Chương 8.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiệt độ trong phòng không hề cao, vì thể chất sợ nóng của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cũng học được cách thích ứng với nhiệt độ điều hòa ở mức thấp nhất. Dù có như vậy, trên người anh vẫn phủ một tầng mồ hôi mỏng, khiến da anh trở nên sáng loáng.

Anh cử động chậm chạp, Vương Nhất Bác cũng không giục, vịn eo Tiêu Chiến phối hợp với động tác lên xuống của anh. Đã vào sâu quá mức, Tiêu Chiến lại vì bị kích thích mà không nhịn được run rẩy, hàm răng trắng bóc đè lên cánh môi, kinh diễm tới cực điểm. Tự bản thân anh lại cứ không phát giác ra, ngước mắt lên nhìn Vương Nhất Bác, lông mi sợi nào sợi nấy dính vào nhau, con ngươi cũng trở nên ướt át, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi nước mắt.

Anh không có những trải nghiệm này, tất cả khoái cảm đều do Vương Nhất Bác chỉ dạy và ban tặng. Trong tưởng tượng vốn có, anh chỉ có nhận thức về việc được sướng, nhưng lúc bản thân tự mình trải nghiệm, mới biết những thứ này khó chống đỡ biết bao. Cảm giác đắm chìm gần như chỉ là chuyện của một khoảnh khắc, anh há miệng, đầu lưỡi cũng không nhịn được đưa ra ngoài, một chút đỏ thẫm, tựa như một giọt máu rơi trên đống tuyết trắng tinh.

Vương Nhất Bác gắt gao nhìn anh chằm chằm, phần đỉnh dương vật đè lên điểm nhạy cảm của anh mài thật mạnh. Tiêu Chiến nức nở, cả người đều mềm nhũn trong lòng cậu, chiếc eo mảnh khảnh ưỡn lên một độ cong yếu ớt, vô cớ khiến người ta sinh ra ham muốn ngược đãi anh. Vương Nhất Bác nghiêng mặt sang ngậm lấy dái tai Tiêu Chiến, nhẹ giọng gọi anh ơi, cả người Tiêu Chiến đều căng cứng: "Em có thể..."

Đừng có cứ gọi như thế vào lúc làm chuyện như này được không!

Vương Nhất Bác mắt điếc tai ngơ, thứ kia của Tiêu Chiến chạm lên bụng dưới của cậu, ướt nhẹp cọ vào cậu mấy cái liền, bị cậu dùng ngón tay cái ấn chặt lên đầu mút miết mạnh hai cái, Tiêu Chiến liền run càng ghê gớm hơn, túm lấy cánh tay cậu phát ra những tiếng thở dốc ngọt ngào: "Thả...ra..."

Vương Nhất Bác híp mắt lại một cái, không biết là nhân tử xấu xa nào đến quấy phá, tay cậu lại dùng lực thêm một chút: "Nói anh cầu xin em đi rồi em thả ra."

Tiêu Chiến: !

Vương Nhất Bác hỏi: "Không bằng lòng?"

Tiêu Chiến cúi đầu xuống, cắn thật mạnh lên vai Vương Nhất Bác một cái. Đối phương bị đau, nhưng cũng không đẩy anh ra ngay, chỉ là ngón tay đang cuốn lấy dương vật anh lại siết chặt thêm một chút, âm thanh hít thở bên tai ngay lập tức lớn tiếng hơn. Tiêu Chiến vừa đau vừa sướng, nhưng chống cự lại tâm lý của mình mà đối đầu, nhất định không xin tha. Anh cắn lên bả vai còn lại của Vương Nhất Bác, bị cậu khóa lấy eo đỉnh một trận dữ dội, suýt chút không thở nổi.

Không có gì bàn cãi, đau đớn chính là thứ thêm phần kích thích cho cuộc yêu quá mức triền miên này. Tiêu Chiến cố gắng ôm gáy Vương Nhất Bác mới không khiến bản thân mình rơi xuống dưới trong trận mưa bão cuồng phong này. Bàn tay to lớn của Vương Nhất Bác nâng mông Tiêu Chiến, dẫn dắt anh nhấc người lên, lại ngồi thật mạnh xuống, nuốt cả cây vào trong.

Tiêu Chiến không nói nổi, nhưng không có nghĩa là không thể hành động, thế là bèn dùng tư thế này, lấy má cọ lên Vương Nhất Bác giống như đang làm nũng, cánh môi hôn lướt qua, rồi lại mặt mày đỏ ửng ngậm lấy má sữa của cậu, gọi cả họ cả tên cậu: "Vương Nhất Bác..."

Vương Nhất Bác cười một cái, không nhịn được mà mềm lòng, bàn tay thả ra một chút, vuốt lên tuốt xuống một cách có kỹ thuật. Không bao lâu, Tiêu Chiến liền hoàn toàn xụi lơ xuống, tiếng thở gấp và tiếng rên rỉ trộn lẫn vào nhau, bên trong còn có thêm mấy âm đuôi nức nở yếu ớt. Vương Nhất Bác nghe mà trái tim đập điên cuồng, lật người ấn Tiêu Chiến lên giường tiếp tục đi vào lần nữa. Tư thế này đối với anh mà nói thì nhẹ nhàng hơn nhiều, đầu vừa mới chạm gối, cơn buồn ngủ liền ập tới, anh mơ mơ màng màng mặc cho Vương Nhất Bác làm mình.

Về sau lúc được bế đi tắm rửa, Tiêu Chiến mơ màng cảm nhận thấy mình được đặt vào trong bồn tắm, nước ấm vừa phải, cũng không nóng quá, anh tựa lên Vương Nhất Bác, nhắm mắt chầm chậm nói: "... Thế mà em vẫn bế được anh."

Vương Nhất Bác dừng lại: "Em còn chơi xe motor nữa đó, xe không nặng hơn anh chắc?"

Cũng không biết câu này đã chọc vào điểm cười nào của Tiêu Chiến, anh khẽ cười cả một lúc lâu, trên chóp mũi có dính một giọt nước, rơi tách một cái vào trong bồn tắm. Anh được Vương Nhất Bác lấy khăn ấm lau mặt cho, nhẹ giọng gọi: "Tiêu Chiến."

Anh sống hai mươi mấy năm, đây là lần đầu tiên được hưởng đãi ngộ có người khác tắm giúp mình. Vương Nhất Bác cũng chẳng có vẻ gì là mất kiên nhẫn, tắm rửa cho anh rất kỹ càng, bọc một chiếc khăn tắm lên người Tiêu Chiến bế anh về phòng ngủ. Gió lạnh không ngừng thổi, Tiêu Chiến cảm thấy xương cốt đều mỏi nhừ, anh lăn vào trong chăn nệm mềm mại, vỗ vỗ lên chỗ trống bên cạnh người mình, nhắm mắt nói: "Mau nằm đây."

Vương Nhất Bác chậm rề rề tắt đèn phòng ngủ đi.

Chỉ cần bên cạnh có người, cậu sẽ không sợ hãi.

"Tuân lệnh."


Vương Nhất Bác không đến quán bar, có nghĩa là có cả đống thời gian có thể làm những chuyện khác. Cậu xem danh sách diễn của Tiêu Chiến, tối nay chỉ cần đi khoảng nửa tiếng, vậy nên sau bữa trưa bèn đón người đi chơi Go Kart. Trước đây Tiêu Chiến chưa từng đến chỗ này, anh cũng không phải kiểu người cực kỳ yêu thích những môn thể thao kích thích, lúc đứng cùng Vương Nhất Bác trong phòng thay đồ vẫn hơi căng thẳng, hạ mắt xuống nhìn Vương Nhất Bác đang chỉnh sửa quần áo cho mình: "Bình thường có phải em thích chơi lắm không?"

Vương Nhất Bác nhìn anh một cái thật sâu, ánh mắt không rõ ý tứ: "Anh chỉ thích chơi là thích chơi kiểu nào?"

Yết hầu Tiêu Chiến hơi nghẹn lại, vẻ mặt trông có vẻ rất thoải mái: "Cả."

Thấy anh như vậy, Vương Nhất Bác ngược lại lại bật cười, sự thành thục tích tụ trên đầu mày khóe mắt lập tức rơi xuống, lại biến thành hình ảnh cậu bé dùng ánh mắt cún con ướt át nhìn mình ở quán bar: "Bởi vì không có việc gì làm nên thường xuyên đi chơi, lần trước em nói với anh đó, con người em khá thích những môn thể thao cực hạn, bởi vì thấy khá là ngầu."

Cậu tăng thêm độ nặng cho ba chữ cuối cùng, nghe càng trẻ con hơn. Tiêu Chiến không nhịn được kéo khóe môi một chút, nụ cười còn chưa lộ ra đã lại nghe thấy Vương Nhất Bác nói: "Còn về kiểu kia thì..."

Cậu kéo dài giọng, dưới cái nhìn không chớp mắt của Tiêu Chiến nhẹ giọng nói: "Chơi cũng không hăng lắm."

Đây là lời thật lòng, yêu cầu của đám con nhà giàu bên cạnh cậu phần lớn đều là trông xinh xắn thân hình đẹp, ngoài ra thì hết rồi, dù sao cũng chỉ chơi, không cần yêu cầu cao như thế.

Nhưng Vương Nhất Bác thì khác, cậu rất nhiều yêu cầu, hơn nữa còn cực kỳ coi trọng cảm giác. Nếu như tiếp xúc xong phát hiện không giống với tưởng tượng của mình, sẽ lập tức phủi mông đi mất, thế nên nói vậy với Tiêu Chiến cũng không sai.

Cậu chỉnh trang quần áo cho Tiêu Chiến xong, ba màu đỏ trắng đen hòa hợp với nhau một cách vừa vặn, thiết kế bó eo càng tôn lên vẻ thon dài cả người anh. Vương Nhất Bác đỡ eo Tiêu Chiến xáp sang chạm lên môi anh một cái: "Đi thôi."

So với sự kích thích của xe motor, Go Kart quả thực nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Sau khi chạy hai vòng xong Tiêu Chiến đổi cho Vương Nhất Bác lên chạy, đối phương một tay chống hông đứng ở vạch xuất phát đợi anh, chiếc eo thon tới mức khiến người ta đố kỵ, vai lại rộng, nhìn hình tam giác từ phía sau lưng phải nói là vô cùng hoàn mỹ. Tư thế đội mũ bảo hiểm rất phóng khoáng, anh còn chưa phản ứng ra, người này đã lái xe chạy xa tít rồi.

Hôm đó giống như một chuyến du lịch ngắn ngủi, Vương Nhất Bác lấy chìa khóa mở ra cánh cửa thuộc về lãnh địa của cậu, Tiêu Chiến đi dạo một cách đơn giản ở phía bên ngoài, chưa thể tiến vào khu vực trung tâm.

Anh có dự cảm, ở nơi sâu nhất trong rừng rậm, chắc sẽ giấu một tòa lâu đài được quấn đầy những bụi cây gai, Vương Nhất Bác đứng trong căn phòng cao nhất, nhìn mình qua một ô cửa sổ nhỏ.

Tiêu Chiến vẫn đang thất thần, Vương Nhất Bác đã lấy hai ly nước từ quầy đến, Tiêu Chiến chạm vào chiếc cốc giấy, quả nhiên ly của anh là nước ấm.

Anh phì cười nói: "Hôm nay chỉ hát có nửa tiếng thôi mà."

"Nửa tiếng cũng phải sử dụng cổ họng." Vương Nhất Bác nói đâu ra đấy: "Hôm nay phần diễn của anh khá ngắn, đợi kết thúc xong..."

"Lại muốn đến nhà anh?" Tiêu Chiến liếc cậu một cái.

Vương Nhất Bác bật cười: "Không phải, em muốn hỏi anh xem, có bằng lòng đến nhà em không."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net