Chương 55: Trao đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chút tài sản này của ta các ngươi chia cũng rõ ràng lắm. Thế nào? Cảm giác ngồi trên ngai vàng của ta có phải rất hưng phấn không?

Vương Lâm chững lại, gã chết chân tại chỗ, giọng nói này, trong đầu gã tự trấn an rằng đây chỉ là ảo giác, Vương Nhất Bác đã chết rồi, nhưng thậm chí ngay cả can đảm quay đầu lại gã cũng không dám.

Vương Nhất Bác ung dung ngồi trên ngai vàng, rót ra một cốc rượu vang thượng hạng, tiếng rượu được đong vào ly khiến kẻ phía dưới thêm phần hốt hoảng.

- Sao? Tới giọng của ra ngươi cũng không nhớ nữa?

Vương Lâm kiềm chế nỗi lo sợ, từ từ quay người lại, gã suýt nữa thì ngã ra đất. Vương Nhất Bác thật sự xuất hiện, ngang nhiên ngồi trên ngai vàng, gã thấy bản thân lúc này thật nhỏ bé, đối với hắn cao cao tại thượng ngồi trên kia lại có cảm giác thường dân gặp vua chúa. Giọng gã run run không rõ ràng.

- Ngươi, ngươi là... Vương Nhất Bác không phải ngươi đã chết rồi sao... sao ... sao lại...

- Ngươi muốn hỏi sao ta chết rồi mà lại xuất hiện ở đây phải không?

Vương Nhất Bác thản nhiên nhìn Vương Lâm, nhấp một ngụm rượu, cảm giác cay nồng lan tỏa làm hắn dễ chịu.

- Cái này phải cảm ơn con chó mà ta nuôi. Nếu không phải nó tới cứu ta thì e là ta sẽ phải rơi vào tình huống vạn kiếp bất phục, mãi mãi ở lại Egan. Sao, ngươi thấy ta về thì không vui?

Vương Lâm mặt trắng bệch, Vương Nhất Bác sống lại rồi, mà lại xuất hiện ở đây, hôm nay tới ắt chẳng phải chuyện tốt lành gì. Gã không lo sợ không được.

- Ngươi ... ngươi muốn gì...

Vương Lâm thốt lên một câu mà ngay sau đó gã cũng cảm thấy bản thân thật ngu ngốc. Hắn sống lại rồi quay về, chẳng phải để báo thù thì là gì.

Vương Nhất Bác không vội trả lời, nhìn thái độ hốt hoảng của Vương Lâm hắn khinh bỉ có thừa. So với mẹ gã thì tên này đúng thật là không có tiền đồ, nhưng tham vọng cũng lớn lắm, hôm nay dám ngồi lên ngai vàng của hắn, vậy thì chỉ có đường chết.

- Ngươi cũng biết thưởng thức lắm, rượu này ngay cả ta cũng chưa từng uống qua. Quân lính phái tới cũng không ít nhỉ? Ngươi muốn thay thế ta tới như vậy. Ngươi nói xem kẻ tranh giành với ta sẽ có kết cục như thế nào?

Vương Lâm lùi lại ba bước, gã tim đập chân run, lý nào Vương Nhất Bác vừa mới quay về đã định đối đầu với Chúa tể lần nữa.

- Ngươi... ngươi đừng manh động. Nếu như ngươi đụng vào ta... thì.. thì..

- Ngươi yên tâm, Hoàng hậu sẽ sớm nhận được đầu của ngươi.

Nói xong Vương Nhất Bác nhanh như chớp dịch chuyển xuống dưới điện, Vương Lãm kia bị hắn một lượt chém bay đầu, ngay cả ú ớ cũng không kịp. Vương Nhất Bác cười nhạt, một kẻ hèn nhát thế này cũng muốn tranh giành với hắn, đúng là làm bẩn đao của hắn mà.

.
.
.

Tiêu Chiến ngồi bó gối trên giường, vẫn không thể nào có thể chợp mắt được, hành động kỳ lạ của hắn khiến cậu cảm thấy rất lo lắng. Vương Nhất Bác đối với cậu so với lúc mới trở về thì đã hiền hòa hơn, nói là vậy nhưng hắn cũng chỉ bớt mạnh tay khi nổi điên bóp cổ cậu thôi. Ngón tay thanh mảnh nhẹ nhàng lướt nhẹ trên môi, vẫn còn cảm giác của cái hôn nồng nhiệt, Vương Nhất Bác lúc đó hành xử quá đỗi dịu dàng, làm cho cậu phút chốc đã tưởng rằng hắn đã trở lại như trước kia. Tiêu Chiến thở dài, không muốn nghĩ nhiều nữa, trước mắt cứ dưỡng thai thật tốt, dược sư nói muốn cái thai khỏe mạnh thì phải bớt suy nghĩ lại. Vương Nhất Bác trở lại như xưa cũng tốt, không thì cũng không sao, không thể để tâm trạng của mình ảnh hưởng tới hài tử. Tiêu Chiến kiên quyết nằm xuống ngủ, mọi chuyện đều vứt ra sau đầu.

Mặc dù Vương Nhất Bác đối với cậu đã bớt bài xích hơn rồi nhưng ở cung điện này địa bàn của cậu cũng chỉ loanh quanh trong căn phòng bốn bức tường dày mà thôi. Tiêu Chiến chưa từng bước ra ngoài nửa bước, bên ngoài luôn có lính canh cửa. Mọi sự vật hình ảnh xung quanh đều là Tiêu Chiến nhìn qua ô cửa sổ nhỏ trong phòng. Tiêu Chiến mặc dù có chút buồn chán nhưng cũng không cảm thấy có gì bí bách. Vết thương trên người đã kết vảy đen gần hết, người cũng không còn nhiều cảm giác đau nữa, đi lại cũng thuận tiện hơn rồi. Cung điện này cũng sầm uất và nguy nga như Danh cư đài, chỉ có điều không có cảm giác thân thuộc ấy. Tiêu Chiến nhìn hàng dài binh lính đi tuần, lại nhìn dưới sân binh lính đang luyện tập, chiến tranh nổ ra, mỗi nơi đều loạn lạc, có khi Tiêu Chiến ở trong phòng lại là cách hay, không cản trở cũng không làm mình bị thương. Đã là buổi chiều, Vương Nhất Bác buổi tối chắc sẽ quay về, một tuần nay ngoài việc hắn mỗi tối đều quay về truyền Huyết lục cho cậu thì toàn thời gian đều ở bên ngoài, muộn như thế nào cũng sẽ không ở lại. Tiêu Chiến cũng không tiện hỏi nhiều, chiến sự căng thẳng hẳn là hắn có nhiều việc phải lo. Tiêu Chiến có đôi lúc quá chán nản sẽ lấy mấy cuốn sách của dược sư ra đọc, là sách ghi chép cách chữa trị và điều chế thuốc. Vừa có thể thư giãn vừa có thể học hỏi thêm kiến thức. Tiêu Chiến tâm trạng cũng trở nên tốt hơn nhiều, không cảm thấy buồn bã và mệt mỏi như trước nữa.

Cạch.

Tiếng mở cửa, hai cánh cửa lớn được mở rộng ra. Tiêu Miên, Thiền Vu cùng dược sư bước vào.

Tiêu Chiến mừng rỡ bỏ cuốc sách đang đọc xuống, khẩn trương đứng dậy muốn chạy lại. Tiêu Miên từ xa xua tay nói.

- Đừng lại. Anh ngồi yên đó đi.

Tiêu Chiến cũng mỉm cười ngồi xuống.

- Bọn em tới thăm anh. Vương Tiễn không biết đi đâu mấy ngày nay rồi.

Tiêu Chiến ra hiệu cho họ ngồi xuống rồi thong thả đáp.

- Anh vẫn ổn. Vết thương cũng sắp lành rồi.

Thiền Vu vẫn là kẻ nhanh miệng.

- Phải ha. Gương mặt mỹ nhân cũng hiện ra rồi này.

Tên quỷ nhỏ đúng là biết trêu chọc người khác, Tiêu Chiến cười rồi.

- Đừng nói vậy. Người khác nghe được sẽ cười ta mất.

Tiêu Miên lập tức xen vào.

- Nó không nói quá đâu. Anh là đại mỹ nhân của của Ngư tộc, kẻ nào dám cười phải không lão dược sư?

Dược sư cùng lắm cũng chỉ là một lão quỷ già gần đất xa trời, mắt nhìn của lão cũng không được tốt lắm, nhưng quả thật vị Phi tần này nhan sắc hơn người, lão chỉ có thể lặng lẽ gật đầu đồng ý.

Lão dược sư bày biện đồ đạc lên bàn, ra dấu muốn được khám cho Tiêu Chiến, Tiêu Chiến đối với lão kính nhường vô cùng, gật đầu đồng ý.

- Không nói chuyện này nữa. Em và Thiền Vu học tập thế nào?

Tiêu Miên thở hắt ra trả lời.

- Em theo dược sư vẫn tốt. Thiền Vu vẫn luyện võ cùng Vương Tiễn, có điều gần đây hắn không biết đi đâu liền biến mất rồi.

Thiền Vu cầm lên một quả táo bỏ vào miệng nhanh nhẩu đáp.

- Ta nghe nói là đi cùng Điện hạ đó.

Tiêu Miên hơi giận dỗi đáp.

- Vậy sao Vương Nhất Bác trở về hắn thì không?

Thiền Vu cắn thêm một miếng táo, thong thả đáp như chẳng liên quan tới mình.

- Cái này sao mà ta biết được.

Tiêu Chiến thấy không khí hơi căng thẳng liền xua tay giải tỏa.

- Được rồi. Chắc là có công việc nên chưa quay về thôi. Mà em có vẻ thân với Vương Tiễn nhỉ, lại còn quan tâm hắn đi hay ở?

Tiêu Miên có chút không tự nhiên, mặt mũi cũng thêm phần giận dỗi.

- Không có. Em là không thèm quan tâm hắn ý.

Tiêu Chiến hiểu rõ chẳng dưng mà Tiêu Miên tỏ thái độ như vậy nhưng cậu cũng không muốn truy xét thêm chỉ cười cười cho qua.

Dược sư cũng thuận lợi khám xong cho cậu, Tiêu Chiến thu tay lại nhẹ nhàng hỏi.

- Không có vấn đề gì chứ?

Dược sư cất đồ vào túi rồi cung kính trả lời.

- Dạ thưa... mọi thứ đều ổn, nội thương cũ không có gì nghiêm trọng nữa, hài tử vẫn ổn, chỉ có điều người có chút suy nhược, thần sẽ kê thêm cho người ít thuốc bổ và thuốc để người bôi lên vết thương cho nhanh lành.

- Được. Đa tạ lão. Dạo gần đây quả thực ta không ăn được gì cả, cũng may nhờ thuốc của lão mới miễn cưỡng duy trì được.

Dược sư khiêm tốn đáp.

- Đây là trọng trách của thần.

Nhóm người đang nói chuyện vui vẻ, cánh cửa lại một lần nữa mở ra. Là Vương Nhất Bác quay về, theo sau là Vương Tiễn. Tiêu Chiến hơi ngạc nhiên, không phải vẫn chưa tối sao, hôm nay đột nhiên hắn lại trở về sớm hẳn là công việc xong xuôi rồi đi. Ngoại trừ Tiêu Chiến và Tiêu Miên đứng lên hơi cúi đầu với hắn thì Thiền Vu và dược sư đều rất trịnh trọng quỳ xuống bái kiến. Vương Nhất Bác tâm tình có chút không thoải mái, phòng của hắn từ lúc nào lại thành phòng mời khách thế này. Hắn phất tay ra hiệu đứng lên, bản thân đưa mắt nhìn một vòng. Tiêu Chiến tươi cười bước tới, vừa nói vừa giúp hắn cởi áo choàng.

- Anh về rồi. Để em giúp anh!

Hắn không khước từ cậu, mặc kệ Tiêu Chiến, nếu đã muốn làm hạ nhân thì cứ việc làm, hắn không hơi sức đâu mà cản. Xong xuôi hắn ngồi xuống ghế, ngạo nghễ nhìn đám người, hắn vẫn là Điện hạ cao ngạo như trước.

Tiêu Miên nhìn không nổi thái độ của hắn, lại nhìn hành động của Tiêu Chiến mà tức giận thay cậu. Trong đầu cô chợt lóe lên dòng suy nghĩ táo bạo. Nghĩ là làm, Tiêu Miên đứng lên trước dõng dạc nói.

- Vừa hay Vương Nhất Bác ngươi đã về đây, ta có chuyện muốn nói với ngươi.

Tiêu Chiến mắt tròn mắt dẹt ngạc nhiên, Tiêu Miên thì có chuyện gì để nói với hắn? Nói linh tinh không chừng rước họa vào thân. Cậu lay lay tay cô ra hiệu đừng làm loạn. Tiêu Miên dĩ nhiên không nghe, đẩy tay anh ra hiên ngang đối mặt với Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác chẳng để vào mắt, một con cá nhỏ cũng muốn nói chuyện với hắn, thiên địa luân hồi đảo lộn cả rồi sao?

- Ngươi... muốn chết như thế nào?

Hắn lạnh lùng thả ra một câu. Dùng thái độ đó để nói chuyện với hắn, là muốn tìm đường chết phải không?

- Ngươi nghe ta nói hết, không hài lòng ngươi muốn giết thế nào thì giết.

Tiêu Miên cũng chẳng phải một cô gái yếu mềm, lập tức đáp trả.

Vương Nhất Bác nhếch môi, thú vị đây. Trong đầu hắn nghĩ ra một loạt cách chết cho cô ả.

Tiêu Miên tiếp tục nói.

- Ngươi thái độ với Tiêu Chiến là thế nào? Cho dù thế nào thì trước đây Tiêu Chiến cũng từng là phi tần ngươi sủng ái, bây giờ lại mang trong mình hài tử của ngươi, dùng tính mạng bất chấp cứu ngươi. Ngươi thái độ có thể biết điều chút không?

Vương Nhất Bác đuôi mắt hơi giật giật, nhìn ra ánh mắt ái ngại của Tiêu Chiến, hắn kiềm chế lại lửa giận trong lòng mà không động thủ.

- Vậy ngươi nói ta nên như thế nào mới tốt?

Ngưng một lúc hắn lại nói.

- Ta thấy người đang không biết điều là ngươi đấy!

"Đừng nghĩ các ngươi tới cứu ta là có thể ở cùng một chỗ mà lớn giọng dạy bảo ta. Gan tộc cá các ngươi cũng không nhỏ rồi."

Tiêu Chiến nhìn thấy ánh mắt sắc lẹm của hắn thì tim muốn nhảy ra ngoài luôn, Vương Nhất Bác trước nay ghét nhất kẻ dạy đời hắn, Tiêu Miên rốt cuộc là làm sao vậy, đang yên đang lành lại muốn tìm đường chết. Cậu cật lực lắc đầu ra hiệu, Tiêu Miên gạt tay cậu ra lại tiếp tục nói.

- Ta không muốn tranh cãi với ngươi, hiện tại muốn cùng ngươi thương lượng.

Vương Nhất Bác trong mắt đã chứa đầy lửa giận, đôi mắt rực đỏ như muốn thiêu đốt kẻ đối diện. Tiêu Chiến nuốt nước bọt, thật sự Tiêu Miên khiến hắn nổi điên.

- Ngươi có tư cách?

Tiêu Miên cũng có chút e sợ, ánh mắt như muốn nuốt chửng kẻ đối diện kia sao cô có thể không sợ chứ, chỉ có điều nhìn Tiêu Chiến tàn tạ, cô chẳng thể chống mắt mãi được.

- Đợi ta nói điều kiện vậy thì biết ngay ta có đủ tư cách hay không.

Vương Nhất Bác nhếch mép cười, hắn không tin một kẻ ngu ngốc như Tiêu Miên có thể đưa ra điều kiện đáng để hắn suy nghĩ.

- Được.

Tiêu Chiến lo sợ Tiêu Miên nói ra điều ngu ngốc mà rước hoạ vào thân liền cản lại.

- Tiêu Miên, em định nói gì, không được nói linh tinh....- Đoạn lại quay sang Vương Nhất Bác- Nhất Bác, Tiêu Miên em ấy còn chưa hiểu chuyện, anh xem như chưa có gì xảy ra được không?

Tiêu Miên trấn an Tiêu Chiến, hôm nay cô nhất định phải nói. Bước lên một bước cô rất tự tin mà trả lời hắn.

- Ta biết ngươi và Vương Tuấn muốn chiếm đánh Bắc Phúc điện. Nghe nói lực lượng chênh lệch nhiều, mặc dù ngươi sức mạnh nổi trội nhưng khó lòng đánh nhanh thắng nhanh. Nếu các ngươi muốn chiếm được ưu thế vậy thì Thủy cung bọn ta có thể giúp một tay. Hải lưu, thủy triều, hướng gió và đặc biệt là con đường bí mật lưu thông trên biển, thông qua nó ngươi có thể đánh úp Bắc Phúc điện và thoát ra dễ dàng.

Vương Nhất Bác có chút hứng thú với lợc ích mà Tiêu Miên đưa ra. Quả thật từ lúc quay về, sức mạnh của hắn tăng lên đáng kể, nhưng lúc lên lúc xuống rất bất thường, hơn nữa một mình hắn thì khó lòng đánh trong ngày một ngày hai mà thắng được. Trước đây hắn cũng từng nghe nói tới việc Tiên tộc dựa vào hải lưu và con đương bí mật kia để tránh né sự tấn công của Quỷ, bởi vậy lần đó thanh trừng Thủy tộc hắn cũng đã tốn rất nhiều công sức. Nếu bây giờ tìm ra con đường đó, việc hắn đánh Bắc Phúc điện sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều.

- Điều kiện?

Tiêu Chiến nghe Tiêu Miên nói tới con đường bí mật thì mặt đầy vẻ nghi ngờ. Cậu là hậu duệ Tiên tộc, chưa từng nghe qua có con đường đó. Thủy cung rách nát của cậu bây giờ thì có thể có huyền cơ gì được. Tiêu Chiến đẩy Tiêu Miên ra xa, không muốn cô tiếp tục nói nữa.

- Em điên rồi sao Tiêu Miên, dừng lại đi!

Tiêu Miên một lần nữa trấn an cậu.

- Anh yên tâm. Em biết điểm dừng. Anh đừng lo.

Tiêu Chiến không biết làm cách nào, nhìn vào vẻ hứng thú trên mặt Vương Nhất Bác cậu cũng đoán ra, chuyện này không thể ngừng lại được nữa rồi.

- Tiêu Chiến hiện tại mang thai cũng không dễ dàng gì, không thể ăn uống, thai nghén liên tục nôn mửa, cơ thể suy nhược, vết thương cũ cũng chưa lành hẳn. Ta muốn ngươi mỗi đêm đều cùng anh ấy ở chung một chỗ, lúc anh ấy cần giúp đỡ ngươi sẽ là người lo việc đó. Ta không cần ngươi chăm sóc anh ấy tới lúc sinh, chỉ cần tới lúc tình trạng này qua đi.

Vương Nhất Bác cười lớn, hắn ung dung tiến lại gần Tiêu Chiến và Tiêu Miên, nhìn hai người rồi lạnh lùng nói.

- Vậy chẳng phải ta giết ngươi và hắn sẽ dễ hơn sao?

Tiêu Miên có chút run sợ, nắm chặt tay, miệng vẫn cứng giọng nói.

- Ngươi sẽ không làm thế. Nếu như ngươi động tới bọn ta ngươi sẽ không có gì cả, điều đó chỉ gây bất lợi cho ngươi mà thôi. Đợi ngươi chữa cho anh ấy khỏi hẳn ta sẽ nói cho ngươi biết mật đạo thông qua biển. Nếu ngươi động tới một trong hai người bọn ta, vậy thì một chữ người cũng đừng mong có.

Vương Nhất Bác không hiểu, lấy một tuyệt mật ra để đổi lấy sự chăm sóc của hắn, tại sao cứ phải bó lại với hắn mới chịu được. Ngay lúc hắn muốn đáp lời thì Vương Tuấn từ đâu đi vào, Vương Nhất Bác nhíu mày, phòng hắn từ khi nào lại mở cửa đón khách thế này. Vương Nhất Bác không vui vẻ hỏi gã.

- Ngươi tới làm gì?

Vương Tuấn mang bộ mặt ngu ngơ đi tới trước mặt hắn, giả bộ đùa ghẹo Tiêu Chiến.

- Ngươi và người của ngươi ở chỗ của ta. Ta tới thăm không được sao?

Vương Nhất Bác ném cho gã ánh mắt sắc lẹm, lại nói với Tiêu Miên.

- Chuyện chăm sóc, ta sẽ cho người tới chăm sóc hắn mọi lúc.

Tiêu Miên dĩ nhiên không đồng ý, mặc kệ Tiêu Chiến hết lòng khuyên bảo, cũng nhất quyết đòi lại công đạo cho cậu.

- Tiêu Chiến ít nhiều cũng là phi tần chung chăn gối của ngươi. Ngươi muốn y cùng người khác ngủ chung giường lắm à?

Vương Nhất Bác trong lòng dĩ nhiên có chút không thoải mái, nói cho cùng hắn không gần gũi Tiêu Chiến cũng không muốn kẻ khác gần gũi y.
Tiêu Miên nhìn biểu cảm của hắn, biết chắc hắn sẽ không đồng ý cho kẻ khác ngủ cùng Tiêu Chiến, liền muốn đổ thêm dầu vào lửa.

- Việc này ta hoàn toàn có thể làm thay ngươi, nhưng như vậy việc mật đạo kia cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa. Thiền Vu hay Vương Tiễn là thuộc hạ của ngươi có thể giúp ngươi nhưng bọn họ có thể làm tốt được sao? Lão Dược sư thì quá già rồi, sao có thể giúp được Tiêu Chiến chứ? Vậy chỉ còn ngươi và Vương Tuấn. Hay là như vậy, ngươi và Vương Tuấn là anh em, ngươi để hắn giúp ngươi chăm sóc Tiêu Chiến đi. Như vậy là vẹn cả đôi đường.

- Không được!

Câu này chính là ba người đồng thanh đáp, Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác và Vương Tuấn. Tiêu Chiến nghe tới để Vương Tuấn chăm sóc mình thì không khỏi ái ngại, nếu lỡ như Vương Nhất Bác thật sự đồng ý, vậy thì cậu nên dùng thái độ gì để đối diện đây.

Vương Nhất Bác cảm giác cả cơ thể đều nóng lên, từ khi nào người của hắn, chí ít thì từng là của hắn, là nô lệ của hắn lại để cho kẻ khác động tay động chân. Nghĩ cũng đừng nghĩ.

Vương Tuấn kẻ bị lôi vào cuộc chiến thì dĩ nhiên là không đồng ý rồi. Vương Nhất Bác nếu biết gã đồng ý coi chừng đao của hắn, trước nay không hề nương tay với ai đâu, gã cũng còn chưa muốn chết sớm. Nếu vậy gã đành phải thêm dầu vào lửa cho cháy càng to càng tốt, vậy thì gã mới an ổn được.

- Ta nói này Vương Nhất Bác, ngươi không muốn chăm sóc hắn cũng được, ta có thể giúp ngươi, nhưng ngươi nói xem nếu như không may hắn thích ta vậy thì phải làm sao. Danh Cư đài bây giờ cũng tương đối ổn rồi, chi bằng ngươi đem hắn về đó mà chăm sóc. Ngươi để hắn ở đây, không biết chừng ta lại động lòng, nhìn kỹ lại thì mỹ nhân này cũng thật xinh đẹp, ta sẽ không để ý chuyện phải nuôi con của ngươi đâu.

Vương Tuấn vừa nói vừa đi vòng vòng quanh Tiêu Chiến, mắt không rời khỏi gương mặt xinh đẹp của cậu tỏ vẻ thèm thuồng.

Vương Nhất Bác nghiến rằn ken két, kéo Tiêu Chiến đứng ra phía sau mình, hắn đáy mắt đỏ rực nhả từng lời qua kẽ răng.

- Ngươi dám?

Vương Tuấn biết chiêu khích tướng của mình có hiệu quả liền lập tức xua xua tay.

- Ta đâu dám!

Tiêu Miên ở bên cạnh chớp lấy thời cơ liền phán.

- Vậy quyết định như vậy đi. Vương Nhất Bác tất cả nhờ vào ngươi.

Nói xong còn nháy mắt với Tiêu Chiến đang đứng sau hắn, Tiêu Chiến dấu không được sự vui vẻ mà mỉm cười.

Vương Nhất Bác dĩ nhiên không dễ chọc, hắn gằn giọng để lại một câu rồi ra khỏi phòng.

- Ngươi tốt nhất đừng lừa ta!

_____^_^_____

Chăm sóc như này á. 😋😋😋

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net