày đầu tiên gia nhập đoàn phim không quá nặng nề. Mỗi người về cơ bản đều nắm được công việc của mình. Sau khi hoàn thành, anh trở lại khách sạn và thay quần áo.

Kịch bản của bộ phim mới để trên bàn , rất dày và nhiều thoại. Cậu đưa mắt đọc nhưng lại không hề nhập tâm vào nhân vật . Rồi cậu nhớ tới những lần Tiêu Chiến tập kịch bản đều bắt cậu cùng tập. Lần nào anh cũng sẽ nói " Anh đọc kịch bản , em chơi điện thoại di động, chúng ta cùng nghiên cứu kịch bản ."

Vương Nhất Bác cực kỳ khó hiểu vào thời điểm đó và hỏi anh "Tại sao phải cùng nhau? Em chơi game không ảnh hưởng đến anh mà?"
Kết quả vẫn là Tiêu Chiến nói với một nụ cười, "Tập thoại một mình rất buồn mà."

Lúc đó, Vương Nhất Bác không hiểu, cậu cũng chưa bao giờ nghĩ nhiều về nó. Bây giờ cậu lại tự mình cầm kịch bản dày này và ký ức lúc đó cứ vậy dội về, gợi nhắc tới tên đối phương. Cậu tự chép miệng: Chắc chắn rồi, cô đơn.

Hơn cả sự cô đơn, một người cô đơn đang phải đối mặt với tập kịch bản dày và cô đơn.

Vương Nhất Bác ôm điện thoại thoát khỏi các ứng dụng và định xoá Bản ghi cuộc trò chuyện cuối cùng trên wechat của hai người .

Ngày hôm đó hai người đã nói chuyện rất nhiều và cả hai đều không muốn cúp máy. Vương Nhất Bác nhớ lại Tiêu Chiến đã sửng sốt thế nào khi cậu cải trang thành người giao hàng đến và kéo anh đi khi ở đoàn phim. Tiêu Chiến đã hoảng hốt chừng nào khi cậu nói sẽ cho anh cảm nhận 1 ngày bùng việc là thế nào. Cả hai đã có một ngày hẹn hò bí mật thật vui vẻ vào hôm đó .

Cuối cùng khi anh cúp máy, Vương Nhất Bác cười nhạo anh. "Chiến ca không chút nào giống một người hơn em 6 tuổi, thật quá dễ thương rồi, thật trẻ biết bao."

Bây giờ thì sao Vương Nhất Bác nghĩ, cậu nên làm gì nếu mất gia đình này, và chỉ còn một mình?

Mở WeChat của hai người và nhấp vào những cuộc trò truyện , tất cả đều mới chỉ như ngày hôm qua .

Các cuộc trò chuyện hàng ngày. Vương Nhất Bác có cảm giác như chính mình đang quay ngược về quá khứ.

Ngay cả khi câu cuối cùng của Tiêu Chiến kết thúc, anh vẫn âm thầm trả lời câu trả lời ban đầu trong lòng.

Dường như không có gì thay đổi, ngoại trừ việc mỗi người đang ở một nơi .

Tiêu Chiến đã có thời gian ăn trưa khi tỉnh dậy khỏi giường. Ngủ là cách tốt nhất để hồi phục cơ thể. Anh trông tốt hơn rất nhiều. Anh nhớ rất rõ giấc mơ đêm qua, nhưng cũng nói với chính mình , nhanh chóng quên nó đi. Thôi nào, quên nó đi.

Cũng giống như tinh thần thụt lùi, nói lại lần nữa, trí nhớ càng rõ ràng, khó chịu ...

"Cậu thế nào rồi? Cảm thấy khỏe hơn chứ?" Người đại diện hỏi với vẻ mặt lo lắng khi anh xuất viện.

"Em đã tốt hơn nhiều." Tiêu Chiến gật đầu.

Người quản lí im lặng và nhìn khuôn mặt nhợt nhạt kia .

Trên đường trở về khách sạn, Tiêu Chiến vẫn che bụng và hơi khó chịu. Cả trái tim và chiếc dạ dày của anh đang đau nhức nhối.

Cố gắng diễn vai người dũng cảm nhất, anh cắn môi chịu đựng cơn đau. Đôi mắt như muốn khép lại vì trái tim giờ đã quá mong manh, anh nhớ về giấc mơ từ đêm qua và Vương Nhất Bác đã hỏi anh ngày hôm đó, "Anh có muốn em nữa không?"

Đắm chìm trong đó, anh không thể tự cứu lấy mình. Trải qua lời chia tay, Tiêu Chiến muốn quay ngược thời gian.

Khi anh trở về khách sạn, mọi chuyện vẫn ổn, ngoại trừ bầu trời bên ngoài tối sầm lại và ánh nắng gay gắt nhất đã biến mất. Tiêu Chiến cảm thấy bối rối không thể giải thích được. Anh xoa bụng và không thấy đỡ chút nào. Anh nhớ những gì đã qua.

Vương Nhất Bác cũng nhìn bầu trời mờ dần, khi chuẩn bị ăn liền nghe tin rằng Tiêu Chiến bị bệnh thậm chí phải nhập viện. Rốt cuộc là sao đây?

Vương Nhất Bác nghĩ đến việc anh cằn nhằn đêm trước. Thần trí cậu hôm nay không được ổn định, hành động lại hết sức chậm chạp và mất bình tĩnh. Vương Nhất Bác xem video thấy khuôn mặt trắng nhợt dưới chiếc mũ của Tiêu Chiến và thấy anh che bụng. Thật ngớ ngẩn khi hành xử như vậy. Trước mặt mọi người lại cố gắng che giấu cơn đau. Nếu mệt và ốm thì anh nên nghỉ ngơi mới phải chứ.

Sao lúc nói chia tay anh cứng rắn lắm mà ?

Cậu đã suy nghĩ rất nhiều, sự lo lắng cho Tiêu Chiến làm Vương Nhất Bác hoàn toàn mất kiên nhẫn mà bí mật gọi một người bạn đến đón cậu . Đây là một hành động mạo hiểm, cậu biết. Vương Nhất Bác ngập ngừng không biết nên hỏi trợ lí của Tiêu Chiến không? Rồi cậu quyết định nhắn tin WeChat cho trợ lí của anh.

"Anh ấy đang làm gì vậy?"

Cậu nhấn nút gửi đi, trong 5 giây người kia lập tức gửi một bức ảnh.

Có một vết kim tiêm ở

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net