Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiều ngày qua, khi ở cạnh Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến chưa có ngày nào được yên ổn, cũng như mỗi cơn đau ở dưới hạ thân lần lượt chiếm lĩnh thân thể cậu, nỗi nhục nhã, đau đớn không biết đến bao giờ mới có thể qua khỏi được, Tiêu Chiến muốn thoát khỏi đây, thoát khỏi sự kiềm hãm của Vương Nhất Bác.

Nhưng hiện tại, xác thân mỏi nhừ muốn đứng dậy cũng là chuyện khó, huống hồ phía hắn còn cho rất nhiều người canh giữ, muốn thoát e là không thể.

Tiêu Chiến cố ngồi dậy, ánh mắt mơ hồ tìm kiếm những thứ xung quanh, hắn đã đi rồi, thân thể cậu vẫn chưa được tẩy rửa, mọi thứ cảm thấy thật nhơ nhuốc.

Tiêu Chiến dùng sức lực yếu ớt hiện tại lê tấm thân mỏi nhừ vào nhà vệ sinh, dòng nước ấm giúp cậu dễ chịu hơn, Tiêu Chiến cố gắng chà thật sạch mấy vết hôn hoan ái đó, nhưng càng tẩy càng không sao bớt được, thân thể cậu đỏ ửng lên, có chỗ còn tróc da, chảy máu.

" Tại sao ! Tại sao lại không hết chứ ".

Tiêu Chiến nhất thời la lớn, kèm theo tiếng nất nghẹn từ cổ họng khô khan, cậu muốn xoá hết tất cả, nhưng không thể nào vơi đi được.

Phía bên ngoài, Vương Nhất Bác vừa về đến, đã bước lên phòng tìm Tiêu Chiến, ánh mắt hắn thăm dò tìm kiếm cậu, hắn là đang sợ cậu bỏ trốn hay sợ mất đi món mồi ngon miệng này.

Vương Nhất Bác nghe thấy âm thanh của tiếng nước chảy, thì chắc chắn rằng Tiêu Chiến đang ở bên trong, hắn nhếch mép một cách quỷ dị, đáng lẽ chính Tiêu Chiến phải tạ ơn hắn mới đúng, vì chưa bao giờ hắn giành thời gian nhiều cho ai như cậu đâu, vừa về đến đã muốn tiếp xúc da thịt với cậu rồi, chẳng phải Tiêu Chiến là liều thuốc gây nghiện cực mạnh hay không?

Cửa phòng tắm không khoá, Vương Nhất Bác dễ dàng tiến vào trong, hắn đứng dựa vách tường khoanh tay thưởng thức mỹ cảnh trước mắt, thân thể cậu bày ra ngay đó, không hưởng thụ quả là uổng phí.

Tiêu Chiến đang nhắm hờ đôi mắt xinh đẹp, cậu đã quá mệt mỏi mặc kệ vết thương do mình chà rửa mà bật dòng máu đỏ, hiện tại chỉ muốn quên đi những thứ vừa xảy ra, an an tĩnh tĩnh lãng quên tất cả.

" Thấy em có vẻ thoải mái nhỉ?".

Âm thanh Vương Nhất Bác trầm thấp, làm Tiêu Chiến giật mình ngay lập tức mở to mắt nhìn hắn, tay cậu hoà theo dòng nước nắm chặt thành quyền, chỉ tiếc là không thể làm gì được.

" Mặc chiếc áo này vào, tôi có món quà này muốn tặng cho em, cũng có thể xem là vật phẩm quý giá, trước nay tôi chưa từng tốt với ai như em đâu ".

Vương Nhất Bác quăng chiếc áo sơ mi trắng rộng phùng phình về phía cậu, Tiêu Chiến nhíu mày tỏ vẻ không đồng ý, nhưng lại bắt gặp ánh mắt như hăm doạ của hắn, làm cậu phải tuyệt nhiên chấp nhận.

Thay xong chiếc áo rộng, vết thương cũng có phần khô lại nên cũng không nhất thiết phải băng bó, Tiêu Chiến cảm thấy thiếu đi một thứ thì phải, đúng tại sao không có quần?

" Quần đâu?".

" Không cần mặc ".

Vương Nhất Bác biết cậu sẽ hỏi, nên vẫn thản nhiên nói, hắn tiến lại gần hít lấy mùi hương trên cơ thể cậu, hừ quả nhiên rất hấp dẫn, chơi nhiều lần rồi vẫn không tránh khỏi nghiện.

" Anh... ".

" Đi thôi. Đừng phí thời gian nhận quà chứ !".

" Khốn kiếp ! Lại muốn bày trò gì
nữa ".

Tiêu Chiến tức đến nổi chỉ muốn đấm cho hắn vài phát thật đau, sau đó bắt hắn bỏ tù cho xong, nhưng thật chất sự thật quá là đau đi, cậu làm sao làm lại người có sức mạnh như hắn.

" Chửi tôi ? Một lát nữa tôi xem em còn mạnh miệng nữa không?".

Hắn nói dứt câu, liền ra hiệu cho thuộc hạ từ ngoài đang chờ sẵn bước vào, đồng thời cũng lôi theo cả Tiêu Chiến đi theo.

Vương Nhất Bác cho người đưa Tiêu Chiến đến tầng hầm, ánh sáng nơi đây yếu ớt, chỉ khi bật đèn lên mới thấy rõ bố trí ở nơi đây.

Tiêu Chiến thoáng nhìn, lại rùng mình với một thân thể trước mặt, dường như đang chìm trong trạng thái hôn mê.

Tiêu Chiến nhận ra rồi, nhìn ảnh người trước mặt rất quen thuộc với cậu, đó chẳng phải là cô bạn gái của cậu hay sao? Đến tận bây giờ, Tiêu Chiến mới nghỉ thông những gì Vương Nhất Bác hắn nói, đó không những là lời hăm doạ mà hoàn toàn là sự thật.

" Vương Nhất Bác ! Anh muốn gì hả? Mau thả người, tôi cấm anh làm hại đến Tiểu Kỳ ".

Sự giận dữ trong người Tiêu Chiến như bị uất nghẹn, âm thanh nghẹn đến thở cũng khó khăn, cậu không muốn vì nhiệm vụ lần này mà phải đánh mất đi mọi thứ, kể cả người mình yêu. Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác tạo cho vết nhơ cũng đã đành, còn những người còn lại vốn chẳng liên quan, thì cớ gì phải cùng lôi họ vào cuộc.

" Gọi tên nghe thân mật quá nhỉ? ".

Vương Nhất Bác không biết có phải là đang ghen hay không? Hay vì lý do nào khác cũng không rõ, chỉ biết lực tay của hắn rất mạnh, bóp chặt lấy chiếc cằm mảnh thảnh của cậu, khiến Tiêu Chiến đau như bị đứt từng khúc.

" Tôi cho em lựa chọn. Một là làm tình với tôi tại đây. Hai là nhìn thấy thuộc hạ của tôi chơi chết cô ta ".

" Khốn kiếp ! Tại sao...tôi phải nghe anh ".

" Không nghe cũng không sao. Tôi cũng không muốn vòng vo mất thời gian ".

Vương Nhất Bác nói xong, liền buông cậu ra, nụ cười nhếch lên quỷ quái, ra hiệu cho đàn em đi đến hướng của Tiểu Kỳ.

*Ào* một xô nước lạnh tạt thẳng vào người, làm Tiểu Kỳ lờ mờ mắt tỉnh dậy, không biết trước mắt mình có phải là mơ hay không, chính Tiêu Chiến đang đứng trước mặt cô.

" Chiến ca ca...".

Giọng nói yếu ớt lên tiếng, người mà cô tìm kiếm nhiều ngày qua đang đứng trước mặt cô và cũng là người cô yêu nhất cuộc đời này.

" Bắt đầu đi ".

Vương Nhất Bác đứng trước màn ân ái này thật sự rất chướng mắt, hắn muốn nhanh chóng kết thúc nó, bắt cậu phải nếm trải mùi vị nhìn người mình yêu lăng loàng với kẻ khác, nghĩ thôi cũng rất thích thú rồi.

Từng tên đàn em đến bên cạnh, dứt khoát xé đi mảnh vải đang vướng víu trên người cô, Tiêu Chiến nhìn cảnh tượng trước mắt, nhất thời trợn tròn mắt.

" Mau dừng lại ! Vương Nhất Bác bảo người của anh dừng lại cho tôi...".

Tiêu Chiến cứ thế gào thét, sức lực như bị ai rút cạn, kiệt sức kèm khống khổ.

Vương Nhất Bác hút điếu thuốc, phà hơi khói nhàn nhạt bay lã chã khắp xung quanh, hắn không động tĩnh, cũng không nhất thiết phải lên tiếng, hắn chính là muốn nghe lời cầu xin từ Tiêu Chiến.

" Vương Nhất Bác ! Anh nghe tôi nói không? Mau bảo họ dừng lại...anh muốn sao cũng được hết...dừng lại đi...xin anh ".

Tiêu Chiến vô lực quỳ xuống, nước mắt cậu bắt đầu rơi, nhìn thấy người mình yêu bị làm nhục quả không dễ chịu gì, chỉ là vài tiếng mút mát thôi, cũng đủ khiến trái tim cậu ngừng đập.

Vương Nhất Bác phì cười, đưa tay ra hiệu cho bọn thuộc hạ dừng lại, ánh mắt thay vào đó là dán chặt vào Tiêu Chiến, ý bảo cậu làm ngay những gì cậu vừa nói.

Vương Nhất Bác kéo khoá quần, để lộ ra tính khí bán cương to lớn đầy gân guốc, Tiêu Chiến vừa nhìn đã đổ tầng mồ hôi lạnh, thật sự quá kinh khủng với cậu.

Tiêu Chiến đưa bàn tay run rẩy nắm lấy cự vật to lớn của Vương Nhất Bác, chậm chạp, vụn về liếm lộng, mùi khó chịu lang thẳng vào đại não làm mọi thứ như bao trùm cả bóng tối.

Vương Nhất Bác nhấn mạnh đầu Tiêu Chiến để sát hơn, cũng vì thế mà âm thanh mút mát lại vang lên liên tục.

" Hừmmm... "

Tiếng thở có phần nặng nề của Vương Nhất Bác nhỏ tiếng, nhưng cũng đủ làm người khác thấy được hắn đang rất sướng, được mỹ nhân chăm sóc quả nhiên thập phần mỹ vị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net