Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoàn làm phim truyền hình có buổi quay ở một khu rừng ven thành phố, là cảnh đại hiệp nhân vật chính trong phim bị ma giáo truy đuổi khi đang bị thương, cuối cùng lại may mắn được bằng hữu đuổi tới kịp thời, ra tay đuổi đi ma giáo, tên giáo chủ ma giáo cuối cùng bị một kiếm xuyên tim mà thổ huyết chết đi, cảnh phim kết thúc hoàn mỹ.

Thời tiết ngày hôm nay nóng nực, mỗi nhân vật lại phải đội tóc giả, mặc mấy lớp quần áo cổ trang, thật khiến người khác phát điên. Nhân vật chính trong đoàn sẽ có một lều riêng dựng ở chỗ mát, được phục vụ chu đáo, còn diễn viên phụ như Tiêu Chiến mấy người cùng nhau chen chúc trong lều vải, gồm cả trợ lý và trang điểm, thật sự làm anh sắp phát điên rồi.

Tiêu Chiến năm nay 33 tuổi nhưng chưa từng được đóng vai chính, nhan sắc đẹp mắt nhưng năng lực đóng phim có hạn, anh không có được khả năng nhập vai của ảnh đế, nên chưa từng có thời. Anh nổi tiếng vì khuôn mặt vạn người mê, nhưng đóng phim đơ, nên cuối cùng chỉ dừng lại ở các vai phụ, chưa kể tuổi anh hiện tại cũng đã quá lứa.

Sau cảnh quay ma giáo giáo chủ của mình bị diễn, anh ngồi ở ghế dựa trong lều mà nhắm mắt dưỡng thần. Không gian xung quanh ồn ào tiếng người cười nói đi lại khiến anh cau mày, thật sự mệt mỏi chịu đựng nốt để kết thúc. Tiêu Chiến vuốt phần bụng hơi nổi lên dưới lớp trang phục cổ trang, lông mày đang nhíu hơi giãn ra. Anh đang mang thai ba tháng, phần bụng vẫn chưa to lắm, vẫn có thể che giấu được. Vì vậy anh dự định sau bộ phim này sẽ xin nghỉ phép dài hạn để dưỡng thai và chuẩn bị sinh đẻ.

Trên thế giới này tồn tại một loại người là song nhi, mang giới tính nam nhưng lại có thể mang thai sinh con, nhan sắc lại đặc biệt xinh đẹp hoàn mỹ. Vì vậy những song nhi hầu như đều kết hôn với các vị đại gia nổi tiếng, sống cuộc sống hoàn mĩ. Nhưng Tiêu Chiến chưa từng nghĩ mình sẽ như thế, anh nổi lên vì khuôn mặt đẹp không góc chết nhưng luôn nói không với quy tắc ngầm. Tuy nhiên, ba tháng trước trong buổi tiệc của công ty do quá chén mà anh lên giường với chủ tịch của công ty, lại vô tình có thai. Tiêu Chiến không có ý định cho người kia biết, vì dù sao hai người họ khác nhau quá nhiều,vị chủ tịch kia còn trẻ tuổi hơn anh, anh không nghĩ lấy đứa trẻ bắt người kia chịu trách nhiệm.

Sau khi hoàn thành cảnh cuối cùng của bộ phim Tiêu Chiến đã chuẩn bị để xin nghỉ phép dài hạn, dù sao tài nguyên ở chỗ anh không nhiều, mỗi năm chỉ vài ba bộ phim và hợp đồng quảng cáo, vì thế cũng sẽ không lo công ty chủ quản gây khó dễ không cho nghỉ. Về nhà nghỉ ngơi một ngày, hôm sau anh dậy sớm đến công ty để gặp giám đốc. Anh một thân quần áo chỉnh tề, lại nhìn mình trong gương, gần đây anh hơi gầy vì tình trạng ốm nghén có phần nghiêm trọng, chỉ có phần bụng dưới đang chậm rãi nổi lên. Tiêu Chiến vuốt ve bụng mình, nhớ tới người nọ trên mặt lại thêm vài phần ôn nhu, tưởng tượng xem đứa bé trong bụng sẽ thế nào, giống anh hay giống vị chủ tịch mặt lạnh như băng kia.

Công ty Phi Hắc là công ty giải trí nổi tiếng nhất trong nước, tập trung ca sĩ, diễn viên, người mẫu danh tiếng nhất. Dù Tiêu Chiến có đẹp, nhưng trong giữa nhan nhản những người nổi tiếng thì anh cũng không quá nổi bật. Sáng nay Tiêu Chiến báo với trợ lý anh sẽ tự mình qua công ty vì vậy lái xe đến, trên đường không đông lắm, Tiêu Chiến đi thong thả. Vào công ty anh đến thẳng phòng giám đốc điều hành Trịnh Bội. Trịnh Bội năm nay mới ba mươi, nhưng bản lĩnh không hề nhỏ, mọi tài nguyên hắn mang về cho công ty không ít nên nhanh chóng chiếm được lòng tín nhiệm của chủ tịch Vương.

Khi Tiêu Chiến tới Trịnh Bội vừa tiếp xong một đoàn khách, có lẽ là bên đối tác. Tiêu Chiến ngồi ở bên ngoài một lúc thì bọn họ đi ra, nhìn người nọ bắt tay với khách, tiễn bọn họ ra cửa xong mới quay lại. Tiêu Chiến đứng dậy, Trịnh Bội ra dấu cho anh theo hắn vào phòng, anh liền đứng dậy đi theo.

"Anh uống gì?" Trịnh Bội cười, dù sao người trước mặt không nổi tiếng lắm, lại đang hết thời nhưng tính cách không tệ, ít khi gây thù chuốc oán với ai trong giới, cũng không tạo scandal gì khiến công ty đau đầu trong suốt từng ấy năm.

"Cho tôi nước lọc, cảm ơn." Tiêu Chiếnnói khi đóng cửa phòng, đi tới ngồi xuống đối diện Trịnh tổng.

Trịnh Bội nghe vậy bấm điện thoại nội bộ gọi thư ký mang nước vào cho anh, mắt đánh giá qua người ngồi trước mặt, sau đó nhịp nhịp tay lên mặt bàn:"Anh có chuyện gì cần gặp tôi?"

"Như thời gian trước tôi đã đề cập qua, sau khi hoàn thành bộ phim vừa rồi, tôi muốn xin nghỉ một năm để giải quyết công việc cá nhân. Một năm này tôi sẽ gia hạn thêm một năm hợp đồng với công ty." Tiêu Chiến nói.

"Việc này tôi nói với chủ tịch Vương nhưng hiện tại chủ tịch chưa trả lời. Hơn nữa đang có một bộ phim định giao cho anh trong thời gian tới." Trịnh Bội dừng lại, nhìn khuôn mặt Tiêu Chiến thăm dò:"Phim điện ảnh của đạo diễn Sầm,đây là ưu tiên rất lớn công ty dành cho anh, là vai chính."

Tiêu Chiến hơi ngẩn người, thật sự cơ hội này rất hiếm có. Phim của đạo diễn Sầm dù không mang tính nghệ thuật nhưng lại rất có tính giải trí, hầu như đạt doanh thu cao ngoài rạp. Lần này anh lại được đóng vai chính, quả thật sẽ không có lần hai. Nhân lúc thấy Tiêu Chiến phân vân, Trịnh Bội đưa một tập kịch bản về phía anh:"Anh cứ cân nhắc đi, về xem qua kịch bản rồi báo lại với tôi. Thời gian là 3 ngày, Vương tổng đặc biệt quan tâm phần tài nguyên này cho anh đấy."

Tiêu Chiến nhận tập kịch bản trong tay, hơi vuốt lên ấy. Tên bộ phim mang đậm tính thị trường:"Tôi mang thai con của tình địch", đạo diễn Sầm Kiến Quốc. Anh nghĩ có lẽ Vương Nhất Bác đang tìm cách bù đắp lại cho anh sau đêm ấy, nhưng nghĩ lại dù sao anh cũng không phải kẻ mang lại tiền bạc cho công ty, hắn vì sao phải làm vậy?

"Được rồi, để tôi xem qua rồi trả lời lại giám đốc Trịnh."

"Anh cứ xem và suy nghĩ đi." Trịnh Bội đáp, vừa lúc có điện thoại nội bộ, hắn nói xin lỗi rồi nhấc máy:"Vương chủ tịch, vâng, anh ta đang ở đây. Vâng, được"

Tiêu Chiến nhìn thái độ của hắn có vẻ đang nhắc đến mình, liền căng tai nghe nhưng cái gì cũng không nghe thấy. Cho tới khi Trịnh Bội cúp điện thoại liền nở nụ cười:"Xem ra đường thành danh của anh bây giờ mới mở ra. Vương tổng vừa gọi cho tôi nó có một bên đối tác muốn anh làm người mẫu quảng cáo cho bọn họ, là hãng thời trang nổi tiếng Lai Vi. Chút nữa Vương chủ tịch với bên họ đi ăn trưa, tiện thể gọi anh đi cùng Vương chủ tịch luôn."

Nghe đến đây Tiêu Chiến cả bàn tay ướt đẫm mồ hôi, tay hơi bất giác vuốt lên vùng bụng bầu của mình, cảm giác hơi co rút. Từ sau lần lên giường ấy đã gần ba tháng anh chưa gặp người nọ, hôm nay lại đi từ bất ngờ này sang bất ngờ nọ.

Sau khi ra khỏi phòng của Trịnh Bội, nhìn thời gian vẫn còn sớm, anh tìm gian phòng trà của nhân viên trong công ty lấy một cốc nước. Nghĩ tới việc lát nữa lên phòng chủ tịch sau đó cùng người kia đi ăn cơm với đối tác, Tiêu Chiến cảm thấy mạc danh kì diệu. Vị chủ tịch luôn cao cao tại thượng không để ai vào mắt lại gọi xuống chỉ định anh đi dùng cơm với hắn. Dù Tiêu Chiến rất ngưỡng mộ người nọ, nhưng lại cảm thấy ở gần người nọ rất áp lực.

Suy đi tính lại, anh mở qua kịch bản phim trong tay ra, lại suy tính một chút. Chẳng có diễn viên nào không ham danh tiếng, dù Tiêu Chiến đã qua ngưỡng tuổi đẹp nhất để trở thành ảnh đế, nhưng cơ hội có vai chính trong phim của đạo diễn nổi tiếng thì chẳng ai có thể cưỡng lại. Thời gian quay phim điện ảnh khoảng chừng hai tháng, như vậy lúc đóng máy anh đã mang thai năm tháng, Tiêu Chiến thở dài vuốt ve bụng mình, hiện tại đã chậm rãi sờ được phần bụng hơi tròn, tới năm tháng xem ra giấu được sẽ rất gian nan.

Trong mớ hỗn độn thở dài một cái, Tiêu Chiến xốc lại tinh thần. Thôi thì thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng cứ xuôi theo mọi thứ vậy. Anh nhìn đồng hồ, đã không còn sớm nữa còn cách giờ hẹn đi ăn chưa tới một tiếng, vì vậy Tiêu Chiến ra thang máy đi lên văn phòng chủ tịch.

Văn phòng chủ tịch ở tầng cao nhất của toà nhà, không gian yên ắng không tiếng động, khi anh đi vào chỉ có thư ký ra đón sau đó đưa anh vào trong. Bên trong Vương Nhất Bác đang đứng bên cửa sổ nghe điện thoại quay lưng về hướng cửa ra vào, nghe tiếng mở cửa hắn quay lại, khuôn mặt lạnh băng không cảm xúc liếc nhìn Tiêu Chiến sau đó quay lại tiếp tục nói chuyện điện thoại. Tiêu Chiến đi tới ngồi ở trên sô pha, nhìn bóng lưng hắn. Vương Nhất Bác mặc áo sơ mi đen, kết hợp với quần tây màu tro tàn khoe đôi chân dài thẳng tắp, bóng lưng hữu lực cao lớn. Tiêu Chiến tặc lưỡi, ông chủ của anh không làm diễn viên quả là phí cả một nguồn tài nguyên.

Qua một lúc lâu, không gian chìm trong sự im lặng, chỉ thỉnh thoảng có giọng nói trầm thấp của Vương Nhất Bác nói chuyện điện thoại. Khi hắn cúp máy liền đặt điện thoại xuống nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó cầm áo khoác trực tiếp bước tới bên Tiêu Chiến:"Không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi."

Tiêu Chiến nhìn hắn mặc tây trang lịch sự, lại nhìn mình dù bình thường diễn viên rất để ý hình tượng khi ra ngoài nhưng hôm nay anh chỉ mặc một chiếc sơ mi cách điệu, kết hợp quần jeans và giày thể thao, tự hỏi không biết mình có lôi thôi quá không. Nhưng dọc đường không thấy vị chủ tịch nói gì nên cũng im lặng. Hai người đi xuống tới tầng hầm để xe, tài xế đã chờ sẵn bên dưới, Tiêu Chiến phân vân không biết mình nên ngồi ghế phó lái hay ngồi sau. Nếu ngồi ghế sau lại cảm thấy mình không biết thân biết phận, vì thế quyết định ngồi ghế phó lái. Kết quả vừa chạm tay vào tay nắm cửa, lại nghe thấy âm thanh lạnh lùng của người kia.

"Ngồi sau đi."

"Vâng."

Tiêu Chiến đáp, lại theo người nọ ngồi vào trong xe, không khí căng thẳng khiến Tiêu Chiến còn không dám thở. Nhắm mắt lại nhớ đêm dây dưa triền miên của hai người mấy tháng trước, lại cảm thấy không hiểu sao mình lại dám làm tình với người nọ. Vương Nhất Bác thỉnh thoảng tiếp điện thoại gọi đến, còn Tiêu Chiến chỉ thẳng lưng ngồi im từ đầu tới cuối, bàn tay cũng vì căng thẳng mà đổ đầy đồ môi.

May mắn đoạn đường không xa, chịu đừng một lúclà hai người tới nhà hàng nơi Vương Nhất Bác hẹn gặp đối tác rồi. Nhà hàng xa hoa này là nơi lui tới của những người có tiền, không gian xa hoa, ngay từ cửa vào đã có hai phục vụ xinh đẹp đón tiếp hỏi danh tính khách tới quán, Vương Nhất Bác báo tên mình liền được đưa tới một phòng vip riêng. Nhân viên mở cửa cho họ, bên trong có 3 người đàn ông đang chờ sẵn, nhìn thấy hai người họ đến thì đứng dậy, người đàn ông có vẻ là người đứng đầu bắt tay với Vương Nhất Bác.

"Xin chào, chủ tịch Vương, tôi là Lý Thừa Ngôn, giám đốc điều hành bên công ty trang sức Lai Vi."

"Chào anh, tôi là Vương Nhất Bác." Vương Nhất Bác đáp:"Đây là Tiêu Chiến, người mẫu theo yêu cầu quảng cáo của bên anh với bên tôi."

"Nghe danh người đẹp Tiêu Chiến đã lâu." Lý Thừa Ngôn cười cười, ánh mắt lướt một lượt trên người Tiêu Chiến, hai người còn lại cũng không giấu giếm mà nhìn anh đánh giá, qủa không hổ danh người đẹp không tì vết của Phi Hắc:"Mời ngồi."

Vương Nhất Bác ngồi xuống, Tiêu Chiến cũng theo phép tắc ngồi xuống bên hắn. Cửa phòng lúc này mở ra, nhân viên phục vụ bắt đầu mang đồ ăn và rượu tiến vào, Tiêu Chiến cúi đầu khẽ nhíu mày, anh cảm thấy dạ dày cuộn lên cảm giác không khỏe, từ khi mang thai đứa nhỏ anh không không có khẩu vị, ngửi mùi đồ ăn cũng không thấy dễ chịu. Dằn lòng kìm nén cảm giác buồn nôn trong cổ họng, anh ngẩng đầu nhìn mấy người trên bàn cơm đang nói chuyện.

"Bên Lai Vị chúng tôi dự định đầu tư cho nửa cuối năm thật hoành tráng, vừa để chuẩn bị tiến ra quốc tế, vừa để khẳng định tên tuổi ở thị trường trong nước. Vì thế kế hoạch quảng cáo lần này gồm cả ảnh chụp cho các báo thời trang lớn trong nước, vừa quay video quảng cáo trên tivi và phát sóng ở các quảng trường lớn."

"Danh tiếng của Lai Vị trong thị trường nước nhà không hề thua kém bất cứ thương hiệu quốc tế nào, thật may mắn khi người bên tôi lại lọt vào mắt các vị." Vương Nhất Bác nói vài câu xã giao.

"Bởi vì bên tôi qua vài quảng cáo trước đây của anh Tiêu, cảm thấy rất phù hợp với nhãn hàng và bộ sưu tập sắp ra mắt của chúng tôi." Lý Thừa Ngôn nói, nâng chén rượu nói với Tiêu Chiến:"Xin phép mời anh Tiêu một chén."

Tiêu Chiến thầm than trong lòng, biết rằng không thể tránh được tình huống này, đành nở nụ cười nhận lấy chén rượu:"Mời Lý tổng." Sau đó chậm chậm nuốt xuống, trong lòng thầm xin lỗi đứa nhỏ trong bụng, tình huống này ba ba cũng là do miễn cưỡng.

Hai bên vừa ăn vừa bàn về vấn đề hợp tác sắp tới, Vương Nhất Bác trên bàn tiếp khách dù vẫn lạnh lùng nhưng rất biết nặng nhẹ, khi nói chuyện cũng chừng mực vừa phải, không khiến người ta cảm giác quá gần gũi nhưng cũng không lạnh băng như thường ngày Tiêu Chiến vẫn thấy.

Tiêu Chiến ở bên cạnh nghe, thỉnh thoảng cười vài cái xã giao, lại góp vui mấy câu như có như không khi cần thiết. Cả bàn đồ ăn anh lại không đụng đũa tới, lại phải nhận mấy chén rượu không thể từ chối, trong bụng dần cảm thấy không mấy dễ chịu.

Khi kết thúc bữa trưa thì Tiêu Chiến đã cảm thấy sau lưng đổ mấy tầng mồ hôi lạnh, anh đứng dậy tiễn mấy người bên phía Lai Vi xong, liền xin phép Vương Nhất Bác đi về phía phòng vệ sinh. Anh cúi đầu trên bồn rửa móc họng, trong dạ dày không có gì ngoài rượu và dịch chua, cảm giác như cháy rát cổ. Cảm giác bụng cũng cuồn cuộn khó chịu, đứa nhỏ hẳn đang kháng nghị người ba. Tiêu Chiến nôn tới chảy nước mắt, lại cúi đầu rửa mặt lau miệng, vừa lúc có một chai nước đưa tới trước mặt anh, anh ngẩng lên nhìn thấy Vương Nhất Bác đang đưa nó cho anh, trên mặt không rõ biểu cảm khiến anh ngây người.

"Uống đi, nó sẽ giúp dịu bớt vị rượu trong người."

"Cảm...cảm ơn chủ tịch." Tiêu Chiến lúng túng nhận lấy, ngửa cổ uống một hơi cảm giác trong họng dịu bớt.

"Anh không khỏe à? Tôi thấy anh không ăn gì suốt bữa ăn." Vương Nhất Bác chẳng mấy khi quan tâm ai như vậy.

"Tôi...tôi không sao, chỉ là sáng ăn muộn nên hiện tại chưa đói lắm."

"Ừ, chúng ta về công ty thôi." Vương Nhất Bác cũng không hỏi gì thêm, trực tiếp xoay người đi ra ngoài.

Tiêu Chiến thở ra một hơi, thật sự sợ hãi mà vuốt nhẹ cái bụng nhỏ của mình. Anh chỉ sợ nói sai gì đó khiến người kia nghi ngờ, nhưng hẳn anh cũng không có biểu hiện gì khiến hắn có thể nghi ngờ.

Tiêu Chiến dù không muốn cùng ngồi xe với vị chủ tịch như khối băng ngàn năm không tan kia, nhưng anh lại để xe lại công ty nên bắt buộc phải cùng người nọ về đó lấy xe về. Suốt dọc đường hai người không ai nói với ai tiếng nào, Tiêu Chiến thì mệt chết rồi, chỉ mong nhanh về nhà để nằm trên giường ngủ một giấc. Cuối cùng mệt quá lại thϊếp đi lúc nào không biết, trong giấc mơ lại cảm thấy mình tìm thấy một cái gối thật êm, vì vậy thỏa mãn cười một tiếng mà ngả vào đó chìm sâu vào giấc ngủ.

Khi tỉnh dậy biết mình tự nhiên mà dựa vào vai Vương Nhất Bác ngủ suốt dọc đường,Tiêu Chiến thật sự muốn đánh vào mặt mình một cái. Người kia cũng không đẩy anh ra hay trực tiếp ném anh khỏi xe, lại mặt không biểu cảm để anh dựa vào đầy thỏa mãn.

"Thật xin lỗi, tôi không nghĩ lại dễ ngủ như vậy."

"Không sao." Vương Nhất Bác đáp, nhưng dường như Tiêu Chiến thấy trên khuôn mặt không biểu cảm của người nọ lướt qua chút ý cười. Anh khẽ nhíu mày nghi hoặc, lại không dám nói, chỉ vội vàng chào người kia sau đó xuống xe chuồn thẳng.

___Còn___


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net