Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2023.03.30 10:05 pm

Vương Nhất Bác cuối cùng cũng vẫn để Tiêu Chiến hát nốt nửa phần diễn phía sau, ở quán bar đợi anh tận tới khi kết thúc mới đón người đi. Lúc rời đi bên ngoài bắt đầu mưa, ban đầu mưa vốn không lớn lắm, nhưng trên đường lái xe về, hạt mưa đập lên kính xe càng lúc càng càn rỡ, về sau đến tiếng nói chuyện cũng có chút không nghe thấy nữa, khắp trời đất toàn là tiếng vang lộp bà lộp bộp.

Tiêu Chiến bò lên bên cửa sổ xe cảm khái: "Trận mưa này lớn ghê."

Vương Nhất Bác xoay vô lăng: "Ngày mai dứt khoát khỏi đi làm nữa."

Tiêu Chiến liếc cậu một cái: "Trời mưa với đi làm liên quan gì đến nhau."

Vương Nhất Bác nói năng hùng hồn: "Trời mưa thì nên ở nhà nghỉ ngơi chứ sao."

Tiêu Chiến trợn mắt trắng một cái.

Vương Nhất Bác lại nói: "Hơn nữa ngày mưa cũng chưa chắc sẽ có người đến quán bar chơi."

"Oh," Tiêu Chiến buồn cười nói: "Lẽ nào trận mưa này sẽ mưa tới tận ngày mai sao? Dạo này xương cốt em có phải là hơi lười rồi không?"

Vương Nhất Bác hôm nay mới đến sân tập chạy mấy vòng xe: ...

Cậu bất đắc dĩ nói: "Em chỉ là muốn để anh nghỉ ngơi nhiều hơn thôi."

"Hát mấy bài không mệt lắm, coi như đến đấy chơi. Nếu anh thật sự muốn làm việc, vậy thì nên ở nhà làm thiết kế." Vương Nhất Bác tỏ ra thấu hiểu: "Ngày mai rồi nói sau."

Vương Nhất Bác trực tiếp lái xe vào hầm gửi xe, đi thang máy lên lầu, cả đường đều không dính hạt mưa nào, nhẹ nhàng sạch sẽ về đến nhà, Tiêu Chiến lách tách bật hết đèn dưới tầng một lên.

Căn nhà này đã sửa chữa rất nhiều, không còn giống với dáng vẻ trong ký ức của Tiêu Chiến nữa. Trước đây trang trí ngăn nắp, đồ đạc cũng không tính là nhiều, Vương Nhất Bác vừa đến đã lấp đầy hết tất cả những chỗ trống. Đứa nhỏ này không biết sao lại thích mua sắm thế, không chỉ mua cho mình, còn mua cho Tiêu Chiến, hễ đập hộp một cái là ngập cả phòng khách.

Rất ngoài dự đoán là, trận mưa này kéo dài rất lâu. Vào lúc Tiêu Chiến nửa mê nửa tỉnh, vẫn có thể nghe thấy tiếng mưa nhỏ giọt bên ngoài không ngừng gõ lên cửa sổ, tiếng gió có vẻ như cũng rất to, đây có lẽ là trận mưa cuối cùng trước khi vào mùa xuân.

Tiêu Chiến miễn cưỡng nhấc cánh tay đã hoàn toàn không còn sức lực của mình lên, miễn cưỡng ấn tay Vương Nhất Bác lại.

Đối phương đang lấy đồ trong ngăn kéo tủ, ngước mắt nhìn anh: "Sao thế?"

Giọng nói rất dịu dàng, lúc nói còn sáp qua hôn lên mắt Tiêu Chiến, lông mi ướt đẫm lướt qua bề mặt môi, hai bên đều thấy hơi ngứa.

Tiêu Chiến sắp kiệt sức đến nơi, giọng nói khàn không chịu nổi, anh thở hổn hển hai cái: "Chắc tàm tạm rồi chứ?"

Vương Nhất Bác không trả lời anh, hơi ngồi thẳng người lên một chút, cắn mép nilon bọc bên ngoài xé ra, đầu ngón tay trượt từ cằm Tiêu Chiến đến yết hầu, ấn lên chỗ trồi lên kia hai cái. Tuy lực ấn không tính là quá mạnh, nhưng lại khiến Tiêu Chiến có cảm giác như sắp ngạt thở. Vương Nhất Bác vẫn giả vờ đáng thương: "Anh ơi anh không được nữa rồi sao? Mới hai lần mà."

Tiêu Chiến túm cánh tay cậu, đầu ngón tay lún vào trong một chút, tức tới sắp mắng người: "Hai lần của em gần ba tiếng đồng hồ rồi có được không hả, em thấy thế có hợp lý không? Có suy nghĩ cho tuổi tác của anh không?"

Vương Nhất Bác cười một cái, vuốt hai lọn tóc rủ xuống theo động tác vừa nãy, đang lắc lư trước trán lên, nụ cười rất nguy hiểm, nhưng miệng lại nói ra lời ngon tiếng ngọt: "Anh lớn tuổi rồi sao? Em không hề thấy thế chút nào mà, anh trông chỉ lớn bằng em thôi."

Tiêu Chiến vẻ mặt đau khổ: "Thể lực của anh không theo được nữa rồi."

Vương Nhất Bác cúi người xuống nghiêng mặt sang, đầu lưỡi cuốn qua yết hầu anh, giọng nói hơi trầm: "Không sao đâu, anh ơi, anh nằm đó là được, những cái khác giao hết cho em."

Tiêu Chiến không khống chế được phát ra một tiếng nức nở, bởi vì tay Vương Nhất Bác đã thò sang, nắm lấy thứ nào đó vừa mới giải phóng xong.

Khả năng làm của cậu đúng là số một, dù cho Tiêu Chiến đã mệt lắm rồi, bị cậu làm như vậy hai lần lại không khống chế được mà nổi dậy phản ứng.

Vương Nhất Bác thấp giọng cười một tiếng: "Thấy chưa, anh ơi không phải anh vẫn được đó sao?"

Cậu nhấc hông đỉnh vào trong Tiêu Chiến: "Anh giỏi hơn em, anh ạ."

"Anh con mẹ nó...!" Tiêu Chiến cuối cùng cũng không nhịn được văng tục: "Vương Nhất Bác rốt cuộc em có phải là con người không thế?"

Đang nói thì, đồng chí Tiểu Vương đã mặc áo mới, bóp đầy một mảng chất nhầy lên chỗ bí mật, lần nữa đỉnh vào.

Trong lúc hoảng hốt dường như có hai giọt mồ hôi nóng rực rơi từ trên cằm Vương Nhất Bác xuống ngực anh, lúc cậu ở trên giường giọng nói sẽ rất trầm, tiếng thở cực kỳ hay, cũng rất gợi cảm. Vừa mới thở hổn hển được hai hơi, Tiêu Chiến đã cảm thấy sự từ chối của bản thân mình chẳng có sức thuyết phục gì cả.

Vương Nhất Bác không nói tiếng nào, chỉ vùi ở bên trong, đỡ gáy Tiêu Chiến hôn anh, môi lưỡi triền miên, quét qua hàm răng với tần số dày đặc. Nốt ruồi dưới môi kia được cậu hôn và liếm qua vô số lần, Tiêu Chiến cảm thấy khó mà hô hấp, lại bị chặn lấy miệng, đến một câu cũng không nói ra được.

Vương Nhất Bác có một chiếc eo tốt, có lẽ do bình thường lúc mặc quần áo chỉ thấy gầy, lúc nhảy lại dựa vào nó để rung lắc mạnh mẽ, làm động tác áp lưng xuống sàn đứng dậy, chỉ dựa vào eo mà có thể đứng lên một cách vững vàng.

Nhưng bây giờ nó lại có tác dụng khác, giống như lúc Vương Nhất Bác tập Popping trong phòng tập nhảy, cắn beat khớp nhạc cơ bắp phát lực, Tiêu Chiến đến tiếng hít thở cũng đều vụn vỡ, không phát ra được chút âm thanh nào.

Vương Nhất Bác đổi mấy tư thế liền, vẫn không biết mệt mỏi. Tiêu Chiến thậm chí còn nghi ngờ lý do mỗi lần cậu kết thúc là đang lo lắng cho cơ thể mình, hay là do cậu thật sự thấy mệt.

Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác bế đè lên người cậu, hai chân tách ra kẹp hai bên hông.

Vương Nhất Bác đỉnh anh, Tiêu Chiến gần như không khống chế nổi cơ thể mình, tóc tai rối tung bị Vương Nhất Bác lấy ngón tay chải ra sau đầu, bàn tay to lớn dán lên tấm lưng ướt đầm mồ hôi của anh, trượt đến hõm eo xoa nắn, nước mắt sinh lý thuận theo đuôi mắt rơi xuống dưới, bị Vương Nhất Bác ngửa đầu lên liếm đi.

Đầu lưỡi hơi nóng, quét qua tóc mai ướt đẫm mồ hôi cắn lên vành tai, chỗ này đỏ một mảng, giống như sắp nhỏ máu, cậu nhẹ nhàng lấy răng mài hai cái, Tiêu Chiến đã không nhịn được phát run.

Vương Nhất Bác giống như muốn một lần làm bù hết những lần khoảng thời gian này không làm vậy, Tiêu Chiến xin tha mấy lần, đều bị cậu dùng lời ngon tiếng ngọt và những nụ hôn dày đặc chặn lại. Cậu mềm không ăn cứng cũng không ăn, nếu anh quả thực tức giận thì lại chơi trò làm nũng, không thì sẽ đỉnh cho Tiêu Chiến không nói nổi lời nào.

Mưa ngoài cửa sổ cứ rơi mãi, Tiêu Chiến mất cảm giác, lơ ma lơ mơ, đến tiếng nỉ non của Vương Nhất Bác cũng trở nên mơ hồ không nghe rõ. Dường như cậu cứ nói gì đó bên tai anh mãi, có thể là đang gọi tên anh, cũng có thể là gì đó khác.

Tiêu Chiến nghiêng đầu sang, lấy môi mình chạm lên chóp mũi Vương Nhất Bác.

Động tác của đối phương hơi ngừng lại, phía dưới càng đỉnh dữ hơn, bên trên lại rất dịu dàng mà đáp trả anh.

Trận mưa này tựa như vĩnh viễn cũng không kết thúc, anh chìm đắm trong mưa, bị Vương Nhất Bác kéo chìm xuống theo.

Chút ý thức cuối cùng của Tiêu Chiến cũng đều chỉ là khoảnh khắc, Vương Nhất Bác dù sao cũng coi như có tí lương tâm bế anh vào nhà tắm. Cậu dường như vuốt ve khuôn mặt anh, trong vô số những giọt nước ấm giội xuống từ vòi hoa sen, đi sang hôn lên trán, lên mắt, lên mũi và môi Tiêu Chiến, động tác chậm rãi, dịu dàng lạ thường.

-

Trận mưa này rơi rất lâu, vốn dĩ lúc Tiêu Chiến nói chuyện với Vương Nhất Bác không hề nghĩ trận mưa này sẽ kéo dài tới tận ngày hôm sau vẫn chưa thấy tạnh.

Vương Nhất Bác bèn khuyên anh: "Đừng đến quán bar nữa, ở nhà đi."

Tiêu Chiến nhìn cậu: "Trước đây không phải em thích nhất là chạy ra ngoài sao? Sao bây giờ lại thích ru rú ở nhà rồi? Em mới hai mươi mấy tuổi thôi có được không hả?"

Tứ Cửu Thành* Vương Nhất Bác sớm đã chơi chán rồi. Từ nhỏ cậu đã ở đây, thành phố này đối với cậu mà nói đã chẳng còn bí mật gì, không nhất thiết phải suốt ngày chạy ra ngoài, đợi thời tiết ấm lên một chút, cậu muốn kéo Tiêu Chiến ra ngoài du lịch.

Từ sau lần trước, cậu tự nhiên phát hiện mình là một người không chịu được cô đơn, trước đây không cảm thấy, bây giờ lúc nào cũng mong bên cạnh mình có thêm một người.

Không muốn phụ lòng phong cảnh, cũng không muốn chẳng có ai để giãi bày.

Tiêu Chiến nghe xong không nói gì, anh nhìn ra màn mưa triền miên ngoài cửa sổ, nét mặt tự nhiên trở nên rất dịu dàng.

Anh vẫn luôn có ước mơ đi du lịch vòng quanh thế giới, rất nhiều người có thực lực kinh tế để làm như vậy, cũng có thời gian, nhưng không có dũng khí để bước ra một bước.

Bởi vì muốn tìm một partner hoặc một người bạn du lịch thích hợp cực kỳ khó khăn. Nếu như cả quãng đường đều chỉ có mỗi mình mình, vậy sẽ trở nên vô cùng nhàm chán, mỗi ngày kết thúc hành trình, về đến khách sạn đối mặt với căn phòng trống rỗng sẽ khiến mình trở nên cực kỳ đáng thương, giống như chú chim vừa sinh ra đã không thể nào hạ cánh, từ đó tới tận cuối cùng đều không có nơi nào có thể để nó dừng chân.

Vương Nhất Bác thấy anh không nói gì, lại hỏi: "Thế nào, mùa đông rất nhanh thôi là kết thúc rồi."

"Anh thấy cũng được." Tiêu Chiến nói.

Trước đây anh đều chọn thành phố để du lịch, cũng chưa hề tìm hiểu sâu về địa điểm nào, tham quan qua loa những cảnh đẹp nổi tiếng là xem như đã hiểu qua về một thành phố.

Mà trên thực tế, bọn họ cần bỏ thời gian để ngắm cơn mưa của một thành phố, đi bộ một đoạn trên con phố phồn hoa, ngắm nhìn thật kỹ dáng vẻ thành phố khi nó thức dậy và đi vào giấc ngủ.

Nghĩ đi nghĩ lại, hình như không cần phải cố gắng lên kế hoạch. Tiêu Chiến không vấn đề gì, ca hát chỉ là sở thích, rời đi một khoảng thời gian cũng chẳng sao, ở bên ngoài cũng có thể làm thiết kế. Vương Nhất Bác càng không vấn đề gì, cửa hàng và những mảng đầu tư của cậu đều đang phát triển ổn định, không cần phải bận tâm nhiều quá.

Nước ngoài thì trước tiên không vội, bọn họ quyết định đi lòng vòng trong nước trước, Tây Tạng là trạm đầu tiên của hai người. Rất may mắn, phản ứng với cao nguyên của bọn họ không nặng, có thể do đã uống thuốc trước, hoặc cũng có thể do bọn họ có thể kiểm soát tiết tấu, chậm rì rì, không vội vã thời gian chút nào, cứ thế lang thang đi nghe tăng nhân giảng kinh, trong chùa rất náo nhiệt, tuy nghe không hiểu lắm, nhưng vẫn luôn thấy rất thú vị.

Hai người họ tựa vào nhau, vai kề sát bên nhau, lúc đó ánh nắng vừa đẹp, cứ coi như tiện thể tắm nắng. Đi một đoạn lại dừng lại, uống một bát trà bơ ở một cửa hàng nhỏ nào đó, tất cả những xa hoa đồi trụy của thành phố phồn hoa đều cách bọn họ rất xa.

Nếu như nói ở Bắc Kinh có rất nhiều cám dỗ, vậy ra bên ngoài, cám dỗ sẽ trở nên càng nhiều. Bọn họ đều là những người sống khá chill, buổi tối thích đến quán bar uống một ly, ngồi một lát, tùy ý nói chuyện phiếm vài câu.

Có rất nhiều người đưa ra lời mời, cũng có rất nhiều người bị từ chối.

Tiêu Chiến chống tay lên má cười híp mắt nhìn Vương Nhất Bác đang ngồi bên phía đối diện mình: "Sao thế? Cô bé vừa nãy không phải là khá đáng yêu à, sao không cho wechat?"

Vương Nhất Bác liếc anh một cái, vừa nãy Tiêu Chiến từ chối cho wechat còn trực tiếp nói với người ta là mình dùng điện thoại đểu, dáng vẻ còn buồn cười hơn.

Cậu hỏi ngược lại: "Sao em phải cho? Cũng có gì để nói đâu."

Cậu nói một cách rất "trai thẳng" cũng rất đơn giản, đi du lịch thời gian dài, đã bào mòn bớt một chút hoang dã của cậu. Lúc ở bên cạnh Tiêu Chiến cậu rất bình lặng, cũng rất ngoan, dường như cách hình tượng hải vương vừa mê gái vừa nguy hiểm kia cực kỳ xa, phần lớn thời gian Vương Nhất Bác đều nắm tay anh, lặng lẽ đi hết một đoạn đường, từ chối gọi xe hoặc những công cụ thay thế đi bộ khác, chậm rì rì đi từ quán bar về khách sạn, bàn bạc với Tiêu Chiến về địa điểm du lịch tiếp theo.

Mùa hè kết thúc nhanh như bay, ai cũng không thể giữ được nó. Bọn họ chạy đến London nghe mưa, sáng sớm ra khỏi chung cư xuống quán cafe dưới lầu, ngồi ở chiếc bàn lộ thiên chậm rãi uống một ly cafe, nhìn những người đi làm mặc các loại quần áo thanh lịch đi ngang qua trước mắt mình.

Vương Nhất Bác vắt chéo chân, trên người vẫn mặc đồ ngủ, bọc chặt áo khoác bên ngoài, cảm khái rằng: "Sao cảm giác cứ như em đã ba bốn mươi tuổi rồi ấy."

Tiêu Chiến nói: "Đi về soi gương."

Vương Nhất Bác nhấn mạnh: "Ý em là tuổi tâm lý."

"Bớt chơi trò này với anh." Tiêu Chiến nhấc ly lên uống một ngụm, vị cafe nguyên chất hợp để anh thả lỏng thần kinh. Trận mưa này hạt nhỏ mà dày, giống như vĩnh viễn cũng không kết thúc, rất kỳ lạ, bọn họ vậy mà đều thích thời tiết kiểu này.

Tiêu Chiến tay cầm tách cafe: "Dù sao chúng ta cũng không cần xếp lịch trình kín như vậy, nếu hôm nào muốn về, chúng ta lập tức có thể bay về."

"Ừm, em biết rồi." Vương Nhất Bác nói: "Em thế nào cũng được."

Tiêu Chiến đột nhiên hỏi cậu: "Liệu em có lúc nào nghĩ sẽ thay đổi người bên cạnh em là anh không?"

"Tại sao?"

Tiêu Chiến trợn mắt với cậu một cái: "Tại sao cái gì? Anh đang hỏi em, em trả lời anh."

Giọng Vương Nhất Bác trộn trong tiếng mưa, có chút dịu dàng, giống như đã bị nước lạnh ngâm qua, pha loãng sự lạnh lùng bẩm sinh của cậu: "Em cảm thấy chắc em có thể chắc chắn một chuyện."

Tiêu Chiến hỏi: "Chuyện gì?"

Vương Nhất Bác đặt tách cafe xuống, bình tĩnh như đang nói chuyện thời tiết với anh: "Ngoại trừ anh ra, em có thể sẽ không thích bất cứ ai nữa."

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào cậu ngây ra mấy giây, bắt được từ trọng điểm: "Có thể?"

Vương Nhất Bác nói: "Tuyệt đối."

"Ừm." Tiêu Chiến hài lòng nói: "Lần này nghe còn tàm tạm."

Không đợi Vương Nhất Bác hỏi, Tiêu Chiến đã chủ động bày tỏ: "Rất lâu trước đây anh đã có giác ngộ như vậy rồi. Em thấy không, Vương Nhất Bác, chúng ta không cần phải hứa hẹn gì."

"Thời gian vẫn còn dài, quên đi những thứ liên quan đến hứa hẹn, cứ tiếp tục phát triển một cách bình lặng và thuận lợi, em sẽ phát hiện, mọi việc cũng không hề thoát khỏi sự tưởng tượng ban đầu của em."

Vương Nhất Bác quả thực cũng không nghĩ đến những chuyện này nữa, cứ đắn đo mãi những tình huống có thể xảy ra chẳng có ý nghĩa gì, cậu chỉ biết, bây giờ mình không thể rời xa Tiêu Chiến, chỉ vậy mà thôi.

Cậu có thể đảm bảo tình cảm của mình, nếu như Tiêu Chiến muốn rời đi, cậu sẽ tự tay bắt người này về. Cậu đã từng nói với Tiêu Chiến, đối phương chẳng có ý kiến gì.

Có một số thứ nói ra thì sến súa quá, Vương Nhất Bác không muốn nói. Cậu chỉ biết mình rất thích người này, sẽ không di chuyển ánh mắt đang rơi trên người anh sang bất cứ ai khác, bây giờ không, sau này càng không.

Bây giờ cậu không thấy rõ tương lai, nhưng lại tính rất rõ tương lai. Bất kể sau này có bao nhiêu thay đổi, thứ duy nhất không thay đổi chính là người đang ở bên cạnh mình, đây là chuyện mà cậu nhận định. Giống như trước đây cậu không tin vào tình yêu vậy, bởi vì không thứ gì có thể khiến cậu thay đổi cái nhìn. Nhưng bây giờ cậu đã có đầy đủ suy nghĩ và cái nhìn về từ ngữ này, là sẽ dùng ý nghĩ kiên định để đi tiếp về phía trước. Cậu có thể đưa ra lời hứa, vì cậu nhất định có thể làm được.

Tiêu Chiến đem tất cả mọi thứ có liên quan tới nửa còn lại trong tương lai chụp lên người chàng trai này, hơn nữa cực kỳ thản nhiên tiếp nhận sự thật đó, đồng thời nỗ lực vì điều đó. Anh biết không phải Vương Nhất Bác chưa làm gì, cậu đã có rất nhiều những thay đổi mà mắt thường cũng có thể trông thấy.

"Ngày mai chúng ta đi Santorini đi." Tiêu Chiến đột nhiên nảy ra suy nghĩ: "Anh muốn đến đó ngắm hoàng hôn."

"Được." Vương Nhất Bác nói.

-

Chuyến du lịch của bọn họ kéo dài hơn nửa năm, đổi chỗ toàn bộ đều dựa vào việc tự nhiên nổi hứng. Vào một đêm nào đó, bọn họ quay về khách sạn gỡ bỏ hết tất cả mệt nhọc, lúc đánh răng rửa mặt xong nằm lên giường Tiêu Chiến nói: "Anh muốn về thăm nhà rồi."

"Được." Vương Nhất Bác lúc đó đang vùi mặt vào hõm vai anh thất thần, nghe vậy ôm chặt đối phương, giọng nói ồm ồm: "Lát nữa em sẽ đặt vé máy bay."

Tiêu Chiến hỏi: "Em có muốn về không?"

Vương Nhất Bác đáp: "Em thế nào cũng được."

Điều duy nhất mà cậu bận tâm hình như chính là Tiêu Chiến. Nếu như rời xa anh, đi xa nhà có lẽ sẽ nhớ nhung rất nhiều, nhưng bây giờ Tiêu Chiến đang ở ngay bên cạnh cậu, vậy thì đi đâu cũng được, chẳng có gì khác biệt.

Tiêu Chiến hỏi: "Có muốn đến gặp người nhà anh không?"

Vương Nhất Bác lập tức mở bừng mắt: "Lúc nào?"

"Ngày thứ hai hoặc thứ ba sau khi chúng ta về Bắc Kinh nhé, nghỉ ngơi sắp xếp lại một chút, đến nhà ăn bữa cơm."

Vương Nhất Bác bấy giờ mới thở ra một hơi.

May mà Tiêu Chiến cho cậu thời gian hít thở. Sau khi về Bắc Kinh, ngày hôm sau cả ngày Vương Nhất Bác đều không có ở nhà, Tiêu Chiến cũng không hỏi nhiều, đợi tới tối đối phương xách túi lớn túi bé về, kêu rên một tiếng rồi nằm phịch lên sofa, bên chân chất đống các loại túi hộp đựng đồ xa xỉ.

Tiêu Chiến hỏi: "Em đi ăn cướp đấy à?"

Vương Nhất Bác nằm lún trong sofa, thở mạnh ra một hơi: "Em đi mua ít đồ."

Tiêu Chiến buồn cười đáp: "Bao nhiêu thế này mà em gọi là ít?"

Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn anh: "Kiểu gì cũng phải chuẩn bị quà gặp mặt chứ, anh đừng nói em, dù sao em sẽ không đến tay không đâu."

"Được thôi." Tiêu Chiến cũng không nói gì nhiều, dù sao sau này anh cũng dùng cách khác để báo đáp lại Vương Nhất Bác, không cần thiết phải tính toán mấy cái này ngay bây giờ.

Chỉ là mẹ Tiêu có chút không chấp nhận nổi, bà nhìn những chiếc túi xách có giá trị phải đến cả tỷ đồng kia, cảm thấy choáng cả đầu, vội vàng kéo Tiêu Chiến vào phòng ngủ ép hỏi: "Con thế này là tình huống gì? Con được bao nuôi rồi?"

Tiêu Chiến bật cười: "Mẹ nói gì thế? Mẹ cảm thấy con trai mẹ là kiểu người đó sao? Chúng con yêu nhau bình thường có được không hả."

"Cũng đúng." Mẹ Tiêu lẩm bẩm một câu: "Có bao nuôi cũng phải bao nuôi người trẻ."

Tiêu Chiến: ...

Anh bất đắc dĩ nói: "Mẹ có thể đừng cười nhạo con thế được không? Đã bảo là bọn con yêu nhau bình thường rồi."

Về phương diện khuynh hướng giới tính, bố mẹ anh cũng coi như tiến bộ, chỉ có điều điều kiện chênh lệch nhau hơi nhiều, khiến mẹ Tiêu rất lo lắng. Không chỉ đồ trang sức với túi xách, vừa nãy trong phòng khách, Vương Nhất Bác thậm chí còn hào phóng tặng chìa khóa siêu xe cho ba Tiêu, chắc hôm qua mới đi lấy, đến Tiêu Chiến cũng không biết chuyện này, lúc đó cũng ngây người ra mấy giây.

Mẹ Tiêu hỏi: "Hai đứa chơi thật đấy à?"

Tiêu Chiến nghiêm túc nói: "Chúng con yêu nhau thật, không thể dùng từ chơi được."

Mẹ Tiêu bĩu môi: "Thằng nhóc ngoài kia trông có vẻ biết chơi lắm đấy, có điều giả vờ ngoan thì đúng là rất đạt, chỉ là ba mẹ cũng không sống với nó, sao mà biết tình hình nó thế nào?"

Tiêu Chiến cười: "Mẹ coi con trai mẹ là kẻ ngốc hả? Hơn nữa, kỳ thực em ấy ngoan thật, em ấy nghe lời con."

Mẹ Tiêu: ...



Vương Nhất Bác vốn tưởng chỉ đến thăm hỏi, nhưng không ngờ Tiêu Chiến giữ cậu ở nhà mấy ngày, cảm nhận nơi mà anh sống từ nhỏ tới lớn một chút, và cả những dấu vết trong quá trình trưởng thành của anh.

Tiêu Chiến cố ý giở trò xấu, chỉ vào một tấm ảnh nào đó trong album ảnh: "Em xem, Vương Nhất Bác, đây là ảnh anh chụp trong một lần đi chơi với mẹ, lúc đó anh gần sáu tuổi." Tiêu Chiến cười híp mắt nói: "Lúc đó chắc em mới hơn một tháng thôi, chắc vẫn đang khóc um lên trong lòng hộ tá."

Vương Nhất Bác mặt không biểu cảm vỗ một cái lên mông Tiêu Chiến: "Anh đừng có quậy."

Tiêu Chiến cố ý bảo: "Chẳng lẽ anh nói sai à?"

Vương Nhất Bác lẩm bẩm: "Bớt lấy tuổi tác ra đè em, em không dính chiêu này."

Lúc ban đầu Vương Nhất Bác còn có chút chưa quen lắm, nhưng sau này đã như cá gặp nước mà hòa nhập vào gia đình này.

Nếu ở cương vị người yêu cậu hơi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net