Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác vừa mở cửa đã nghe âm thanh quen tai phát ra từ trong TV vang lên. Hắn đi vào nhà thấy Tiêu Chiến khoanh chân ngồi trên sô pha chăm chú xem chương trình giải trí, mà ở trên màn hình chính là Vương Nhất Bác hắn đang trả lời phỏng vấn.

[ "Giám đốc Vương có thể chia sẻ với khán giả việc ngày càng có nhiều nghệ sĩ có tên tuổi đầu quân vào công ty, ảnh hưởng của việc này với cá nhân anh và danh tiếng của công ty như thế nào?"

"Đương nhiên là việc tốt. Tuy nhiên tôi cũng rất chú trọng đến chất lượng, họ tin tưởng công ty chúng tôi, tôi rất hoan nghênh. Nhưng để có thể phát huy hết năng lực cũng như tài năng của họ, nghệ sĩ của tôi phải biết cách hợp tác và học hỏi."

"Vậy anh nói thế nào về scandal gần đây của diễn viên Từ Dĩ Tâm? Hiện người hâm mộ rất quan tâm đến đề tài này."

"Việc này chẳng phải đã làm rõ rồi sao? Giữa BZs và 1990s cũng đã thương lượng giải quyết trong êm đẹp. Vụ việc này là hiểu lầm đáng tiếc, và tôi cũng không muốn nhắc lại nó nữa."

"Giám đốc Vương, vậy tin đồn về việc sự nghiệp của Từ Dĩ Tâm bị đóng băng có đúng hay không? Đây có phải là trừng phạt của anh với nghệ sĩ nhà mình hay không?"

"Giám đốc Vương xin hãy trả lời câu hỏi..."

"Giám đốc Vương..." ]

...

Vương Nhất Bác lúc này đã tháo giày bỏ vào ngăn tủ, đến đằng sau Tiêu Chiến, hai tay chống lên lưng ghế.

"Thế nào? Xem chăm chú như thế, bị tôi cuốn hút à?"

Tiêu Chiến không quay lại, tay quơ quơ điều khiển TV, chỉ nghe anh bật cười.

"Có lẽ thế thật. Cậu ở trong này, khác lắm."

"Khác thế nào?"

"Nghiêm túc, lãnh đạm, quyết đoán, còn có một chút tàn nhẫn."

Vương Nhất Bác cười khẽ, hắn hạ thấp người, dùng khuỷu tay chống lên ghế, khuôn mặt cách Tiêu Chiến gần trong gang tấc.

Tiêu Chiến nghe được âm giọng trầm thấp khẽ lướt qua vành tai, hơi thở còn vương trên mặt mang theo ấm áp.

"Vậy...tôi của bây giờ thế nào?"

Tiêu Chiến hơi nghiêng đầu tránh né, anh tắt TV, đứng lên đi vào phòng bếp.

"Đến giờ cơm rồi, cậu tắm rửa đi rồi còn ăn cơm."

Vương Nhất Bác nới lỏng cà vạt, hắn xoay người ngồi dựa lên lưng ghế, ánh mắt dõi theo tấm lưng gầy của người kia khuất sau bức tường màu trắng.

Có lẽ vẫn chưa là lúc thích hợp, hơn ai hết hắn hiểu rõ, Tiêu Chiến ngoài mặt luôn cười, cho người khác một cảm giác rất dễ chịu khi tiếp xúc. Anh ôn hòa ổn trọng, lại cẩn thận khéo léo, thế nhưng sẽ không thể nào vươn tay cạy mở lớp vỏ ngoài gai góc của anh được. Vương Nhất Bác có thể cùng anh trêu đùa, có thể cùng ăn cơm cùng tranh luận, thế nhưng sẽ không thể nào có một chỗ đứng trong tim anh, để anh mở lòng chào đón.

Hắn biết bây giờ chưa phải là lúc, hắn cần kiên nhẫn, cần thời gian, cần cả can đảm.

...

Dùng khăn lông vò mái tóc vẫn còn ướt, Vương Nhất Bác ngồi xuống bàn ăn với đầy đủ các món của một bữa cơm gia đình đúng nghĩa. Ánh mắt hắn phát hiện chậu Tùng Hạnh Phúc nằm chễm chệ ngay đầu bàn, lá dài xanh mơn mởn, đôi lúc phiến lá còn khẽ lung lay như muốn trêu tức hắn.

"Cây gì đây, xấu thế?"

Tiêu Chiến đưa đũa cho Vương Nhất Bác, anh bĩu môi hừ một tiếng.

"Cậu không có mắt nhìn mới thấy nó xấu, nó là mỹ nữ, là đại mỹ nữ."

Vương Nhất Bác xoay xoay chậu cây một vòng cũng không thể thấy nó đẹp ở chỗ nào. Đối với hắn, cây mà không có hoa đều xấu như nhau.

Mỗi món đều thử một miếng, Vương Nhất Bác không tiếc khen ngợi hết lời. Tiêu Chiến cho dù có thỏa mãn đến đâu cũng vẫn nghĩ hắn là đang cổ vũ cho tinh thần nấu ăn mỗi ngày của anh. Bất quá trong việc này Tiêu Chiến lại không miễn cưỡng, thấy hắn ăn nhiều hơn một chút như thế trong lòng cũng thấy vui vẻ.

Đúng lúc này điện thoại Tiêu Chiến reo lên, anh liếc mắt nhìn, cái tên 'Tiêu Trình' hiện trên màn hình khiến cả người Tiêu Chiến hơi cứng lại. Chỉ đến tiếng chuông thứ hai đã thấy anh tắt máy, dứt khoát tắt luôn nguồn, úp điện thoại xuống mặt bàn.

Vương Nhất Bác nhìn anh vẫn bình thản tiếp tục ăn cơm, hắn buông đũa.

"Ai đấy?"

Tiêu Chiến không nhìn hắn, gương mặt thản nhiên không chút biểu cảm.

"Một tên đáng ghét thôi."

Vương Nhất Bác lại nhìn lâu hơn một chút, chợt đứng dậy đi lên lầu.

"Này, cậu còn chưa ăn hết mà...?"

Tiêu Chiến tưởng hắn giận dỗi cái gì, chỉ chép miệng lắc đầu, nghĩ đến tính khí của người này càng lúc càng trẻ con kinh khủng.

Chỉ là rất nhanh sau đó, Vương Nhất Bác đã trở lại, hắn đưa cho anh một cái túi nhỏ.

"Gì thế?"

"Cầm đi, cho anh."

Tiêu Chiến mở ra, là một chiếc điện thoại mới tinh còn chưa mở hộp.

"Cái này..."

"Tôi mua cả sim rồi, từ giờ anh đổi số đi."

Tiêu Chiến hơi ngẩn người, không ngờ tới Vương Nhất Bác lại chuẩn bị những thứ này.

Vương Nhất Bác tiếp tục ăn cơm, thấy Tiêu Chiến vẫn còn bần thần nhìn cái hộp trong tay, hắn đành mở miệng giải thích.

"Điện thoại anh cũ lắm rồi không phải sao? Từ năm bao nhiêu thế? Nên thay cái mới thôi."

Tiêu Chiến vốn không phải là người quá mức tiết kiệm, những ngày tháng trước đây chỉ là điều kiện của anh thiếu thốn khó khăn nên không thể đổi sang điện thoại mới hơn. Nhất là anh thừa biết Vương Nhất Bác có rất nhiều tiền, một chiếc điện thoại thế này chẳng thấm vào đâu với số tài sản mà hắn sở hữu.

Chỉ là anh không thích cảm giác mang nợ. Hắn bỏ ra một số tiền mua anh, anh sẽ luôn giữ trong lòng ý nghĩ mình phải làm gì đó để cân bằng số tiền tương đương với giá trị của bản thân kia. Ngay cả ý nghĩ quay lại làm việc cũng đã có trong đầu, anh sẽ tự kiếm tiền, hằng ngày nấu cơm dọn dẹp nhà cửa cho hắn, an ổn yên phận làm một người vợ cũng như không gây ra phiền phức cho hắn, chỉ như thế mới khiến anh thoải mái trong lòng. Không mang nợ, tài chính cũng như tình cảm, đường thẳng ngăn cách như thế Tiêu Chiến đã lặng lẽ vạch ra trong lòng.

Vậy mà người này cứ hết lần này tới lần khác luôn có ý 'bao nuôi' mình khiến anh ít nhiều không thích ứng được.

"Cãi cũ vẫn còn dùng tốt mà... Sau này cậu cũng không cần làm như thế."

Tiêu Chiến đặt cái hộp qua một bên, Vương Nhất Bác tưởng rằng anh từ chối, tức giận muốn nói thêm vài câu đã thấy anh cầm chiếc điện thoại cũ lên, đi đến bên thùng rác, thẳng tay ném vào.

"Dù sao cũng cảm ơn cậu. Nhưng chỉ lần này thôi."

Vương Nhất Bác tạm thời yên tâm, hắn nghĩ trong lòng nếu sau này muốn đổi cho anh một cái gì đó mới hơn, chỉ cần đem cái cũ phá hư đi là được, anh sẽ không có cớ từ chối.

Tiêu Chiến cầm đũa tiếp tục ăn cơm, liếc mắt qua cái thẻ sim được đặt trên cái hộp, không khỏi tò mò.

"Mua điện thoại tôi còn hiểu được, nhưng tại sao lại mua thêm sim?"

Vương Nhất Bác nhìn thẳng vào mắt anh một lúc, mất tự nhiên rời đi ánh mắt, dán lên chậu Tùng Hạnh Phúc trên bàn.

"Không muốn anh bị những tên đáng ghét kia làm phiền."

Tiêu Chiến ngạc nhiên trợn mắt, không hiểu sao trong lòng cảm giác rất ngứa ngáy, như có điều gì đó mơ hồ, rất nhỏ, lướt qua tim, khiến trái tim thoáng chốc nóng bừng.

Cuối cùng anh chỉ có thể mỉm cười, hạ mắt xuống như lo sợ trốn tránh.

"Cảm ơn cậu."

......................

......................

"Giám đốc, phía đại diện của 1990s vừa gửi lời mời tới anh."

Bạch Ngôn vừa tiếp nhận một cuộc điện thoại, xoay người báo cáo với Vương Nhất Bác.

"Bên đó còn muốn dây dưa cái gì?"

"Là giám đốc Tần muốn mời anh dùng bữa vào tối nay."

Vương Nhất Bác nhíu mày, thấy Bạch Ngôn còn có ý muốn báo cáo, không kiên nhẫn nhìn anh ta ngập ngừng mãi.

"Nói đi."

Bạch Ngôn thầm vuốt mồ hôi.

"...Lần này ông ta có ý muốn giới thiệu Đàm Thanh..."

Ánh mắt Vương Nhất Bác chớt lóe lên, rất nhanh thu hết ý lạnh vào trong, hắn nhếch miệng cười khẩy.

"Chỉ dựa vào cái tên kia? Họ Tần kia lấy tự tin ở đâu ra vậy?"

Bạch Ngôn đứng ở một bên đang nhịn cười.

"Còn chẳng phải do mấy cái tin đồn vớ vẩn anh cố tình tung ra kia sao?"

Vương Nhất Bác lườm Bạch Ngôn một cái, anh thức thời im lặng, cẩn thận thăm dò ý của đại Boss nhà mình.

"Vậy...tôi sẽ liên lạc với bên ấy, khéo léo từ chối cuộc hẹn này?"

Vương Nhất Bác khoát tay ngăn cản.

"Không cần, cứ đồng ý đi."

Bạch Ngôn bĩu môi, lầm bầm trong miệng.

"Dù sao cũng là mỹ nhân, sao nỡ từ chối cơ chứ..."

Dù chỉ lẩm bẩm trong miệng nhưng tại văn phòng vốn luôn tĩnh lặng này thì Vương Nhất Bác lại có thể nghe thấy toàn bộ. Gương mặt hắn trở nên lạnh lẽo, ánh mắt như dao găm lia qua cổ Bạch Ngôn khiến anh rùng mình một trận.

"Xin lỗi, tôi là người đã có gia đình, vợ tôi ngon hơn cái tên ẻo lả kia. Cậu cẩn thận cái mồm, quản nó cho kĩ vào."

Bạch Ngôn gật đầu liên tục.

"Vâng vâng vâng, là tôi dại miệng."

Nói rồi anh thu gom đống giấy tờ, nhanh chân chuồn thẳng.

Sau khi trả lại căn phòng yên tĩnh, Vương Nhất Bác mới dựa lưng vào ghế, thả lỏng gương mặt cũng như tâm tình của mình.

Dù sao cũng cần một lý do thích hợp để ra tay, dạng người như Đàm Thanh khiến hắn cảm thấy còn dơ bẩn hơn những cô gái bán hoa ngoài kia. Thế nhưng ngay từ đầu khi thấy người này, Vương Nhất Bác đã lên trong đầu một kế hoạch tỉ mỉ, đành phải phí chút thời gian đến gặp mặt mới được.

Hắn lấy điện thoại gọi cho người vợ nhỏ đang ngoan ngoãn đợi mình ở nhà.

"Tôi nghe đây."

Giọng của Tiêu Chiến vốn cũng hơi trầm, thế nhưng mang theo chút nhẹ nhành hư thoát, tông giọng lại không quá thấp, nghe vào vô cùng thoải mái.

"Tối nay tôi có hẹn với đối tác, chắc không về ăn cơm cùng anh được, anh đừng chờ tôi."

Bên kia im lặng một chút mới có tiếng đáp lại.

"Cậu về muộn không?"

"Không đâu, chỉ qua giờ cơm thôi, nếu anh mà chờ thì sẽ đói mất."

"...Tôi không có chờ... Vậy đừng uống say quá, đi đường cẩn thận."

Vương Nhất Bác cảm giác như vừa nghe một bản tình ca với giai điệu ám áp lan tràn trong cơ thể. Hắn thỏa mãn nở nụ cười.

"Vợ à, không ngờ anh lại lo cho chồng mình như vậy nha."

"Đừng nghĩ nhiều. Lần trước cậu uống rượu cũng đã quậy đủ rồi, rơi cái này mất cái kia, đau đầu chóng mặt tôi cũng không lo nổi, nên tự giác ý thức đi được không?"

Vương Nhất Bác bật cười thành tiếng.

"Được rồi được rồi, không để vợ phải lao tâm khổ tứ nữa, ngoan ngoãn ăn cơm rồi ở nhà đợi chồng về được không?"

"..."

Bên kia lại im lặng, một lúc lâu sau khi Vương Nhất Bác tưởng rằng Tiêu Chiến đã giận rồi thì nghe được tiếng hít khí kìm nén.

"Tôi không có rảnh, ăn xong liền đi ngủ, ha!!!"

Nói rồi anh mạnh mẽ cúp máy.

Vương Nhất Bác nhìn điện thoại đã trở về màn hình chính, lắc đầu khẽ cười.

"Đúng là chẳng ngoan gì cả."

......................

......................

7 giờ tối, Vương Nhất Bác cùng Bạch Ngôn đến một nhà hàng sang trọng, được nhân viên dẫn vào một phòng bao khá lớn. Bên trong là một chiếc bàn dài với thức ăn đã dọn sẵn, bộ sô pha được thiết kế theo kiểu dáng hoàng giaa màu trắng. Tần Kiệt và Đàm Thanh đã tới chờ sẵn từ trước.

Thấy Vương Nhất Bác đi vào, hai người vội đứng lên, Tần Kiệt ân cần chào hỏi.

"Giám đốc Vương, cậu nhận lời mời này quả thật vinh hạnh cho tôi mà."

"Giám đốc Tần quá lời, lần trước thời gian gấp rút không nói chuyện được nhiều, hôm nay quả thật rất muốn cùng ngài trao đổi công việc."

Vương Nhất Bác nói xong, ánh mắt cũng kín đáo nhìn sang Đàm Thanh đầy ý tứ, chỉ thấy cậu ta thoáng chốc đỏ mặt cúi đầu, lộ ra mái tóc cắt gọn gàng cùng cần cổ trắng nõn mê người.

Tần Kiệt cũng phát hiện ra điểm này, ông vô cùng vui vẻ lôi kéo Vương Nhất Bác ngồi xuống, rót rượu cho hắn.

"Cậu Vương đúng là tuổi trẻ tài cao, chúng tôi đây còn phải theo sau học hỏi dài dài. Cậu xem, ngay cả Đàm Thanh này, sau cuộc nói chuyện hôm trước thì liên tục ngưỡng mộ cậu hết lời, khi về còn luôn nói muốn gặp lại vị giám đốc trẻ tuổi tài năng này một lần cho thỏa đấy."

Vương Nhất Bác nhấp một ngụm rượu, ánh mắt lướt qua gương mặt nhỏ nhắn cùng với nụ cười ngọt ngào của Đàm Thanh.

"Đàm Thanh tuy là một diễn viên mới, nhưng tài năng của cậu ấy tôi có thể nhìn thấy."

Diễn xuất điệu nghệ như thế, Vương Nhất Bác làm sao nhìn không ra tính toán trong đầu cậu ta.

Bữa ăn cứ thế vòng qua vòng lại vài lần gắp đũa, Vương Nhất Bác như có như không thỉnh thoảng sẽ nhìn Đàm Thanh lâu hơn một chút, ánh mắt nhu hòa hơn một chút, dễ làm cho lòng người như nhũn ra vì sự ấm áp bất ngờ ập đến mà hắn mang lại.

Tần Kiệt tất nhiên nhận ra dấu hiệu này. Ông ta vốn cho là mình thông minh, chủ động cáo lỗi bỏ về trước vì xảy ra việc đột xuất, đành phải để lại Đàm Thanh còn đang ngẩn người ở lại bồi giám đốc Vương bữa ăn này.

Tần Kiệt rời đi, Đàm Thanh cũng thức thời kéo ghế lại ngồi gần Vương Nhất Bác, chủ động gắp cho hắn vài miếng thịt nướng thơm giòn.

"Giám đốc Vương, thực ra những điều giám đốc Tần nói, đa số là sự thật. Tôi...tôi thật sự rất ngưỡng mộ anh."

Vương Nhất Bác liếc khóe mắt nhìn sườn mặt thanh tú trắng nõn của cậu ta, độ cong của khuôn miệng càng giương lên cao.

"Vậy sao? Thế thì câu nào là giả đây?"

Đàm Thanh bỗng trở nên ngại ngùng, cậu đỏ mặt cúi đầu không dám nhìn thẳng.

"Là...là không phải muốn một lần gặp lại anh, mà là... mà là rất muốn ngày nào cũng gặp được anh..."

Vương Nhất Bác mỉm cười hài lòng, hắn uống cạn ly rượu trong tay, chợt nhớ đến lời càm ràm của Tiêu Chiến thì bất giác cười càng tươi hơn.

Vương Nhất Bác ra hiệu cho Bạch Ngôn ra ngoài, trong phòng lúc này chỉ còn hai người bọn họ. Đàm Thanh biết tín hiệu của hắn, ngoan ngoãn rót thêm rượu, cả người dựa sát vào Vương Nhất Bác, hai tay nâng ly rượu đưa tới miệng hắn.

"Giám đốc Vương, hôm nay em bồi anh uống, được không?"

Vương Nhất Bác cười nhạt.

"Hư hỏng, cậu biết rằng tôi đã có gia đình rồi..."

"Thì sao chứ, em mến mộ anh lâu như vậy, hôm nay chúng ta sảng khoái một bữa, với lại..." - Đàm Thanh thổi một hơi nóng rực lên tai hắn - "...với lại, anh cũng có ý với em còn gì..."

Vương Nhất Bác hài lòng gật đầu, hắn lại tiếp tục uống rượu, như thể muốn dùng men rượu hun cháy người, thiêu đi cảm giác dính nhớp dơ bẩn kia.

"Đúng, Đàm Thanh, đúng là tôi có ý với cậu..."

"Vậy thì chúng ta..."

Đàm Thanh đã gần như treo lên người hắn, bàn tay nghịch ngợm vuốt ve cổ áo,  bạo gan lần mò vào bên trong lớp áo vest dày.

Vương Nhất Bác chặn tay cậu lại, nụ cười vẫn treo trên môi nhưng ánh mắt đã lạnh lẽo hạ xuống. Hắn lấy trong túi áo nơi ngực trái ra một cây bút nhỏ đặt lên bàn. Nhấn nút, cuộc hội thoại vừa diễn ra của hai người vang lên rõ mồn một.

"Anh... Cái này là thế nào???"

Đàm Thanh cả kinh nhìn cây bút trên bàn, cậu sợ hãi lùi ra, ánh mắt khiếp đảm chưa dứt.

Vương Nhất Bác giũ giũ tay áo, thản nhiên uống rượu.

"Còn phải hỏi sao? Đây là bút ghi âm."

"Anh...anh muốn làm gì? Chẳng phải anh cũng..."

"Cũng?" - Vương Nhất Bác nheo mắt - " Cậu cho rằng tôi cũng có tâm tư dơ bẩn như cậu sao?"

Thật ra nếu nghĩ kĩ lại, tâm tư của hắn cũng chẳng sạch sẽ gì.

Đàm Thanh biết mình đã chọc phải ổ kiến lửa, cậu cắn răng cẩn thận dò hỏi.

"Anh muốn gì?"

"Yên tâm, đúng là tôi muốn cậu làm một việc, tuy nhiên việc này khá đơn giản với cậu thôi."

Tay Đàm Thanh để phía dưới bàn đã nắm thật chặt, tình thế này cậu liền hiểu ra, cho dù là hắn đưa ra điều kiện gì, cậu cũng phải cố gắng thực hiện nếu không muốn sự nghiệp bị phong sát.

Đàm Thanh là người thông minh, Vương Nhất Bác hiểu rõ điều đó nên hắn không cần phải giải thích tiền căn hậu quả của chuyện này. Nếu đoạn ghi âm này được tung ra, người hâm mộ sẽ chỉ thấy một Đàm Thanh lẳng lơ vô liêm sỉ, cư nhiên quyến rũ một người đã có gia đình. Mà trong đoạn đối thoại này Vương Nhất Bác rõ ràng đã từ chối thẳng. Loại chuyện này vốn rất nhạy cảm với khán giả, chẳng ai có thể tha thứ cho một người rắp tâm phá hoại hạnh phúc của người khác. Dù tin tức có được ém đi hay đẩy xuống thì với khả năng ảnh hưởng của Vương Nhất Bác, nó cũng khiến sự nghiệp của Đàm Thanh trong một đêm mà tiêu tán.

Vương Nhất Bác nhìn thấy Đàm Thanh hơi do dự cuối cùng cũng cúi đầu khuất phục, hắn liền nói ra mục đích của mình.

"Ở công ty cậu có một người tên Tiêu Hân Nhiên, biết chứ?"

Đàm Thanh nhếch miệng biểu hiện sự xem thường.

"Hân Nhiên? Làm sao không biết, cô ta gần đây chẳng phải rất nổi tiếng sao? Trước đây chỉ là một diễn viên quèn không tên không tuổi, nháo một trận với sao hạng A liền có mặt khắp các trang báo lớn. Nếu dùng chiêu này lại hiệu quả đến thế, tôi cũng muốn thử xem."

Vương Nhất Bác gật đầu, đong đưa ly rượu.

Đấy, chẳng phải cậu với cô ta cùng một dạng người không phải sao?

"Giám đốc Vương lại hứng thú với cô nàng này à?"

Vương Nhất Bác nheo mắt, con ngươi trong một chốc tối tăm, từng cơn giận giữ ngấm ngầm cuộn sóng nổi dậy, bị tia nhìn sắc lạnh của hắn kìm chế mà nén xuống.

"Tôi muốn cậu dùng cách gì cũng được, khiến cô ta phá vỡ hợp đồng, đơn phương rút khỏi 1990s, đầu quân vào công ty của tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net