Chương 31: Về nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe đã chạy được một quãng nhưng Tiêu Chiến ở ghế phụ lái vẫn không có ý định mở lời, dường như những cảm xúc khó chịu kia vẫn còn đeo đuổi anh khiến cho tâm trạng anh càng trở nên tồi tệ. Tiêu Chiến với một tư thế không thể hờn dỗi hơn, đầu dựa vào cửa kính, cái tay lành lặn ôm lấy cánh tay bị gãy, cả người chỉ hận không thể cuộc tròn lại thành một cuộn. Thật sự tâm trạng anh lúc này vô cùng tệ, gặp phải người không muốn gặp, lại đột nhiên nổi giận làm ra loại chuyện khiến bản thân khó xử. Không biết hành động vừa rồi của anh có khiến Vương Nhất Bác cảm thấy anh là một kẻ tùy hứng, không biết kiềm chế cảm xúc hay không, anh thật sự trăm vạn lần không muốn ở trước mặt hắn biểu lộ ra mặt không tốt này của mình. Hai người chỉ vừa mới làm lành, không thể cứ hảo hảo an ổn ở cạnh nhau hay sao. Thẩm Tuệ kia không biết từ đâu xuất hiện lại chọc giận anh, nói anh thì thôi đi, chuyện cũ có thể bỏ qua đằng này cô ả còn không biết mặt mũi mà muốn quyến rũ Vương Nhất Bác. Điều làm Tiêu Chiến khó chịu nhất đó chính là Vương Nhất Bác hình như còn rất phối hợp để cô ta quyến rũ mình, lúc anh nghe điện thoại quay lại hai người còn rất tình tứ, nếu anh không quay lại có phải muốn hôn nhau rồi không? Vương Nhất Bác có thể đùa giỡn anh, nhưng không thể ai cũng có thể làm thế chứ. Già trẻ gái trai đều không tha hay sao? Tiêu Chiến càng nghĩ càng buồn bực, chỉ ước bản thân có thể quên sạch mọi chuyện vừa diễn ra thì hay biết mấy.

Trong khi Tiêu Chiến đang rất buồn bực thì Vương Nhất Bác ở bên này lại có vẻ vô cùng vui vẻ. Hóa ra Tiêu Chiến khi ghen sẽ có bộ dáng như vậy sao? Đáng yêu quá. Nhưng mà cũng đanh đá quá rồi, bình thường lịch sự lễ độ, hôm nay vì hắn lại có thể ngay cả con gái nhà người ta cũng dám hắt hủi, quả là được mở rộng tầm mắt. Từ lúc anh đi nghe điện thoại quay lại đã thấy tâm tình anh không tốt, hắn dễ dàng có thể đoán biết được anh nghĩ gì. Vương Nhất Bác đưa tay nắm lấy bàn tay đang ôm lấy cánh tay gãy kia của anh, Tiêu Chiến dường như là giận hờn chưa đủ cho nên nhất thời không muốn nắm tay nắm chân gì hết. Vương Nhất Bác vì đang đi đường cho nên cũng không miễn cưỡng anh trực tiếp tấp xe vào lề đường. Tiêu Chiến thấy xe đột ngột dừng lại thì càng tỏ vẻ không vui, muốn nạt nộ anh hay gì?

- Em muốn làm gì?

Vương Nhất Bác tháo đai an toàn vươn mình sang chỗ anh ngồi, hắn giữ cho anh nhìn thẳng vào mình rồi nói.

- Làm anh!

Tiêu Chiến lẽ dĩ nhiên chẳng thèm tin, Vương Nhất Bác có thể đùa giỡn anh, có thể cùng anh hẹn hò qua lại nhưng chuyện đó thì anh có thể chắc chắn không, cho dù có cũng không phải thời điểm này, hắn cùng anh còn chưa được một tháng, lý nào có thể dễ dàng như vậy.

- Em dám làm?

Vương Nhất Bác không đáp triệt để dành hành động trả lời anh, hắn hôn anh, trong một tư thế không thể nói là thoải mái, bàn tay hư hỏng của hắn đặt lên eo anh, cẩn thận kéo lớp áo che kín vùng da thịt lên. Tiêu Chiến giật thót mình, không lẽ là làm anh thật sao, ở trên xe này sao? Khoan khoan, Vương Nhất Bác ăn nhầm thuốc à, cho dù muốn làm, thì... thì đổi địa điểm không được sao, đây là xe ô tô, còn là xe đi mượn đó. Nhưng Tiêu Chiến dường như lo lắng quá đà, Vương Nhất Bác hoàn toàn không làm gì thái quá, ngoài cái vuốt ve da thịt kia thì hắn cái gì cũng không làm. Hắn hôn đủ mới buông anh ra, Tiêu Chiến lúc này tâm hồn còn treo trên mây, mặt cứ ngơ ngơ nhìn hắn, mắt không chớp. Vương Nhất Bác nhìn anh bị hôn tới mê muội thì buồn cười lắm, đưa tay lên vỗ nhẹ vào đôi má đã ửng đỏ của anh, hắn ôn nhu gọi.

- Chiến ca! Chiến ca! Mau tỉnh!

Tiêu Chiến lúc này mới ở trong cơn mê mà thoát ra, giật mình ngay tức khắc vì Vương Nhất Bác đang ghé mặt sát vào mặt anh, hắn thấy anh giật mình còn lấy làm vui vẻ mà cười không ngớt. Hắn hai tay khó khăn giữ lấy hai bên má của anh, đặt lên môi anh một nụ hôn chuồn chuồn nước rồi nói.

- Dễ thương quá!

Tiêu Chiến bây giờ mới thật tình tỉnh táo, tên ngốc này đang làm gì thế, dễ thương gì mà dễ thương, anh là đang tức giận, tức giận đấy được không? Tiêu Chiến bĩu môi đẩy tay hắn ra, chẳng thèm để ý tới hắn. Vương Nhất Bác thu người lại ngồi ngay ngắn trên ghế mới đưa tay nắm lấy tay anh, lần này hắn giữ bằng được không để anh vùng ra nữa, hắn nhìn anh ôn nhu mà nói.

- Đừng buồn bực. Cô ta không xứng!

Tiêu Chiến vốn dĩ đã nghĩ sẽ xây tường bao quanh trái tim, không để Vương Nhất Bác tùy ý đùa giỡn nữa nhưng tường vừa bắt đầu xây đã bị hắn một chân đạp đổ. Tiêu Chiến thở dài bất lực, bất lực vì bản thân mình quá kém cỏi, một chút đãi ngộ này cũng khiến anh cực kỳ vui vẻ. Tiêu Chiến thở hắt ra quyết định không giận dỗi nữa, anh đan ngón tay vào những khớp tay to lớn của hắn mà nói.

- Anh có thể giận dỗi không?

Vương Nhất Bác ôn nhu mỉm cười nói.

- Đương nhiên có thể. Nhưng đừng lâu quá, em sẽ buồn đấy.

Tiêu Chiến xem như là lời an ủi mà mỉm cười, nụ cười ngượng ngùng, anh gật đầu quay đi.

Vương Nhất Bác dường như nhận ra sự khác lạ của anh, có phải anh lại suy nghĩ nhiều là tự suy diễn gì đó rồi không? Vương Nhất Bác đưa đôi bàn tay đang nắm chặt của hai người, khẽ khàng hôn lên mu bàn tay anh, hắn nói.

- Chúng ta về nhà nhé!

Tiêu Chiến đã điều chỉnh được tâm trạng quay ra cười với hắn.

- Được. Chúng ta về nhà đi.

Tiêu Chiến lấy lại tâm tình, vài phút đã quên sạch chuyện khó chịu vừa xảy ra, trên xe cứ cười nói, ra sức luyên thuyên những câu chuyện không đầu không cuối với hắn. Vương Nhất Bác thế mà chưa từng thấy người nào nói nhiều mà lại đáng yêu tới vậy. Hắn xưa nay ít nói, thấy người nói nhiều là thấy phiền, chỉ hận không thể cách rời người ta ra một trăm bước, nhưng với Tiêu Chiến, mỗi câu chuyện đều có một sức hút kỳ lạ. Dù câu chuyện đó hắn có nghe đi nghe lại hàng trăm lần vì sự đãng trí của anh thì mỗi lần anh kể đều mang một màu sắc khác, khiến hắn không thể cảm thấy nhàm chán. Đôi mắt long lanh tựa như ánh sáng của của những tia nắng sớm mai khiến người ta không thể rời mắt. Tiêu Chiến sở hữu một đôi mắt biết cười, ở nó người ta có thể cảm nhận được bất cứ điều gì, chỉ cần là anh muốn thể hiện ra. Có lúc sẽ vui vẻ như ánh mặt trời, có lúc lại âm trầm dịu dàng như mùa thu, có khi lại tựa hồn lạnh lẽo và đau đớn như cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông. Chỉ cần là anh muốn cho người khác biết, người đó hoàn toàn không thể cưỡng lại mà nhìn vào đôi mắt anh. Gương mặt ấy cười lên có thể khiến hắn vui vẻ cả một ngày trời,   nếu rơi nước mắt sẽ vô tình khiến trái tim hắn phủ một tầng bi thương. Vương Nhất Bác không biết, anh vô tình hay cố ý mà trong cuộc sống tẻ nhạt của hắn lại vẽ nên màu sắc, một màu sắc vô cùng quan trọng, hắn muốn nắm lấy, giữ lấy cho riêng mình.

Về tới chân chung cư Vương Nhất Bác để anh lên nhà trước, bản thân nói muốn đi mua một số thứ, sáng mai hắn phải quay về rồi. Tiêu Chiến đang vui vẻ đột nhiên cũng cảm thấy buồn, mặc dù một tuần nữa là anh cũng có thể về rồi, nhưng là tình nhân mà, vừa mới bắt đầu có khi nào muốn xa. Vương Nhất Bác mỉm cười mở đai an toàn cho anh, hắn nói.

- Em trở về trước, ngày mai có buổi gặp mặt nhà tài trợ, không thể vắng mặt. Đừng buồn. Em đợi anh về.

Tiêu Chiến mặc dù không được vui, nhưng đó là công việc, hắn cũng vì anh bay qua bay lại mấy tuần nay rồi, anh cũng không thể ích kỷ được. Anh ôm lấy cổ hắn bằng cả cái tay gãy, anh nói.

- Vậy anh cũng phải sớm quay về rồi.

Vương Nhất Bác hôn lên mái tóc anh rồi mở cửa xe để anh đi lên trước, trước khi đó còn dặn dò anh phải cẩn thận đường đi. Tiêu Chiến bĩu môi đáp.

- Anh không phải trẻ con nhé. Em mới cần cẩn thận ấy.

Vương Nhất Bác cười cười rồi lái xe đi, Tiêu Chiến ôm cái tay gãy tự mình lên nhà. Không rõ Vương Nhất Bác muốn mua thứ gì, đã muộn rồi vẫn còn đi.

Tiêu Chiến ở trên nhà mở ti vi xem tin tức, đồng hồ đã chỉ 10h đêm, Vương Nhất Bác đi được 30p rồi vẫn còn chưa quay lại, không rõ là đi xa hay là lạc đường rồi. Tiêu Chiến rất kiên nhẫn đợi  mà không gọi thúc dục hắn, nhưng có một điều ngoài ý muốn xảy ra, đó là ở chung cư anh đột nhiên mất điện. Tất cả bỗng nhiên tối đen như mực, không rõ là xui xẻo hay sao,  Tiêu Chiến bật đèn điện thoại hướng cửa phòng mà đi ,mở cửa phòng ngó ra ngoài, bên ngoài chỉ lấp ló ánh đèn flash của điện thoại, thấp thoáng có tiếng người nói có vẻ sự cố là do chập điện, hẳn là phải sửa khá lâu đi. Tiêu Chiến nhớ ra Vương Nhất Bác vẫn chưa quay về, Vương Nhất Bác nhìn bề ngoài thì đúng là một nam nhân  lạnh lùng nhưng thực ra lại rất sợ bóng tối. Cái sự tích phòng sáng cả đêm hay ti vi mở cả đêm của hắn anh cũng biết cả rồi, Tiêu Chiến trong lòng có hơi lo lắng. Anh vội ấn gọi cho hắn, điện thoại đổ chuông như không ai bắt máy, chắc là đi đường cho nên không để ý. Tiêu Chiến vội vào phòng lấy thêm cái áo khoác, bên ngoài trời đã bắt đầu trở lạnh, nếu ra ngoài không mang thêm áo lát nữa hắn quay về kiểu gì anh cũng bị hắn lải nhải cho đau đầu.

Bởi vì mất điện cho nên thang máy hiển nhiên cũng là vô ích, Tiêu Chiến dĩ nhiên lựa chọn ngay thang bộ. Sống hơn hai mươi tám năm trên đời cũng khiến gan anh to ra không ít, chí ít thì bóng tối đối với anh cũng không phải điều gì đó quá đáng sợ. Ngược lại Vương Nhất Bác không biết vì lý do gì lại luôn sợ bóng tối, hắn sợ phải ở một mình, nếu ở một mình nhất định khi đi ngủ sẽ mở ti vi, đèn phòng ngoài cũng nhất định phải mở, còn một điều nữa chính là dường như hắn luôn thiếu cảm giác an toàn, hai bên giường sẽ để hai cái gối, coi như là có cảm giác có người ở cạnh, cái này anh đã được kiểm chứng rồi, nếu không phải anh để gối ôm ở giữa thì sáng mai người bị hắn ôm cứng chắc chắn là anh. Tiêu Chiến càng nghĩ càng sốt ruột, cho nên mới quyết định xuống dưới đón hắn, sợ rằng hắn đi mười tầng thang bộ mà tối như mực thế này sẽ dọa chết hắn mất. Tiêu Chiến đi được một lúc đã tới tầng hai, anh quyết định đợi hắn ở đây, để nguyên đèn điện thoại mà ấn một cuộc gọi đi, vẫn không có ai bắt máy, không sao, lát nữa cất xe dưới hầm , mất điện chắc chắn hắn phải đi đường này, lúc đó anh đợi sẵn đón hắn lên thôi 

Quả nhiên Vương Nhất Bác lái xe trở về thì giật mình vì cả tòa chung cư tối đen như mực, nghe bảo vệ gần đó nói bị mất điện toàn bộ khu nhà, thi thoảng mới lấp ló ánh đèn từ mấy căn phòng, nhưng với khoảng cách của hắn chỉ có thể thấy le lói, hơn nữa còn khiến hắn cảm thấy đáng sợ hơn, mấy ánh đèn đó cứ lập lờ như ma chơi khiến hắn phút chốc ớn lạnh cả người. Vương Nhất Bác ló đầu ra cửa, cửa sổ phòng Tiêu Chiến không có ánh sáng kỳ dị kia, không lẽ anh đã ngủ rồi, vẫn còn sớm mà. Vương Nhất Bác nuốt khan một cái, sớm không mất điện muộn cũng không mất, đúng lúc này lại mất. Vương Nhất Bác cuối cùng cũng phải nhắm mắt đánh xe vào hầm, bảo vệ trong đêm tối dùng đèn ghi nhớ biển số xe, bật flash điện thoại chụp một tấm của chủ xe mới yên tâm cho xe vào trong. Vương Nhất Bác tìm được chỗ để xe, vẫn là chưa dám xuống xe,hắn kiểm tra điện thoại, Tiêu Chiến có gọi cho hắn mấy cuộc, chắc có lẽ dục hắn về. Nghĩ tới phòng anh vừa nãy không có ánh đèn hắn nghĩ anh đã đi ngủ cho nên tuyệt đối không muốn làm phiền anh. Nghiêm túc mà nói, hắn cũng không muốn nhờ anh xuống dưới đón hắn đâu, mất mặt lắm. Hắn nhìn quanh, điện thoại đã báo pin yếu, nếu hắn còn chần chừ có khi đêm nay phải ngủ đây cũng nên. Hắn cố gắng kiềm chế lại những suy nghĩ viễn tưởng khi mình bước xuống xe, nhắm mắt bật falsh điện thoại lên, hít sâu một hơi mới dám tắt xe bước xuống. Hầm gửi xe tối đen như mực, vừa nãy còn có thể nhìn thấy mấy chú bảo vệ, giờ đi vào trong hắn hoàn toàn bị dọa cho sợ. Cố gắng tìm kiếm cánh cửa cầu thang, vừa đi vừa lẩm nhẩm trong đầu.

" Không sao, không sao, nhà anh ấy chỉ ở tầng mười thôi, rất nhanh sẽ đến, không sao. "

Nhưng chút lý trí đó cũng chẳng giúp hắn được khi mà vừa bước qua được cánh cửa cầu thang bộ thì phía sau đã truyền tới tiếng kẽo kẹt của cánh cửa đó, không rõ là vì gió hay vì thế lực siêu nhiên nào cố ý trêu chọc hắn, Vương Nhất Bác mồ hôi chảy dọc sống lưng, hắn lẩm nhẩm rồi cắm đầu chạy bán sống bán chết.

- Mẹ ơi, cứu con! Chiến ca, mau cứu em! Á... có ma...

Bác bảo vệ đi tuần quanh đó thấy cửa vẫn chưa khép kín liền đóng lại, không ngờ lại nghe phía trên cầu thang truyền tới tiếng hét thất thanh, quái quỷ gì thế, đàn ông con trai giữa đêm còn hét có ma, cậu mới chính là ma quỷ ấy, dọa chết người khác rồi.

_____^_^______

Không. Không được dọa sư tử nhà chúng tôi. A Chiến mau cứu giá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net