Chương 9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời tiết Bắc Kinh mùa này cũng dễ chịu hơn một chút. Không nóng nhưng cũng không lạnh. Thời tiết này, rất thích hợp để đi dạo mát.

" Chúng ta sẽ đi nó sao? " Tiêu Chiến trên khuôn mặt lộ ra vẻ lo lắng nhìn Vương Nhất Bác đang ngồi trên chiếc xe môtô mà Vương Nhất Bác yêu thích nhất, trông cậu lúc bấy giờ thật sự rất ngầu, cũng rất soái.

Đẹp thì đẹp nhưng Tiêu Chiến cũng không dám leo lên ngồi. Tính ra cũng đã gần 1 năm anh không ngồi lên nó rồi, nhưng mỗi lần nhìn thấy vẫn là trong lòng không chủ động được mà sợ hãi.

Anh biết Vương Nhất Bác rất thích xe môtô cũng rất mê tốc độ, Tiêu Chiến cũng không nói gì nhưng đôi khi trong lòng có chút lo lắng. Lần nào đi Tiêu Chiến cũng phải tự mặc niệm cho bản thân mình.

Nhưng nhìn thấy gương mặt đầy vui vẻ của Vương Nhất Bác Tiêu Chiến cũng không nỡ chối từ, đành hi vọng cho bản thân vậy, mang theo khuôn mặt không vui lắm mà trèo lên xe.

Đây đối với anh cũng được gọi là cực hình.

Vương Nhất Bác nhìn khuôn mặt vặn vẹo của người kia mà không nhịn được nên bật cười, lần nào đi con xe này anh cũng như vậy, quen rồi.

Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến rất nhanh chóng hoà vào dòng người tấp nập trên đường.

Tiêu Chiến bây giờ mới là đang ôm chặt người kia, với tốc độ đang di chuyển này của Vương Nhất Bác mà nói đối với một tay đua chuyện nghiệp như cậu là quá chậm, nhưng đối với Tiêu Chiến thật là nhanh hơn bay nữa rồi.

" Vương Nhất Bác em không thể đi chậm một chút được sao? " Tiêu Chiến không chịu nổi nữa mà hét lên, đã nói bao nhiêu lần mà cậu vẫn như vậy, chạy nhanh như vậy mà gọi là đi dạo sao?

Tiếng gió khẽ rít lên, Vương Nhất Bác chỉ nhếch mép cười một cái rồi cho tốc độ nhanh hơn một chút, Tiêu Tiêu anh nên quen với nó rồi. Không nhanh đâu.

Đương nhiên đối với một tay đua như cậu mà nói với tốc độ như vậy là rất chậm. Cậu còn muốn đi nhanh hơn nữa nhưng cũng sợ Tiêu Chiến sẽ không chịu nổi mất.

Thấy Vương Nhất Bác không những không chịu nghe lời mình còn tăng tốc độ Tiêu Chiến thầm mắng cậu trong lòng, nhưng vẫn có một chút hơi kích thích trong lòng. Quả thật rất thích.

Đến đêm khi thành phố lên đèn, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác đang ở trên một ngọn đồi ngoài ngoại ô thành phố. Ban đêm được nhìn từ nơi đây xuống, thật rất đẹp.

" Tiêu Tiêu, nơi này anh có thích không? " Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh anh, khoé môi cũng đã giương cao lên từ lúc nào, anh thích là được.

" Rất thích, chỗ này cũng có thể nhìn thấy được Bắc Kinh rộng lớn của chúng ta, còn có một nơi thoải mái như thế này, Vương Nhất Bác em giấu kĩ thật. "

Tiêu Chiến nhắm đôi mắt của mình lại tận hưởng một chút không khí nơi đây, quá yên bình, không ồn ào như ở trong lòng thành phố.

Vương Nhất Bác vòng tay mình ôm anh vào lòng, hôn nhẹ lên mái tóc đang tung bay trong gió của anh.

" Nhất Bác, sao khi đó lại nói muốn kết hôn với anh? "

Nói Tiêu Chiến không tò mò thì cũng không đúng, một người vừa mới chia tay với người bạn gái mình yêu nhất, mới vỏn vẹn vài tháng lại đòi lấy người khác, lại còn là nam nhân, không mâu thuẫn cũng không đúng.

Hỏi rằng Vương Nhất Bác khi đó có từng hối hận không khi lấy một người mình vừa biết, lấy một người mình không yêu.

Nhưng sự thật là gần hơn hai năm, chưa có một lần cãi nhau hay xích mích, hoàn toàn hạnh phúc, hoàn toàn tự nguyện.

Nhưng con người ta thường khó tránh khỏi những tò mò xung quanh mình, hơn nữa còn là người cùng mình chung sống đến cuối đời, tìm hiểu thêm một chút có phải cũng rất bình thường không?

Tiêu Chiến cũng như vậy anh hoàn toàn rất tò mò, mặc dù trước đây cũng có một chút tò mò nhưng thật sự không muốn hỏi, bây giờ đột nhiên muốn hỏi rồi.

Bên cạnh Vương Nhất Bác đương nhiên Tiêu Chiến sẽ không lo lắng quá nhiều về những vấn đề xung quanh cậu. Vương Nhất Bác rất biết tạo cho Tiêu Chiến niềm tin, sự hy vọng, cũng là sự tùy hứng, hơn hết còn là một cảm giác an toàn. Đối với Tiêu Chiến mà nói chính là không còn gì để hối tiếc.

Cảm giác mà Vương Nhất Bác cho anh, chính là không có người thứ hai có thể cho anh. An tâm đến tuyệt đối.

Vương Nhất Bác chỉ nhìn anh cười nhẹ một cái.

" Em không biết. "

Ba chữ đánh thẳng lên đại não của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác em đùa sao, kết hôn với anh hai năm rồi mà không biết. Không biết cái đầu em, hay là hôm nay Lâm Chi Hiệu quay lại rồi nên muốn cắt đứt với anh, chuyến đi này là sao đây, lộ phí chia tay sao?

" Hối hận sao? "

Đương nhiên những lời nghĩ trong lòng Tiêu Chiến sẽ không nói ra, chỉ hỏi lại một câu nhẹ nhàng. Với Tiêu Chiến mà nói buông tay Vương Nhất Bác chính là đau hơn chết. Nhưng nếu Vương Nhất Bác muốn anh tuyệt đối sẽ buông. Chỉ cầu người hạnh phúc.

" Hôm đó khi nhìn thấy anh cùng bác sĩ Trần ở bệnh viện thân thiết em rất khó chịu, em không muốn anh gần bất cứ ai hết, em lúc đó thật sự yêu thích anh, muốn anh thuộc về em, em không phải là gay nhưng chỉ có cảm giác đó với một mình anh, không phải anh ai cũng không được. "

Đôi tay Vương Nhất Bác khẽ vuốt ve lọn tóc của Tiêu Chiến. Tóc anh thật mềm, mùi hương cũng thật dễ chịu. Vương Nhất Bác chính là đắm chìm trong mùi hương nay. Không thoát ra được, cũng không muốn thoát ra.

Tiêu Chiến bật cười vì cậu, gì chứ ghen sao? Bác sĩ Trần đó chỉ là anh họ của Tiêu Chiến thôi. Chuyện đã qua lâu như vậy vẫn còn nhớ, đáng yêu.

" Anh cười gì? " Vương Nhất Bác nhăn mày nhìn người đang nằm trên người mình cười không dừng được trong lòng có chút hơi khó chịu. Không phải là anh hỏi sao, cậu chỉ trả lời thôi, có cần phải cười đến như vậy không? Còn ngại cậu chưa đủ mất mặt à.

" Vương Nhất Bác em lại nữa rồi, không phải chỉ là cười thôi sao? Từ bao giờ lại khó chịu như vậy?"

Tiêu Chiến đưa tay mình lên xoa xoa mi tâm cho người kia, nhăn mặt nhìn xấu không chịu được.

Hai người không ai nói với ai câu nào nữa, lặng lẽ nằm xuống bãi cỏ trống, cùng nhau cảm nhận cùng nhau nhìn ngắm rõ bầu trời đêm một lần. Nhìn thấy thành phố họ đang sống một lần, nó có bao nhiêu náo nhiệt, bao nhiêu yên tĩnh, bao nhiêu toan tính từ trong lòng không tốt từ trong lòng người.

" Nhất Bác điện thoại em đổ chuông kìa, xem xem là ai gọi. "

Vương Nhất Bác lục trong người mình lấy ra chiếc điện thoại. Mẹ cậu gọi sao?

" Con biết rồi con và anh ấy sẽ về ngay đây."

Vương Nhất Bác đôi mắt không vui nhìn xuống người kia còn đang tận hưởng bầu trời đêm nơi này.

Nhưng Vương Tiêu Toả cũng là con của cậu, quay về thành phố trước vậy.

" Tiêu Chiến, Toả Nhi bị người khác bắt đi rồi. "

Một câu nói của Vương Nhất Bác triệt để làm Tiêu Chiến không cười nữa. Đầu Tiêu Chiến chưa kịp nhận thức được, không phải người tài xế mà anh mới thuê để đón Toả nhi rồi sao, lúc nãy còn thông báo cho anh nữa mà.

Chắc chắn là hai người họ chỉ đi đâu đó thôi, Tiêu Chiến tự cố gắng thuyết phục bản thân mình. Nhưng anh dường như không biết, người đàn ông đó là người của Lâm Chi Hiệu.

Vương Nhất Bác không nói không rằng, gọi điện cho cấp dưới của cậu định vị nơi Vương Tiêu Toả đang ở, bố trí sắp xếp cho vài người theo hỗ trợ.

Khỏi cần suy nghĩ cậu cũng biết đây là do ai làm, người nhà của cậu cũng dám động đến.

Lâm Chi Hiệu cô tưởng Lâm thị vẫn còn có thể giữ sao? Những tổn thương năm đó nên một lần đòi lại hết rồi.

Những chuyện năm đó Vương Nhất Bác đều muốn cho qua hết một lần để không ai nợ ai như lời Tiêu Chiến nói với cậu vậy.

Sống trong thù hận không có niềm vui.

Nhưng vào giây phút này Vương Nhất Bác muốn tất cả đều phải biến mất, ngay cả Lâm Chi Hiệu. Người không tự tìm mà đến, ngu dốt không thể trách ai được.

Vương Tiêu Toả mặc dù không phải con ruột cậu, nhưng nó chính là bảo bối tâm can của cậu, Tiêu Chiến là người cậu yêu, là giới hạn cuối cùng của cậu, một lần đụng vào hai người của Vương Nhất Bác này, không thể sống yên, không được sống yên.

" Tiêu Chiến, đi thôi về thành phố. "

Tiêu Chiến vì quá căng thẳng cộng thêm hốt hoảng nên đã ngất đi từ khi nào.

Vương Nhất Bác bế anh nhẹ nhàng ra xe. Chiếc xe màu đen huyền bí kia đã có ở đó từ khi nào.

Chiếc xe nhanh chóng di chuyển ra khỏi ngọn núi trên đồi.

Một hướng thành phố làm điểm trung tâm.

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net