Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


* Mỹ

KẾ Dương sang Mỹ cũng được 1 ngày rồi ( hẳn là 1 ngày các bác ạ ) , tuy đẹp nhưng ko vui tẹo nào vì sao , vì ko có thằng bạn trời đánh chứ sao . Hôm nay cậu quyết định đi dạo và khám phá ẩm thực của nơi đây . Kế Dương vừa đi vừa  cầm cây thịt xiên nướng vừa mua được bên đường . Mỹ là một nước có tỷ lệ người vô da cư cao , vì thế lúc cậu đi đường đã thấy một em bé ăn mày đang bán hoa mời gọi 

- Anh ơi anh mua hoa cho em với 

- Anh xin lỗi nhưng anh ko mua hoa 

- Anh mua giúp em đi mà 

Kế Dương nhìn mọt lượt , cậu bé này ăn mặc rách rưới , mặt nhem nhuốc , có vẻ đói bụng , cậu động lòng , hỏi

- Em đã ăn j chưa

- Em chưa ăn j

- Đi , anh dẫn em đi ăn

Kế Dương dẫn theo cậu bé tới một tiệm bánh gần đấy , mua cho cậu 5 cái bánh bao và một chai nước lọc 

- Cho em nè , ăn ngoan nha 

- Cảm ơn anh 

- Anh đi đây , bye bye

Kế Dương nói xong tung tăng cầm xiên nướng vừa đi vừa ăn , cậu đâu biết rằng những việc cậu đã làm từ nãy đến giờ đã thu hết vào mắt của một người . 

****Trung Quốc , phòng Vương tổng

Bây giờ là 6h tối , Tiêu Chiến cuối cùng cũng tỉnh lại . Tiêu Chiến cảm thấy đầu cứ ong ong như búa bổ , mở mắt ra thấy mình ko mặc quần áo . Cậu hoảng sợ nhìn sang bên cạnh , Vương Nhất Bcá cũng đang trong tình trạng ko mặc j . Cậu vò tóc , chuyện tối qua như một thước phim chậm tua lại trong đầu cậu 

- A

Cậu hét lên làm Nhất Bác ngồi bật dậy . Người thì nhỏ mà sao tiếng thì khủng bố luôn , hét một cái là thủng cả màng nhĩ người nghe 

- Em làm cái j vậy 

- Anh , anh , cái đồ biến thái cái đồ chết tiệt nhà anh , aaaaaaaaaaaaaaaa

Tiêu Chiến vừa hét vừa lấy gối đánh liên tiếp vào người Nhất Bác . Nhất Bác ko chịu thua , chực tiếp đè cậu xuống giường

- em im cho anh

- bỏ tôi ra 

- Nhưng anh bỏ em ra em phải ngoan

- Được 

Nhất Bác bỏ Tiêu Chiến ra , ngồi ngay ngắn lại trên giường , Tiêu Chiến cũng ngồi dậy 

- Tại sao anh lại làm vậy

- Em còn nhớ đợt trước trong quán bar , em đã ngủ với anh , trước khi đi em còn để lại tiền ?

Tiêu Chiến dần nhớ ra , . Vậy Vương Nhất Bác là người đêm đó , vậy mà anh còn đưa tiền cho hắn , quê chết cậu rồi 

- Anh yên tâm . anh ko cần chịu trách nhiệm với tôi đâu

- Em ko cần anh chịu trách nhiệm , nhưng anh thì có cần em chịu trách nhiệm với anh

'' Đùng '' Câu Nhất Bác vừa nói ra câu khiến Tiêu Chiến sóc lâm sàng , cái j mà chịu trách nhiệm

- Chịu chịu trách trách nhiệm với với anh á ( nói lắp)

- Đấy là lần đầu của tôi , em phải chịu trách nhiệm

- Nhưng anh là người đâm chứ ko phải tôi 

- Anh ko cần biết , em về ở vs anh đi

- ko bao giờ đồ điên 

Tiêu Chiến hậm hực lấy quần áo thay vào , vừa ra đến cửa phòng thì Nhất Bác nói

-- Để anh đưa em về

- ko cần 

Tiêu Chiến sau khi đi ra khỏi phòng Vương tổng mặt hằm hằm sát khí , khiến nhân viên đi qua rùng mình , ai cũng nghĩ '' Vương tổng làm lão bà giận rồi '' . Vu Bân lúc này mới lên phòng , thấy Nhất Bác ngồi ngay gắn ở ghế chủ tịch 

- Này mày làm j mà thấy Tiêu Chiến giận thế

- ko có j đâu

- Uừ thôi , tao đi chơi tý

Vu Bân mặc kệ thằng bạn mình , đi chơi á rồi tính . Nhất Bác ngồi trong phòng duyetj hồ sơ , nhưng đầu cứ nghĩ đến thỏ con của hắn làm hắn ko tài nào tập trung đc

'' Trong tình yêu ko có dúng sai . thằng nào dai thằng đấy thắng''

**èn chương **

* Nay hơi ngắn chap sau bù

** Mọi người ơi tình hình dịch bệnh đang nguy hiểm . Đi ra khỏi nhà nhớ khẩu trang đầy đủ và làm theo hướng dẫn của bộ y tế nhé . Chúc mọi người mạnh khỏe

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#biyx