Chương 2: Từng bước đến gần nhau.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại quán bar DAYTOY.

Tiêu Chiến trùm chăn mỏng ngồi co ro trên ghế salon, cảm giác hoang mang cực độ này về cơ bản không thể một sớm một chiều mà mất đi được.

"Quản lý, anh sao vậy?" Tiểu Toàn từ bên ngoài xách một bịch đồ ăn, một bịch đồ uống nhãn hiệu Starbucks đi vào.

Tiêu Chiến bấy giờ chui ra khỏi chăn, từ mặt xuống cổ đều đỏ au. Tiểu Toàn thấy vậy cuống quýt hỏi: "Anh không sao chứ. Bị sốt à."

Tiêu Chiến quàng lấy cổ thằng bé kéo lại, bộ dạng thần bí hỏi: "Tiểu Toàn anh hỏi em, giả dụ...giả dụ thôi nhé! Nếu như em không may cùng với một người đi quá giới hạn nhưng lúc ấy em không hề biết người này có khả năng sẽ trở thành em rể của em. Tiếp theo em sẽ đối mặt thế nào?"

Tiểu Toàn rất ngây thơ, chống cằm suy nghĩ hồi lâu rồi chốt hạ: "Tình huống khó thế này. Em sẽ nhờ anh tư vấn."

"Hầy" vỗ bốp đầu thằng nhỏ mấy cái, vẻ mặt bất lực nói: "Chả được tích sự gì! Ở lại trông quán cho tốt đấy!"

Hai mắt cu cậu mở thao láo, ngạc nhiên: "Ơ, anh không ở lại à. Soái ca lần trước hẹn gặp anh đó."

Trưng ra vẻ mặt u uất, Tiêu Chiến lắc đầu lia lịa: "Không rảnh. Không gặp."

Suốt dọc đường trở về đầu anh vô cùng căng thẳng, những gì nhớ được trước lúc chết cũng không có gì liên quan nhiều đến những cố sự xảy ra trong nhà họ Tiêu. Tính ra lúc ấy anh đã cắt đứt liên lạc với họ tận năm năm, sau này chỉ nghe được thông tin phong phanh Oánh Oánh bị ép gả cho thiếu gia của tập đoàn Quách Thị. Một thời gian sau lại nghe tin con bé bỏ trốn cùng tình lang. Lần ấy gây ra náo loạn rất lớn, tất cả các tờ báo lớn nhỏ đều tung tin bôi nhọ, chỉ trích con bé, Oánh Oánh lại là đứa dễ bị tổn thương, áp lực lớn như vậy nó làm sao gánh nỗi.

"Oh yeah...oh yeah..." màn hình điện thoại hiện lên số lạ. Anh hơi đắn đo nhưng cuối cùng vẫn trả lời: "A...lô..."

Giọng Nhất Bác không lẫn vào đâu được, cực hạn thanh tỉnh, cực kì gây nghiện: "Anh ở đâu rồi! Sao không chờ tôi?"

Tiêu Chiến cảm thấy cuống họng đau rát, ho khan thành tiếng mới đáp lời: "Tôi mệt. Đang về nhà."

Nhất Bác nghe xong mày hơi nhíu lại, nét mắt sâu hút hiển hiện hai từ lo lắng.

"Bị cảm sao? Đã ăn gì chưa, ăn rồi mới được uống thuốc."

Khóe môi Tiêu Chiến lại ngoác ra, cái cảm giác này thật sự vi diệu, giống như hai người họ đang có gì đó đặc biệt lắm.

Anh nói: "Không sao? Sắp về đến nơi rồi! Tôi ngủ một giấc sẽ không sao cả."

"Này" đầu dây bên kia đắn đo giây lát mới ngập ngừng nói: "Cho tôi địa chỉ nhà. Tôi mua thuốc đến cho anh."

"Hả...ha ha ha" Tiêu Chiến cười đến chảy cả nước mắt, giọng như muốn tắc thở: "Cậu điên rồi! Giờ cậu tính làm gì hả? Sủng tôi đấy à."

Vương Nhất Bác lại lần nữa bị nói cho phát thẹn, mặt lạnh tanh mà dái tai đã đỏ chót đáng sợ.

Nhất Bác nghiến răng hỏi lại lần nữa: "Cho hay không?"

Nghĩ kĩ thì hai bọn họ xem như có giao tình thuở nhỏ, hơn nữa cái quan hệ ngoài ý muốn kia có chối cũng không được. Sau khi suy xét chút vấn đề về mặt đạo đức Tiêu Chiến tự cảm thấy mình sống chẳng thẹn với lòng, gặp gỡ một thanh niên có tình ý với mình cũng đâu vi phạm pháp luật. Nghĩ thật kĩ mới quyết định: "Đợi tôi vào nhà sẽ nhắn tin cho cậu."

Tắm rửa xong cũng đã quá 11h , Tiêu Chiến muốn đợi Nhất Bác đến nhưng hễ đắp chăn vào là y rằng hai mắt nhíu lại, hơn nữa đầu rất váng vừa ngả lưng ra ghế chốc thôi mà ngủ say được ngay. Khoảng hai mươi phút sau Nhất Bác mới đến, cậu ta khoác bên ngoài một chiếc áo gió thể thao, quần ống rộng , đi giày NIKE, nhìn cách ăn mặc này giống như vừa đi tập thể dục trở về. Cậu ta dừng trước cửa một chút trên gương mặt lờ mờ biểu thị ý vị vui vẻ, hít sâu lấy hơi mới đẩy cửa đi vào. Cậu vừa khóa chốt cửa, vừa nói vọng vào trong: "Tiêu Chiến, tôi đến rồi! Anh vẫn ổn đấy chứ!"

Nhất Bác rất nhanh tiến vào rồi bỗng đứng sững lại, dạng nhà chung cư này thường được thiết kế dành cho một người ở. Về cơ bản không gian cũng không rộng lắm nhưng cái cách mà Tiêu Chiến bài trí bên trong mới khiến người khác phải trầm trồ. Cách cửa ban công bằng pha lê xanh khi được ánh sáng chiếu vào sẽ tạo ra mặt nước biển sóng sánh phủ khắp mặt sàn, không gian một bên tối một bên sáng giống như cách đêm và ngày cùng tại thời điểm giao hợp. Trên trần nhà vẽ cả ngân hà với vô vàn vì sao phát sáng, ấy cũng chỉ là điểm nhỏ khiến người ta rơi vào cảm giác ru dương mà thôi. Ánh mắt của Nhất Bác rơi trên luồng ánh sáng từ chiếc đèn bàn chiếu tới khuôn mặt còn say giấc của người con trai nọ. Mái tóc loạn phủ lên đường nét thanh tú, từ má xuống cằm đều phiếm hồng, môi nhỏ hơi chu, xung quanh la liệt thú bông đủ kích thước hình dạng.

Nhất Bác nhẹ nhàng tiến lại, dùng ánh mắt dịu dàng nhất mà thu nhặt mọi hình ảnh của người con trai này vào trong tâm trí. Cậu sờ lên má anh, cảm thấy có chút nóng liền lập tức đi lấy đá bọc lại, khóe môi hiện lên nụ cười xấu xa đem thứ lạnh ngắt kia áp vào má Tiêu Chiến thật mạnh.

"Cha mẹ ơi!" Tiêu Chiến bất ngờ nhảy dựng ngược lên, còn thiếu suýt nữa là lộn ra sau ghế. Nhất Bác thì hay rồi đứng một chỗ quan sát, ý vị sâu sắc nói: "Không phải cha mẹ, là tôi."

Tiêu Chiến trong đầu đã nghĩ ra hàng ngàn câu chửi cuối cùng đành nhịn xuống khẽ gắt: "Cậu có bệnh à. Lạnh chết đi được."

Nhất Bác đem túi thuốc chia ra, rồi nhìn Tiêu Chiến hỏi: "Tôi đi hâm lại đồ ăn. Hai viên thuốc này uống trước khi ăn, anh mau uống đi."

Tiêu Chiến chỉ về khu vực bếp bên tay phải nói: "Công tắc điện ở cạnh móc treo tạp dề đó."

Anh thu dọn lại đồ đạc xếp gọn vào góc, vì sống một mình nên cả căn nhà chỉ có mỗi cái ghế sofa dài, đôi khi anh mệt sẽ nằm ở đây vừa coi phim vừa ngủ luôn nên đầu ghế, cuối ghế đều có thú bông. Việc con trai thích thú bông cũng không có gì kì quái, cùng lắm thì bị người ta cho là "nữ tính" chút xíu thôi, hơn nữa anh cũng không phủ nhận việc mình có máu "nữ công gia chánh" trong người.

"Cháo nóng đến rồi đây!" Nhất Bác đặt bát cháo nóng hổi xuống bàn rồi vô cùng tự nhiên ngồi sát bên cạnh Tiêu Chiến.

Đương nhiên cảm giác này làm một lão anh gần 30 tuổi như Tiêu Chiến có phần sởn da gà, anh lấy khủy tay chọc chọc cậu mấy cái, mày nhếch lên ra hiệu: "Ngồi xích sang kia. Không tính cho tôi ăn à."

Nhất Bác bất mãn ngồi sang đầu bên kia tay cầm điểu khiển tivi nhấn loạn, Tiêu Chiến lén nhìn biểu hiện của cậu trong lòng vui vẻ mà cầm tô cháo lên húp một ngụm. Anh ngạc nhiên quay sang Nhất Bác: "Là cháo ngao sao? Không phải chứ là món tôi cực kì thích đấy! Thật trùng hợp."

Khóe môi cậu chỉ thoáng cong lên, quay sang Tiêu Chiến khẳng định: "Không phải trùng hợp. Là trí nhớ của tôi tốt."

"Hửm".

Nhất Bác nhân cơ hội anh đang ngây ngốc tức thời dịch sang, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Kì nghỉ hè năm tôi tám tuổi. Chúng ta ở biệt thự ven biển cùng nhau."

Một đoạn hồi ức chậm rãi được tua lại làm cho cả người cậu lần nữa nóng ran, cái bất ngờ nhất lại không phải vì trí nhớ tên nhóc này tốt hay không tốt, trọng điểm ở chỗ một đứa trẻ lại có thể tâm tâm, niệm niệm lưu trữ kỉ niệm xưa cũ suốt gần ấy năm, đây chẳng phải ý nói đó là thứ cực kì trân quý hay sao?

Tiêu Chiến ngượng ngùng, nở nụ cười từ thiện bảo: "Cảm ơn cậu. Kẹo đường."

Nhất Bác ngả lưng ra sau ghế vốn là muốn ngắm anh từ phía sau một chốc, rồi không hiểu vì sao càng nhìn lại càng bị cái dáng vẻ ấy hút hồn, cậu vô thức mà đưa tay sờ dọc theo đường sống lừng từ trên cao xuống đến eo. Tiêu Chiến lần nữa bị dọa thất kinh, co vội hai chân ngồi thụt ra sau thủ thế, ánh mắt nghi hoặc nhìn Nhất Bác chất vấn: "Sao thế? Lên cơn gì rồi!"

Nhất Bác đang muốn giải thích, bỗng nhiên cảm thấy có gì không ổn miệng nuốt khan, nhìn xuống dưới rồi lại nhìn Tiêu Chiến mặt tái lại ấp úng: "Tôi..."

"Cậu làm sao?"

"Cái đó?"

Tiêu Chiến nheo mày: "Cái đó..."

Nhất Bác cắn môi dưới, hai rái tai đỏ au: "Cứng rồi!"

"Hả?" Tiêu Chiến tức thì xoay mình vơ vội nắm thú bông ném thẳng vào mặt Nhất Bác, da mặt trắng không còn giọt máu chỉ tay về phía phòng vệ sinh tức giận nói: "Vào trong tự giải quyết đi. Cậu dám nghĩ cái gì khác thì chết với tôi!"

Cả ngày hôm nay tâm trạng lên lên, xuống xuống thật là làm cho tim Tiêu Chiến mệt muốn chết, anh hậm hực ghim ánh mắt về phía cánh cửa nhà vệ sinh, hoang mang ôm gấu bông thật chặt rồi quyết tâm đi ngủ một giấc. Lúc Nhất Bác trở ra, lòng vòng tìm anh mới phát hiện ai đó đã chui lên giường ngủ rồi. Người đàn ông này thế mà chẳng có tí ti tư tưởng đề phòng gì cả. Nhất Bác cúi xuống, muốn nhìn anh thật kỹ, cậu hồi tưởng lại đoạn kí ức xưa cũ, khi bắt gặp nụ cười rạng rỡ của cậu bé năm nào. Nếu nói vào thời điểm mùa hè của năm tám tuổi có một cậu bé đã vì thứ cảm tình ngây ngô không biết gọi tên là gì mà thu lại toàn bộ hình ảnh thiếu niên nào đó vào trong tâm trí, còn ngày ngày, mỗi giờ trân trọng, bảo hộ hình ảnh ấy cho đến khi cậu trưởng thành, hiểu thấu hết rồi mới biết người đời gọi nó là "Nhất kiến chung tình." thời gian dài như vậy, tuổi trẻ xốc nổi lẫn nhiệt tình, liệu rằng ai sẽ tin tất thảy là thật tâm.

Tiêu Chiến ngủ rất say bị cậu lay chỉ khẽ chun chun mũi, Nhất Bác cẩn thận kéo một góc chăn lên rồi chui vào bên trong. Chiếc giường đơn hai người đàn ông trưởng thành nằm có chút nhỏ, phải dựa sát vào nhau, Nhất Bác nhân cơ hội ấy cứ thế ôm lấy anh vào lòng.

Bên tai anh thì thầm trước khi chìm vào giấc ngủ: "Trái dứa nhỏ. Anh thật thơm."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net