Chuyện nhỏ 3: Một đêm bắt gian nghiêng ngả.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối giờ Thân trong phủ đang chuẩn bị tiến hành cho buổi điểm danh, toàn bộ người làm đều khẩn trương tập trung tại đại sảnh. Mà Tiêu Chiến đã thống nhất với Quy Quy sau khi kiểm tra xong xuôi thì nhỏ phải trông chừng ở ngoài phòng, nội bất xuất, ngoại bất nhập, nếu làm tốt nửa tháng sau chỉ việc kê cao gối ngủ cũng có lương xài. Nhỏ bị lời đường mật dụ dỗ miệng cười ngoác đến lỗ tai, khí thế bừng bừng lập tức xúc tiến công việc.

Tiêu Chiếu lúc này đứng trên bờ tường cao, giọng lí nhí gọi sang bên nhà họ Vương: "Vương Nhất Bác, ta tới rồi. Ngươi có ở đó không?"

Vương tướng quân vốn đợi ở đây từ buổi chiều tà, bộ dạng nghiêm túc tới độ khiến cho không ít kẻ hầu, người hạ tưởng nhầm cậu đang luyện bí kíp tuyệt môn nào cao siêu lắm.

Cậu bước ra, hai tay dang rộng bảo: "Ở đây. Tiêu Chiến, mau nhảy xuống, ta đỡ ngài."

Tiêu Chiến nheo mắt ước chừng khoảng cách lại không tin tưởng mà dè bỉu nói: "Đừng có mà lừa gạt ta. Ngài tính để ta ngã đau thế là giao hẹn sẽ bị huỷ chứ gì. Tránh ra, tránh ra, ông đây tự xuống."

Bấy giờ, chàng nằm bò trên mái ngói, hai tay bám chắc phần rìa gồ ghề, thả lần lượt từng chân đạp vào tường để lấy điểm tựa. Tiếc rằng, tường bên Vương phủ mới được sơn lại cách đây chưa lâu, vừa trơn vừa nhẵn. Tiêu Chiến vừa dẫm lên đã bị làm cho trượt xuống mất thăng bằng, chàng loay hoay kêu trợ giúp: "Vương Nhất Bác, đỡ ta, mau đỡ ta. Sắp rơi xuống rồi!"

Vương tướng quân thở dài, mau chóng tiến tới, giơ một tay lên cao đỡ lấy mông Tiêu thái phó.

Tiêu Chiến thấy mông mình bị vỗ "bộp", cổ họng nghẹn ngào "ưm" thành tiếng, tức thì trở mặt quát: "Ngươi bợ mông ta làm cái quái gì hả? Tính trả thù riêng à, ngươi dám chọt kiếm vào mông ông thì đừng có trách."

Vương Nhất Bác nghĩ vớ vẩn thế nào mà hai lỗ tai đều đỏ ửng, cười manh manh lên giọng bảo: "Ngài quậy như sâu ấy! Chỗ này vừa vặn với tay ta nhất rồi. Không đỡ chỗ này thì đỡ chỗ nào."

Tiêu thái phó bị nhắc nhở, trong lòng ấm ức nhưng vì cái thân già yếu hơn sên của mình đành chịu thiệt đáp: "Được rồi, ta sai. Muốn đặt đâu thì đặt, đỡ ta xuống mau lên."

Đã nhận được sự đồng thuận thế thì Vương tướng quân có ngại gì mà một tấc không tiến thẳng lên một thước, cái tay đang rảnh rang kia cũng vươn tới bợ luôn bên mông còn lại.

Tiêu Chiến vừa chạm chân xuống đất việc đầu tiên là nâng mông đến trước mặt cậu ăn vạ. Miệng lưỡi chua ngoa kêu: "Vương Nhất Bác, ngươi xem chuyện tốt mình làm. Khiến mông ta vừa sưng, vừa nhói."

Vương tướng quân tỏ bộ điềm nhiên, còn nghiêng người sang có ý muốn kiểm chứng: "Đâu. Đau chỗ nào để ta xem thử?"

"Xem... xem... cái con khỉ ấy!" chàng càng nghĩ càng muốn tát cho gã mấy phát.

Tiêu Chiến nhảy phốc ra xa, dáng vẻ tự đắc: "Bằng chứng quan trọng há để ngươi tiêu huỷ. Ông sẽ kiện ngươi tội hành hung mệnh quan triều đình."

Vương tướng quân chắp tay, cung kính mỉa mai: "Làm phiền Tiêu thái phó quá!"

Tiêu Chiến: "..."

Hai người bọn họ rời đi từ lối cửa nhỏ, sau khi an vị bên trong xe ngựa Vương Nhất Bác mới lôi ra bộ y phục của mấy lão bà trung niên hay mặc đưa cho chàng. Còn dặn, lần này tham gia hội đàm lấy thân phận là nữ học sĩ An Giang.

Tiêu thái phó cầm váy áo trên tay thắc mắc hỏi: "Sao không đóng giả một phu tử có phải dễ dàng hơn không?"

Vương Nhất Bác đảo mắt sang hướng khác, ho hai tiếng đáp: "Học sĩ An Giang là họ hàng xa của ta. Tính tình vốn thất thường, kì quái, nếu bà ấy đột nhiên xuất hiện ở một nơi như Hội Đàm Thoại Quân Sự cũng không khiến kẻ khác quá mức nghi ngờ."

"À" Tiêu Chiến loay hoay mãi cũng mặc xong xuôi, lại không chắc chắn lắm quay sang hỏi: "Ngươi thực sự cảm thấy chúng ta sẽ không bị phát hiện sao?"

Vương Nhất Bác ôm mặt chàng nâng lên, chăm chú ngắm nghía rồi phán: "Để ta điểm cho ngài một nốt ruồi."

"Hả?" Tiêu Chiến giãy đành đạch: "Không cần, không cần. Để ta tự vẽ."

"Ngoan nào."

Vương tướng quân ôm lấy eo chàng giữ chặt. Ngón tay đã chấm qua mực tỳ lên má vừa xoay vừa niết. Tiêu đại nhân bị người ta vẽ cho cái mụn ruồi to chà bá ở mép cũng chẳng thể phản kháng đành nén nhịn đợi thời thôi.

Thiên Thu lầu nằm ở ngã tư nối liền bốn con đường giao thương trọng điểm nên bất kể thời gian nào cũng đông đúc, náo nhiệt. Toà lâu quán được phân chia thành 5 tầng, hai tầng dưới phục vụ các vị tiểu thương cùng khách quan đến du lịch. Từ lầu 3 trở lên chuyên phục vụ giới thượng lưu và tầng lớp chính khách. Bề ngoài chẳng khác nào chốn phong trần ăn chơi nhưng ẩn sâu bên dưới tảng băng chìm đó thật khó mà đoán được.

"Vương tiểu đệ. Đến rồi sao? Ta có chuyện muốn thương lượng với đệ."

Doãn Lân (Hình bộ thượng thư) sốt sắng tiến đến kéo tay Vương Nhất Bác.

"Đại ca sao vậy. Ngắm trúng mục tiêu nào rồi!"

"Ha ha ha" Doãn Lân vỗ bôm bốp vào vai Nhất Bác nói: "Lão đệ thiệt tình. Đoán chuẩn đó. Lần này ta chọn phòng số 8 đệ giúp ta ghi danh đi."

"Được. Đại ca yên tâm." Vương Nhất Bác vô cùng vui vẻ nhận lời.

Ngược lại với dáng vẻ thoải mái của quan nhân ở đây thì tâm hồn Tiêu thái phó hẵng còn đang bận quằn quại, đau đớn. Có ai ngờ những bậc anh tài trụ cột nước nhà, đêm hôm khuya khoắt dám giấu vợ trốn con đến tụ điểm không đàng hoàng ăn chơi đàn đúm. Gì thế kia... ối giời ơi, ba bốn người ghi danh một phòng. Hỏng... hỏng hết rồi.

"Bà cô à. Bà có muốn chọn phòng luôn không?" Vương Nhất Bác thì thầm vào tai khiến Tiêu Chiến nhảy dựng lên.

Hai má chàng đỏ ửng, ngại ngần đáp: "Chọn... chọn cái gì. Từ từ đã."

Vương Nhất Bác lại sáp gần hơn nữa nói: "Lần đầu đến, chắc cũng chưa biết cách chơi đâu nhỉ? Hay ta với ngài vào chung một phòng."

"Ngươi... ngươi... đồ bại hoại." Tiêu Chiến đột nhiên vung tay tát bép vào má cậu một phát. Cũng may chỗ hai người đứng cách xa đám đông nếu không đã bị nhìn thấy hết rồi.

Vương tướng quân ngơ ngác ôm má xoa xoa bảo: "Không vào chung thì thôi. Sao ngài khó chiều thế!"

"Ai mượn." chàng nghiến răng, tay ôm bọc váy lướt qua cậu tiến vào trong đám đông.

Loanh quanh hồi lâu cuối cùng cũng phát hiện ra Đỗ Bính đang báo danh tại phòng số 7. Chàng nhanh chóng tiến tới dò hỏi, nào ngờ còn thu về mớ thông tin kinh hồn bạt vía, hầu nhân kia nói: "Bẩm lão phu nhân, hôm nay Mịch Y cô nương chỉ tiếp hai vị khách nhân. Vị vừa vào là người cuối cùng rồi, không tiếp nữa. Nhưng vé ngồi xem trực tiếp vẫn còn, lão phu nhân có muốn lấy không?"

Tiêu Chiến rụng rời, thiếu chút nữa là lăn luôn ra sàn, nói khoa trương vậy thôi chứ vẫn phải cắn răng móc tiền ra thanh toán.

"Lấy thêm một vé. Tính luôn vào tiền của lão phu nhân nhà ta."

Vương Nhất Bác trắng trợn quay sang nhìn chàng cười cợt: "Ở nhà bà cưng con nhất mà, bà nhỉ?"

Tiêu thái phó nắm lấy lỗ tai cậu, vừa nhéo vừa nói lời yêu thương: "Ừ, cưng lắm cơ. Cưng muốn cắn chết đi được."

Hai bà cháu tình thương mến thương dìu dắt nhau tiến vào trong phòng trước con mắt dạt dào cảm thán của bàn dân thiên hạ. Chả thế mà về sau hễ nói đến đạo "hiếu" thì các bậc phụ huynh lại lấy Vương tướng quân ra làm chuẩn mực dạy dỗ con trẻ, âu cũng xuất phát từ câu chuyện nhỏ này tạo nên.

Gian phòng chính được chia làm hai khu tách biệt, khu vực ở giữa đặt một chiếc bàn rộng. Cách vị trí trung tâm hai sải tay sắp xếp các ghế tựa dành cho khách nhân quan sát. Lúc Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác lôi lôi kéo kéo vào đến chỗ ngồi thì trận đấu vừa hay cũng bắt đầu.

Cụ ông bình giảng trình bày một loạt quy tắc, đại khái trận này thi ghép phù điêu Phật Bà Nghìn Tay Nghìn Mắt, tổng cộng 50 miếng ghép, 6 chốt cơ quan, kết thúc hiệp đấu tuyển thủ nào có thể khiến quan âm chuyển động sẽ dành phần thắng, kèm theo giải nhất là chiến lợi phẩm mà Mịch Y cô nương đã giao hẹn trước hai đoá Tuyết Liên Hồi Sắc.

Tiêu Chiến ngồi khoanh chân trên ghế, hai má phính phính nhẫn nhịn nãy giờ, mới há miệng tính quay sang hàn huyên với Vương tướng thì nguyên cái bánh nướng đã nhảy vọt vào họng. Tiêu thái phó vừa ăn bánh vừa nấc lên trong nghẹn ngào thầm nghĩ: "Vương Nhất Bác ơi là Vương Nhất Bác, bỗng lộc triều đình đều bị ngươi đem đi chơi "xếp hình" hết rồi. Cái gì mà hội Đàm Thoại Quân Sự, chẳng phải toàn đám lớn người mà không lớn não tụ tập chơi "ghép gỗ" với nhau sao? Còn không cho ta cười."

"Được rồi! Muốn cười thì cười đi, ngài nức nở như thế làm cái gì?"

Tiêu Chiến nuốt bánh xuống, khều khều hắn qua phân trần: "Ta muốn lắm chứ! Nhưng bây giờ mà cười thì rơi hết lớp hoá trang mất. Ngài ghé qua đây che cho ta với nào."

Vương Nhất Bác tặc lưỡi, miễn cưỡng đứng dậy bước tới. Tiêu thái phó đã nhịn đến đỉnh điểm, vội vàng nắm lấy hai tà áo cậu kéo lại, đầu dúi thẳng vào bụng Vương tướng cười nắc nẻ còn không quên thêm mắm dặm muối la oang oang: "Họ Vương nhà chúng ta thật có phúc phần. Tướng quân thân mang trọng trách, trải qua nhiều thăng trầm thế sự mà vẫn giữ được sơ tâm ngây ngô thuở thiếu thời. Bà mừng quá con ơi! Hức... hức... ha ha ha..."

Kết thúc trận đấu, người chơi vãn dần, Đỗ Bính cũng thắng được vật phẩm vui vẻ huýt sáo trở về nhà. Ngược lại, Tiêu thái phó đến chân cũng run phải bám trên người Vương tướng quân để cậu bế đi.

Vương Nhất Bác thở hắt ra, mặt chai hơn đít nồi, xoa xoa lưng chàng bảo: "Đừng cười nữa. Cười cả buổi tối rồi không sợ đau bụng à."

Tiêu Chiến quả thực mệt muốn đứt hơi nhưng hễ nhìn thấy bản mặt Vương Nhất Bác lại chẳng nhịn được. Gục trên vai cậu nói: "Không cười được nữa rồi. Mệt muốn chết luôn. Buồn ngủ nữa, về đến nơi thì gọi ta một tiếng."

"Được." Vương tướng quân gật đầu ôm chắc người trong lòng.

"À phải rồi!" Tiêu Chiến dụi dụi trên cổ ai kia: "Ngài dám thả ta xuống thì đừng có trách, ta thù dai lắm đó!"

Vương tướng quân nhoẻn cười, nuông chiều đáp: "Ừ, biết rồi! Ngủ đi."

Kinh thành về đêm tiếng huyên náo mãi vẫn chẳng dứt, ánh sáng từ những chiếc đèn sặc sỡ cứ như vô hạn mà chiếu rọi mọi nơi. Nam nhân anh tuấn bồng trên tay người thương, từng bước vững trải tiến về căn nhà nhỏ của họ. Bỏ mặc thế gian phồn hoa sau lưng, mỏ mặc luôn bác phu xe và con ngựa đang nghi ngờ sự tồn tại của mình, chậm rì rì nhích từng chút một ở đằng xa Hầy... tình yêu ấy mà, yêu vào rồi lú hết cả đầu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC