P9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quách Thừa kéo Trịnh Phồn Tinh ra sau lưng mình, tay giơ nắm đấm lên dứ dứ trước mặt Vương Nhất Bác:

- Tên nhóc nhà cậu, bày đặt lạnh với chả lùng, hừ hừ.. coi chừng anh nhé.

- Anh lớn vậy còn cần em coi chừng à? Không sợ người yêu bé nhỏ ghen?

- Cậu.....cậu.... Tiêu Chiến, cậu xem tên nhóc này có đáng ghét không chứ?

Quách Thừa nói không được Vương Nhất Bác liền quay qua mách Tiêu Chiến, dù gì cậu nhóc này cũng là do Tiêu Chiến dẫn về mà. Vương Nhất Bác nhíu mày, sao Quách Thừa lại gọi thẳng tên Tiêu Chiến mà anh ấy lại không tỏ thái độ gì, đến Vu Bân ở cùng nhà vẫn còn gọi là Chiến ca cơ mà.

Nhưng giây tiếp theo mới thật sự là cú sốc cho Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến thế mà cười thật tươi nhìn Quách Thừa mà đối đáp.

- Tôi nói cậu nha tiểu Thừa, Vương Nhất Bác giới thiệu họ tên là đủ rồi, cậu còn kím chuyện với em ấy. Có phải hay không muốn tôi kính rượu xin lỗi cậu?

- Tiêu Chiến, cậu là đang muốn trêu chọc tôi đúng ko? Ai chứ cậu thì tới đây a, bổn gia cưng chiều cậu....

- Tiểu Thừa, cưng chiều tôi thì tiểu Tinh cậu để đâu?

- Tiểu Tinh là hiểu chuyện nha, không ác ma như cậu.

Tiêu Chiến với Quách Thừa cứ anh một câu, tôi một câu, không khí rất vui vẻ. Mặt Tiêu Chiến luôn treo nụ cười đùa giỡn với Quách Thừa không có khoảng cách. Mặt Vương Nhất Bác tối sầm lại, ngước nhìn Trịnh Phồn Tinh bên kia cũng cười thật vui vẻ, dường như đã quen lắm rồi. Tiêu Chiến mà cậu biết luôn lãnh đạm, thờ ơ với tất cả xung quanh, nhưng Tiêu Chiến ngồi đây lại có thể tháo tung cà vạt, sơ mi mở bung hai nút tạo nên dáng vẻ lười biếng mà lại hấp dẫn không ngờ. Trong lòng không hiểu sao lại dâng lên cảm xúc bực bội,Vương Nhất Bác liền quay sang Tiêu Chiến.

- Chiến ca.

- Có chuyện?

- Không, em chỉ muốn hỏi anh có cần thêm rượu?

- Nhất Bác, hết thì kêu thôi, hôm nay có Thừa thiếu gia đây mà sợ không có rượu uống à.

Vu Bân không sợ chết mà xông lên, nhận lấy cái nhìn muốn gợn cả tóc ráy của Vương Nhất Bác, huhu không phải cậu muốn gọi thêm à? Tiêu Chiến đang cười đùa với Quách Thừa và Phồn Tinh, vậy mà quay qua cậu lại là gương mặt lạnh lùng kia, còn thêm tên Vu Bân điếc không sợ súng này. Vương Nhất Bác lúc này cảm thấy không vui rồi, cậu liền đi qua chỗ Trác Thành ngồi mà hỏi chuyện vu vơ.

Tiêu Chiến cũng chỉ im lặng nhìn theo, anh không muốn cậu bị ảnh hưởng theo cuộc sống của bản thân anh, muốn che chở, muốn tạo cho Vương Nhất Bác sống an yên, hạnh phúc, mà quan trọng nhất là không nên để cậu nhỏ ấy phát hiện ra tình cảm của mình. Lạnh nhạt với cậu,Tiêu Chiến không nỡ ; nhìn cậu nói chuyện với Trác Thành có bao nhiêu là vui vẻ anh lại thấy buồn rồi, Nâng ly rượu uống cạn, Tiêu Chiến lại ngả lưng ra ghế mà nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tại sở cảnh sát, Lưu Hải Khoan đang xem lại hồ sơ của Tiêu Chiến, anh cần phải tìm hiểu thật kỹ về con người này. Nhà họ Vương chỉ có mình Nhất Bác, anh không muốn em ấy xảy ra vấn đề gì, nếu không cậu mợ sẽ không sống nổi mất, chuyện này quá nguy hiểm.

- Hôm nay, trưởng phòng Lưu trực đêm à?

Bên cạnh bỗng thoang thoảng mùi cà phê, Lưu Hải Khoan nhìn người vừa đặt ly cà phê capuchino xuống liền nắm tay người ấy mà cười.

- Sao giờ này em còn ở đây? Không về nghỉ ngơi?

- Em đợi anh mà Khoan ca.

Chu Tán Cẩm, mỹ nhân Chu của sở cảnh sát, người yêu của trưởng phòng Lưu, cười cười mà kéo ghế ngồi cạnh Lưu Hải Khoan, tay kia vỗ vỗ bàn tay anh như động viên cũng như an ủi.

- Khoan ca, đừng sốt ruột. Nhất Bác là cảnh sát giỏi, anh hãy tin em ấy được không?

- Anh không phải không tin, mà trong đầu cứ cảm giác là sắp có chuyện gì đó xảy ra.

- Nghe lời em, về nghỉ ngơi thôi. Sẽ không có chuyện gì, rồi sẽ ổn thôi.

- Ừm, nghe em.

Người yêu đã nói như thế rồi, Lưu Hải Khoan có thể nào không nghe, cất tài liệu, vươn tay tắt máy tính rồi cùng tay trong tay người yêu mình mà về nhà.

Trước cửa bar Lam Ngụy, Quách Thừa cùng với Vu Bân say đến không biết gì, chỉ tội cho Phồn Tinh với Trác Thành, vác hai con ma men này ra xe mà đưa về. Trác Thành ở tại công ty, cũng biết Vu Bân ở cùng với Tiêu Chiến nên quay sang nói với anh một tiếng.

- Chiến ca, em đưa Vu Bân về nhà trước.

- Ừm, vậy phiền cậu.

- Nhất Bác, qua đây tôi đưa cậu về cùng.

Trác Thành vừa dìu Vu say xỉn Bân vừa nói với theo với Vương Nhất Bác đang đi tới. Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, thấy anh vẫn im lặng liền gật gật đầu rồi hướng xe Trác Thành mà đi đến. Vừa lướt qua Tiêu Chiến, cánh tay liền bị nắm lại.

- Trác Thành, đưa Vu Bân về rồi nghỉ ngơi. Vương Nhất Bác đi với tôi.

Nhìn xuống cánh tay đang bị Tiêu Chiến nắm kia, chợt thấy chỗ đó nóng như bỏng rồi. Trác Thành không nói gì, chỉ nhìn cảnh tượng trước mặt rồi gật đầu, lên xe đi mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net