không phải chap mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vụ việc đã và đang xảy ra chắc Au cũng không phải nói đâu nhỉ.

Đây cũng chỉ là vài dòng tâm sự của một cp fan thôi.

Tôi muốn viết ra để nói lên quan điểm phiến diện của chính cá nhân mình thôi.

Đọc đến đây rồi, ai không chịu nổi có thể out. Vì tôi không chắc chắn những gì tôi nói sẽ làm hài lòng tất cả.

Nơi này tôi tạo để thích viết gì thì viết thế đấy... Cho các bạn cơ hội để out.

1
2
3
....


Tôi vào chủ đề chính.
Tôi mới biết sự việc vào hôm 29-2 thôi. Thương anh thật sự. Viết được nửa chap mới của fic này nhưng vì sự việc này tôi đã khóc và không còn tâm trạng để viết nữa. Xin lỗi mấy bạn, khi ổn định tâm trạng hơn, tôi hứa, sẽ ra chap mới.

Nói thật là tôi sinh năm 97- Bằng tuổi Bobo. Tôi vẫn đang học đại học. Ừm thì là một trường mà tôi chọn trong khi tôi trượt đại học Y. Mà tôi còn thi những 2 lần đại học.
*Lần 1 vào 2015, tôi được 19,5 điểm. Kể cả điểm cộng, ưu tiên. Do môn toán kéo xuống. Vì hôm thi đó tôi bị áp lực tâm lý. Lần đầu phải xuống một thành phố lớn để thi cuộc thi quan trọng nhất cuộc đời... Ừm... Bị giám thị quát, tôi giật mình và thế là... Trượt... Tôi dành nguyên cả hôm ấy để khóc. Ngày hôm sau, tôi quyết định buông tay tất cả nhưng người ngồi cạnh tôi đã cho tôi một câu thế này: "Anh sinh 93, còn thi lại. Mày 97 lo gì". Vậy là sĩ khí tăng lên. Bài thi văn đó tôi 7 điểm. Trong khi ở trường học, điểm văn tôi không bao giờ quá 6d. Vững tâm lý rồi, 2 môn sau thì kết quả cũng khả quan. Ừm... Tôi đỗ tốt nghiệp... Nhưng chấp niệm của tôi với đại học y quá lớn... Thật đấy, tôi liền quyết định ở nhà 1 năm để ôn.

*Lần 2: Tôi thi vào 2016, không phải xuống thành phố thi mà tôi thi tại tỉnh. Không còn áp lực tâm lý. Nhưng tôi vẫn không đủ điểm vào đại học Y.

Đọc đến đây các bạn thấy lần 2 với lần 1 có vẻ vả nhau đôm đốp nhỉ. Tôi định đi làm công nhân, vì ở độ tuổi lúc ấy, cá tính và cái tôi cá nhân không cho phép tôi phải học 1 trường nào khác. Bố tôi là một người nội tâm nhưng lần ấy ông đã giúp tôi đưa ra lựa chọn. Ừ... Cuối cùng tôi theo trường mà tôi đang học bây giờ, học trong 5 năm, 2021 ra trường.

Cái trường tôi học, nói trắng ra thì nó là đường cùng của tôi. Tôi đến cùng đường mới chọn nó. Một ngày của tôi là: Đi học, ăn trưa, học, ăn tối, cày (phim, anime, ca nhạc 30phút), ngủ. Tôi cứ sống bình bình mà qua như vậy cho đến khi đu idol. Cuộc sống có nhiều hơn một tiếng cười. Cuộc sống của tôi hạnh phúc khi có 2 anh... Nói trắng là ăn cowluong thay cơm😆.

Một đứa ở một thị trấn nhỏ, không tụ tập ăn chơi, không đua đòi, không đi đâu xa quá bán kính 5km (lấy nhà làm trung tâm). Hiện tại gần 23 tuổi, đi xe máy vẫn run. Sắp ra trường nhưng lo thất nghiệp. Chưa từng có người yêu (Vì con Au này BÉO... Và khi có thời gian rảnh thì không bao giờ tụ tập bạn bè, chỉ ngồi nhà cày phim, anime, truyện).

Từng rất kì thị đam mỹ, bách hợp.  Nhưng TTL đã thay đổi triệt để tất cả. Sau khi đọc nguyên tác Ma đạo thì tôi ngộ ra tôi là hủ... Đúng là tìm ra chân lý để giác ngộ đam bách và tôi không bao giờ ngấm được ngôn tình nữa.

Nói thật, khi phim mới công bố dàn diễn viên, con Au này chê ỏng chê eo ghê lắm. Nhưng chỉ dám chê trong lòng, không dám chê lên page (vì sợ bị ném đá). Con Au cũng biết Vương Nhất Bác lâu rồi, nhưng cũng không hẳn là fan mà chỉ gọi là biết biết... Cuối đoạn này, Au xin chốt... Nghiệp quật không chừa một ai, TTL chiếu, bị u mê anh Chiến, u mê Bobo. Đúng là Ngụy Anh, Lam Trạm bước ra từ trong tiểu thuyết... Trai đâu mà đẹp và giỏi quá...

Lúc ấy, tôi chỉ ship Vong Tiện... Sau khi hậu trường tung ra, thấy ánh mắt của Bobo dành cho anh Chiến thật là... Ừm... Biết nói sao giờ... Chưa từng yêu ai nhưng tôi chắc chắn đó không phải ánh mắt của một người em dành cho đàn anh rồi. Mà đó là cái gì đó còn hơn thế nữa. Mỗi lần khi vid được cho ra, anh Chiến không nhìn Bobo thì lòng tôi gào thét... Anh Chiến, nhìn Bobo 1 lần thôi.

TTL gần đến hồi kết, tôi mới dám tìm các page ship cp, rồi tìm fic. Nick wattpad này tôi lập từ lớp 10 rồi. Cũng viết mấy fic ngôn tình rồi lại bỏ đấy. Một phần vì lười, một phần vì học tập trong môi trường đại học phải báo cáo PowerPoint suốt ngày, một phần là do mỗi khi nghỉ lễ tôi phải phụ giúp ba mẹ (tôi sinh ra trong gia đình làm nông mà... Không làm lấy đâu ra tiền. Tôi lại con cả, dưới có 2 em nhỏ). Vậy là mỗi khi làm xong việc nhà thì Au cũng hết sức mà viết fic rồi. Tôi bỏ viết fic từ năm 1 đại học nhưng vì chân tình thực cảm của 2 anh tôi phải "xuống núi" viết fic. Tôi chỉ thấy 2 anh ra sao trong mắt tôi thì tôi sẽ viết vậy. Đó cũng là một phần nguồn sống trong tôi.

Nếu wattpad này cũng bị một số thành phần quá kích làm ầm lên thì mong các bạn hãy lý trí. Fic có thể xóa đi nhưng cũng có thể viết thêm, đăng lại. Chúng ta phải nhớ TTL đã cho chúng ta mùa hè tuyệt vời như nào.

Mất đi ngôi nhà AO3 thì tác giả nào cũng phẫn nộ thôi. Nhất là bên Trung Quốc bị hạn chế với quốc tế rất nhiều. Không may anh Chiến nằm ngay giữa cuộc chiến này. Dù đúng, dù sai thì người chịu thiệt thòi nhất là anh ấy.

Lúc còn cấp 2, cấp 3 tôi cũng thích k-pop nhưng không đến mức đu theo idol. Nhưng TTL đã thay đổi tôi, tôi thần tượng Tiêu Chiến, thần tượng Vương Nhất Bác rồi mới đến con đường ship cp. Từ cày fic, fmv, fanart... Yêu thích 2 người họ rồi mới đi sâu tìm hiểu rồi ngộ ra... À... Thì ra trước khi đến ánh hào quang, họ cũng đã đi từ đáy vực lên... Idol cũng là con người mà... Vậy là cuộc sống tẻ nhạt ngày qua ngày của tôi có thêm tia sáng, tia hy vọng. Tôi cố gắng hơn để sau này có thể có công việc tốt hơn rồi kiếm nhiều tiền hơn. Sau đó cố gắng sang Trung Quốc gặp 1 lần dù chỉ là thoáng qua để cảm ơn 2 anh đã giúp cuộc sống của một con f.a, con trạch nữ này có ý nghĩa hơn. 

Mỗi tác giả đều có một quan điểm riêng về nhân vật truyện của mình, đó là một cách thể hiện tình yêu thương khi theo đuổi idol, theo đuổi cp... Mỗi dòng chữ viết ra đều chứa đựng tình yêu vô bờ với đứa con tinh thần. Như tôi, ý tưởng thì có sẵn trong đầu, rất nhiều, ngay cả fic này tôi cũng đã nghĩ xong phiên ngoại, kết thúc rồi. Còn dự định 20 fic nữa nhưng thời gian không có nên phải viết riêng ra vở. Viết fic không hề dễ dàng vì nghĩ là một đằng, viết lại là một nẻo... Sau khi viết xong một đoạn, phải rà soát chính tả, soát xem mình viết vậy có khiến người đọc hiểu ra ý đồ của mình không...

Nên tôi thấu hiểu cảm xúc của những tác giả trên AO3. Nhưng xin các bạn đừng có lôi anh Chiến vào vụ này, anh không làm gì sai cả. Mọi người bảo anh "Trên không quản, dưới không nghe" nhưng nếu anh bảo thì bọn họ có nghe nổi không... Nhất là vụ nghỉ dịch này, anh hùng bàn phím sinh ra nhiều như nấm sau mưa. Tại sao không ai nghĩ đến việc anh đã đóng góp ra sao trong đợt dịch này, nghĩ đến từng hành động của anh từ trước tới giờ... Sao cứ chăm chăm soi ra lỗi của fan rồi bắt anh gánh... Anh Chiến cũng là CON NGƯỜI cũng biết hỉ, nộ, ái, ố...

Anh Chiến. Mong anh cố gắng, tương lai còn dài. Anh là người đầu tiên cho em biết cảm giác đu idol, đu cp là như nào. Cũng là idol đầu tiên mà em viết fanfic vì anh. Anh cho em năng lượng để đối mặt với xã hội đầy thị phi này mỗi ngày... Cảm ơn anh "máy phát điện họ Tiêu". Những cố gắng của anh làm con người tự ti như em cũng phấn đấu mỗi ngày càng tốt. Anh chắc k biết em là ai đâu nhưng nói cho anh một bí mật: Vì anh mà em đã khóc... Đó cũng là giọt nước mắt đầu tiên em rơi vì 1 người con trai. Nhưng em tin rằng nước mắt của hôm nay sẽ là nụ cười của ngày mai.

Dù có vị anti nào chửi mắng thì con Au này vẫn tiếp tục ra fic về Nhất Chiến. Đó là quyền của Au trong fic này. THÍCH ĐĂNG GÌ THÌ ĐĂNG CÁI ĐÓ.

Pk

3-3-20

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net