Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cưỡng đoạt...

.
.

.

Tiêu Chiến cựa quậy cơ thể muốn phản kháng, anh quay trái rồi quay phải tránh né nụ hôn của Vương Nhất Bác. Hành động của anh lại càng làm cho Vương Nhất Bác thêm tức giận, hắn đưa tay cởi bỏ những thứ vướng víu trên người cả hai xuống rồi tiếp tục đè áp Tiêu chiến dưới thân mình

- Vương Nhất Bác... buông tôi ra đi mà... hức

- Anh muốn trốn chạy khỏi tôi chỉ để đi với người khác thôi sao? Anh dám đưa bảo bảo của tôi ra khỏi cuộc sống của tôi sao, nghĩ cũng đừng nghĩ

Vương Nhất Bác vừa ghen tuông vừa tức giận, hắn không ngừng liếm mút cơ thể của Tiêu Chiến làm cho anh không thể tránh né... nước mắt lăn dài nài nỉ đối phương

- Vương Nhất Bác, tôi sai rồi thả tôi ra đi mà... hức

Mặc cho anh khóc la thảm thiết muốn mình buông tha, Vương Nhất Bác trong cơn tức giận cũng không thèm nhẹ nhàng khuếch trương cho anh, hắn đè ép chân Tiêu Chiến dang rộng rồi một đường đưa tính khí cương cứng của mình thúc mạnh đâm sâu làm cho Tiêu Chiến vì đau mà hét lớn

- Aaa... cậu ra ngoài đi... đau... aa

Vương Nhất Bác mạnh mẽ luân động bên trong, Tiêu Chiến bặm môi không muốn bản thân thốt ra những tiếng rên rỉ xấu hổ, hành động của anh càng làm cho Vương Nhất Bác thêm tức giận mà luân động mạnh mẽ hơn

- Rên lớn cho tôi

- ...

Tiêu Chiến nằm im chịu đựng từng trận thúc mạnh của hắn, Vương Nhất Bác như mất đi lý trí cùng với cơn ghen tuông bộc phát trong lòng mà ra ra vào vào càng lúc càng nhanh. Tiêu Chiến nhắm mắt lại không muốn nhìn Vương Nhất Bác một lần nào nữa, nước mắt lăn dài hai bên má... quá nhục nhã rồi

Sau cao trào, Vương Nhất Bác đưa anh đi tẩy rửa, mặc lại quần áo cho Tiêu Chiến rồi nhẹ nhàng đặt anh trên giường. Hắn không nói gì nhiều, bản thân tự mở cửa bước ra khỏi phòng rồi khóa trái cửa nhốt Tiêu Chiến ở bên trong. Anh đau khổ nằm im trên giường với ánh mắt vô hồn nhìn ra hướng cửa sổ...

———

Những ngày sau đó, Vương Nhất Bác vẫn đều đặn chăm sóc cho anh nhưng tuyệt nhiên hắn cũng không mở miệng nói với anh một lời nào. Hai con người với hai trái tim bị tổn thương càng làm cho bầu không khí trong nhà thêm ảm đạm đến khó chịu

Một ngày ba bữa, ngoài những lúc Vương Nhất Bác đến Công ty... bác Lý sẽ đem cơm vào phòng cho Tiêu Chiến. 

Thời gian anh bị hắn giam cầm cũng hơn một tháng, anh không còn muốn phản kháng hay chống đối hắn nữa. Chỉ là anh vẫn không thèm mở miệng nói chuyện với Vương Nhất Bác một lần nào.

Tiêu Chiến đang ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, hai hôm nay Vương Nhất Bác không về nhà làm cho anh cảm thấy rất lạ... thường thì anh và hắn không nói chuyện với nhau nhưng buổi tối Vương Nhất Bác vẫn đều đặn về nhà dù có muộn đến mức nào, hắn sẽ nhẹ nhàng nằm bên cạnh ôm anh vào lòng vỗ về giấc ngủ cho anh, hắn sẽ xoa lưng để anh được dễ ngủ hơn. Điều đó làm cho Tiêu Chiến hình thành nên một thói quen... không có Vương Nhất Bác hiển nhiên Tiêu Chiến sẽ không ngủ được.

Vậy mà hắn cứ như vậy không về suốt hai ngày hôm nay, đã hai đêm rồi Vương Nhất Bác không ngủ chung với anh làm cho Tiêu Chiến cảm thấy có điều gì đó lo lắng trong lòng.

Anh có hỏi qua bác Lý nhưng nhận được cái lắc đầu từ ông nên Tiêu Chiến không muốn hỏi nữa

Tối nay, Tiêu Chiến vẫn không ngủ được, anh tròn xoe đôi mắt nhìn lên trần nhà... trong tim tràn ngập những suy nghĩ lo lắng dành cho Vương Nhất Bác, dù trong tâm anh vẫn rất giận hắn nhưng những ôn nhu chăm sóc của Vương Nhất Bác dành cho anh là thật lòng. Tiêu Chiến cảm nhận được rất rõ ràng như vậy nên anh không thể lừa dối trái tim mình, anh vẫn còn yêu Vương Nhất Bác rất nhiều

Hơn 11 giờ đêm, cửa phòng bật mở, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng bước vào trong phòng, căn phòng tối đen không bật điện nên hắn không thể biết được anh còn thức hay đã ngủ. Hắn nhìn lên giường, nhận thấy ai kia nằm im không động đậy... nghĩ là anh đã ngủ nên nhẹ nhàng lấy quần áo bước vào phòng tắm để tẩy rửa cơ thể.

Bước ra khỏi phòng tắm, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng tiến tới bên giường nằm xuống đưa tay kéo Tiêu Chiến vào lòng ôm chặt. Bàn tay hắn luồn vào trong áo anh khẽ xoa chiếc bụng có phần nhô lên của Tiêu Chiến. Hai ngày không về nhà làm cho cậu có chút nhớ anh không nguôi.

- Cậu đi đâu bây giờ mới về?

Vương Nhất Bác giật thót mình khi nghe tiếng Tiêu Chiến vang lên trong không gian im vắng, hắn nhìn xuống bắt gặp ánh mắt to tròn của anh đang nhìn mình, Vương Nhất Bác siết chặt vòng tay ôm người trong lòng, Tiêu Chiến vẫn nằm im không thèm phản kháng

- Sao còn chưa ngủ? Tôi cứ tưởng anh ngủ rồi

- Trả lời

- Uhm thì công ty có chút bận nên tôi không về nhà được

- ...

- Anh đang lo lắng cho tôi sao?

- ...

Vừa nói Vương Nhất Bác đưa tay lên vén lọn tóc trước trán của anh, ánh sáng từ ngón tay Vương Nhất Bác xẹt qua là cho Tiêu Chiến không thể không để ý... chiếc nhẫn ngay ngón áp út sao? là nhẫn kết hôn.

Tiêu Chiến tức giận ngồi bật dậy sẵn tay đẩy Vương Nhất Bác ra khỏi người mình không cho hắn động vào cơ thể anh trước ánh mắt mờ mịt không hiểu của Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến nhanh chân bước xuống giường sẵn tiện lấy luôn chiếc gối bước qua ghế sofa nằm xuống

- Chiến Chiến, anh lại làm sao nữa?

Vương Nhất Bác trông thấy hành động có phần khó hiểu của anh nên cũng nhanh chóng bước theo ngồi xuống sàn nhà nhìn anh

Tiêu Chiến đưa ánh mắt buồn bã nhìn Vương Nhất Bác

- Cậu giam cầm tôi ở đây là có ý gì?

- Tôi chỉ muốn được ở bên cạnh chăm sóc cho anh cùng bảo bảo

Tiêu Chiến nở nụ cười chua chát

- Hay là tôi với cậu có thể nói rõ một lần có được không

Anh ngồi dậy nhường một phần ghế sofa cho Vương Nhất Bác ngồi, Tiêu Chiến quay qua nhìn cậu rồi đặt câu hỏi

- Cậu đã kết hôn với Rose?

Vương Nhất Bác tròn xoe đôi mắt nhìn Tiêu Chiến, rồi cũng im lặng gật đầu làm cho tim Tiêu Chiến đập loạn nhịp... đau nhói. Anh giữ nguyên thái độ với Vương Nhất Bác

- Vậy thì cậu muốn giam tôi ở đây chỉ vì yêu tôi, vì ích kỷ hay vì lý do nào khác?

- Tiêu Chiến, mọi chuyện không như anh nghĩ. Chuyện tôi kết hôn chỉ là nằm trong kế hoạch muốn trả thù của tôi mà thôi, anh hãy hiểu cho tôi đi mà Chiến Chiến

Tiêu Chiến cúi đầu im lặng. Đến tận bây giờ anh thật sự không hiểu Vương Nhất Bác đang có dự tính gì. Tại sao nói yêu anh mà lại có thể đối xử với anh như vậy kia chứ

- Vương Nhất Bác, tôi muốn rời khỏi nơi đây có được không?

- Không được

- Chuyện cậu kết hôn hay kế hoạch trả thù gì đó tôi không quan tâm. Tôi cũng chẳng còn người thân hay Công ty để có thể dựa dẫm nên làm ơn buông tha cho tôi đi. Cậu cứ làm những gì cậu thích, tôi tuyệt đối không bao giờ hận cậu

Nghe anh nói như vậy, Vương Nhất Bác đưa tay ôm Tiêu Chiến vào lòng. Tay hắn đặt sau lưng khẽ xoa tấm lưng gầy của anh

- Bảo bối của tôi, anh có thể dựa dẫm vào tôi cũng được mà. Đừng đẩy tôi ra xa nữa, làm ơn đi Tiêu Chiến.

- ...

- Rose thật sự có thai nhưng là với người khác, Triệu Phong ép Rose và tôi cưới nhau nên tôi và cô ấy mới phải giả vờ chấp nhận làm theo ý của ông ta mà thôi. Tôi chỉ yêu một mình anh thôi Chiến Chiến, đừng giận tôi nữa có được không?

- ...

- Việc lần trước anh bị ông ta gài bẫy làm cho công ty dẫn đến phá sản tôi đã tìm ra manh mối, tôi vẫn tiếp tục điều tra tìm ra sơ hở rồi sẽ cho ông ta nếm thử những thủ đoạn mà ông ta đã gây ra cho ba tôi và ba anh, chỉ cần tôi kết hôn với Rose, đường đường chính chính làm con rể của ông ta thì tôi mới dễ dàng lôi kéo thêm nhiều đồng minh trong Công ty về phe mình.

- ...

- Chiến Chiến, anh hãy hiểu cho tôi có được không? Cho tôi thêm một ít thời gian nữa thôi

- ...

Tiêu Chiến vẫn giữ thái độ im lặng lắng nghe lời tâm sự của Vương Nhất Bác. Hắn cảm nhận Tiêu Chiến đã có chút mềm lòng với mình liền bất chấp mà đưa môi mình tìm đến môi anh mà hôn, cậu thật sự nhớ anh rất nhiều

Tiêu Chiến bất ngờ bị hôn liền ngoảnh đầu phản kháng

- Kế hoạch trả thù gì đó của cậu tôi không còn bận tâm nữa, làm ơn buông tha cho tôi đi

- Chiến Chiến

Tiêu Chiến không muốn đôi co nhiều lời, quyết định im lặng nằm trên sô pha quay lưng về hướng hắn

Vương Nhất Bác hết cách, cũng không biết bản thân nên dỗ dành như thế nào cho đối phương hiểu, hắn đưa tay ôm lấy Tiêu Chiến bế người về giường, kéo chăn đắp lại cho anh sau đó mới hôn nhẹ lên trán người ta

- Vậy thì anh ngủ đi, tôi ra ngoài

- Cậu tốt nhất là biến mất khỏi mắt tôi đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa

Vương Nhất Bác im lặng

Tiêu Chiến nghe rõ hành động rời đi của Vương Nhất Bác, nước mắt không tự chủ được mà lăn dài, anh đưa tay đặt lên bụng của mình khẽ vuốt ve, bảo bảo của anh được sáu tháng rồi, nếu cùng anh chịu khổ ở bên ngoài có phải là quá thiệt thòi cho bé con hay không? Nhưng mà anh thực sự không thể tha thứ cho Vương Nhất Bác, tha thứ

.
.
.

./ Sát thủ Vương, anh yêu em


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net