Chương 87 - MIÊN MIÊN TƯ VIỄN ĐẠO

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chân Viễn Đạo vùi mặt vào lòng bàn tay, nói: "Ta thật lòng cũng muốn tu đạo cho tử tế, cũng muốn kiến công lập nghiệp bằng con đường chính thống nhưng...."

Chân Viễn Đạo còn chưa nói hết câu...

Đúng lúc này, một trận gió mang theo tiếng binh khí xé không truyền đến.

Tiêu Chiến, Thập Bát cùng Chân Viễn Đạo đồng loạt nhìn ra cửa.

Bấy giờ trước miếu đã xuất hiện hai bóng dáng nam nhân cao lớn.

Chân Viễn Đạo trợn tròn hai mắt: "Chuyện này...?"

Hai người này, kiếm của ai cũng đều tỏa linh quang cực thịnh, nhìn là biết là tu sĩ cấp trưởng lão rồi.

Tiêu Chiến tự hỏi, ngọn gió thiên nào thổi hai vị đến đây cùng lúc thế này...

Mà điều làm Tiêu Chiến giật mình chính là khi nhìn rõ dung mạo của một trong hai người kia...

Trong biển máu đỏ tươi, hắn mặc y phục màu lam, tay áo nhỏ quấn đai gọn gàng, chân mang ủng đen tinh tế, phong thái ưu tú, uy dũng đến thế, thật làm người xem lòng say thần mê.

Nam nhân đó đi vào trước, Tiêu Chiến không kịp nghĩ ngợi nhiều, y vội dịch người sang đứng che trước mặt Thập Bát.

Nam nhân nọ chắp tay đi đến trước mặt Tiêu Chiến, không quên đưa mắt liếc nhìn Thập Bát một cái, rồi nói: "Lần này xuống núi đã làm quen được bằng hữu rồi à?"

Tiêu Chiến đổ mồ hôi hột, nhẹ giọng, nói :"Dạ! Sư phụ!"

Ngừng một chút, y lại nói: "Sư phụ! Người tình cờ đi ngang đây hả?"

"Không phải!". Lâm Tiếu đưa mắt nhìn sang Chân Viễn Đạo đang kinh ngạc bên kia.

Tiêu Chiến liếc nhìn người đàn ông theo sau Lâm Tiếu, rồi đi lại gần hắn, nói khẽ: "Vậy là chuyện của Chân Viễn Đạo hả?"

Lâm Tiếu chỉ "Ừ" một tiếng rồi xoay ra ngoài gọi: "Mạc huynh!"

Chân Viễn Đạo ngẩng phắt đầu lên nhìn ra ngoài, huyết sắc trên mặt hắn như bị trút bỏ hoàn toàn.

Ngay khi người đàn ông kia bước vào, đôi mắt hắn đã bắt đầu rưng rưng, giọng như nghẹn trong cổ họng: "Sư phụ...!!".

Phản ứng này của Chân Viễn Đạo không đồng nhất với thái độ của hắn lúc nãy lắm.

Lúc nãy khi nhắc đến Tiêu Dao sơn trang, hắn giận đến tròng mắt đỏ ngầu.

Tiêu Chiến cứ nghĩ, chắc là hắn hận sư phụ cùng sư huynh đệ mình lắm, nhưng thái độ lúc này lại thay đổi 180 độ, nhìn giống như đứa trẻ bị bắt nạt rồi gặp được người đến cứu vậy.

Mạc Lăng nhìn Chân Viễn Đạo đang ngồi dưới đất giống như là muốn nói gì nhưng rồi không nói được. Thường ngày ông ta thích móc mỉa người khác, miệng mồm cũng giảo hoạt lắm, tuy nhiên bây giờ lại cho người ta cảm giác giống như bất lực, phải mất một lúc lâu, ông ta mới lên tiếng: "Chân nhi! Sao con lại làm ra những chuyện này?"

Chân Viễn Đạo gục mặt xuống, nói: "Sư phụ! Con xin lỗi! Con phụ lòng người rồi!"

Mạc Lăng xoa xoa ấn đường, quay qua nói với Lâm Tiếu: "Lâm huynh! Chuyện đồ nhi lén lút thuần hóa yêu thú...huynh có thể đừng báo lại với Thiên Âm Các không? Ta nhất định sẽ phạt nó đúng tội, tuyệt đối không nương tay, chuyện xấu của bổn môn, ta không muốn nhiều người biết..."

Thập Bát đứng tựa vào gốc cột cười nhạo một tiếng, rồi nói: "Ta e rằng Mạc chưởng môn đây còn chưa biết hết 'chuyện tốt' mà đồ đệ cưng của ông làm rồi"

Mạc Lăng lúc này mới để ý thấy cậu thiếu niên đứng sau lưng Tiêu Chiến, ông ta hỏi: "Vị hiền chất này là...."

Tiêu Chiến vội nói: "Là một tán tu vãn bối mới quen biết, đệ ấy nhận ủy thác lên núi này tìm người mất tích"

Mạc Lăng đâu còn tâm trạng quan tâm đến thân phận thật sự của người này, lúc này đầu ông ta rối còn hơn tơ vò, ông ta nói: "Vị hiền chất này nói vậy là có ý gì? Chuyện còn gì khuất tất sao không nói ra rõ ràng luôn"

Thập Bát cười khẩy: "Ta sợ rằng nói ra sẽ khiến Mạc chưởng môn đây kinh hồn bạt vía thôi"

Lâm Tiếu nói: "Chuyện gì ngươi cứ nói thẳng ra. Đến lúc nào rồi...!"

Tiêu Chiến ho khan hai tiếng ra hiệu cho Thập Bát bớt đùa, nghiêm túc một chút. Thập Bát lúc này mới đứng thẳng người lại, nghiêm chỉnh nói: "Chuyện không phải vẫn nên là để tự Chân huynh nói rõ ràng sao!"

Lâm Tiếu nói: "Chân Viễn Đạo, ngươi nói đi"

Chân Viễn Đạo vẫn không ngẩng mặt lên, nói: "Sư phụ! Người tự vấn lương tâm lại, người có làm chuyện gì có lỗi với con không?"

Mạc Lăng giật mình: "Chân nhi! Con nói gì vậy? Vi sư làm gì có lỗi với con chứ?"

Chân Viễn Đạo cười chua chát một tiếng: "Sư phụ! Người vì sao đặt tên cho con là Viễn Đạo người nhớ không?"

Mạc Lăng: "...."

Chân Viễn Đạo: "Miên Miên tư Viễn Đạo, Miên Miên tư Viễn Đạo... Không dưới mười lần người nói với con ái nữ của người tên Miên Miên, người đặt cho con là Viễn Đạo, Miên Miên tư Viễn Đạo, là ý nghĩa gì người biết mà... Chẳng phải người luôn muốn con cùng sư muội trở thành một đôi hay sao?"

Mạc Lăng nói: "Thì ta có cấm cản hai đứa bên nhau đâu?"

Chân Viễn Đạo đứng phắt lên, đến ngay trước mắt Mạc Lăng: "Sư phụ nói dối. Trước mặt con người nói muốn con cùng sư muội thành đôi, sau lưng con người lại đi nói với Lý Trân Cơ, ai vào Tiểu Thừa trước người sẽ gả sư muội cho người đó!"

Mạc Lăng: "....Vi sư nói hồi nào! Không có!"

Chân Viễn Đạo nói: "Lý sư đệ là kì tài tu luyện, là đứa con của trời, trong khi con vất vả hai mươi mấy năm mới vào được Kim Đan, đệ ấy hi hi ha ha vài năm ngắn ngủi cũng vào được Kim Đan... Đệ ấy có tư chất, sớm muộn gì đệ ấy cũng sẽ vào Tiểu thừa trước con, vậy thì con phải trơ mắt nhìn Miên Miên được gả cho đệ ấy sao?"

Thập Bát nói: "Vậy nên ngươi sợ mình chậm phát hơn sư đệ mà chọn cách ăn thịt người để tăng tu vi à?"

Nghe Thập Bát nói mà ai cũng ngây người.

Mạc Lăng giật mình: "Chân nhi! Lời cậu ta nói có đúng không?"

Chân Viễn Đạo đờ đẫn nói: "Đúng vậy!"

Chân Viễn Đạo kể lại, trong một lần đi làm nhiệm vụ, hắn tình cờ phát hiện trên đỉnh Lộ Thủy có một ngôi miếu võ thần đế quân, người dân trấn Lộ Thủy rất tin thờ, nhưng vì đường lên núi khó khăn, sợ miếu thờ không ai trông nom quét dọn, vì vậy họ thường xuyên gửi thư đến các phái, nhờ tu sĩ đến quét dọn.

Công việc quét dọn này đa số chỉ có mấy đệ tử làm nhiệm vụ nhập môn đi làm, mà những đệ tử đó toàn là trẻ con mới lớn, toàn là những đứa có tư chất. Ăn thịt những đứa này sẽ có thể tăng tu vi trong thời gian ngắn.

Vậy nên, Chân Viễn Đạo giả vờ nói với mọi người, mình bế quan nhưng thực chất là đến Lộ Thủy sơn.

Một mặt hắn giả dạng thư ủy thác gửi đến các phái, một mặt thuần hóa yêu thú.

Ban ngày hắn cho yêu thú hóa thành cây cỏ chim chóc mai phục dọc đường lên núi.

Ban đầu hắn chỉ định nếu người lên núi ngoài tiểu tu ra, thì yêu thú sẽ hóa hình hù dọa.

Chân Viễn Đạo không muốn giết người dân vô tội nhưng hắn lại lo nếu họ bắt gặp yêu thú, nhất định sẽ báo tu sĩ đến diệt, mà tu sĩ đến thì chuyện của hắn kiểu nào cũng sẽ bị lộ, vì vậy hắn đành phải cho yêu thú ăn thịt hết tất cả những ai bén mảng lên núi.

Vì vốn những đứa trẻ còn chưa chính thức nhập môn kia rất khó để kiểm soát. Trước khi nhập môn nào là phải trải qua thử thách leo núi, săn bắt yêu thú cấp thấp,... Mà những chuyện này đều có rủi ro. Mỗi đợt tuyển sinh như vậy chết vài ba đứa cũng không có gì lạ. Mà số lượng mỗi năm đều rất đông, rất khó quản lý. Bởi thế hơn một năm qua, Chân Viễn Đạo mới hành sự trót lọt như vậy.

Nếu lần này người đến là một mình Tiêu Chiến thì e ra cũng đã sớm bỏ mạng rồi.

Nghe đồ đệ kể chi tiết kế hoạch ác ôn của mình mà Mạc Lăng muốn thổ huyết.

Dù cho ông ta miệng mồm có vô duyên thì ông ta cũng không đến nổi dạy ra đồ đệ hư, mà còn là cái loại tán tận lương tâm như vậy.

Chân Viễn Đạo là đồ đệ đầu tiên của ông ta, tình cảm dành cho hắn cũng đặc biệt nhiều hơn, bởi vậy chuyện này thật khiến ông ta quá sức đau lòng.

Nếu Chân Viễn Đạo thuần hóa yêu thú thôi thì còn có thể quản thúc vài ba năm là được tự do.

Còn bây giờ, hắn giết người, ăn thịt người, phạm vào thập đại cấm kị của Tu giới, nhất định sẽ bị moi linh hạch, mà moi linh hạch khả năng còn sống là con số không.

Thôi xong rồi! Hết rồi...

Mạc Lăng không kiềm chế được cảm xúc mà nói: "Chân nhi! Con điên thật rồi!"

Mặt Lâm Tiếu không hề có cảm xúc, giọng nói lạnh băng: "Sinh làm người, lại ăn thịt người, đúng là táng tận lương tâm!"

Vậy mà Chân Viễn Đạo kia không có chút thấy ân hận, có lẽ gã biết mình khó thoát chết, gã càng cao giọng chất vấn: "Lương tâm? Bọn họ có thể ăn thịt heo bò dê, vì sao bọn ta không thể ăn thịt người?"

Lâm Tiếu gắt gao nhìn chằm chằm hắn.

Chân Viễn Đạo lộ vẻ mặt điên cuồng, giọng nói gần như điên dại: "Cùng là máu thịt thân thể, cùng là sinh linh thiên hạ, vì sao có thể ăn thịt khác mà ăn thịt người lại không được!"

Nếu Chân Viễn Đạo không phải là đồ đệ của Mặc Lăng thì nãy giờ Lâm Tiếu đã bóp nát đầu hắn rồi.

"Đại sư huynh!"

Một giọng nói êm tai cất lên, mọi người lại nhìn ra cửa, một nam một nữ chạy vào.

Chân Viễn Đạo mở to hai mắt: "Miên Miên! Muội đến đây làm gì?"

Miên Miên nước mắt hai hàng chạy đến ôm Chân Viễn Đạo: "Đại sư huynh! Sao huynh lại làm vậy! Dù huynh tu vi không bằng nhị sư huynh, muội cũng chỉ gả cho huynh thôi mà! Huynh vì sao lại đi đến bước này..."

Chân Viễn Đạo không dám đối mặt với nàng, chỉ biết đẩy nàng ra, trốn vào một góc, nói: "Miên Miên! Ta xin lỗi! Ta làm muội thất vọng rồi"

Nam nhân đi cạnh Miên Miên chính là Lý Trân Cơ, lúc này cũng bước lên, nói: "Đại sư huynh! Là đệ có lỗi với huynh!"

Chân Viễn Đạo nói: "Không liên quan đệ! Con đường này là do ta chọn. Chỉ trách ta sinh ra không có tư chất như đệ, tất cả do ta làm, không thể trách ai"

Lý Trân Cơ nói: "Thật ra sư phụ không hề nói ai vào Tiểu thừa trước sẽ gả Miên Miên cho người đó. Là đệ! Đệ đã bịa ra...."

Chân Viễn Đạo ngẩn ngơ nhìn Lý Trân Cơ: "A Cơ! Đệ nói gì vậy?"

Mạc Lăng nói: "Cơ nhi! Con có biết mình đang nói gì không?"

Miên Miên không nói gì, nàng chỉ khóc thôi, có lẽ nàng đã được Lý Trân Cơ kể lúc đến đây rồi.

"...."

"...."

"Đệ thấy tu vi của huynh mãi không có tiến bộ, đệ sợ huynh lo yêu đương mà không chịu chú tâm tu luyện. Trước sau gì sư phụ cũng sẽ truyền lại ghế chưởng môn cho huynh. Huynh cũng biết đó, sư huynh đệ khác của chúng ta cứ không ngừng so sánh đệ với huynh, thậm chí còn có người cho rằng đệ xứng ngồi ghế chưởng môn hơn huynh. Nhưng đó là suy nghĩ của họ, đệ không hề nghĩ như vậy, đệ chỉ không muốn tình cảm sư huynh đệ chúng ta bị ảnh hưởng. Vì vậy, đệ đã nói dối để gạt huynh. Đệ biết huynh rất yêu Miên Miên, chắc chắn khi nghe như vậy, huynh sẽ tập trung tu luyện...Đệ chỉ không ngờ..."

Chân Viễn Đạo hai tròng mắt ướt nhẹp, nói không nên lời: "Sư...đệ..."

Lý Trân Cơ quỳ xuống bên cạnh Chân Viễn Đạo: "Sư huynh! Là đệ có lỗi với huynh. Nếu sớm biết chuyện đó khiến huynh bị áp lực khủng khiếp đến độ lầm đường lạc lối, thì đệ đã không làm rồi!"

Chân Viễn Đạo không biết là nên oán hay nên cười đây.

Thà để hắn cứ mãi tin là sư phụ bội tính với hắn, thà cứ để hắn tin là sư đệ hắn muốn hớt tay trên của hắn còn hơn cho hắn biết sự thật thế này.

Cuối cùng hắn cũng chẳng biết cảm xúc trong lòng mình là gì nữa.

Hắn nên hận ư? Nhưng sư đệ hắn chỉ muốn tốt cho hắn thôi mà.

Có trách nên trách hắn bất tài vô dụng, đường thẳng đến đại đạo có người dìu dắt hắn lại đi không nổi, đành phải chọn con đường tắt mà đi nhưng con đường này không dẫn đến đại đạo mà đưa hắn thẳng vào địa ngục không lối thoát.

Chân Viễn Đạo mím môi, quỳ rạp dưới đất, dùng đầu gối mình lê từng bước đến bên cạnh Mạc Lăng, ôm chân ông ta khóc lớn: "Sư phụ! Con xin lỗi! Chân nhi sai rồi...."

Miên Miên cùng Lý Trân Cơ cũng quỳ xuống ôm lấy Chân Viễn Đạo, cả bốn người đều khóc lớn.

Cảnh tượng này đúng là làm người ta đau lòng mà.

Nhưng chuyện Chân Viễn Đạo làm cũng khó mà tha thứ được.

Tin rằng Thiên Âm Các sẽ có hình phạt thích đáng cho hắn.

Trước khi Chân Viễn Đạo bị đưa đi Thiên Âm Các, hắn đã tự tay cầm tay Miên Miên trao cho Lý Trân Cơ, câu cuối cùng là hy vọng họ đều sống vui vẻ và quên hắn đi.

Ai cũng nghẹn ngào, Lâm Tiếu cầm khốn tiên tác trói Chân Viễn Đạo, nói: "Giờ ngươi biết rõ cả rồi, còn gì không phục nữa không?"

Sự thật là hắn đã tự mình lạc lối, chẳng phải do lỗi của ai cả, Chân Viễn Đạo cúi đầu nói: "Vãn bối biết mình sai rồi!"

Lâm Tiếu nói: "Ngươi biết là tốt rồi. Ngươi hãy tự kiểm điểm lại đi, đến Thiên Âm Các nói cho rõ ràng, xét thấy ngươi chưa hại quá nhiều người, chắc sẽ không đến mức phải chết, đừng lo"

Chân Viễn Đạo khẽ đáp: "Vãn bối rõ."

Nhắn nhủ với hắn xong, trước khi đi Lâm Tiếu không quên quay lại nhìn Tiêu Chiến cùng Thập Bát một cái, Tiêu Chiến đuổi theo hắn ra đến tận cửa, Lâm Tiếu phất tay ra hiệu cho y không cần đi theo: "Con khoang hãy trở về, làm hết chỗ nhiệm vụ còn lại đi....!"

Tiêu Chiến mừng còn không kịp kìa, ai muốn đi về đâu. Song y cũng thắc mắc không biết sao sư phụ lại biết chuyện mà đưa Mạc chưởng môn đến, y hỏi: "Sư phụ, chuyện này làm sao sư phụ biết được hay vậy! Con còn định truyền tin cho người!"

Lâm Tiếu đến bên cạnh y, cho tay vào túi càn khôn, lấy ra một hạt châu, hắn nói: "Ta sợ con giữa đường gặp nguy hiểm, nên cố tình để hạt châu nghe lén này ở đây. Chuyện của Chân Viễn Đạo có quan hệ đến Tiêu Dao sơn trang, ta sợ con giải quyết không được khéo nên đích thân mời Mạc chưởng môn đến định đoạt"

Tiêu Chiến ngây người, vậy là hóa ra sư phụ biết chuyện của Thập Bát luôn rồi: "Sư phụ..."

Lâm Tiếu liếc nhìn Thập Bát đang đứng bên trong, nói: "Ta không quản chuyện con kết bạn với ai. Nhưng con nên nhớ thân phận của mình và mối quan hệ lợi hại"

Tiêu Chiến cúi gầm mặt, lí nhí nói: "Dạ! Con biết rồi!"

Lâm Tiếu xoa xoa đầu y: "Lần này con làm rất tốt. Lúc về ta sẽ kể lại cho các sư thúc của con nghe!"

Tiêu Chiến phấn chấn hẳn lên: "Dạ!"

Lâm Tiếu ngẩng lên nhìn trời một cái, nói: "Không còn sớm! Ta cũng nên đến Thiên Âm Các nghe xử"

Tiêu Chiến nói: "Dạ!"

Lâm Tiếu quay đầu nói với Thập Bát bên trong: "Vương công tử! Đa tạ đã giúp đỡ đồ nhi! Lần sau có dịp nhất định sẽ hậu tạ! Tạm biệt!"

Nói rồi Lâm Tiếu nhảy lên kiếm bay đi

Người đến cũng nhanh, đi cũng nhanh.

Chẳng mấy chốc, chỉ còn lại hai người giữa núi rừng rộng lớn.

Cả hai đều không ai mở lời trước.

Thân phận bị vạch trần, chuyện nói dối của mình cũng bị vạch trần.

Cả hai im lặng một lúc thật lâu

"Chiến ca! Xin lỗi!"/ "Thập Bát! Xin lỗi"

Ấy vậy mà hai người đồng loạt nói.

Cả hai nhìn nhau bật cười

🌿🌿🌿

Hai người đi theo chỉ dẫn trước đó của Chân Viễn Đạo, tìm đến chỗ hắn vứt xác đám trẻ con bị ăn thịt kia.

Một đường đi thẳng vào rừng cây, xuyên qua trận pháp tinh diệu, tới một hang động rộng lớn.

Đứng ở chỗ này, hai tròng mắt Tiêu Chiến chợt đanh lại. Tất cả trong mắt y bây giờ đều chỉ có bi thương.

Thập Bát nói: "Chiến ca! Huynh không sao chứ?"

Tiêu Chiến lắc đầu: "Ta không sao!"

Hai người tiến về phía hang động...

Họ còn chưa vào, nhưng mùi máu và hôi thối nồng nặc đã nhuộm không khí thành màu xám đậm.

Trước cửa động thi cốt chất đống, càng khiến da đầu tê dại là tất cả chỗ này đều là xương trắng non nớt của trẻ con.

Đầu lâu nhỏ, cánh tay mảnh khảnh và hai chân, nhìn vào làm lòng người thương hại.

Nhưng lúc này chúng đều bị ném ngoài đắp thành núi.

Chỗ này phải chết biết bao đứa trẻ rồi!

Tiêu Chiến càng nhìn càng đau lòng....

Những đứa trẻ này đều là những đứa có tư chất tốt, chưa trải đời, không rành thế sự.

Ai nấy đều đua nhau phòng Ma tộc, nhưng lại để cho một đệ tử Thiên đạo làm ác ngay dưới mí mắt.

Sau hôm nay, không biết Thiên đạo sẽ hô hào như thế nào nữa đây.

Chuyện của Chân Viễn Đạo đúng là một vết nhơ khó phai mờ.

Cả hai mất hơn nửa ngày mới chôn cất xong chỗ xương cốt kia.

Cả hai đều mệt lã, ngồi lên một tảng đá to, ngắm nhìn cảnh vật dưới núi.

Thập Bát nói: "Lần này huynh triệt để mích lòng lão già hẹp hòi Mạc Lăng kia rồi"

Tiêu Chiến cười nói: "Biết sao được, chỉ là trùng hợp thôi, ta đâu có cố ý nhắm vào ông ấy?"

Thập Bát ngã người nằm dài trên tảng đá: "Không biết đến Thiên Âm Các, Chân Viễn Đạo có nói ra chuyện của đệ không. Nếu hắn nói ra, huynh gặp rắc rối to rồi"

Tiêu Chiến nói: "Mặc kệ, ta không quan tâm. Với lại sư phụ ta đâu có cấm ta chơi với đệ. Ta không sợ"

Thập Bát nói: "Huynh không sợ ta lợi dụng huynh sao?"

Tiêu Chiến nói: "Dù ta là đệ tử Bích Vân môn đi chăng nữa, chuyện Tru Tâm kiếm, ta không biết được bao nhiêu. Nếu đệ có lòng muốn đoạt Tru Tâm kiếm, đệ không moi được gì từ ta đâu. Ta không biết mà. Nên có gì đâu mà sợ. Đã chơi chung thì không thể nghi ngờ....!"

Thập Bát nói: "Đúng vậy. Ta không lợi dụng huynh nhưng không đồng nghĩa với tất cả Ma tộc đều không. Vì vậy, ngoài ta ra, huynh đừng tin bất kì Ma tộc nào khác?"

Nghe xong câu này, Tiêu Chiến gật đầu tán thành, sau đó nằm dài ra tảng đá như cái xác

Thập Bát nghiêng người, chống cằm nhìn y.

Tiêu Chiến thở dài, nói: "Mới lần đầu làm nhiệm vụ đã gặp vụ to bự như vậy rồi... Haizz! Mệt như chó luôn?"

Thập Bát nói: "Lần đầu xuất chiến đã thành danh... Đáng mừng mà!"

Tiêu Chiến mỉm cười, đoạn nghiêng người, mặt đối mặt với Thập Bát, nói: "Bác đệ! Ca ca của đệ mệt quá nè, biến lại màu mắt đỏ cho ta ngắm nhìn chút đi"

Vài phút đầu Nhất Bác có hơi sững người, xong rồi một tiếng cười khẽ.

"Xem ra Chiến ca thích đôi mắt đỏ, chứ không thích ta rồi. Ta đây không có tài đức gì, chỉ có cặp mắt này làm Chiến ca hài lòng thôi. Nào ngắm đi!"

Nói rồi, đôi con ngươi màu đỏ lại xuất hiện.

Tiêu Chiến ngắm nhìn say xưa, quên hết luôn mệt mỏi.

Nhất Bác lại nói: "Ta có chuyện này thắc mắc, Chiến ca có thể giải đáp cho ta không?"

Tiêu Chiến nói: "Chuyện gì! Đệ nói đi!"

Nhất Bác vẫn dùng tay chống má, nhìn Tiêu Chiến chằm chằm, hỏi: "Khi biết thân phận của ta, vì sao huynh không ngạc nhiên gì hết vậy?"

Tiêu Chiến áp bàn tay mình lên gò má Nhất Bác, dịu dàng nói: "Ta nói rồi mà. Dù đệ có thân phận gì ta cũng không để tâm. Giờ nếu đệ nói đệ là con của ngọc hoàng thượng đế, chắc ta chỉ ngạc nhiên một chút thôi!"

Chợt Tiêu Chiến phát hiện tư thế này có hơi ái muội...

Y vội vàng rút tay về!

Y vốn quen đối với Thập Bát như đứa em nhỏ trong nhà, hết đánh vai đến cốc đầu.... Tuy nhiên bây giờ cậu ấy chính là thiếu cung chủ Huyền Ám Cung đó....

Trong lòng Tiêu Chiến liên tục nhủ thầm tiêu rồi tiêu rồi. Người ta là thiếu chủ đó, thân phận cao quý, mình là một tiểu tu nhỏ bé, gọi đệ xưng huynh với người ta đã là quá phận rồi, đằng này còn động động chạm chạm nữa, kì cục kì cục kì cục quá đi....

Đột nhiên bị y sờ mặt, dường như Nhất Bác cũng hơi giật mình, nhưng hắn xưa giờ luôn bình tĩnh như thường, sắc mặt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net