Chương 37: Bắc Phúc Điện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác dẫn cậu đi qua mấy lối hành lang, vẫn là số hành lang quen thuộc, nếu không có gì lạ thì hết hành lang này chính là tẩm điện của hắn. Tiêu Chiến nghĩ mãi vẫn không ra hắn muốn cho cậu xem thứ gì, ở trong phòng đó mọi thứ cậu đều đã xem qua, chẳng có gì thú vị cả. Vương Nhất Bác lại cứ một mực giữ im lặng làm cho cậu càng trở nên tò mò. Rốt cuộc là hắn muốn cho cậu xem thứ gì?

Tiêu Chiến chắc hẳn chưa bao giờ ngờ tới, ở ngay tẩm điện ngày ngày mình ở, ngay trên chiếc giường ngày ngày mình ngủ lại dấu một bảo vật. Vương Nhất Bác khẽ ấn vào một viên gạch ở phía cuối giường, một mật đạo cứ thể mở ra trước mắt. Tiêu Chiến ngàn vạn lần không ngờ ngay chỗ cậu bình thường vẫn kê chân lại có mật thất, bình thường nó vốn được che lấp bởi chăn nệm, cậu làm gì có sức lực mà bới móc quả nhiên hắn rất gian xảo. Tiêu Chiến ngay khi mật thất vừa mở liền dùng ánh mắt thán phục nhìn hắn, Vương Nhất Bác chỉ khẽ cười, hắn nắm tay cậu đi xuống dưới. Bên dưới căn hầm vô cùng tối, Vương Nhất Bác dùng sức mạnh tạo nên một que đuốc lớn thắp sáng cả đường đi. Tiêu Chiến có chút lạnh sống lưng, cái nơi quỷ quái nào mà lại tối thui như vậy, còn có chút ẩm ướt, nơi như vậy rốt cuộc có thể có gì thứ gì đáng xem chứ. Không phải Vương Nhất Bác sưu tầm xương của các loài mãnh thú hay quỷ quái gì rồi cất giấu ở đây muốn cho cậu xem đó chứ. Thôi bỏ đi cậu không muốn xem đâu.

Vương Nhất Bác thấy bước chân của cậu có chút rụt dè lại nghĩ rằng cậu e sợ cho nên lên tiếng trấn an.

- Đừng sợ.

Tiêu Chiến nuốt nước bọt chán nản, cậu không sợ chỉ là không muốn xem thôi được không. Nếu họa may bình thường cậu có phát hiện cậu cũng chẳng muốn chui xuống đây khám phá đâu.

Sau nhiều lần đi vòng quanh, cuối cùng Vương Nhất Bác nắm tay cậu dừng hẳn ở một căn phòng, hắn vung tay thắp sáng bốn ngọn đèn ở bốn góc lên, lúc này Tiêu Chiến mới có thể nhìn rõ mọi thứ, nơi này không to cũng không nhỏ, đồ đạc cũng không có, rốt cuộc hắn muốn cho cậu xem thứ gì. Vương Nhất Bác chẳng để cậu chờ lâu, hắn đưa tay đẩy một viên đá hình bán nguyện ở góc tường, lập tức trên tường xuất hiện một ngăn bí mật. Ngay khi ngăn bí mật này được mở, cả căn phòng bỗng chốc như rực sáng, thứ trong ngăn này vô cùng sáng, ánh sáng của nó không có ngọn đuốc nào có thể sánh bằng. Nhìn kỹ thì bên trong là một vật thể hình cầu, chỉ to hơn quả hồ đào một chút, nhưng bản thân nó dường như phát ra một loại ma thuật kỳ lạ, Tiêu Chiến vừa nhìn đã không thể khống chế được mà muốn chạm vào. Tiêu Chiến từ xa ngây ngốc tiến lại gần, bàn tay đưa ra trước muốn chạm vào vật thể kia, kỳ lạ là bản thân dù rất muốn tiến tới, vật thể kia cũng không ngừng mê hoặc tâm trí muốn cậu lại gần nhưng bản thân nó lại đồng thời phát ra một nguồn năng lượng khó tưởng, Tiêu Chiến cảm thấy cơ thể càng ngày càng nóng hơn, lớp da tay đưa ra phía trước như bị bỏng rát, đau đớn nhưng bản thân lại không thể tự chủ thu tay lại. Tới khi Tiêu Chiến chỉ cách vật thể kia một cánh tay Vương Nhất Bác mới đưa tay ngăn cản cậu, bế cậu ra một khoảng cách xa hơn. Tiêu Chiến lúc này như được thức tỉnh lấy lại ý chí, cơ thể cũng không còn cảm giác bỏng rát như khi nãy nữa.

- Nhất Bác vật này là?

Vương Nhất Bác áp bàn tay có chút đỏ của cậu lên má hắn, ngay lập tức cơn đau rát ở tay đã không còn, cơ thể hắn lúc này như một tảng băng mà tay cậu lúc này thì lại đang được ướp lạnh, cảm giác bàn tay đã trở lại bình thường. Vương Nhất Bác lúc này mới từ từ nói.

- Ở địa ngục, mỗi con quỷ sống trên năm trăm năm đều sẽ có một hỏa diệm châu của riêng mình. Màu sắc của nó quyết định sức mạnh của chủ nhân. Bản thân nó chỉ tạo cảm giác thoải mái cho duy nhất người tạo ra mình, đối với kẻ khác đều mê hoặc và gây tổn thương.

Tiêu Chiến hơi liếc nhìn viên châu trong ngăn đang phát sáng, sau đó lại rời ánh mắt sang hắn.

- Vậy nên đây là hỏa diệm châu của anh?

Vương Nhất Bác mỉm cười gật đầu.

- Vậy nên thứ này có phải rất quan trọng?

Tiêu Chiến lờ mờ đoán được vật này đối với hắn vô cùng quan trọng, nếu không hắn sẽ không cất giấu nó kỹ tới vậy.

- Ừm. Nó bình thường sẽ là nơi biểu hiện sức mạnh của ta. Nhưng sẽ có lúc có thể dùng nó để cứu mạng ta. Vậy nên một con quỷ muốn bị tiêu diệt hoàn toàn sẽ phải tiêu hủy cả hỏa diệm châu của nó.

Tiêu Chiến có chút không hiểu, trong đáy mắt sánh cam kia vẫn là sự thương yêu vô độ, nhưng sao cậu lại cảm thấy hắn rất khác, tại sao lại muốn cho cậu biết đến thứ này, có phải phát giác ra điều gì rồi hay không? Tiêu Chiến không đáp lại, chỉ nhìn hắn đăm đăm. Vương Nhất Bác quay lưng đi đóng lại vách ngăn trên tường, ánh sáng mạnh mẽ của họa diệm châu cũng theo đó mà bị trói buộc lại. Hắn vẫn quay lưng lại với cậu, vẫn là chất giọng ôn nhu như thường thấy.

- Màu sắc của nó phản ánh sức mạnh của ta, lúc này bản thân ta vẫn là con quỷ có sức mạnh phi phàm, nhưng một khi ta chết đi thì hỏa diệm châu này cũng theo đó mà tàn lụi, sức mạnh của nó sẽ được duy trì trong một khoảng thời gian rồi biến mất vĩnh viễn, vậy nên cũng có thể nói chỉ cần giết ta và cướp lấy hỏa diệm châu mà không cần tiêu hủy nó, chỉ cần chờ đợi thì bản thân ta cũng mãi mãi chẳng thể quay về.

Tiêu Chiến nghe không hiểu mấy lời hắn đang nói, hắn đang dạy cậu cách giết chết bản thân mình hay sao. Cậu đã nghĩ ra mọi tình huống nhưng tình huống như thế này thì chưa bao giờ.

"Vương Nhất Bác rốt cuộc anh đã biết được những gì? "

Vương Nhất Bác không lên tiếng, Tiêu Chiến cũng lặng yên bất động, Vương Nhất Bác đột ngột quay lại, nụ cười vẫn ở trên môi hắn, hắn tiến lại gần cậu từ từ ngồi xuống vén y phục của cậu lên, để lộ ra cổ chân trắng như ngọc, bên trên cổ chân còn mơ hồ có thể thấy được một chiếc vòng trong suốt. Hắn vuốt ve chiếc vòng trên tay, sau đó truyền vào đó một dòng năng lượng gì đó, có thể thấy rõ, chiếc vòng vốn trong suốt bây giờ đã có thể dễ dàng nhìn thấy được, Vương Nhất Bác chính là đang truyền thêm sức mạnh cho cái vòng. Xong xuôi hắn mới đứng lên cầm tay cậu mà nói.

- Cái vòng nhất định phải đeo bên mình. Nếu không có ta nó sẽ cứu em. Cũng có thể gíup ta tìm thấy em dễ dàng.

Tiêu Chiến không hiểu Vương Nhất Bác vì sao hôm nay lại nói nhiều tới vậy. Có phải chuyến đi tới Bắc phúc điện sắp tới rất nguy hiểm cho nên hắn mới nhắc nhở cậu. Nhưng còn chuyện hắn nói cho cậu nghe về hỏa diệm châu của bản thân thì sao, thứ đó chẳng phải là vật quan trọng bậc nhất với một con quỷ hay sao, nếu như, nếu như chẳng may rơi vào tay kẻ khác, nếu như cậu... thì chẳng phải hắn sẽ mãi mãi chết đi hay sao. Tại sao lại làm vậy, hắn đối với cậu tại sao lại thành thật như vậy. Tiêu Chiến cảm thấy tim mình nhói lên, bản thân vừa muốn nói cho hắn biết lại vừa không biết phải nói thế nào. Vương Nhất Bác ôm cậu vào lòng, Tiêu Chiến bất động trong vòng tay hắn, nhưng trên khóe mắt sớm đã đỏ hoe, cậu có một linh cảm không hề tốt cho chuyện này, cậu rốt cuộc phải làm sao mới tốt đây?
.
.
.

Như đã nói, Tiêu Chiến sau khi học hỏi đủ nghi thức từ Vương Tiễn và một số chiêu thức phòng vệ từ Vương Nhất Bác thì hai người họ liền lên thuyền tới nơi cư ngụ của Chúa tể Địa ngục- Bắc Phúc Điện.

Tiêu Chiến đứng trên thành tàu, mặc kệ gió mạnh táp vào mặt, đôi mắt vô hồn nhìn xuống biển, rồi lại nhìn ra xa khoảng sương mù, chuyện cũ chuyện mới không rủ nhau mà cùng kéo tới. Đã đi xa bờ được vài chục dặm, nước đã bắt đầu xanh hơn, nhớ khi đó, tộc tiên vốn là tộc ưa sạch sẽ, nước ở đâu xanh như da trời ở đó mới có thể tìm thấy bóng dáng tiên tộc, nhưng sau này do bị quỷ xâm lấn, bọn chúng đi tới đâu nước đen tới đó, địa bàn của tộc tiên cũng theo đó mà thu hẹp lại, ranh giới nước cũng theo đó mà nhạt nhòa, dần dần dù nước đã trở nên đen dần tộc tiên khi đó cũng không còn cách nào không ở, chấp nhận và thỏa hiệp đã trở thành tín ngưỡng. Nói ra thì chuyện tộc tiên ngày nay bị thanh trừ cũng có căn nguyên xâu xa từ lũ quỷ, bọn chúng ham mê sắc đẹp của thủy tộc, gieo dắt vào lòng bọn họ vinh hoa phù phiếm, ngày càng có nhiều con lai giữa quỷ và thủy tộc, con lai lẽ dĩ nhiên xinh đẹp như thủy tộc, nhưng lại độc ác và nham hiểm như ác quỷ, chính bởi lẽ đó càng về sau các đời con lai càng biến chất, càng trở nên tàn ác, chỉ cần là kẻ không phục tùng, phối giống xong đều loại bỏ, chính bởi lẽ đó mới có việc cả tộc bị diệt. Tiêu Chiến nhớ lại cảnh đó, trong đầu có chút mệt mỏi, những cảnh đó lúc này dường như càng mờ nhạt, nhớ lại đã không còn đau thương như trước, chỉ có chút lý trí ít ỏi của cậu là luôn luôn nhắc nhở cậu trả thù. Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu, một tay nắm lấy thành tàu, một tay nắm lấy cán thanh chủy bạc, nhắm mắt an tĩnh, gương mặt không nhìn ra một chút biểu cảm nào.

Cách hai ngày đi biển mới tới Bắc Phúc Điện, bây giờ đã là đêm ngày thứ hai, cách đó đã không còn xa nữa, Tiêu Chiến nằm trong lòng hắn có chút lo lắng. Vương Nhất Bác không hỏi, dường như bất cứ lúc nào hắn cũng hiểu cậu đang nghĩ gì, hắn khẽ khàng vỗ lưng cậu, ở bên tai cậu thì thầm.

- Đừng lo lắng. Ta bảo vệ em!

Tiêu Chiến có chút hốt hoảng, tại sao cậu không nói vậy mà hắn vẫn biết cậu nghĩ gì, Vương Nhất Bác thật sự quá tài giỏi rồi, nhưng điều đó lại thật sự khiến cậu lo sợ, e rằng số kế hoạch trong đầu cậu cũng theo đó mà phơi bày trước mặt hắn rồi. Tiêu Chiến rúc sâu vào lồng ngực hắn khẽ gật đầu, vòng tay qua ôm hắn càng chặt hơn, nhưng cái khiến cậu càng sợ hơn đó là những kế hoạch đó lại khiến hẳn tổn thương.

.
.
.

Bắc Phúc Điện không hổ là nơi ở của Chúa tể, xa hoa và lộng lẫy, cũng như Danh Cư Đài của hắn nơi đây cũng có thành lũy kiên cố ngăn cách với biển và các địa phận khác, chỉ có điều nó có phần âm u và kiên cố hơn, lính canh chỉ có nhiều hơn chứ không có ít hơn. Nghe nói nơi này địa phận to gấp năm lần những nơi khác, lại có tuổi đời hàng ngàn năm, không ngạc nhiên nếu như nơi này có quá nửa số quỷ trở thành lính. Tiêu Chiến bước xuống thuyền đã cảm thấy dự cảm không lành. Nếu chỉ là một cuộc họp mặt thông thường của vua cùng các phi tần mới sắc phong thì đâu cần thiết phải nhiều lính canh tới như vậy, đâu đâu cũng là quân đội được trang bị vũ trang, thi thoảng sẽ còn thấy quái vật dạo quanh, Tiêu Chiến biết lần này bước vào sẽ khó ra, trong lòng có chút bất an, Vương Nhất Bác vẫn rất ôn nhu cười với cậu, không mảy may tỏ ra lo lắng.

Hai người họ được dẫn đường đi tới chính điện, hầu cận đi theo chỉ vỏn vẹn một mình Vương Tiễn, nếu nơi này đã kiên cố tới vậy hà tất phải dè dặt chút quân lính tùy tùng, không ngờ lại tới mức này. Cung điện nguy nga lộng lẫy bày ra trước mắt, tất cả đều được xây biệt lập với khu dân cư, tất cả đều được làm bằng vàng, thứ màu sặc sỡ nhất. Trong cái màu âm u của Địa ngục thì nó vẫn làm đúng trách nhiệm của mình là tỏa sáng, nhiều tới nỗi những kẻ lần đầu được nhìn thấy như Tiêu Chiến đều phải choáng ngợp. Cậu không phải chưa từng thấy cung điện bằng vàng, nhưng to lớn và bành trướng như thế này thì chưa từng, thậm chí tới viên gạch lót đường cũng là bằng vàng, thứ vật chất xa xỉ.

Bước qua bậc tam cấp, chính điện đã bày ra trước mắt, bên trong quả thực còn khiến người ta phải tức giận hơn nữa, bất kỳ một đồ vật nào trong này cũng đều là vàng, Tiêu Chiến choáng ngợp thì ít mà khinh bỉ thì nhiều, hà tất phải làm quá lên như vậy. Bên trong điện dường như đã tập hợp đầy đủ, Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến tiến vào chính là người cuối cùng. Chúa tể ngồi trên ngai vàng cao cao tại thượng dõi mắt xuống dưới, bên cạnh có lẽ là Hoàng hậu của lão, gương mặt vô cùng xinh đẹp nhưng rõ ràng là thâm hiểm tàn độc thấy rõ. Chúa tể có năm người con, dường như đã tề tựu đủ cả, Tiêu Chiến chỉ mới gặp qua Vương Lãm cho nên chỉ có thể nhận ra hắn, những người còn lại hoàn toàn chưa từng gặp, cũng không biết hắn đối với người nào là đồng minh, người nào là thù địch. Nhìn qua một lượt thì trong số mấy kẻ này, chỉ có Vương Nhất Bác và Vương Lãm là có chút phong thái, những kẻ còn lại mặt mũi rõ ràng là bất tài vô dụng, nhưng cũng không thể chủ quan vì có thể có kẻ mưu kế sách lược có thể che mắt được mọi người. Vương Nhất Bác bước về phía trước, tới một khoảng thì dừng lại giữa phòng, Vương Nhất Bác lên tiếng trước.

- Chúa tể Điện hạ, Điện hạ của Danh cư đài cùng phi tần mới sắc phong phụng mệnh tới đây dự yến, đường đi gặp chút trở ngại vẫn là tới trễ rồi.

Chúa tể ngồi trên ngai vàng, mắt lão chỉ chăm chăm dính trên người Tiêu Chiến, từ lúc cậu tiến vào một chốc cũng không rời ra. Lão mặc dù vậy cũng không thể quá thể hiện, cho nên đối với lời nói của hắn vẫn có chút dễ dãi.

- Con trai, đi đường vất vả, mau ngồi vào bàn, chậm trễ phút chốc chúng ta không tính toán.

Hoàng hậu ngồi cạnh lão này giờ cũng đã cả thấy có điều gì không bình thường. Từ khi cái kẻ được gọi là phi tần kia bước vào, mắt lão đã không rời khỏi người của y, nhớ xưa kia khi mẹ của Vương Nhất Bác còn là Hoàng hậu tại vị, còn không phải do mụ ta mê hoặc lão mà ngồi lên được vị trí này, còn khiến cho ả Hoàng hậu kia chết không toàn thây, chút tâm địa này của lão mụ ta lại không nhìn ra sao. Mụ ta đã làm kẻ xấu, thì chẳng để có kẻ làm việc xấu còn tốt hơn mình, đối với mối đe dọa này mụ ta dĩ nhiên không thể ngồi yên rồi.

- Điện hạ, tuy là Chúa tể đã nói vậy, nhưng ngươi cũng không thể để ta và các hoàng tử ở đây phải chờ đợi ngươi lâu tới vậy chứ. Hay ngươi tự cho mình cái quyền được tới trễ? Nghe nói phi tần mới nạp của ngươi rất đặc biệt, lại là một nam nhân, còn là người cá, có phải vì y mà ngươi lú lẫn quên mất việc hệ trọng? Ta nghĩ, chi bằng...

Vương Nhất Bác đối với mụ đàn bà thâm hiểm này chính là không để vào mắt.

- Hoàng hậu muốn gì cứ nói, không cần dài dòng.

Hoàng hậu thấy hắn nhún nhường càng được nước làm tới, mụ ta dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Tiêu Chiến, ghì từng chữ qua kẽ răng.

- Chi bằng đem con cá này xẻ thịt để bọn ta thỏa nỗi tức giận!

-------^_^---------

Nói tới Hoàng hậu là muốn dùng cái meme này ghê.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net