Chương 1: Vương Nhất Bác là con của baba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô nhi viện, nơi nuôi dưỡng những đứa trẻ mồ côi, hoặc thiếu tình thương, bị bỏ rơi, hay vì nguyên nhân nào đó.

Mỗi đứa trẻ ở đây, điều có hoàn cảnh khác nhau, bọn chúng cần tình thương hoặc cần hơn là một bữa ăn no bụng.

Chúa đã xin ra họ, đã sinh ra những sinh linh bé nhỏ này, nhưng sao bọn nó chẳng thể được sống trong một mái nhà đầy đủ tình thương.

Có vài đứa bị bỏ rơi lúc mới sinh, cũng có vài đứa mới vài tuổi đã lang thang rày đây mai đó, đến bữa cơm lót dạ cũng chẳng có.

Vậy mà, cuộc sống lại thích trêu đùa chúng, đáng thương hay là đáng trách đây.

Vương Nhất Bác là một đứa trẻ mồ côi, từ nhỏ đã vào đây sống, năm nay cũng đã 6 tuổi rồi.

Với cậu nhóc này thì phải nói, tính tình đặc biệt lạnh nhạt, khó chiều lại ít nói, có khi vài cậu bé lại gần trò chuyện cậu cũng không quan tâm đến, có thể là bỏ đi hoặc trả lời lại một câu làm người ta phải suy nghĩ " tránh ra" sau đó lạnh lùng bỏ đi.

Trong ngôi nhà chung này, Vương Nhất Bác chẳng nói chuyện với một ai quá hai câu, ngoài việc ăn uống ra chỉ nói câu cảm ơn rồi đi, đến chơi với đám nhóc cũng không cần.

Nhiều lúc, những người chăm sóc bọn trẻ này rất lo lắng về cái tính cách này của Vương Nhất Bác nhưng rồi cũng cho qua, vì có ai tiếp xúc được với cậu quá năm phút đâu.

Hôm nay, Tiêu Chiến tan làm sớm,việc ở bệnh viện cũng đâu vào đó, nên anh tranh thủ ghé thăm bọn nhóc ở đây.

Cứ thế, mỗi tuần hay lúc rãnh rỗi anh cũng đều đến đây cho quà bọn trẻ, cùng bọn chúng vui chơi, ca hát, rồi cũng đóng góp một số tiền để chăm lo cho bọn trẻ.

Tiêu Chiến cũng cảm thông với số phận của những đứa trẻ này, vì lúc anh chưa tròn 10 tuổi thì gia đình gặp phải biến cố, cha mẹ mất sớm, một đứa trẻ như anh chỉ 10 tuổi đầu đã tự kiếm tiền nuôi bản thân, cũng may nhờ chị họ của anh là Tuyên Lộ giúp đỡ, nuôi dạy anh đến lúc trưởng thành, với tư cách thông minh Tiêu Chiến đã ra trường vào năm 18 tuổi với tấm bằng bác sĩ trong tay và nhiều tấm bằng ưu tú khác. Sau đó, anh cố gắng nổ lực chưa đầy hai năm đã nắm giữ chức viện trưởng bệnh viện, năm nay cũng đã hơn 20 tuổi rồi.

Với tấm lòng của một bác sĩ, cùng với sự đồng cảm của những đứa trẻ nên anh rất yêu thương bọn chúng và bọn trẻ này cũng đặc biệt quý mến anh, nói chung việc làm tốt thì sẽ luôn được đền đáp có lẽ Tiêu Chiến nghĩ vậy.

Cũng như mọi ngày, Tiêu Chiến dừng xe ở trước cổng cô nhi viện, anh vừa bước vào đã có người ra chào đón, tiếp rất chu đáo.

" Viện trưởng Tiêu ! Hôm nay cậu đến sớm".

Quản lý ở đây là một người phụ nữ trung niên, bà ta rất quý anh cũng như anh tận tâm chăm sóc bọn trẻ, số tiền hằng tuần Tiêu Chiến gửi vào điều được bà nhận lấy.

" Hôm nay việc ở bệnh viện không có nhiều, nên con đến đây thăm bọn nhóc".

Tiêu Chiến nở nụ cười trả lời bà, lại ngó nhìn xung quanh như tìm kiếm niềm vui cho riêng mình.

" Chắc bọn nhỏ sẽ vui lắm, để ta gọi bọn nó ra cho con".

" Vâng !".

Và dĩ nhiên, khi bọn trẻ nghe đến hai từ Tiêu Chiến thì miệng cười như mùa xuân, đứa nào cũng vây quanh anh thích thú.

" Nào nào ! Hôm nay, anh có đem nhiều bánh kẹo cho các em, ai cũng có phần hết nhé !".

Tiêu Chiến nói xong thì gọi quản lý đưa những thứ đó vào, không những chỉ có bánh kẹo không thôi mà còn có cả quần áo, giầy dép, dụng cụ học tập nói chung anh đã sắp xếp sẵn cho bọn trẻ rồi, chỉ cần thiếu gì anh sẽ lo đó.

Đứa nhóc nào cũng vui vẻ nhận lấy phần quà của mình, nhưng chỉ có duy nhất một người là không quan tâm đến ai, nơi náo nhiệt này vốn chẳng dành riêng cho Vương Nhất Bác và cả tình thương này không bao giờ mà cậu có được.

Phút chốc, lại gây sự chú ý đến Tiêu Chiến, anh nghĩ thầm mọi người anh cũng thường xuyên đến đây nhưng sao anh chưa bao giờ thấy cậu nhóc này, còn nữa tại sao cậu không giống những đứa trẻ này tranh giành quà cho mình chứ.

" Bà à ! Đứa trẻ đó mới đến đây sao?".

Tiêu Chiến với tính hiếu kỳ, thì quay sang hỏi bà, bà nhìn theo hướng tay anh rồi lắc đầu thở dài.

" Không ! Cậu bé đó đến đây từ nhỏ, cũng đã 6 tuổi rồi, nhưng rất khó chịu với mọi người, không ai tiếp xúc được, ngoài trừ bữa ăn ra, thì Nhất Bác chỉ ở một mình một góc, có khi còn gây sự vô cớ làm những đứa trẻ khác không dám đến gần".

Tiêu Chiến nghe kể lại thì lòng có chút xót xa, chắc là có lý do nên cậu bé này mới có biểu cảm kỳ thị như vậy.

" Vâng ! Con sẽ đến đó trò chuyện với cậu nhóc ấy, bà yên tâm".

" Vô ích thôi, không ai có thể nói chuyện với cậu nhóc này được đâu".

" Bà cứ để con thử".

" Được rồi".

Nhận được cái gật đầu từ bà, Tiêu Chiến bước chân đi đến chỗ tán cây nơi Nhất Bác ngồi, rồi lên tiếng chào hỏi.

" Cậu bé ! Anh có thể ngồi đây với em không?".

Vẫn không trả lời, nhưng Tiêu Chiến vẫn kiên nhẫn ngồi cạnh cậu.

" Anh là Tiêu Chiến ! Em tên Nhất Bác đúng không? Tên em thật đẹp".

Bổng nhiên, Nhất Bác ngước mặt nhìn Tiêu Chiến, bốn mắt chạm nhau, giây phút này đây Vương Nhất Bác lại muốn người này bên cạnh và mãi mãi nhìn thấy nụ cười từ anh.

Trước nay, đã bao năm rồi không ai có thể cảm hoá được trái tim chai sạn của Nhất Bác, vậy mà hôm nay lại bị một giọng nói làm cho có cách nhìn khác, cử chỉ, lời nói của người này thập phần ôn nhu, dịu dàng biết mấy và nụ cười này chẳng khác gì một nụ hoa rực rỡ giữa cơn gió nhẹ mùa thu.

" Anh nói thật?".

Tiêu Chiến một lần nữa nhìn cậu cười tươi, đưa tay xoa xoa đầu cậu trả lời.

" Thật ! Tên em đẹp lắm, còn nữa ở đây có rất nhiều bạn bè, em hãy cùng họ chơi đùa, đừng ngồi một góc như vậy, không tốt ".

" Nhưng Nhất Bác chỉ muốn chơi với anh".

" Hả? Được rồi, hôm khác anh sẽ chơi với em, có được không?".

Nghe vậy, mặt Vương Nhất Bác ỉu xìu, cậu gục mặt xuống không nhìn anh nữa, lại hiểu cảm nhận của đứa nhóc này nên anh lại lên tiếng.

" Em bao nhiêu tuổi?".

" 6 tuổi".

" Anh nhận em làm con nhé ! Về ở với anh, anh sẽ chăm sóc em".

" Thật ạ ?".

Tiêu Chiến gật đầu, anh cũng chỉ ở một mình nay tuổi cũng đã trên 20 chưa có gia đình, nhìn cậu bé này không hiểu sao lại muốn nhận làm con, với phần họ cách xa nhau đến tận 16 tuổi.

" Thật ".

" Baba".

Nhất Bác ôm chặt lấy người Tiêu Chiến, gọi tiếng ba niềm hạnh phúc như vỡ oà, từ nhỏ cậu chưa từng được gọi tiếng ba.

" Ngoan ! Nhất Bác thật ngoan".

" Baba ! Người thật xinh đẹp".

Phải chăng lời khen này là một ẩn ý về sau hay không? Vương Nhất Bác thật sự thích Tiêu Chiến mất rồi, nhưng là thích ở phương diện nào thì về sau sẽ rõ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net