Chương 9: Dấu hiệu tình yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ cái ngày mà tên Huy về nước tới nay, đã gần một tháng. Ngày nào hắn cũng đến nhà tìm Chiến, khiến cho cậu khóc không ra nước mắt.

Tuy rằng ngày nào Chiến cũng đấu võ mồm với Kiệt, nhưng mà cậu không ghét anh tới cái mức mà mỗi lần gặp là cảm xúc chán chường hiện rõ ra mặt. Chỉ là gây lộn với anh đã thành thói quen của cậu, nên ngày nào không gây lộn với anh là cậu lại thấy buồn và sẽ cảm thấy như thiếu thiếu một cái gì đó.

Còn nói tại sao sự xuất hiện của tên Huy làm cho Chiến cảm thấy mệt mỏi, thì nó lại là một câu chuyện dài còn hơn cái cặp giò dài 1m20 của cậu.

Chuyện là cách đây mấy hôm, ngày vào ngày lễ dành riêng cho các Omega. Chiến vào trường dạy như thường lệ, thì có một bó hoa hồng to đùng được bác bảo vệ mang thẳng vào lớp đưa tận tay cho cậu.

Ban đầu Chiến tưởng là giáo viên nào là Omega cũng sẽ đều được một bó như thế, nên cậu không suy nghĩ gì mà nhận lấy và không quên cám ơn bác bảo vệ.

Chuyện sẽ rất bình thường cho đến khi kết thúc dự giờ, Chiến bị các giáo viên khác chọc ghẹo là bó hoa của cậu đặc biệt đẹp hơn những bó hoa khác, thì cậu cũng chỉ nghĩ là Kiệt tặng hoa để làm lành với cậu. Nên cậu cũng không biện bạch gì, chỉ gãi gãi đầu cười trừ mà thôi.

Đến khi về nhà, Chiến vừa bước vào nhà thì cậu thấy trên bàn khách có một bó hoa hướng dương năm bông và hai mươi nhánh bông bi trắng. Trên bó hoa, còn kèm theo một tấm thiệp nhỏ do chính tay Kiệt viết:

- Hai mươi tám tuổi rồi, sắp ba mươi rồi bớt đanh đá lại đi để còn có người hốt cậu. Chứ đẹp trai, phong độ như tui cả khối người để ý. Tui thấy cậu hợp với hoa hướng dương hơn là hoa hồng, nên mua một bó tặng cậu.

Đọc xong tấm thiệp, Chiến dẫu môi một cái, rồi bắt đầu lầm bầm Kiệt:

- Xì...anh làm như trên thế giới này hông có anh thì hông ai thèm rước tui hông bằng.

Tuy miệng đang lầm bầm Kiệt, nhưng Chiến lại mang bó hoa của anh đem vào cắm vào trong bình hoa đang để trên bàn. Lúc cắm hoa, cậu mới phát hiện ra bó hoa mình nhận hồi sáng không phải của anh, mà là của tên Huy do cái thiệp chúc mừng nó rơi ra ngoài.

Vốn không có tình cảm gì với tên Huy, nên Chiến đã ném bó hoa vào thùng rác và sau đó cậu đã điện thoại trực tiếp nói với hắn ta rằng cậu đã bỏ nó đi rồi. Hy vọng hắn không làm những việc vô bổ này nữa.

Mặc dù, Chiến đã nói rõ ràng là cậu không có một chút tình cảm nào với Huy, nhưng do ông trời ban cho cậu một hủ keo dán sắt chính hiệu Thái Lan. Hắn vẫn kiên trì đeo bám cậu, nếu không muốn nói từ là ám như cô hồn, khiến cho cậu không biết phải làm sao.

Các giáo viên trong trường thấy ngày nào Huy cũng tặng hoa, tặng quà cho Chiến, thì không khỏi ngưỡng mộ:

- Nhất thầy Chiến rồi nghe. Được một người yêu giàu có như vậy tặng quà đúng là không còn gì tốt bằng luôn đó.

Chiến nhìn bó hoa trên bàn, thì khổ sở trả lời:

- Mọi người hiểu nhầm rồi, tụi tui không có liên quan gì với nhau hết. Em với anh ta chỉ là bạn học chung đại học hồi đó ở dưới Cần Thơ thôi. Mấy anh chị cũng biết Omega rất kén chọn trong việc tìm kiếm người yêu mà phải hông?

Một Omega nam tên là Nguyên nổi máu tò mò kéo ghế ngồi xích lại gần Chiến bà tám:

- Vậy sao anh ta khoe với mấy anh chị là em là người yêu của anh ta? Gặp ai cũng khoe hết á.

Nghe Nguyên nói xong, Chiến thở dài bất lực rồi chậm rãi phân trần cho mọi người hiểu:

- Mọi người đừng tin lời anh ta nói. Em hoàn toàn không có tình cảm với anh ta, với lại em đã có người để thích rồi. Nên khi nào chính miệng em nói ra, mấy anh chị hãy tin, còn người khác nói mấy anh chị đừng có tin.

Sau khi nghe Chiến nói xong, các giáo viên trong trường đồng loạt trợn mắt lên nhìn cậu. Vì mọi người biết rõ cậu chưa bao giờ chê ai hay là nói điều không tốt về ai, nên những lời cậu nói, các giáo viên đều tin là thật.

Chiến cứ tưởng bạn bè và đồng nghiệp tin rồi thì sẽ không sao, nhưng mà cậu không ngờ là tên Huy lại mặt dày cuối tuần chạy xe từ dưới Hậu Giang lên ở nhà cậu, khiến cho cậu muốn phang cho một chiếc dép vào đầu hắn ta.

Lúc thấy tên Huy ngừng xe trước cửa nhà mình, Chiến tưởng là dì Mai kêu hắn lên chơi, nhưng mà cậu nhận ra bạn đại học của cậu dì đâu có biết ai là ai. Cho đến khi hắn tự nhận là lên cho cậu một sự bất ngờ, thì cậu mới té ngửa và suýt ngất xỉu.

May mắn là lúc đó Kiệt vừa về tới nên đã nhanh chóng đỡ lấy Chiến, nếu không thì cái đầu của cậu đã đập xuống nền gạch tàu hủ rồi.

Thấy tình địch của mình ngồi trong nhà, Kiệt dẹp đi nguy hiểm là chiếc dép tông của Chiến đang rình rập, mà kéo cậu sang một bên để hỏi nhỏ:

- Người yêu cũ của cậu thật à?

Nghe Kiệt hỏi xong, Chiến cũng tạm gác cái máu cà khịa của mình sang một bên và nói nhỏ với anh:

- Anh nhìn kĩ đi, tui bị cận chứ đâu có bị đui đâu mà quen cái thằng đó. Nếu mà tui có nghía, thì ít nhất cũng cỡ anh thì tui còn ôm tương tư nổi, chứ cái mặt thằng đó hả. Xin lỗi nghe, cho vàng chất đống như anh nói, tui cũng hông thèm.

Kiệt liếc nhìn Huy đang ngồi săm soi nhà của Chiến, rồi quay qua hỏi nhỏ vào tai cậu:

- Vậy sao cậu còn mời thằng đó vô nhà?

Chiến nghe xong câu hỏi của Kiệt thì giật nảy người:

- Anh tưởng tui bị chập dây thần kinh hả? Tui thà ế già rồi gây lộn với anh mỗi ngày còn vui hơn là hy sinh cả quãng đời còn lại của tui để lấy thằng đó đó.

Nghe Chiến nói xong, Kiệt gãi đầu gãi tai một hồi rồi nói nhỏ với cậu:

- Bây giờ tui tính vầy. Bữa nay tui với cậu đình chiến, lo giải quyết thằng đó trước đi. Chuyện khác tính sau.

Thấy lời nói của Kiệt cũng có lý, Chiến không ngại mà gật đầu đồng ý đình chiến với anh luôn.

Người xưa có câu khi hai người cùng có chung một kẻ thù, thì hiển nhiên hai người sẽ ở chung một chiến tuyến. Nên là Chiến và Kiệt tạm gác hết mọi chuyện mà cùng nhau hợp tác tống tiễn tên Huy trở về Hậu Giang.

Kiệt lợi dụng con Xù là chó kéo xe, lại hay quấn Chiến. Nên anh đã dặn nó là tên Huy đang có ý đồ xấu với cậu, mỗi khi cậu đi đâu là nó phải đi theo đó.

Tối hôm đó, con Xù theo Chiến đi vào phòng cậu ngủ. Mặc cho cậu đuổi thế nào, thì con chó lai heo đó cũng vẫn cương quyết ở lỳ và ăn vạ trong phòng. Nên cậu cũng không đuổi nữa, mà cho nó ở trong phòng cậu luôn.

Nhà có người lạ buổi tối khóa cửa phòng thôi chưa đủ, phải thủ thêm một con chó bự như con bò mới gọi là yên tâm.

Sáng ngày hôm sau, Chiến được nghỉ nên cậu quyết định dành nguyên một ngày để ở nhà chơi làm họa sĩ vẽ tranh tĩnh vật và mẫu vật của cậu chính là chậu hoa hướng dương mà Kiệt mới tặng cho cậu vào ngày hôm qua.

Trong lúc Chiến đang ngồi tô tô vẽ vẽ, thì tên Huy từ trong nhà đi ra hỏi cậu:

- Bó hoa hồng anh tặng em đâu rồi, sao em hông vẽ. Hướng dương nhà quê quá à.

Chiến vừa tô màu vừa trả lời:

- Xe hốt rác xúc đi hôm bữa rồi. Với lại nhìn lại mình đi coi mình sang trọng hơn ai, mà nói quà của người ta nhà quê.

Nghe Chiến nói xong, mặt Huy sượng ngắt và ngồi im lặng. Đột nhiên, hắn nhìn thấy con Xù đi từ trong phòng ra nằm dưới chân cậu thì lên tiếng hỏi tiếp:

- Buổi tối con chó ngủ chung phòng với em luôn hả?

Chiến không thèm nhìn mặt tên Huy, vẫn chuyện tâm làm họa sĩ:

- Có vấn đề gì hông?

Huy trả lời một câu tỉnh bơ:

- Ở dưới quê anh chó là hông được ngủ trong phòng, phải ngủ ở ngoài.

Chiến lừ mắt nhìn tên Huy, rồi đập mạnh tay lên bàn:

- Đó là chuyện của mày. Không liên quan tới gia đình tao, bây giờ thì gom quần áo bấm nút khỏi nhà tao liền.

Tuy rằng bị Chiến đuổi thẳng mặt, nhưng tên Huy có vẻ như không có dây thần kinh xấu hổ, vẫn ở lì nhà cậu, khiến cho cậu tức anh ách phải nhờ tới sự giúp đỡ của Kiệt.

Kiệt có cái bệnh bừa bộn giày vứt lung tung, mà chỉ có Chiến mới biết cái tính này của anh. Nên là cậu cũng không thèm cằn nhằn anh làm gì. Vì cậu biết có nói khảng cổ họng, thì sang cuối tuần anh về cũng y chang như vậy.

Cái tật xấu này đi vào quân đội thì nó biến mất, chứ về nhà là nó xuất hiện. Đúng lúc Chiến đang nổi nóng tên Huy, nên là thay vì cầm giày của anh ném đi, thì thay vào đó cậu cầm balo của tên Huy ném ra ngoài đường và không quên cự cãi với anh,

Vốn đã bàn tính trước nên Kiệt cũng chịu lên tiếng:

- Cậu một vừa hai phải thôi nghe. Nhà này cũng là nhà tui mà.

Chiến vừa nói vừa liếc nhìn tên Huy đang đứng như trời trồng giữa nhà:

- Nhà này nhà tui mà, anh ở nhà tui mà anh bày tùm lum hết.

Kiệt cũng giả vờ trả lòi:

- Cậu chướng mắt tui thì tui đi khuất mắt cậu là được chứ gì?

Trong lúc Kiệt và Chiến đang giả vờ cãi nhau kịch liệt theo đúng nghĩa đen, thì hai người nghe thấy tiếng sột soạt. Đến hai người nhìn lại, mới biết là con Xù lôi hết đồ của tên Huy ném ra ngoài và nó đang kéo ống quần hắn ta đi ra đường.

Tuy rằng tên Huy cũng không phải là ốm, nhưng con Xù là chó kéo xe, mà nó tới sáu chục kí nên cũng không khó cho nó lôi hắn ta ra ngoài. Kiệt cũng lợi dụng thời cơ dẫn chiếc xe SH của hắn ra ngoài rồi nhanh chóng khóa cửa rào lại và làm dấu hiệu tạm biệt không hẹn gặp lại.

Đuổi được kẻ mình ghét ra khỏi nhà, Kiệt và Chiến liền đập tay nhau chan chát. Nhưng 1 phút sau hai người lại bắt đầu cà khịa nhau, khiến cho dì Mai và bác Hưng mới vừa thở phào nhẹ nhõm, lại phải thở dài rầu rĩ.

Mới vừa làm lành với nhau hôm qua, mà hôm nay lại cãi nhau rồi. Hai người lớn tự hỏi không biết đến bao giờ Kiệt và Chiến mới thật sự chấm dứt cái màn đấu võ mồm này lại.

Tuy là Kiệt và Chiến vẫn còn cà khịa nhau, nhưng mà sau khi anh đi Cần Thơ, cậu liền đi chợ mua một đồng đồ về làm vài món bỏ tủ lạnh.

Bác Hưng đứng pha cafe, thấy Chiến ngồi cạo cạo cái gì đó. Bác liền lên tiếng hỏi:

- Ủa, Chiến! Bây mần cái gì dị con?

Chiến vừa làm đồ ăn vừa trả lời:

- Dạ con làm tai heo ngâm giấm.

Bác Hưng khẽ nhướng mày một cái, rồi giả vờ không biết chuyện gì:

- Ủa, tao với má bây răng giả sao ăn cái này được. Bây làm khó tao với má bây quá à.

Chiến vẫn chưa phát giác ra là bác Hưng đã biết hết rồi, nên cậu vẫn kiên trì chối bay chối biến:

- Bữa trước con nghe bác ba nói với má con là lâu rồi bác chưa ăn tai heo ngâm giấm mà.

Bác Hưng ngồi xuống ghế, rồi gác chân lên như người ta sắp ăn trầu, sau đó bắt đầu cà khịa Chiến:

- Ừ, tao có nói. Nhưng mà đâu có nghĩa là tao thèm với tao ăn được. Răng tao răng giả mà, ăn cái này là rớt răng đó con.

Thấy mặt của Chiến sượng sùng, hai má thì đỏ bửng bác Hưng nhướng nhẹ mày một cái rồi cầm ly cafe ra phòng khách coi đá banh. Cái vụ này bác sẽ giả vờ không biết gì và ngồi rung đùi chờ ngày uống trà con dâu của cậu.

Bác Hưng thừa biết Chiến làm cái hủ tai heo ngâm giấm này cho ai.

Còn ai được cái đặc quyền to bự đó ngoại trừ quý tử của bác ba nữa chứ.

Mấy lần bác Hưng đi xuống bếp nấu nước sôi pha trà gừng cho ấm bụng, thấy trong tủ lạnh là mấy keo chân gà ngâm sả tắc, rồi dưa cà pháo...toàn là mấy món Kiệt thích.

Ban đầu bác Hưng còn tưởng dì Mai làm cho Kiệt, để bù đắp cho anh những ngày thiếu anh thiếu vắng tình thương của mẹ. Nhưng đến hôm nay bác tận mắt thấy Chiến mua đồ về làm sạch, đem đi ngâm giấm, thì bác mới biết là tình huống gì đang diễn ra trước mặt mình.

Ngồi ngoài phòng khách, lâu lâu bác ba Hưng liếc nhìn vô bếp rồi cười khoái chí. Bác dám cược bằng hai chục công ruộng ở ngoài Phú Lâm, là bác sắp có con dâu chắc rồi.

Ông bà ngày xưa có câu con đường ngắn nhất để đi đến trái tim của người đàn ông là cái dạ dày.

Bác ba Hưng nhìn cái hủ tai heo ngâm giấm to bằng bắp đùi con bò liền chốt đáp án, là kiểu này là tình trong như đã, nhưng mặt ngoài còn e rồi.

Thở phào một hơi nhẹ nhõm, bác Hưng mở điện thoại lên và cười tươi một mình:

- Má thằng Kiệt! Bà có sống khôn thác thiêng nhớ về phù hộ cho thằng con mình nó cưới được thằng Chiến con chị tư Mai nghe bà. Tụi nó xứng đôi lắm á.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net