Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

RynnX: Vì tính chất phi hiện thực hướng của chiếc fic này (khi luật pháp đã công nhận hôn nhân đồng tính), tôi mạn phép gọi anh Chiến là vợ/phu nhân Nhất Bác nhé. Dù có chút miễn cưỡng nhưng tôi nghĩ ở đây dùng từ này phù hợp rồi ớ, có điều tôi sẽ không dùng từ này thường xuyên, với loại ngữ cảnh có người thứ 3 hoặc nơi công cộng, tôi nghĩ mình nên dùng từ 'bạn đời' nhỉ 🤔

-----------------

Xe dừng trong tầng hầm của một khu chung cư cao cấp, Vương Nhất Bác xuống xe, đợi Tiêu Chiến cũng bước xuống mới khóa cửa xe, dẫn anh lên căn hộ của mình ở tầng 16. Đến khi bước chân vào nhà rồi Tiêu Chiến vẫn chưa hết hoang mang.

Không nói đến sự khác biệt đẳng cấp giữa anh và Vương Nhất Bác, việc mình cứ mơ mơ hồ hồ đến nhà người vừa mới gặp mặt cũng có chút khiến anh tạm thời không thể chấp nhận được sự thật.

Nghĩ kĩ lại, đây là cách duy nhất, Tiêu Chiến từ khi bước một chân vào ngôi nhà này cũng đã hạ quyết tâm cuối cùng, sự thật này anh phải cố mà nuốt lấy, buộc bản thân phải thừa nhận, phải thích ứng, phải cố gắng sống thật tốt trong căn nhà này.

Trong nhà được bày trí theo phong cách Tây Âu hiện đại, hiện đại đến mức Vương Nhất Bác vừa bước chân vào phòng khách thì đèn điện khắp nơi tự động bật lên. Dù Tiêu Chiến cũng đã từng biết những công nghệ này qua các quyển tạp chí, thế nhưng đây lại là lần đầu tiên anh được thấy tận mắt.

Nhìn sơ qua thiết kế trong nhà, Tiêu Chiến đã nhận ra ngay kiến trúc ở đây là dạng căn hộ Duplex, nội thất trong nhà khá sang trọng và đơn giản. Không gian rộng rãi nhưng lại thiếu cây xanh, nhìn vào có đôi chút quạnh quẽ, cảm giác rất thiếu nhân khí.

(*)Căn hộ Duplex là dạng căn hộ cao cấp thông tầng.
Vd:

Thấy Tiêu Chiến vẫn đứng ngay cửa không bước vào, Vương Nhất Bác xoay người hỏi.

"Sao thế?"

Tiêu Chiến chỉ lắc đầu không nói gì, bỏ giày vào tủ, theo Vương Nhất Bác đi vào trong nhà.

"Ngồi nghỉ một chút."

Vương Nhất Bác nói xong đi thẳng lên lầu. Tiêu Chiến ngồi xuống sô pha, ngước lên nhìn thân ảnh hắn theo lối hành lang mà bước vào phòng.

Vương Nhất Bác hắn lạnh lùng như vậy, hẳn là do tính cách hắn như thế. Hai người chỉ gặp nhau vài tiếng, hắn lại chẳng nói mấy câu, hầu hết là những câu mệnh lệnh khiến người khác không thể không tuân thủ.

Thế nhưng bản thân Tiêu Chiến lại thấy cái lạnh lùng của hắn không hề có chút ác ý nào. Không như những lời đồn đại ngoài kia, nói hắn ngoan độc, nói hắn tàn nhẫn, nói hắn trăng hoa trụy lạc, Tiêu Chiến liên hệ với người vừa rồi còn đãi mình một bữa no nê, thấy không đúng lắm.

Tiêu Chiến cúi đầu cười tự giễu, chỉ là vừa mới gặp mà thôi đã vội tin tưởng thế này. Lòng người sao có thể chỉ nhìn vài hành động cử chỉ mà đoán được chứ. Chính bản thân anh ở trong cái nhà kia ngần ấy năm, đã nếm trải qua cái gì gọi là lòng người có bao nhiêu thối nát. Vài năm trước, dù cho họ đối xử với anh thế nào, chẳng phải anh vẫn duy nhất tin tưởng vào đứa em út nhu thuận đáng yêu kia sao. Dù Chân Khê có là mẹ kế độc địa nhẫn tâm, Hân Nhiên lòng dạ hẹp hòi mưu sâu kế độc, thì vẫn còn một Tiêu Trình ngoan ngoãn hiểu chuyện bên cạnh khiến anh cõi lòng ấm áp, không phải sao?

Thế nhưng đó chỉ là chuyện rất lâu về trước, lòng tin của Tiêu Chiến đã bị lớp da giày đẹp đẽ của một đứa nhóc nhỏ hơn anh sáu tuổi đùa giỡn, giẫm đạp.

Hôm nay gặp được Vương Nhất Bác, nhìn hắn như thế, nhiều hơn trong lòng là thở phào nhẹ nhõm, vì dù hắn có là người thế nào cũng không liên quan đến anh, chỉ cần anh nhắm mắt sống cho qua ngày là được.

Đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, bên ngoài cửa có tiếng mật mã vang lên. 'Cạch' một cái, một thanh niên có gương mặt sáng ngời hớn hở tự nhiên bước vào.

"Giám đốc, bên 1990s quả nhiên đã liên l... Á!!!"

Anh ta la lên khi nhìn thấy Tiêu Chiến ngồi một đống lù lù trên sô pha.

"Tiêu...Tiêu tiên sinh..."

Tiêu Chiến hơi nhíu mày, không biết sao người này nhận ra mình. Cùng lúc đó, Vương Nhất Bác trên cầu thang bước xuống, trên tay còn cầm theo bộ quần áo được gấp gọn gàng. Vương Nhất Bác bước chân hơi dừng lại khi nhìn thấy người đang hóa đá đứng trước cửa, mặt mũi hắn sa sầm.

"Bạch Ngôn!"

Chỉ gọi tên như thế, Bạch Ngôn thông qua ánh mắt không còn chút hơi ấm kia có thể nghe ra hàng loạt câu chất vấn bằng giọng nói rét lạnh.

'Bạch Ngôn, nhàn rỗi quá hả, mò đến đây làm gì, có phải muốn tôi giao thêm việc đúng không, điện thoại để làm gì mà không gọi, lết xác tới tận cửa với mục đích gì, nhà của tôi từ khi nào đến lượt cậu muốn vào thì vào???'

Chỉ một ánh mắt thôi mà Bạch Ngôn có thể hình dung ra những câu thoại như thế đang xả vào mặt mình.

Bạch Ngôn nuốt nuốt nước bọt, dáng người đứng thẳng tắp.

"Giám đốc, việc của Từ Dĩ Tâm đã được giải quyết. Chi tiết tôi sẽ gửi toàn bộ vào mail cho anh. Xin lỗi đã làm phiền."

Nói rồi cúi đầu chào hai người, thoắt cái phóng ra ngoài biến mất.

Tiêu Chiến nhìn người vừa chạy đi, thấy anh ta mặt mũi trắng bệch cắt không còn giọt máu, lại nhìn về phía Vương Nhất Bác, hắn ta đã thu lại bộ mặt sa sầm dữ tợn vừa rồi. Trong lòng Tiêu Chiến vô cùng thắc mắc, bình thường phải hung ác đến mức nào mà cấp dưới vừa nhìn đã chạy mất cả dép như thế.

Vương Nhất Bác đi đến bên cạnh Tiêu Chiến, đưa cho anh bộ quần áo.

"Anh đi tắm trước đi, xong thì ngủ một giấc cho khỏe."

Hắn chỉ cho anh hướng phòng tắm, Tiêu Chiến cầm quần áo chậm rì rì bước lên lầu. Vương Nhất Bác nhìn theo bóng lưng của anh khuất sau bức tường, lúc này mới ngồi xuống ghế lấy ipad ra làm việc.

Đeo lên chiếc tai nghe không dây, Vương Nhất Bác gọi cho Bạch Ngôn, trên màn hình làm thêm vài thao tác kết nối với máy tính ở công ty.

"Giám đốc à, vừa rồi tôi không cố ý đâu mà, sao mà biết được anh lại tiên hạ thủ vi cường vậy chứ, hai ba bước liền đem người về nhà."

Vương Nhất Bác thầm nghĩ bấy lâu nay sống độc thân, Bạch Ngôn lại là thân tính của hắn bao năm qua, việc anh ta tự nhiên ra vào nhà hắn cũng không vấn đề gì. Thế nhưng bây giờ lại khác.

"Sau này muốn đến thì gọi cho tôi."

"Vâng, tôi biết rồi."

"Để cho chắc chắn đảm bảo, tôi sẽ đổi mật mã."

Bạch Ngôn: "..."

Đại Boss ơi, anh đã không muốn, tôi nào có gan dám tự ý đến lần nữa, có cần phải xát muối vào lòng nhau thế không???

Tiêu Chiến lúc này ở trong phòng tắm đang ngẩn người nhìn chiếc chìa khóa vừa được lấy ra trong túi quần của mình.

Nhà ở cao cấp dùng thẻ từ và khóa mật mã, hắn đưa cho mình chìa khóa này làm cái gì??? Cắm vào đâu???

Anh chép miệng thở dài. Đúng là không thể tin được miệng lưỡi của người có tiền a.

......................

Từ phòng tắm bước ra, Tiêu Chiến đã bị Vương Nhất Bác dọa sợ khi thấy hắn lù lù đứng cách cửa phòng tắm một đoạn, lưng dựa tường, tay ôm ngực, nhìn qua có vẻ thong dong nhàn nhã.

Tiêu Chiến bước tới, Vương Nhất Bác đưa ánh mắt lặng lẽ quét qua thân người anh một đường. Bộ quần áo ở nhà này thực hợp với anh, cũng là hắn đã chuẩn bị từ trước. Quần thun dài thoải mái cùng áo thun basic khá đơn giản, lại tạo nên một Tiêu Chiến thư thái nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với con người nặng nề tâm sự trước đây.

Chỉ có điều, Tiêu Chiến cúi xuống nhìn cái áo, tự hỏi sao nó lại là màu hồng a?

Cũng may, là hồng nhạt chứ không phải màu hồng như chiếc ốp điện thoại chói mắt của Tiêu Hân Nhiên kia.

"Phòng ngủ của anh ở bên kia, tôi đã dọn dẹp lại một chút, từ nay đây là nhà anh, anh cứ thoải mái, không cần câu nệ."

Vương Nhất Bác dẫn Tiêu Chiến đi đến trước cửa phòng ngủ, hắn chỉ sang bên cạnh.

"Còn đây, phòng của tôi kế bên."

Tiêu Chiến không nói gì, chỉ im lặng gật đầu. Vương Nhất Bác đưa cho anh một tấm thẻ từ.

"Dùng cái này mở cửa, hoặc ấn mật mã là 050810."

Tiêu Chiến nhận lấy tấm thẻ, anh lấy ra chiếc chìa khóa đưa tới Vương Nhất Bác.

"Vậy chìa khóa này thì sao?"

Vương Nhất Bác nhìn nó một lúc mới thản nhiên trả lời.

"Đây là chìa khóa nhà, nhưng là căn khác. Tạm thời anh cứ cất cho kĩ."

Tiêu Chiến cũng không ý kiến, vừa định đút vào túi quần đã thấy Vương Nhất Bác trưng ra ánh mắt sáng lập lòe.

"Nhớ, cất kĩ, không cho làm mất."

Dường như trong phút chốc, Tiêu Chiến nhìn ra được trong ánh mắt sâu thẳm kia có bao nhiêu chờ mong cùng phấn khích.

"Anh ngủ một chút đi, chắc cũng mệt rồi. Tôi ra ngoài có chút việc, tối tôi về."

Vương Nhất Bác nói xong cũng đi xuống lầu. Tiêu Chiến chờ hắn bước xuống cầu thang, anh nhẹ chân đi tới tấm kính ngăn cách giữa hai tầng lầu nhìn xuống, ánh mắt dán chặt vào bóng lưng dong dỏng rắn chắc của hắn, nhìn hắn với lấy áo khoác trên ghế, ra cửa, xỏ giày, mở cửa rồi đi mất.

Tiêu Chiến bần thần tại chỗ một lúc lâu mà nhìn chăm chăm vào cánh cửa ấy. Anh đưa mắt khắp ngôi nhà, lúc này mới đi vào phòng đóng cửa lại.

Căn phòng tương đối rộng, ở giữa có một cái giường đôi lớn, chăn nệm mềm mại, ngay cạnh cửa sổ còn có một bộ bàn ghế thấp, trên đó còn đặt một chậu cỏ đồng tiền nhỏ trông rất đáng yêu. Tiêu Chiến bước đến gần cửa sổ đưa mắt nhìn xuống thành phố, cảm nhận tầm mắt mình được phóng ra rất xa, phố phường đường xá nhộn nhịp chen chúc dân chân, tách biệt hoàn toàn với không gian yên bình tĩnh lặng nơi này.

(*)Cỏ đồng tiền:

(RynnX: Hồi bé tôi toàn nhầm cỏ này là rau má :))))))))))))) )

Tiêu Chiến nhìn chiếc giường lớn, thở hắt một tiếng thoải mái. Anh giang tay, thả thân mình rơi tự do xuống tấm nệm êm mềm.

Nệm lún xuống lại tâng lên, đem Tiêu Chiến nảy lên một chút. Anh nhắm mắt lại, sắp xếp tất cả mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm nay.

Thứ nhất, anh bị gia đình mình bán đi. Thứ hai, anh chạy đến tận cửa tìm người sau này sẽ là chồng mình. Thứ ba, người chồng này khác hoàn toàn tưởng tượng của anh. Thứ tư, người ta đem anh về một ngôi nhà thật lớn. Thứ năm, ...thứ năm, gia đình của anh, của mẹ, anh hoàn toàn đánh mất nó rồi.

Tiêu Chiến lấy ra điện thoại của mình mở nguồn lên. Từ khi bước ra khỏi ngôi nhà đó anh đã tắt luôn điện thoại. Bây giờ khởi động lại, nghe tiếng nhạc quen thuộc vang lên, trong lòng vẫn còn có chút ngứa ngáy.

Ba cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn của Chân Khê.

"Cậu đừng có nghĩ đến chuyện trốn đi. Chứng minh nhân dân cùng hộ khẩu của cậu vẫn còn ở nhà. Biết điều thì về chuẩn bị kí hợp đồng với người ta."

Vậy đấy, Tiêu Trạch từ đầu đến cuối chưa từng mở miệng hỏi anh 'Tiểu Chiến, ý con thế nào?'

Hay thậm chí, một lời xin lỗi ông ấy cũng không dám mở miệng.

'Ba xin lỗi con, Tiểu Chiến, là ba bất đắc dĩ...'

Nếu như chỉ cần ông ấy nói một câu như thế thôi, có lẽ anh cũng sẽ không đến mức đau đớn mà bỏ đi như thế.

Tiêu Chiến dứt khoát tắt điện thoại vứt qua một bên, tâm trạng mệt mỏi căng thẳng đánh úp, nay đặt lưng lên giường lớn, chăn gối mới còn vương mùi của nắng, vỗ về Tiêu Chiến nặng nề đi vào giấc ngủ.

Ngủ rồi, anh lại mơ. Mơ ngày bé cùng ba và mẹ, một nhà ba người cùng ăn cơm, cùng chơi đùa, cùng vui vẻ.

Mơ ngày mẹ mất, anh ôm một con thỏ bông mà khóc, anh ngây ngô hỏi Tiêu Trạch, vì sao ông lại để mẹ mất, sao không giữ mẹ lại.

Ông nói, "ba xin lỗi."

Có lẽ đó lần lần cuối cùng Tiêu Chiến nghe được lời xin lỗi từ ông.

Lại mơ thấy Chân Khê ngang nhiên bước vào căn nhà đã từng là của ba mẹ, ngang nhiên dùng phòng bếp mà mẹ anh ngày trước rất thích ở đó làm ra những món ăn ngon, ngang nhiên chiếm lấy phòng của ba mẹ, ngang nhiên cùng ba mình sinh ra Tiêu Trình.

Sau này lớn hơn một chút, hiểu chuyện hơn một chút, anh mới có thể ý thức được khi Chân Khê bước vào nhà, Tiêu Hân Nhiên đã 4 tuổi.

Trong bốn năm đó, Chân Khê vô hình vô dạng mà tồn tại cạnh Tiêu Trạch, sau lưng mẹ anh mà sinh ra Tiêu Hân Nhiên. Khi mẹ mất, bà ta danh chính ngôn thuận bước vào nhà, điều đầu tiên bà ta làm là hướng đến Tiêu Chiến mà cười: "Gọi mẹ đi, còn đây là em gái của mày."

Lúc bấy giờ anh mới hiểu được, lời xin lỗi mà Tiêu Trạch đã nói với anh ở lễ tang của mẹ có ý nghĩa gì.

Hai người bọn họ phải hướng tới mẹ anh mà xin lỗi, không phải với anh. Người mà bọn họ có lỗi chính là mẹ, Tiêu Chiến cũng không cần nhận cái câu xin lỗi đắng chát đó.

Tiêu Chiến lại mơ về một ngày nắng đẹp, Tiêu Trình cầm lấy cánh tay anh lắc lắc, nhu thuận gọi một tiếng "Anh hai". Cậu ta cười lên trông rất đẹp, mắt nheo lại, hàm răng trắng bóng lộ ra chiếc răng khểnh đáng yêu.

Cậu ta gọi Tiêu Chiến nhanh về, cả nhà chờ ăn cơm.

Tiêu Chiến mơ thấy hình ảnh chiếc xe hơi lao đến, nháy mắt trời đất đảo lộn, lưng đập xuống mặt đường. Cảm giác đau đớn truyền lên cánh tay phải, đau đến mơ hồ không còn nhận thức.

Trong ánh sáng trắng nhập nhằng lướt qua mắt đó, anh đã thấy nụ cười của Tiêu Trình dần trở nên vặn vẹo...

......................

......................

Vương Nhất Bác ra khỏi nhà, hắn xuống tầng hầm ngồi vào trong xe, mãi vẫn chưa nổ máy.

Ngón tay hắn nhẹ lướt qua đầu mũi, cố gắng nhớ lại mùi thơm thoang thoảng từ người Tiêu Chiến khi từ phòng tắm bước ra. Sữa tắm là hắn chuẩn bị, dầu gội cũng thế, mùi hương ấy hắn ngửi nhiều đến mức cũng thấy bình thường luôn rồi. Chỉ là giây phút anh bước ra ấy, hắn cảm thấy dường như trên thế giới này không còn hương vị nào dễ ngửi đến vậy.

Khóe môi cong nhẹ, Vương Nhất Bác khởi động xe ra khỏi tầng hầm, thẳng hướng đến công ty.

Đại diện của công ty giải trí 1990s là giám đốc điều hành tên Tần Kiệt, năm nay cũng đã hơn 40. 1990s là công ty giải trí nhỏ vừa mới thành lập bởi hai đạo diễn trẻ tuổi. Sau khi họ quay một bộ phim có tên 'Tôi yêu em từ những năm 1990'  thành công vang dội. Bộ phim trong một thời gian đã tạo nên làn sóng 'Back to 1990s' lan truyền khắp các mảng nghệ thuật, từ phim ảnh, thời trang, ca nhạc... Không thể phủ nhận thành công của bộ phim quá lớn, đem tên tuổi của hai vị đạo diễn trẻ một bước lên mây.

Họ sau đó liền liều lĩnh thành lập công ty, lấy tên 1990s như để nhắc về thanh công vang dội nhất của mình. Hiện tại đã có trong tay vài tiểu minh tinh trẻ tuổi cùng vài thực tập sinh tiềm năng.

Nhưng so với BZx, họ cũng chỉ là con tép nhỏ nhảy giữa lòng sông mà thôi.

Tần Kiệt thấy Vương Nhất Bác đã tới, vội đứng lên niềm nở chào hỏi.

"Giám đốc Vương, xin lỗi đã làm phiền thời gian quý báu của cậu."

Vương Nhất Bác ngồi xuống ghế, thư kí rót trà đặt lên bàn. Hắn nhìn ra phía sau Tần Kiệt thì thấy một cậu thanh niên dáng người mảnh khảnh, gương mặt thanh tú hồng nhuận còn đang lấp ló.

"Giám đốc Tần đừng khách sáo, mời ngồi."

Thư kí lui ra ngoài. Tần Kiệt cùng cậu thanh niên kia ngồi xuống. Không đợi Vương Nhất Bác lên tiếng, Tần Kiệt sốt sắng vào thẳng vấn đề.

"Có lẽ cậu cũng biết vì sao hôm nay tôi đến đây. Lần này chuyện xảy ra của Từ Dĩ Tâm đều là do Đàm Thanh bên chúng tôi gây ra. Đứa nhỏ này còn ngốc, làm việc không ý tứ, mong cậu bỏ quá cho. Chúng tôi sẽ lên bài đính chính, mở họp báo xin lỗi công khai đến cô Từ và toàn thể công ty."

Vương Nhất Bác quét mắt nhìn Đàm Thanh đang ngồi đối diện. Cậu ta dù hơi cúi đầu tỏ vẻ nhận lỗi, có chút nhu nhược thuận mắt, thế nhưng Vương Nhất Bác làm sao không nhìn ra khóe mắt đang đảo loạn cùng ý tứ rõ ràng từ đôi môi đang khẽ cắn kia chứ.

Vương Nhất Bác hắn dù sao cũng mang trên người cái danh bao dưỡng hàng loạt minh tinh, làm sao không nhìn ra tâm ý của một người.

Vương Nhất Bác khẽ cười, hớp một ngụm nước trà xong mới nhẹ nhàng trả lời.

"Giám đốc Tần thật quá khách khí rồi. Cũng là do Từ Dĩ Tâm tính tình hơi lớn một chút, gây ra động tĩnh lần này quả là thiệt hại rất lớn."

Tần Kiệt cười lấy lòng.

"Nào có, giám đốc Vương khiêm tốn rồi, lần này rõ ràng là lỗi của bên tôi. Tôi đã tra rồi, toàn bộ đều là ảnh ghép, cô Từ nổi tiếng không cần bàn cãi, làm sao có thể tồn tại những thứ dơ bẩn như thế được."

Vương Nhất Bác hơi nheo mắt. Hắn lại vô ý nhịp nhịp ngón tay lên đùi.

Câu này nói sai rồi. Phàm là những thứ quý giá, đặt bên trên cao cao tại thượng, đều dơ bẩn giống nhau thôi.

Tần Kiệt thúc nhẹ Đàm Thanh vẫn đang im lặng, cậu ta hơi ngẩng đầu có chút miễn cưỡng nhìn Vương Nhất Bác.

"Giám đốc Vương... Lần này tôi suy nghĩ không thấu đáo, làm ra hành động ngu ngốc...mong anh...mong anh tha thứ..."

Giọng nói mềm nhuyễn len vào tim, ánh mắt chớp động, gương mặt thanh tú hiện ra một tầng đỏ ửng.

Vương Nhất Bác hài lòng gật đầu, cười khẽ.

"Cậu Đàm đây quả là thiếu niên xuất anh hùng. Tướng mạo thế này, ở trong giới cũng thuộc hàng cực phẩm, danh tiếng lại tốt, nhìn vào thật động lòng người."

Đàm Thanh thoáng thở ra một hơi nhẹ nhõm, bên ngoài vẫn là cẩn thận nhu hòa đến đáng thương.

"Vậy đi," - Vương Nhất Bác ngửa người ra sau - "giám đốc Tần đã nói như thế, tôi cũng không muốn làm khó gì mọi người. Nhưng lần này thiệt hại quả là rất lớn. Toàn bộ hoạt động của Từ Dĩ Tâm đều bị phong tỏa rồi. Phong trào tẩy chay hình ảnh của cô ấy cũng đang diễn ra rất quyết liệt. Lần này quả là khó giải quyết
..."

Tần Kiệt vội vàng chêm lời.

"Như đã nói, chúng tôi sẽ lên bài đính chính, mở họp báo xin lỗi. Không biết giám đốc Vương còn có yêu cầu gì không? Chúng tôi sẽ cố gắng thực hiện."

Vương Nhất Bác hài lòng, hắn hơi nheo mắt lại.

"Tôi cũng phải giải quyết chuyện này, kéo về cho Từ Dĩ Tâm một cái công đạo xứng đáng a..."

Tần Kiệt nghe vậy có hơi chần chừ, một lúc sau cũng đành đáp ứng.

"Được, tôi sẽ chuyển hợp đồng quảng cáo và phim ảnh của Đàm Thanh tới tay quý công ty."

Chưa đợi Đàm Thanh thất kinh lên tiếng, Vương Nhất Bác ngón tay trên đùi ngừng gõ, miệng nhếch lên sắc lạnh.

"Quảng cáo, tạp chí, show thời trang của cả một năm."

Tần Kiệt cũng mở trừng mắt mà nhìn hắn. Vương Nhất Bác cảm thấy mình không hề quá đáng, bồi thêm một câu an ủi.

"Riêng vai diễn thì miễn, chúng tôi không triệt đường lui của người khác."

Tần Kiệt thoáng thở phào một hơi, cảm ơn rối rít. Đàm Thanh bên này vẫn không cam tâm, chỉ vì vài tấm ảnh mà cậu ta vô duyên với các hoạt động nghệ thuật khác trừ đóng phim, này là quá thiệt thòi rồi. Cậu nóng nảy quay sang Tần Kiệt bức xúc.

"Giám đốc Tần, sao có thể..."

Tần Kiệt không kiên nhẫn quát lên.

"Im miệng!!!"

...

Hai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net