Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác đặt cốc cà phê còn nóng hổi lên bàn, hắn tém gọn cà vạt ngồi xuống.

"A, giám đốc Từ không cần khách sáo. Lần trước cũng là do quý báo nhanh nhạy trong việc nắm bắt thông tin, mà Từ tiểu thư lại có năng lực như thế, tôi cũng chỉ theo đó mà làm thôi."

Lại qua một lúc, chờ bên kia nói xong, Vương Nhất Bác tiếp tục cười, giọng nói thêm vài phần nhu hòa.

"Vâng. Tôi đây còn phải phiền ngài để mắt đến Tiêu Chiến. Thân thể anh ấy vốn không được tốt lắm, dạo gần đây vì áp lực công việc nên cũng mệt mỏi hơn nhiều. Hôm nay tôi bất đắc dĩ lắm mới phải xin cho anh ấy nghỉ một hôm như thế. Giám đốc Từ nể mặt tôi mà đồng ý, tôi cảm ơn từ tận đáy lòng còn không hết, mấy việc nhỏ nhặt kia tính làm gì."

Trao đổi thêm vài câu, Vương Nhất Bác đã đạt được mục đích hài lòng cúp máy. Hắn theo thói quen cầm điện thoại ấn vào một số quen thuộc. Lại chợt nhớ tới Bạch Ngôn hôm nay cũng xin nghỉ. Vương Nhất Bác hừ lạnh, thầm nghĩ sau này phải hảo hảo nhắc nhở lão Hàng một chút, không thể nào cứ vì tình dục quá độ mà khiến nhân viên của mình ảnh hưởng đến công việc như vậy được.

Lúc này giám đốc Từ bên kia cũng đang dùng vẻ mặt cứng ngắc mà nhìn điện thoại.

Dù sao cũng đã nợ ân tình của người ta, chẳng qua chỉ là cho nhân viên nghỉ một ngày, đối với ông không phải là chuyện gì lớn, thế nhưng phải để một người như giám đốc Vương đích thân gọi tới, giọng điệu vô cùng chân thành, có thể hiểu người vợ kia của hắn chiếm phân lượng lớn thế nào, điều mà trước đây rõ ràng không hề có.

...

11 giờ trưa, ánh nắng gay gắt phả ra hơi nóng khó chịu bao trùm toàn thành phố. Trước cổng công ty xây dựng Thành Đô lúc này đang có một người lấp ló nhìn vào bên trong. Đôi lúc sẽ có một tốp nhân viên cùng nhau ra ngoài ăn trưa, về nhà nghỉ ngơi. Lại chờ thêm một lúc, khi nhân viên ngày càng thưa thớt, người kia mang vẻ sốt ruột hỏi thăm một người đàn ông từ đang từ trong đi ra.

"Cậu gì ơi, cho tôi hỏi một chút... Ở đây có nhân viên nào tên Tiêu Chiến không?"

Người bị hỏi trùng hợp lại là người ngồi kế bên Tiêu Chiến, anh ta nhướn mày nhìn người phụ nữ dáng người phốp pháp trước mặt.

"Tiêu Chiến? A, có đó, bác tìm cậu ấy à? Hôm nay cậu ấy không có đi làm."

Chân Khê hơi do dự hỏi thêm.

"Cậu có số điện thoại của Tiêu Chiến không? Có thể cho tôi xin được không?"

Người đàn ông hơi nghi hoặc nhìn bà, còn đang ngập ngừng, Chân Khê nở nụ cười hiền lành giải thích.

"À, tôi là mẹ nó, nó thay số mà không báo với tôi một tiếng, hôm nay có việc gấp nên tôi mới phải chạy đến đây. Thật là làm tôi phiền lòng muốn chết. Con với cái..."

Người đàn ông nhìn Chân Khê thoáng chốc do dự, bà hơi lúng túng đan những ngón tay lại với nhau, duy chỉ nụ cười trên gương mặt vẫn tự nhiên như cũ. Vị đồng nghiệp này nhìn bà một bộ dạng chất phác hiền lành, nghĩ một lúc cũng lấy điện thoại của mình ra.

"Vậy bác chờ một chút, số của Tiêu Chiến là..."

...

Thế nên, Tiêu Chiến hiện đang ở phòng tắm, điện thoại bên ngoài đổ chuông mà anh cũng không chú ý đến.

Tiêu Chiến đỡ cái eo mỏi nhừ của mình, nhìn bản thân trong gương mà thầm thở ra một hơi. Rất may Vương Nhất Bác hôm qua thực ôn nhu thực ân cần, không ôm anh lăn qua lộn lại vài hiệp cả đêm, mà chỉ cùng Tiêu Chiến ân ái hai lần. Anh biết hắn xót cho mình, nhìn biểu hiện tiến không nỡ lùi không cam của hắn, Tiêu Chiến chỉ muốn bật cười.

Cái con người cẩn thận đến mức khiến người ta đau lòng như thế, Tiêu Chiến cảm thấy bản thân kiếp trước đã phải trả bao nhiêu để bây giờ có người tốt với mình đến mức này.

Bây giờ ngoài việc eo có chút mỏi, Tiêu Chiến ngược lại thần thanh khí sảng, trên người chỉ lác đác vài dấu hồng ngân vụn vặt, không có gì quá dọa người. Quả thật đây là đêm đầu tiên mang đầy ý nghĩa của hai người.

Ngủ một mạch gần đến trưa, Tiêu Chiến lúc này đứng dưới vòi nước cảm thấy sảng khoái hơn hẳn. Hôm qua uống chút rượu, hôm nay lại không hề thấy đau đầu. Tắm rửa một lượt, khi anh bước ra khỏi phòng tắm cũng là lúc tiếng chuông điện thoại vừa dứt. Tiêu Chiến đến cạnh bàn nhìn xuống, là một dãy số lạ, anh cũng không quá để tâm.

Vừa quay lưng đi, điện thoại lần nữa reo lên, vẫn là dãy số lạ vừa rồi, Tiêu Chiến do dự bắt máy.

"Tiểu Chiến đấy à?"

Lòng Tiêu Chiến trầm xuống, bàn tay vô thức siết chặt lại, cả người cứng ngắc đứng tại chỗ.

"A lô? Tiểu Chiến? Con đang nghe máy đúng không?"

Giọng nói hơi the thé bên kia lộ ra vẻ sốt ruột.

"Có chuyện gì?"

Tiêu Chiến lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh giường, đôi mắt đục ngầu xoáy sâu xuống sàn nhà.

"Trời ạ, Tiểu Chiến, con đổi số mà không nói cho dì biết một tiếng a, có việc cần liên lạc với con lại không được, con không cần tỏ ra tuyệt tình thế chứ?"

"Ai cho bà số của tôi?"

Giọng của anh lạnh lẽo, dù chỉ nghe qua điện thoại nhưng Chân Khê cũng cảm nhận được khí lạnh tỏa ra, bà khẽ hừ một tiếng rất nhỏ.

"Dì có đến công ty tìm con, ngờ đâu hôm nay con lại không đi làm, nên hỏi đồng nghiệp của con một chút..."

"Bà đến công ty của tôi?"

Tiêu Chiến hơi gắt lên, mày nhíu chặt, tâm tình đang thư thái đột ngột chùng xuống.

Chân Khê nghe thấy thế không được tự nhiên nhỏ giọng giải thích.

"Ấy, chỉ là có việc cần nhờ con giúp một chút, con lại đổi số nên dì chỉ còn cách đến tận nơi tìm mà thôi."

"Muốn cái gì, nói nhanh đi."

Tiêu Chiến bị cái xưng hô thân thiết này làm cho cả người vô cùng không thoải mái. Bởi vì trước đây, mỗi lần Chân Khê mềm mỏng như vậy ắt là sẽ có chuyện.

"À, cũng không có gì to tát đâu. Chỉ muốn nhờ con nói với giám đốc Vương một tiếng ấy mà. Con xem, Tiêu Hân Nhiên được cậu ta ưu ái mang về công ty như thế, nhận được vài hoạt động cũng được cho là nổi. Chỉ mỗi vị quản lý của con bé có vẻ không được việc cho lắm. Con xem, nói với cậu ấy đổi quản lý khác cho con bé được không? Tìm ai năng nổ nhanh nhẹn ấy."

Nắm tay Tiêu Chiến siết chặt, đầu lúc này đã bị giọng nói chua loét của Chân Khê làm cho ẩn ẩn đau. Anh nhếch miệng cười đắng chát.

"Bà tìm cho tôi một lý do vì sao tôi phải giúp bà được không?"

"Này..."

Tiêu Chiến cười khẩy, bản thân anh rõ ràng sẽ không vì những lời nói bóng gió của bà ta làm cho dao động, vì anh biết Tiêu Hân Nhiên thời gian qua phải trải qua những gì. Cái chương trình bôi nhọ danh dự nghệ sĩ kia còn chờ thời gian phát sóng nhưng Vương Nhất Bác đã cho anh xem bản quay hoàn chỉnh, nay mẹ con cô ta còn dám gọi đến cầu tình? Tiêu Chiến thầm nghĩ, xem thử hai người họ sẽ bỏ ra cái giá thế nào trong chuyện này.

"Bà nói xem, Tiêu Hân Nhiên cô ta nếu đã được giám giám đốc ưu ái mang về, thì nên trực tiếp gặp cậu ấy mà xin chứ nhỉ? Tôi chỉ an ổn làm vợ người ta, hằng ngày cùng cậu ấy ăn ba bữa cơm, xem TV, đọc sách báo, còn phải giúp cậu ấy quán xuyến nhà cửa, bà xem, tôi còn chẳng có thời gian nữa là..."

Tiêu Chiến dựa lưng vào đầu giường, hai chân thon dài bắt chéo, gương mặt khi nói những lời này hoàn toàn thả lỏng, nhu hòa thư thái.

Chân Khê dù có không hiểu chuyện đến mức nào cũng nghe ra ý tứ của Tiêu Chiến, bà tức giấn nghiến răng, bộc lộ bản tính xưa nay không đổi của mình.

"Tiêu Chiến, mày nghĩ nhờ có ai mà mày được vào cái nhà ấy hả? Sao, chỉ kí vào một bản hợp đồng mà cứ nghĩ mình thành phu nhân giám đốc thật à? Em gái mày gặp chút khó khăn, mày lại ngồi đấy giở giọng cao ngạo cho ai xem vậy? Trong mắt mày còn có gia đình hay không?"

"Bà câm miệng lại cho tôi!"

Tiêu Chiến quát lên, hít sâu một hơi, nụ cười giương lên khó coi đến cực điểm.

"Bà không có tư cách nhắc đến hai chữ 'gia đình' đâu. Từ khi nào bà và hai đưa con của bà có quyền xem mình như một phần của gia đình này vậy? Tôi nói rồi, muốn tôi giúp, cho tôi một lý do. Nếu không, bà có thể tin tưởng, cuộc sống của con gái bà từ nay trở đi không có khả năng ngóc đầu lên được đâu."

"Mày..."

Chân Khê tức đến mức hơi thở hỗn loạn, bà ta nghẹn trong miệng một đống câu từ chửi rủa muốn phát tiết, không ngờ được Tiêu Chiến lại có ngày phản ứng lớn đến vậy.

Trong điện thoại vang lên một giọng nói dửng dưng.

"Sao nào? Lý do?"

Tiêu Chiến chờ đợi câu trả lời, Chân Khê ngập ngừng hồi lâu mới lên tiếng.

"Vì...vì Tiêu Hân Nhiên là em gái mày..."

"Ha ha ha..."

Tiêu Chiến bật cười, cười đến cả người gập xuống, cái eo mỏi nhừ kia nhói một cái. Anh khó chịu ôm hông, đôi mắt cong lên mị hoặc mang theo hơi nước lập lòe.

"Vậy ra bà và nó luôn nghĩ như vậy à? Rất tiếc... Tiêu Chiến tôi đây chưa từng xem các người là người nhà. Cái gì em gái? Tôi có sao?"

"Tiêu Chiến!!!"

Chân Khê gào lớn trong điện thoại, Tiêu Chiến có thể tượng tượng ra gương mặt vặn vẹo của bà ta lúc này.

"Mày... Mày là thằng mất dạy, bất hiếu. Mày có nghĩ tới mày dùng thân phận gì để nói chuyện với tao kiểu đó không? Mày nghĩ giám đốc sẽ che chở hay bảo vệ cho mày à? Nên nhớ mày là bị cậu ta mua đấy, có khác gì đĩ điếm được bao nuôi không hả? Mày còn không biết cậu ta tính tình thế nào sao? Ăn chơi khắp nơi, tình trường dài dằng dặc, mày cũng chỉ là một trong số vô vàn món đồ chơi của cậu ta thôi. Tao nói cho mày biết, chỉ cần mày bị vứt bỏ, đừng nói đến chuyện bước chân về nhà, tao gặp mày ở đâu, tao chửi mày ở đó, không cho mày có được một ngày sống yên ổn. Thứ nghiệt chủng!"

Tiêu Chiến nhướn mi, hứng thú dạt dào lan ra khắp gương mặt.

"Ồ, vậy sao? Tôi mỏi mắt mong chờ."

Nói rồi anh không kiên nhẫn cúp máy, khóe miệng vẫn còn giữ nguyên nụ cười hài lòng.

Tiêu Chiến tìm tên của vị giám đốc lạnh lùng nào đó trong điện thoại, mở tin nhắn, gửi qua cho hắn một tập tin ghi âm đoạn đối thoại vừa rồi cùng lời nhắn tràn đầy ủy khuất.

"Hình như anh vừa thức dậy sai cách rồi thì phải. Nhức đầu quá... 😔"

Khoảng hai phút sau đã có tin hồi đáp. Vẫn là thói quen của ai đó gửi một tin nhắn thoại.

"Bảo bối ngoan, nghỉ ngơi thêm chút nữa nhé, em xong việc sẽ về ngay. Những chuyện còn lại cứ giao cho em là được."

Tiêu Chiến áp điện thoại lên tai, nghe được âm giọng trầm ấm như thường lệ kia, nhịn không được nở nụ cười, gương mặt cũng dần nóng lên, ửng hồng đến tận mang tai. Chính là cảm giác hạnh phúc ấm áp không thể diễn tả dâng đầy trong lòng, nhấn chìm cả trái tim đang đập mãnh liệt.

Khác với độ ấm ở nhà, lúc này, tại công ty BZs, cả văn phòng đang tràn vào không khí lạnh lẽo đến dọa người.

Rất may Bạch Ngôn hôm nay được cho phép nghỉ, nên người chịu nạn bây giờ là Lộ Chi cùng Trần Diên đang đứng trong phòng. Họ thật oan uổng, Lộ Chi chỉ vừa tiến vào nộp bản báo cáo của các quản lý khác, theo sau là Trần Diên cũng với mục đích hỏi thăm hoạt động của Tiêu Hân Nhiên, cô ta cứ năm lần bày lượt hối thúc cô tìm hoạt động mới cho mình, khiến cô cũng bị làm phiền không chịu được.

Hai người vừa vào phòng giám đốc không bao lâu, đang bàn bạc công việc thì điện thoại giám đốc vang lên, chỉ thấy Boss ra hiệu ngừng lại, đeo lên tai nghe bluetooth, ban đầu còn là ý cười nhẹ nhàng, sau đó dần chuyển sang sắc mặt âm trầm lạnh lẽo, tiếp đến là tâm trạng như ẩn nhẫn cơn tức giận chực chờ bùng nổ, khiến hai cô gái trong phòng đều giật mình thon thót cúi đầu.

Vương Nhất Bác gửi xong tin nhắn thoại mà đối với hai cô gái ở đây nghe được lại khẽ rùng mình, họ lần đầu tiên chứng kiến vị giám đốc lạnh lùng tàn nhẫn của mình nói ra cái giọng trầm ấm kia, lời nói thì vô cùng sến, vậy mà nghe vào lại ngọt ngấy lạ thường.

Bàn tay hắn nắm lại, gân xanh mạnh mẽ nổi đầy trên mu bàn tay, ánh mắt ám trầm xuất hiện sát ý dâng lên, khớp hàm nghiến chặt.

Đĩ điếm? Được rồi, hắn sẽ vì một câu này mà khiến đứa con gái cưng của bà ta hiểu được thế nào là đĩ điếm.

Vương Nhất Bác ngẩng mặt lên, sự lạnh lẽo không hề giảm xuống mà dường như còn tăng lên đáng sợ.

"Lộ Chi, báo cáo cứ gửi ở đây, cô quay lại làm việc đi."

Lộ Chi ra ngoài rồi, Vương Nhất Bác mới nhìn sang Trần Diên.

"Quản lý Trần, cô về thông báo cho Tiêu Hân Nhiên, nói với cô ta công ty đang xem xét vai chính trong bộ phim mới sắp tới, nói cô ta chăm chỉ luyện tập khả năng diễn xuất một chút, khi nào có kết quả sẽ báo lại sau."

Trần Diên gật đầu, xong việc cũng lui ra ngoài. Vương Nhất Bác trầm ngâm thật lâu, mày càng thêm nhíu chặt, trong ngực cứ bị những lời nhục mạ của Chân Khê ra sức đầm vào, vừa đau vừa ê ẩm.

Hắn đã như vậy, Tiêu Chiến nghe xong sẽ thế nào.

Lửa giận dùng sức áp chế lại mạnh mẽ bùng lên, hắn hít sâu một hơi, khóe miệng giương lên nụ cười lạnh lẽo.

Vương Nhất Bác lấy điện thoại gọi cho Bạch Ngôn, như trong dự kiến, Hàng Thiếu Phong nghe máy.

"Bạch Ngôn còn sống không?"

Giọng Hàng Thiếu Phong mệt mỏi vang lên.

"Có chuyện gì, em ấy đang ngủ."

"Gọi cậu ta dậy đi, tôi có chuyện cần cậu ta làm một chút."

Vương Nhất Bác không kiên nhẫn với màn ân ái gì đó của hai người, mà bên này Hàng Thiếu Phong cũng bắt đầu gắt gỏng.

"Này, cậu đồng ý cho em ấy nghỉ hôm nay."

"Việc riêng, không liên quan đến công ty."

"Ồ..."

Hàng Thiếu Phong cẩn thận ngồi dậy, đem chăn bọc kín người nào đó đang ngủ say, xong đâu đó mới xoay người xuống giường.

"Đừng phiền em ấy, nói đi, có lẽ tôi giúp được."

Vương Nhất Bác chần chừ, hắn cũng hiểu được nếu để Hàng Thiếu Phong ra tay, mọi chuyện dễ dàng hơn rất nhiều.

"Tôi có một giao dịch với anh Mã, anh có phiền không nếu động tay vào?"

"Ồ?"

Ánh mắt Hàng Thiếu Phong xoẹt qua một tia hứng thú.

"Nói xem, là việc gì khiến cậu hợp tác với Mã Cảnh thế?"

"Trả thù, có tính lá việc lớn không?"

Hàng Thiếu Phong bật cười.

"Ai lại đắc tội với Vương thiếu thế này, kẻ nào mắt mọc sau mông vậy?"

"Cái này anh cũng đừng quan tâm, vài tên tôm tép thôi."

Hàng Thiếu Phong loay hoay trong bếp, bỏ hai miếng bánh sandwitch vào lò, rót ra hai cốc sữa nóng.

"Liên quan đến tiền? Sao, muốn hắn chỉnh thế nào?"

Vương Nhất Bác nhìn vào cuốn lịch để bàn, giọng nói thêm vài phần trào phúng.

"Ngày 17 hàng tháng hắn sẽ theo lệ gom đủ số tiền từ các mối. Tôi chỉ cùng hắn thỏa thuận một mối lớn, khi con số lên đến mức nhất định thì hắn bùng, tôi sẽ sắp xếp phía bên cảnh sát."

"What the..."

Hàng Thiếu Phong không nhịn được thốt lên, ánh mắt hiếm hoi thoáng kinh ngạc.

"Mẹ nó, Vương Nhất Bác, mấy cái chuyện nguy hiểm này mà cậu dám giao cho Tiểu Bạch? Chán thở rồi hả?"

Vương Nhất Bác nhếch môi.

"Này thiếu gia, cậu ta là Tiểu Bạch, không phải tiểu bạch thỏ, anh nghĩ những năm qua cậu ta theo tôi sẽ là bộ dạng nhu mì hiền lành hay sao?"

Hàng Thiếu Phong nghiến răng ken két.

"Ông đây đếch cần biết, hai việc này không liên quan với nhau. Mã Cảnh là người thế nào cậu hiểu rõ hơn ai hết. Trong thế giới ngầm hơn phân nửa là một chân của hắn giẫm qua rồi. Giao dịch với hắn, lợi hay hại còn chưa biết đâu."

Vương Nhất Bác gõ ngón tay lên mặt bàn. Những điều này hắn hiểu, đối phó với một đám tiểu tốt kia không cần thiết phải dây dưa cùng Mã Cảnh, thế nhưng cũng chỉ có cách này mới khiến bọn họ hiểu được thế nào là đau đớn.

"Nếu Hàng thiếu cảm thấy việc này nguy hiểm... Anh có thể thay Bạch Ngôn đảm nhiệm, cậu ấy là một người vô cùng trách nhiệm, anh nếu quan tâm như vậy, cũng nên giúp một tay chứ nhỉ?"

"Tiểu Bạch có quyền từ chối, đây là việc riêng, em ấy không nhất thiết phải làm theo lời cậu."

"Phải vậy không?" - Vương Nhất Bác cười một tiếng, vô cùng tự tin đâm cho Hàng Thiếu Phong một dao - "Anh có thể hỏi ý cậu ta, xem giữa việc làm theo lời tôi, hay đồng ý nép vào anh, Bạch Ngôn sẽ chọn thế nào?"

Hàng Thiếu Phong bực tức ngồi phịch xuống ghế, quả thật hắn bây giờ không hề có tự tin chút nào.

Bạch Ngôn đi theo Vương Nhất Bác lâu như thế, trong tiềm thức luôn xem lời của giám đốc là mệnh lệnh, xuất phát từ sự trung thành tận đáy lòng, Bạch Ngôn đương nhiên sẽ làm theo không chút do dự.

Thêm cả việc với tính cách dễ xấu hổ, dễ nổi nóng của Bạch Ngôn, nếu biết mình phải dựa vào Hàng Thiếu Phong mà làm việc, đương nhiên sẽ không bao giờ đồng ý.

Hàng Thiếu Phong chán nản, trong đầu lập tức lên kế hoạch phải nhanh chóng khiến Tiểu Bạch của hắn sớm sinh ra lòng ỷ lại, dựa dẫm vào mình.

"Được rồi, chuyện này tôi tiếp nhận, cứ giao cho tôi. Mã Cảnh biết có tôi nhúng tay, hắn sẽ bỏ bớt cuồng vọng của bản thân xuống một chút. Nhưng cậu phải đảm bảo phía cảnh sát giải quyết cho tốt, có chuyện gì xảy ra, tôi là người đầu tiên rút, không can hệ."

Vương Nhất Bác mỉm cười hài lòng.

"Cái này anh có thể yên tâm, tôi dám lấy cả mạng mình ra đảm bảo sẽ không có chuyện gì."

Vương Nhất Bác cúp máy, thu lại nét cười trên gương mặt, nhanh chóng tiếp tục gọi đến một số.

Đầu bên kia vang lên giọng nói ngọt như đường, vừa nũng nịu vừa ủy khuất lượn lờ chui vào tai hắn.

"Cục cưng à ~, lâu rồi mới gọi cho em đó nha... Người ta nhớ cưng muốn chết á."

Rũ ra một thân da gà da vịt, Vương Nhất Bác trầm giọng khẽ quát.

"Nghiêm túc cho tôi, tôi lột da cô bây giờ."

Giọng nữ dường như vẫn không sợ chết, uyển chuyển ngâm nga làm ra vẻ tức giận.

"Đáng ghét quá nha ~, lâu không được gặp người ta nhớ cưng, mà cưng lại quát như thế, làm sợ muốn chết."

"Biết sợ thì ăn nói cho đàng hoàng. Việc tôi nói với cô đến đâu rồi?"

Giọng nữ cười thành tiếng, sau một lúc đã khôi phục về trạng thái bình thường, chỉ duy giọng vẫn ngọt đến tan chảy.

"Yên tâm đi, tôi đã nhận lời cậu việc gì đều an bài thỏa đáng, tuần sau cậu ta bắt đầu đến nhận việc."

"Cô cẩn thận một chút, giao cho cậu ta một dự án vừa phải, nếu tạo ra thất thoát cũng vừa phải, đừng làm quá lên sẽ gây nghi ngờ."

"Được rồi được rồi, mấy cái tiểu xảo này còn cần cậu nhắc sao? Tôi chỉ thắc mắc, cậu ta đắc tội gì với cậu mà lại phải hành dữ thế, nhìn cũng xinh đẹp đó chứ?"

Vương Nhất Bác cười khẩy.

"Nếu thấy thuận mắt thì không bằng cô cứ tự mình hưởng dụng đi, tôi không quản."

"Ấy ấy, nói vậy oan cho tôi quá, lão chồng tôi mà nghe được thì chết tôi, không bằng nhường lại cho cậu."

"Tôi? Vào tay tôi, cậu ta sẽ chết càng sớm thôi."

Vương Nhất Bác nhếch miệng, ngón tay trên bàn dừng lại, miết lên phiến lá nhỏ xanh mướt của chậu Tùng hạnh phúc trên bàn làm việc, trong đầu liền nghĩ về gương mặt tươi cười của Tiêu Chiến.

Khiến hắn phải tự tay mua một chậu cây không có hoa về chỉ để ngắm thế này, trên đời cũng chỉ có mỗi Tiêu Chiến làm được mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net