Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Dã ngoại bất đắc dĩ...

.
.

.

Cuối cùng ngày đi du lịch dã ngoại cũng tới, bằng một cách thần kì nào đó mà tên Tiêu Chiến được in đậm gạch dưới nằm chễm chệ trong danh sách của lớp, Tiêu Chiến thật sự không biết tới việc này cho tới lúc gần tới ngày đi dã ngoại cậu mới biết, Tiêu Chiến chỉ biết lắc đầu, không muốn đám bạn thân thất vọng đành miễn cưỡng gật đầu đồng ý

Lúc mang ba lô lên xe, Văn Văn và Thiên Hào đã ngồi sẵn ở ghế cuối đưa tay vẫy vẫy Tiêu Chiến ý muốn cậu xuống hàng ghế cuối ngồi chung với hai người bọn họ nhưng Tiêu Chiến lại lắc đầu nói bản thân say xe, sau đó quay ngang quay ngửa tìm chỗ ngồi thích hợp

Xui cho Tiêu Chiến, ghế trống ở hàng trên chẳng còn cái nào, cậu đành bĩu môi bước xuống hàng ghế cuối cùng ngồi với hai người bạn thân

Vương Nhất Bác cũng đã ổn định chỗ ngồi từ lúc nào, bên cạnh hắn còn có một cô gái, là bạn cùng lớp, Tiêu Chiến liếc mắt nhìn qua, không hiểu sao trong lòng cảm thấy khó chịu không thôi

- Anh Chiến, cầm lấy

Văn Văn đưa qua cho cậu một túi bánh mì nhỏ, đúng món Tiêu Chiến thích cho nên cậu vui vẻ nhận lấy, còn không quên nói lời cảm ơn

Ổn định chỗ ngồi trên xe, kiểm tra xong xuôi mọi thứ cuối cùng chiếc xe năm mươi chỗ cũng lăn bánh

Địa điểm du lịch dã ngoại lần này nằm trong khu du lịch quốc gia, nơi đó có rừng nguyên sinh được bảo tồn, có sông có núi cực kì bình yên. Khỏi phải nói, sau khi biết được điều này, đa số bạn học đều hú hét vui mừng, duy nhất chỉ có mạng Internet nơi đó không có làm cho mọi người thất vọng chút xíu mà thôi

Nhưng thất vọng thì thất vọng chứ không thể dập tắt ý chí khám phá, ai nấy cũng đều hồ hởi mong chờ tới nơi cắm trại

Đường núi ngoằng ngoèo, tuy phong cảnh hai bên đường rất đẹp thế nhưng việc di chuyển như thế này chính là khắc tinh của những đứa say xe, trong đó có Tiêu Chiến

- Cậu có sao không?

Tiêu Chiến gục mặt trong túi ni lông, bụng dạ khó chịu nhưng chẳng thể nôn ra được cái gì, mặt mày xanh xao, môi tái mét đến thảm thương

Văn Văn và Thiên Hào không khỏi lo lắng, hết mực quan tâm tới Tiêu Chiến

- Cậu đưa bánh mì lên mũi ngửi một chút sẽ không cảm thấy say xe nữa

Tiêu Chiến nghe Thiên Hào giáo huấn cũng gật đầu làm theo, thế nhưng cảm giác nhộn nhạo trong bao tử không hề thuyên giảm mà thực sự rất khó chịu

Văn Văn nhìn thấy Tiêu Chiến như vậy thì lo lắng

- Anh Chiến, dựa vào em cho đỡ mệt

Tiêu Chiến mất hết sức lực, mắt cũng chẳng mở lên nổi, cậu muốn nghiêng người dựa vào lòng ai đó cho thoải mái, bất kể là ai cũng được, thế nhưng khi cơ thể cậu sắp dựa vào người bên cạnh thì lúc này cậu lại nghe có tiếng trầm thấp phát ra

- Văn Văn, đổi chỗ

Sau đó là một loạt tiếng xột xoạt, tiếng nói chuyện, sau cùng là im bặt, Tiêu Chiến mệt mỏi định mở mắt nghe ngóng tình hình thì cơ thể của cậu rơi vào cái ôm vừa ấm vừa thơm, mùi thơm quá đỗi quen thuộc làm cho cậu cảm thấy cả cơ thể mềm đi không ít, sau đó bên tai cậu có tiếng thì thầm

- Mệt lắm sao?

Không hiểu sao nghe được lời quan tâm này, Tiêu Chiến lại cảm thấy tủi thân, cậu vô thức dụi dụi vào lồng ngực Vương Nhất Bác, nhõng nhẽo nói

- Rất mệt, không muốn đi nữa, muốn về

- Đi được nửa đường rồi, không thể quay lại

Dừng lại một chút, Vương Nhất Bác lại nói tiếp

- Sao trước lúc lên xe không uống thuốc?

Mắt Tiêu Chiến không thể mở nổi, nghe câu hỏi cũng chỉ trả lời quoa loa

- Không nhớ, không biết, cậu hỏi nhiều làm gì?

Thật sự mệt quá nên nổi lên bực bội rồi, Vương Nhất Bác không có tư tâm trách mắng, hắn đưa tay vào túi áo khoác lấy viên kẹo gừng dẻo mà lúc sáng cô giúp việc nhét vào tay hắn, nói là dùng khi say xe rất hiệu quả, hắn mỉm cười nhận lấy không quên nói lời cảm ơn, bản thân hắn rất ít khi say xe nên chắc sẽ không dùng tới thế nhưng cầm theo kẹo thuốc trị say xe đôi khi cũng có tác dụng cho những ai cần đến, đặc biệt là Tiêu Chiến của hiện tại. Vương Nhất Bác nhẹ nhàng lột vỏ đưa vào miệng Tiêu Chiến

Tiêu Chiến đăng nhăn nhó mặt mày khó chịu, tự dưng trong miệng xuất hiện dị vật vừa thơm vừa ngọt, cậu vô thức dùng lưỡi lùa qua lùa lại, sau đó còn nhai nhai mấy lần

Cảm giác miệng lưỡi nhạt nhẽo đã tìm lại vị giác, cậu mở mắt ngước nhìn Vương Nhất Bác hỏi nhỏ

- Kẹo gì vậy?

- Có ngon không?

Tiêu Chiến ở trong lòng người ta gật đầu lia lịa, sau đó còn đòi hỏi thêm

- Muốn ăn nữa

Vương Nhất Bác mỉm cười lấy thêm một cái khác, lột vỏ đưa vào miệng Tiêu Chiến

- Ăn nhiều kẹo không tốt

Tiêu Chiến khẽ gật đầu đồng ý, nhưng mà kẹo ngon quá biết làm sao được, muốn đòi thêm một cái nữa nhưng sợ Vương Nhất Bác trách mắng nên thôi

Ngồi dựa vào người Vương Nhất Bác thật thoải mái cùng với tác dụng của kẹo gừng khiến cho dạ dày của Tiêu Chiến được vỗ về không ít, cảm giác nhộn nhạo buồn nôn cũng bị đẩy lùi, lúc này khuôn mặt Tiêu Chiến đã lấy lại được tí huyết sắc, cậu thoải mái ngủ quên lúc nào không hay

Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn đối phương sau đó mới nhẹ người chỉnh tư thế để Tiêu Chiến dựa vào được thoải mái hơn. Hắn hài lòng nhìn Tiêu Chiến ngủ ngoan bên cạnh rồi cũng nhắm mắt dựa vào đỉnh đầu Tiêu Chiến định thần

Văn Văn và Thiên Hào liếc mắt nhìn qua, cảm giác không khí này có vẻ kì quái, một học tra thích quậy phá như Tiêu Chiến thế mà lại ngoan ngoãn nghe lời người khác còn Vương Nhất Bác lại hết mực ôn nhu với học tra kia

Cảm giác như tam quan sụp đổ

———

Xe chạy bon bon trên đường suốt ba giờ đồng hồ cuối cùng cũng tới khu du lịch rừng nguyên sinh

Cả đám vừa trông thấy cảnh đẹp liền quên mất mệt mỏi, thay phiên nhau xách ba lô bước xuống xe

Văn Văn và Thiên Hào cũng hào hứng không kém, đến lúc nhìn qua Vương Nhất Bác thì bắt gặp hắn vẫn còn ngồi yên không động đậy, Tiêu Chiến vậy mà vẫn còn ngủ ngoan trong lòng đối phương chưa chịu tỉnh

Thiên Hào cảm thấy có hơi ái ngại cho Tiêu Chiến, định mở miệng kêu người thức dậy lại nhận được cái "xuỵt" và cái nhíu mày của Vương Nhất Bác

Thiên Hào dè dặt ra khẩu hình miệng... bọn tôi xuống trước

Vương Nhất Bác lịch sự gật đầu một cái

Trên xe chỉ còn lại vài người lác đác đang thu dọn hành lý, bạn nữ ban đầu ngồi chung với Vương Nhất Bác cũng đứng dậy tiến tới đứng đối diện hắn hỏi nhỏ

- Nhất Bác, có cần tôi đưa giúp đồ của cậu xuống xe hay không?

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn lên, nghe lời đề nghị liền lập tức lắc đầu

- Không cần làm phiền, tôi tự đem xuống cũng được

Bạn nữ vẫn rất cố chấp

- Không phiền, tôi có thể giúp cậu. Chỉ cần cậu cho tôi một viên kẹo là được

Vương Nhất Bác đanh mặt không vui, sau đó cũng trả lời rất dứt khoát

- Hết rồi

Tiếng nói chuyện cùng với những động đậy nhỏ khiến cho Tiêu Chiến tỉnh giấc, cậu mơ màng mở mắt nhìn ngó xung quanh

- Tới nơi rồi sao?

Tiếng "ừm" trầm thấp phát ra phía trên, nghe qua có vẻ cưng chiều thế nhưng Tiêu Chiến đâu hề để ý, cậu ngồi thẳng người, ngước mắt nhìn bạn nữ trước mắt thì mỉm cười một cái sau đó quay qua nhỏ giọng nói với Vương Nhất Bác

- Cậu còn kẹo không? Tôi muốn ăn một viên nữa

- Được, lát nữa sẽ cho cậu ăn

Bạn nữ... há hốc miệng không thể tin được, có lẽ cô vẫn không có cái phúc phần được ăn kẹo của Vương học thần đẹp trai rồi đi

.
.
.

./. Gió Ngược Chiều


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net