26. BÍ MẬT CỦA ANH, EM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Nghĩa xông tới đẩy ngã Vương Nhất Bác xuống nệm, tay y khoá chặt tay cậu rồi trực tiếp hôn xuống.

Lúc này Vương Nhất Bác thầm than không ổn. Triệu Gia Nghĩa trước nay luôn là kẻ thua cậu trong những trận đấu tay đôi mà sao nay tình thế sau 3 năm lại thành ngược lại thế này. Chợt nhìn thấy nụ cười nhếch mép chiến thắng của kẻ đối diện, đầu cậu nổ uỳnh một cái. Hay lắm, giỏi thay cho một Triệu Gia Nghĩa luôn là kẻ cun cút theo sau Vương Nhất Bác, đáng lẽ em ấy nên đi làm diễn viên thì giải Oscar nhất định sẽ trao cho y. Hay mọi chuyện rồi vào tình cảnh này là do cậu ngu ngốc không chịu dùng não suy nghĩ, Triệu Gia Nghĩa sau lần thấy Vương Nhất Bác bị bắt nạt lúc tiểu học cộng thêm Triệu Đạt luôn nhắc nhở con mình học võ để bảo vệ anh (chồng) mình, thời gian ngắn sau Triệu Gia Nghĩa đạt nhất đẳng karate trong sự bất ngờ của Triệu Đạt. Đó, sao lúc đó Vương Nhất Bác lại ngu tin một kẻ giỏi võ thua dưới tay mình chứ! Đúng là tự lấy đá đập chân mình, dù bây giờ hơn người ta 2 tuổi nhưng có thoát khỏi tay họ đâu. Chưa bao giờ cậu lại thấy hận cái mã dancer cửa mình như thế, được mỗi cái dẻo chứ khoẻ thì không bằng dân võ.

"Em, thả anh ra". Vương Nhất Bác nghiêm túc nhìn Triệu Gia Nghĩa khi biết bản thân có chống cự cũng vô ích trước gọng kìm của em mình. "Chúng ta là anh em"

Triệu Gia Nghĩa không nói không rằng cứ thế nhắm tới môi của Vương Nhất Bác mà cắn mút. Chợt y thấy đau nhói rồi trong miệng cảm nhận được vị tanh nồng của máu. Lần này Vương Nhất Bác co hai chân dùng đầu gối thúc mạnh vào bụng Triệu Gia Nghĩa, cậu nhanh chóng thoát khỏi gọng kìm rồi mặt đối mặt với kẻ vừa cướp đi 'nụ hôn đầu' của mình.

"Nếu không nể em và anh cùng lớn lên bên nhau thì nãy anh đạp không phải là bụng mà là kê kê của em rồi". Vương Nhất Bác chợt cảm thấy hô hấp nặng nề nhưng vẫn cố nói cho kẻ trước mặt biết bản thân anh muốn gì.

"Em với anh đâu phải anh em ruột. Em cũng chả có tý máu mủ nào liên quan đến nhà Vương-Triệu cả. Em chỉ là một đứa được nhặt nuôi". Nói đến đây Triệu Gia Nghĩa đưa ngón cái quẹt ngang vết máu khoé miệng rồi nhìn vết máu mà bật cười. "Anh nhớ lần đầu em tỏ tình với anh khi anh 15 không? Cái lúc mà anh biết ABO và thuốc anh uống là do em là nguyên liệu ấy? Lúc đó anh đã hét lên với ba em là bọn em gài bẫy anh nhưng thật sự là em yêu anh đấy. Từ lúc được nhận nuôi ba đã nói rõ với em là em chính là Omega và giải thích khái niệm ABO với em. Ba cũng cho em lựa chọn là trở thành con của ba hoặc là vào phòng thí nghiệm, ở đâu thì em cũng sẽ được hưởng chế độ tốt nhất và phải làm thí nghiệm. Anh à, với một đứa bé mồ côi và lang thang thì còn gì tốt hơn việc sống qua ngày chứ! Nhưng em vẫn cố tham lam muốn có một gia đình thế nên em lựa chọn làm con của cậu anh".

"Em không nên vì báo ơn mà...". Vương Nhất Bác định nói ra suy nghĩ thì lại bị chặn.

"Em yêu anh. Chứ không phải vì báo ơn gì cả, xin anh đừng tự đánh đồng tình cảm đó được không? Em nhớ lần đầu tiên gặp anh thì anh đang điều trị bệnh tim mà thực tế là anh bị kích thích tất cả các tế bào Alpha trong người nên cơ thể không đủ thích ứng. Lúc đó sự sống của anh như chỉ mành treo chuông vậy, ba em có biện pháp nào khả thi đều áp dụng lên anh. Nói giúp anh kéo dài sự sống nhưng chính nó lại bào mòn các giác quan của anh. em nhớ anh tuy không thấy rõ gương mặt em nhưng đã ôm em và bảo chúng ta sẽ cùng nhau lớn lên. Chỉ câu nói ấy thôi cũng khiến em sau này cam tâm tình nguyện lấy chính máu mình làm thuốc ức chế cho anh. Thế nhưng khi anh biết thì lại vùng vằng không chịu uống, anh biết em đau như nào không? Biết rõ anh là Alpha, em là Omega... Mục tiêu của em tới giờ chỉ là gả cho anh.  ". Triệu Gia Nghĩa nhắm mắt, nước mắt theo đó tràn ra, dưới ánh sáng chúng tỏa ra những tia sáng đau thương.

"Gia Nghĩa". Vương Nhất Bác lau nước mắt trên mặt y rồi choàng lại tấm vải che kín thân thể em mình. "Xin lỗi, anh đã trách nhầm em và cậu nhưng để anh uống máu em nhằm ức chế anh là Alpha thì anh có khác gì tụi ma cà rồng hay tụi ma quỷ chuyên hút máu. Anh không làm được. Mà yêu em thì anh không thể vì anh không thể mang lại hạnh phúc cho em, nếu em cố ép thì em sẽ là người chịu thiệt thòi mà thôi".

"Chẳng lẽ anh yêu người khác?". Triệu Gia Nghĩa nhìn chăm chú vào Vương Nhất Bác như muốn tìm kiếm một đáp án.

"Ừ. Anh yêu người khác rồi". Vương Nhất Bác bình thản trả lời. trong đầu anh hồi tưởng về hình bóng ấm áp mà bản thân hay gặp trong mơ.

"Là ai?". Triệu Gia Nghĩa đột nhiên thấy lo lắng, khoảng thời gian y bỏ đi, Vương Nhất Bác đã bị idol nào câu dẫn rồi ư? Nhưng câu trả lời của Vương Nhất Bác lại nuôi lên hy vọng trong y. Anh của y, Alpha của y thế mà lại thích một kẻ chưa từng thấy mặt mà kẻ này lại ở trong mơ. Hoang đường, quả thật là hoang đường mà... Đã vậy liều thì ăn nhiều, Đêm nay, y cùng anh y phải trải qua chuyện người lớn mới được. Y cười lớn.
"Em không cần biết.  Vương Nhất Bác cũng được, Triệu Dịch Phong cũng được. Omega hợp nhất với anh chỉ có em, em sẽ sinh cho anh nhiều người con nhất có thể. Anh hãy nhớ rằng anh uống máu em đến quen rồi thì anh chỉ có thể chấp nhận em mà thôi".

Vương Nhất Bác không ngờ lần này Triệu Gia Nghĩa lại trực tiếp biến cả hai thành tình trạng khoả thân rồi tấn công cậu dồn dập. Tiểu Yibo khi này cũng vì các động tác kích thích mà có phản ứng. Triệu Gia Nghĩa thấy vậy bèn mỉm cười mãn nguyện, khi miệng y định ngậm lấy tiểu Yibo thì Vương Nhất Bác chợt co gập người rồi run rẩy dữ dội. Lúc đầu Triệu Gia Nghĩa cứ nghĩ đó là phản ứng tự nhiên nhưng khi này  Vương Nhất Bác lại ôm đầu rồi nôn ra búng máu khiến y hồn bay phác lạc. Tuy có khiến thức y khoa nhưng chuyện này là sao? Y vội vàng mặc vội bộ đồ của anh mình rồi chạy xuống sảnh gọi Triệu Đạt.

Cũng may sinh nhật tổ chức tại Bạch thự - nơi có những máy móc y khoa tối tân để phục vụ Triệu Sâm nghiên cứu. Vương Nhất Bác được đưa đi cứu chữa bởi hai người giỏi y khoa nhất nước cũng là ông và cậu cậu. Tình hình là
Vương Nhất Bác thuộc Alpha siêu cường nên khi bộc lộ Alpha mới bị vậy chứ không có gì nguy hiểm cả. Triệu Đạt thở phào vì may mắn chị gái hắn mệt nên anh rể đưa đi nghỉ sớm, bữa tiệc thì quản gia Đinh lo thu xếp chu toàn... Không thì chuyện thọ tinh thổ huyết lúc sinh nhật sẽ làm không ít người hoảng loạn.

Sau tỉnh thì Vương Nhất Bác thấy  Triệu Gia Nghĩa gửi cho cậu một đoạn ghi âm. Đại thể là chuyện hôm qua do một tay Triệu Gia Nghĩa bày ra,  không liên quan đến ba y. Y sẽ biến mất khỏi  Vương Nhất Bác nhưng y sẽ không bỏ cuộc trừ khi anh y kiếm được cô/anh nào phù hợp hơn y... Nghe xong cậu bất giác mỉm cười. Thằng em của cậu vẫn trẻ con quá, thật là, đêm qua doạ cậu hú vía...

Nhưng lần ngất xỉu này thì Vương Nhất Bác cũng đạt được một thu hoạch đáng giá. Hình bóng mà cậu hay mơ thấy kia không biết là trùng hợp hay ngẫu nhiên mà mang gương mặt của anh designer Tiêu Chiến mà cuối năm 2014 cậu đã gặp qua. Và Vương Nhất Bác khi đó làm một việc điên rồ là tự mình mò web trường đại học Trùng Khánh chỉ để tìm người. Nửa tháng trên giường bệnh là nửa tháng Vương Nhất Bác lật tung web mạng những trường cao đẳng, đại học chuyên đào tạo ngành thiết kế tại Trùng Khánh. Cuối cùng lúc Vương Nhất Bác sắp hết hy vọng và định dùng danh nghĩa thiếu gia nhờ người làm tra thông tin thì cậu chợt nhớ ra đàn anh Lý Vấn Hàn từng nói người anh nhờ học đại học Công Thương, như người đuối vớ được cọc thì ngay khi vào web thì tiêu đề bài hát mừng sinh viên vào trường đập vào mắt cậu. Tuy không ham hố đại học cho cam nhưng Vương Nhất Bác vẫn nghe thử trước khi đi gõ chữ Tiêu Chiến trong ô tìm kiếm. Tiêu đề bài hát chạy đến phần tên hợp xướng có hai chữ Tiêu Chiến làm cậu chú ý rồi khi thấy gương mặt ấy cậu như tìm thấy chân ái vậy. Tuy cách lớp màn hình nhưng tim cậu vẫn đập từng nhịp rộn ràng. Hoá ra anh là người đó, nhất định em sẽ tìm được anh.

Rồi mọi chuyện diễn ra như bây giờ đấy. Vương Nhất Bác cũng thầm cảm khái bản thân vì đã nỗ lực có được anh như nào. Chợt bàn tay ấm đặt lên mặt khiến cậu sực tỉnh.
"Cún con, em đang nghĩ gì?". Tiêu Chiến giọng hơi khàn sau trận hoan ái vừa rồi nhìn chăm chú Alpha của mình.

"Ngắm thỏ con". Vương Nhất Bác tỉnh bơ rồi đặt khung ảnh xuống. "Ăn thỏ lớn". Nói rồi cậu cúi xuống liếm láp vành tai Tiêu Chiến.

"Aizzz... Nhột... Biết thế anh ngủ!". Tiêu Chiến cắn môi để tránh tiếng rên rỉ phát ra thì hai ngón tay hư hỏng của Vương Nhất Bác đã cho vào miệng anh.

"Nhà anh mà, anh ngại gì. Cứ thoải mái...". Vương Nhất Bác thổi nhẹ vào tai anh rồi thanh âm ma mị hơn. "Ở đây không có ba mẹ anh". Nói rồi cậu kê thêm gối vào hạ thân nhằm tạo anh một tư thế thoải mái nhất. "Hiệp phụ bắt đầu"

"Vô liêm sỉ". Tiêu Chiến ngoảnh mặt thì bị cậu chỉnh về thế mặt đối mặt.

"Nhưng anh và em đều thích". Vương Nhất Bác nói xong rồi cùng tiểu Yibo làm nốt công việc dang dở.
##########
Sáng hôm sau, bữa tiệc diễn ra một cách suôn sẻ mọi người đều ăn uống vui vẻ bên nhau. Nhưng điều khiến Tiêu Chiến buồn lòng là vì mọi người trong gia đình cứ thúc giục chuyện anh lấy vợ sinh con. Chuyện không chỉ dừng lại ở đó mọi người cứ lấy con gái trong gia đình mà mai mối cho Vương Nhất Bác. Mẹ của Tiêu Chiến lại cứ một mực mai mối cậu cho cháu gái của mình là Tiêu Hải Lan, bà mong Vương Nhất Bác lấy cháu mình thì cậu sẽ càng thân với Tiêu Chiến hơn và cậu nên gọi Tiêu Tiêu một tiếng anh vợ cho nóng.

Câu chuyện càng lúc càng đi xa khiến kẻ tâm tư không sâu như Vương Nhất Bác đổ giấm không biết bao nhiêu lần.



@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
29/12/22
Năm nay quả thật là một năm mà cũng nhiều chuyện buồn ấp đến với mình. Người đàn ông mà luôn thấy mình xinh đẹp nhất trong mọi hoàn cảnh, Người luôn chở che mình trước bao bão giông cuộc đời... chính là bố mình. Bố ra đi một cách đột ngột khiến mình không còn tâm trạng để viết fic. Hôm nay, chợt nhận ra 2022 mình chưa viết xong về 2 anh nữa. Nên mình ngồi suốt đêm để viết fic này coi như là món quà chào 2023 và tạm biệt 2022. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình. Tình yêu của mình với 2 anh là sự kiên trì nên mình sẽ cố hoàn thành fic này. Lần nữa, cảm ơn mọi người


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC