Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hằng năm Khánh Đế đều tổ chức một cuộc săn bắn lớn, quy tụ hoàng thất và con cháu quan viên tham gia, năm nay cũng không ngoại lệ, Đoan Vương điện hạ cũng không ngoài ý muốn được mời đến tham dự cuộc săn bắn này.

Với tư cách là người tiếp đón, Ngôn Băng Vân không còn cách nào khác đi rước vị Đoan Vương kia hộ tống đến bãi săn.

Kể từ lần hội ngộ lén lút tại Ngôn phủ, đã hai ngày Ngôn tiểu công tử cũng chưa gặp lại người kia. Giờ đứng trước cửa Trúc Hiên, Ngôn Băng Vân bỗng dưng lại có chút bối rối, im lặng cúi đầu nghịch nghịch dây cương ngựa.

Ngôn Băng Vân hôm nay không ngồi xe ngựa như bình thường mà đích thân cưỡi ngựa. Một thân bạch y thêu tường vân gọn gàng ôm sát người, càng lộ rõ dáng người mảnh mai xinh đẹp. Mái tóc búi nửa cài phát quan bình thường cũng được túm lại gọn gàng trên đỉnh đầu.

Tạ Doãn vừa bước ra cửa đã bị tạo hình này của Ngôn Băng Vân làm kinh tâm động phách, đứng ngẩn người ở cửa hồi lâu.

Ngôn Băng Vân đưa mắt nhìn Tạ Doãn, một thân y phục đen tuyền thêu vân chìm, tóc cột cao phát quan đen, thoáng qua như cùng một cặp với y phục của Ngôn công tử.

Ngôn Băng Vân thấy Tạ Doãn cứ đứng ở cửa không di chuyển hơi nghiêng đầu nhăn mày leo xuống lưng ngựa.

Tạ Doãn nhìn Ngôn Băng Vân nhíu mày đi lại, miệng khẽ nhếch lên một nụ cười. Ngôn Băng Vân đến trước mặt hắn, lịch sự nói: "Ta đã chuẩn bị sẵn ngựa cho Ngài, Đoan Vương điện hạ còn quên việc gì sao?"

Tạ Doãn lắc đầu, xong lại làm ra vẻ khó xử nói: "Không có gì, chỉ là kỹ thuật cưỡi ngựa của ta không tốt, Ngôn công tử không ngại chia nửa yên ngựa cho ta chứ?"

Ngôn Băng Vân nửa tin nửa ngờ trừng mắt nhìn Tạ Doãn một cái, người kia vẫn trưng ra vẻ mặt vô tội đáp lại. Trước mặt bao người như vậy, Ngôn tiểu công tử cũng không thể nào mà cự tuyệt được, chỉ đành cắn răng vác theo Tạ Doãn vui mừng hớn hở lên ngựa.

Đoàn người không nhanh không chậm đi ra khỏi thành hướng về bãi săn. Tạ Doãn cũng bắt đầu không yên phận. Hai bàn tay hết xoa eo lại bóp một cái, động tác không lớn, Ngôn Băng Vân lại càng không dám mạnh bạo phản kháng, sợ bị thủ vệ xung quanh nhìn ra được gì đó, chỉ dùng móng tay cào bàn tay không thành thật của Tạ Doãn.

Đoan Vương nhìn mấy vệt móng tay để lại trên cổ tay mình như vết mèo cào, lại nhìn người trong lòng đang có xu hướng phát cáu đến nơi mới chịu ngừng lại.

Hắn an phận ôm lấy eo nhỏ của Ngôn Băng Vân hưởng thụ khoảng thời gian hiếm hoi ôm lão bà công khai mà không bị đẩy ra.

Ngôn Băng Vân thấy hắn thành thật lại, cũng lười để ý đến cánh tay đang ôm eo của hắn, nhanh chóng phi ngựa đến bãi săn.

Lúc Ngôn Băng Vân dừng ngựa, trong bãi săn cũng đã có không ít người ở đó. Ngôn Băng Vân cũng được xem như là một con hắc mã trong lớp quan viên trẻ, bình thường vốn cũng đã nổi bật, ngựa vừa vào bãi săn cũng đã thu hút không ít sự chú ý.

Ngôn Băng Vân vốn cũng đã quen, bỏ qua anh mắt soi mói của mọi người, bình tĩnh đập vào tay Tạ Doãn ra hiệu xuống ngựa.

Đoan Vương điện hạ không quen cưỡi ngựa nào đó, lúc này xuống ngựa lại rất thành thục.

Ngôn Băng Vân thu hết hành động của hắn, dùng một thái độ không nóng không lạnh nhìn chằm chằm Tạ Doãn một hồi mới xuống ngựa.

Tạ Doãn thân là Vương Gia ngoại quốc dĩ nhiên cũng không thân cận lôi kéo đám quan viên Khánh Quốc làm gì, một đường chắp tay sau mông đi theo sau Ngôn Băng Vân vào hội trường.

Khánh Đế lúc này cũng vừa vặn đến. Khánh Đế nhìn một lượt đám thanh niên trẻ tuổi gật gù hài lòng nói: "Cuộc săn bắn năm nay đúng là nhân tài hội tụ, thật không ít gương mặt ưu tú a. Về phần thưởng năm nay cũng để các khanh nhìn một chút đi."

Khánh Đế vừa dứt lời, bên dưới cũng đã có một vị công công dẫn theo hai thái giám bê một khay lớn phủ vải đen đi lên.

Vị công công cúi đầu hành lễ rồi rút tấm khăn xuống.

Dưới lớp vải là một cây trường cung đỏ tía sáng bóng, thân cung chạm hình kỳ lân thập phần tỉ mỉ, được quấn bằng từng sợi vàng mảnh chung quanh.

Khánh Đế vuốt ve cây cung một cái rồi nói: "Đây là cây cung đầu tiên Trẫm sử dụng khi đi săn, do Tiên Hoàng đích thân ban tặng, nay làm phần thưởng cho quán quân." Khánh Đế ngừng một chút nhìn xuống vẻ mặt háo hứng của đám thanh niên rồi nói tiếp "Tuy nhiên, quy tắc năm nay thay đổi một chút, không tính số lượng chỉ tính chất lượng, ai mang được con vật hung mãnh nhất về đây, sẽ là quán quân."
Tức khắc bên dưới dâng lên một trận náo nhiệt, Khánh Đế hài lòng hô lên: "Trẫm cũng không chậm trễ các khanh so tài nữa. Bắt đầu đi!"

Đám thanh niên bên dưới lập tức tản ra ùa vào bãi săn, còn lại mấy vị quan viên lớn tuổi lục tục ngồi xuống trò chuyện.

Ngôn Băng Vân dù không hứng thú nhưng cũng không muốn ở lại gây chú ý thế là cũng chậm rãi đeo cung tên đi vào bãi săn. Tạ Doãn lười biếng nhìn đống cung tên một cái rồi chậc lưỡi bỏ qua, vui mừng hớn hở theo sau Ngôn Băng Vân.

Ngôn Băng Vân nhìn hắn cả người nhẹ nhàng thoải mái đi bên cạnh không nhịn được cau mày hỏi: "Sao lại không mang cung tên theo? Ngươi nghĩ sẽ săn được cái gì bằng tay không này hả?"

"Săn được ngươi a." Tạ Doãn nháy mắt cười đáp lại.

Ngôn Băng Vân bị hắn đùa giỡn tức giận đạp chân hắn một cái. Tạ Doãn giả vờ ôm chân nhảy lò cò mấy cái rồi cười hề hề đuổi kịp Ngôn Băng Vân.

"Suốt ngày không đứng đắn!" Ngôn Băng Vân bị hắn túm trái túm phải trừng mắt mắng.

Tạ Doãn cười cười định trêu thêm vài câu nữa thì đột nhiên dừng lại.

Ngôn Băng Vân thấy hắn đột nhiên im lặng, quay người sang thì thấy Tạ Doãn nghiêm mặt nhìn chằm chằm bên cạnh.

"Có gì..." Ngôn Băng Vân mở miệng chưa kịp nói hết đã bị Tạ Doãn che miệng lại.

Từ trong bụi cây bên cạnh, một con sư tử đực lững thững bước ra, đôi đồng tử sáng quắc nhìn chòng chọc vào hai người, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ nguy hiểm.
____________

Người mẹ ghẻ đã trở lại rồi đây 😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net