【DRAFT】 HOÀNH ĐAO ĐOẠT ÁI - PHIÊN BẢN 50 SẮC THÁI [2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiêu Chiến, số bản thảo này rất tốt, nhưng chúng tôi chỉ có thể trả cho cậu tương đương với giá của một thực tập sinh."

"Thực tập sinh?"

"Cậu biết đó, toàn bộ bằng cấp của cậu đều không còn giá trí..."

Không còn giá trị. Giống như toàn bộ nỗ lực và phấn đấu của anh suốt thời gian qua, chỉ trong một đêm tan thành tro bụi.

...

"Tiêu Chiến tiên sinh, mời anh theo chúng tôi về hỗ trợ điều tra."

"Hỗ trợ, hỗ trợ cái gì?"

"Gom hết những thứ này về sở làm bằng chứng."

"Không được động vào bản thảo của tôi."

Tiêu Chiến gào lên, giống như con thú nhỏ bị thương vơ tất cả những gì cỏ thể bao bọc chính mình.

...

"Không phải anh muốn phản kháng sao?"

"Cút."

"Tiêu Chiến, anh đến đường cùng rồi. Nghĩ xem nên cho mình cái kết như thế nào đi."

...

Tiêu Chiến lao như điên ra khỏi cổng toà cao ốc, đuổi theo một bóng dáng quen thuộc. Người phía trước bước lên một chiếc xe sang trọng.

"Tinh Vũ."

Anh gào lên, tiếng gọi lạc lỏng giữa màn mưa dày đặt. Tiêu Chiến va phải bậc thềm, ngã xuống bên vệ đường, cánh tay không kịp chạm đến cửa xe.

"Tinh Vũ." - Tiêu Chiến thều thào, khoảng không trước mắt nhoè đi.

...

Vương Nhất Bác luồn tay ra sau eo siết lấy Tiêu Chiến kéo về phía mình. Vừa rồi nhìn thấy phản ứng của anh khi bắt gặp Hứa Tinh Vũ trò chuyện cùng người khác, trong lòng cậu có chút không thoải mái, hít thở sâu một hơi, khoé môi lại chếch lên thành một nụ cười.

"Sao vậy? Nhìn thấy người tình cũ không vui sao?"

Tiêu Chiến không dám né tránh, cũng không dám làm ra bất kỳ hành động phản kháng nào. Khoé mắt thất thần dán chặt vào nền nhà. Hứa Tinh Vũ đang ở cách hai người họ một khoảng không xa. Trong lòng Vương Nhất Bác đột ngột trào lên một con sóng, cậu siết chặt tay, kéo Tiêu Chiến sát vào người mình, ngay khi anh còn đang hốt hoảng đã dẫn người về phía trước.

"Vương Nhất Bác, cậu muốn làm gì?"

"Đến chào hỏi người quen cũ một chút."

"Đừng, Vương Nhất Bác, tôi không muốn." - Tiêu Chiến níu chặt chân xuống nền nhà, hơi thở gấp gáp cố gắng đè thấp âm thanh xuống.

"Anh không muốn? Nhưng tôi muốn." - Vương Nhất Bác lạnh giọng, mạnh tay muốn lôi anh về phía trước.

Đoạn hành lang vốn dĩ vắng người, lại bị âm thanh giằng co của cả hai đánh động. Hứa Tinh Vũ bên này dường như cũng nghe thấy, hắn nhận ra Vương Nhất Bác, không nhanh không chậm muốn tiến đến chào hỏi.

Tiêu Chiến lập tức hốt hoảng nép về sau, anh không muốn gặp lại Hứa Tinh Vũ lúc này, càng không muốn để anh ta biết về mối quan hệ mờ ám với Vương Nhất Bác.

Anh còn chưa kịp phản ứng, Vương Nhất Bác đã quay người áp sát vào anh, tháo gút thắt cà vạt, cởi áo khoác trùm qua người Tiêu Chiến, ngón tay lần mở nút áo và lưng quần của anh vô cùng lưu loát.

"Vương Nhất Bác." - Tiêu Chiến cả kinh lại không dám lớn tiếng.

"Shhh." - Cậu đặt một tay lên môi anh, cúi đầu hôn xuống, bắt đầu rải những dấu hôn lên khắp cổ và ngực Tiêu Chiến, bàn tay rắn chắc nắm lấy bắp đùi anh vòng qua hông mình, ấn cả người Tiêu Chiến lên bệ đá ở hành lang.

"Vương tổng?"

Là Hứa Tinh Vũ.

Tiêu Chiến bị giọng nói quen thuộc làm cho cứng đờ, toàn thân thoáng chốc run rẩy, hít thở không thông. Vương Nhất Bác lại vô cùng tàn nhẫn, luồn tay vào quần lót siết lấy tính khí của anh, buộc Tiêu Chiến không chút phòng bị bật ra tiếng rên rỉ.

"Hứa tiên sinh?" - Vương Nhất Bác xoay người, bàn tay như con rắn giảo hoạt bên trong vẫn không ngừng quấy rầy Tiêu Chiến, vẻ ngoài lại vô cùng điềm tĩnh đáp lời Hứa Tinh Vũ.

"Vương tổng, tôi là..."

"Thật ngại quá, bé cưng của tôi uống rượu có chút nhịn không nổi."

"..." - Tiêu Chiến cật lực kiềm nén, lại bị Vương Nhất Bác chen chân vào giữa thúc mạnh, bàn tay xoay niết nơi đỉnh đầu bức anh đến rơi lệ.

"Không phải anh muốn đoàn tụ với Hứa tiên sinh chứ? Có cần tôi giúp anh không?" - Cậu nhỏ giọng, nép người thì thầm vào tai anh.

Vương Nhất Bác giả vờ vươn tay muốn tháo áo khoác trên đầu Tiêu Chiến xuống, lập tức thấy anh lắc đầu nguầy nguậy, cổ họng ấm ách rên lên vài tiếng.

"Sợ sao? Để hắn ta thấy anh mây mưa cùng người khác, đầu gối tay ấp gần gũi đàn ông? Để hắn ta triệt để nhìn ra anh là loại người gì." - Vương Nhất Bác không ngừng đay nghiến.

"Vương Nhất Bác, tôi... Vương Nhất Bác, cầu xin cậu, tôi không muốn."

"Cầu xin tôi? Bình thường không thấy anh ngoan ngoãn như vậy?"

"Vương... Vương Nhất Bác." - Anh gấp đến khoé mắt đỏ hoe, quẫn bách muốn trốn vào một cái hang nhỏ.

"Nhớ cho kỹ, ngày hôm nay là anh cầu xin tôi."

"..."

"Nói." - Cậu thúc mạnh.

Tiêu Chiến hai mắt ầng ậc nước khẽ nhắm, giọt nước lành lạnh rơi xuống tay Vương Nhất Bác theo cái gật đầu cam chịu của anh.

"Bảo bối, đừng sợ, siết anh chặt quá rồi." - Vương Nhất Bác cợt nhã liếm lên xương quai xanh của anh. "Hứa tiên sinh, thất lễ quá, bảo bối nhà tôi thật sự rất khó chiều."

Cậu nhếch môi, xoay đầu nói đôi ba câu đối phó với Hứa Tinh Vũ, cánh tay mạnh mẽ xốc người Tiêu Chiến quấn vào áo khoác của mình, không để đối phương nhìn thấy bất kì khe hở nào.

"Bảo bối, kêu lên nghe thật ngọt, phải không, Hứa tiên sinh?"

"Vương tổng, quấy rầy rồi."

-------

@肖战工作室

Một Sofia, cộng một Hứa Tinh Vũ, hị hị. Hứa Tinh Vũ là kiểu trúc mã trúc mã, nhưng lại là một trúc mã trồng lầm nhà. Tôi cũng có suy nghĩ, có bạn bảo là hầu hết truyện của tôi đều ngọt vô cùng :">, cần một bộ ngược đổi gió. Thặc ra thì tôi có định ngược é, mà đang định ngược thì thương Tán Tán với Bobo quá ;___;. Đây là phiên bản ban đầu của HĐĐA nè.

Cũng muốn kết một bộ nữa, có khi kết bộ này trước hổng chừng. À, mà đoạn này Bobo chưa làm gì đâu, mới doạ Tán bảo thôi =]]]]. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net