CHAP 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay đi ngang cái sạp của bà lão đầu ngõ, bà không bán thạch mộc liên nữa mà bắt đầu bán khoai lang, tôi nhớ cậu chưa từng được ăn khoai lang nướng của bà bán bao giờ nhỉ, rất nóng nhưng rất ngọt, kem ly trong cửa hàng tiện lợi càng lúc càng ít vị, vị ô mai mà chúng ta từng ăn chung hết mất rồi, nên tôi mua một ly vị dứa ngọt, tôi nghĩ chắc cậu sẽ thích, bóng đèn trong nhà bị hỏng, tôi học cách sửa, ngọn tháp cao của mô hình lego bị đổ mất, tôi thay cậu ráp lại.


Thời gian trôi qua thật nhanh, cuộc sống của tôi cũng rất tốt.


Nếu cậu hỏi khi rảnh rỗi tôi sẽ làm gì.


Tôi nghĩ tôi sẽ nói, nhớ cậu nhớ cậu nhớ cậu.


—— Trích từ nhật ký của Tiêu Chiến.

-


Hôm nay đã là ngày thứ năm Vương Nhất Bác ngủ trên sofa, nệm ghế bị cậu nằm đến lõm hẳn một mảng lớn, một đống chăn dày, một cái gối đầu, cậu và người yêu không nói với nhau câu nào, chỉ được anh pha cho một ly sữa uống trước khi ngủ, trên thân ly thủy tinh còn lưu lại dấu tay của người cậu yêu, Vương Nhất Bác lén lút phủ tay mình lên, lần đầu được chạm vào tay anh sau bao mùa xa cách.


Cậu còn được nghe một câu ngủ ngon, nhớ rất rõ dáng vẻ Tiêu Chiến khi ấy, bộ áo ngủ hơi rộng, lớp lụa xanh ngọc phủ lên da tạo thành bóng tối như bầu trời về chiều, da trắng tựa mây mềm trên cao, còn Tiêu Chiến chính là cả bầu trời của cậu.


Đôi môi anh còn vươn sắc đỏ khi chậm rãi nói hai chữ ngủ ngon, Vương Nhất Bác không dám ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt dính chặt vào làn môi mềm mại đỏ hồng tươi tắn không cách nào rời khỏi, cậu cảm thấy mình như trở lại là đứa học trò mới mười bảy mười tám tuổi, ngón tay chạm vào dấu son đỏ trên giấy, tim đập thình thịch.


"Ngủ ngon."


Chỉ nói nhẹ một tiếng.


Người nọ lẹt quẹt dép lê đóng cửa lại.


Vương Nhất Bác co người trong chăn, phòng khách đã tắt hết đèn, đạt được những thứ này đã là tốt lắm rồi, cành hoa hồng cắm trong bình thủy tinh cao, sương sớm đã hóa thành hơi nước từ lâu. Sau năm ngày nắng ấm, cành lá đã sớm héo khô rũ xuống, nhưng cánh hoa vẫn ngạo nghễ kiên cường.


Anh nhận lấy cành hoa hồng ấy, như mảng màu xanh hiếm hoi trong màn tuyết trắng đầy trời, vì bản thân mà cố tìm một chút nhựa sống ở nơi hoang vu cằn cỗi.


Ban ngày cậu không được gặp Tiêu Chiến, anh rời khỏi nhà rất sớm, liên tục hai ngày trời chưa sáng đã vội vàng rời khỏi nhà, cậu trốn trong chăn nhìn bóng lưng anh nhẹ nhàng rời đi, cậu cũng hiểu chứ, Tiêu Chiến đây tạm thời không muốn đối mặt với cậu.


Trước khi đến đây bà nội đã dặn dò, bà không phản đối con trở lại nơi đó tìm Tiểu Chiến, nhưng con phải nhớ cho kỹ, Tiểu Chiến là người bướng bỉnh đến tận xương cốt, nó chịu ủy thân cho con là vì nó yêu con, chính nó cũng biết rõ, cháu bà mất không phải là lỗi ở con, nhưng cho dù là người tỉnh táo rạch ròi đến đâu, cũng nên nổi giận một lúc.


Từng lời từng lời của bà nội vô cùng thấm thía, đứa bé này là máu thịt của hai đứa, thời gian sắp tới con nên từ từ ở bên dỗ dành nó đi, phải đối xử vói Tiểu Chiến thật tốt, tốt gấp nghìn lần vạn lần.


Vương Nhất Bác mỗi ngày ôm câu nói này chìm vào giấc ngủ, tốt gấp nghìn lần vạn lần, muốn đối xử với anh tốt thêm vạn lần nghìn lần, dùng cả đời để bù đắp cho Tiêu Chiến.


Hôm nay cũng giống mọi khi.


Nửa đêm tời trở lạnh, điều hòa không khí không đủ ấm và hay tắt mất, trong phòng khách nhanh chóng trở nên lạnh buốt, hơi lạnh xuyên qua áo ngủ mỏng manh khiến cậu lạnh run, giấc ngủ của Vương Nhất Bác chưa từng an ổn, chăn len thật dày tuột xuống đất từ lâu, tay chân co rút lại, dù chìm trong mộng tưởng vẫn không ngừng nghĩ đến dung mạo xinh đẹp của người trong phòng ngủ.


Tiêu Chiến Tiêu Chiến.


Tiêu Chiến đẩy cửa ra, nhiệt độ lạnh buốt trong phòng khách khiến anh rùng mình, dép bông mềm mại giẫm lên thảm, vô thanh vô tức nhặt chăn lên, ánh mắt dừng lại trên gương mặt say ngủ của người trên sofa. Thở dài giúp cậu đắp lại chăn.


Khi tay chạm vào cằm cậu, anh nghĩ, Vương Nhất Bác đã tiều tụy đi rất nhiều, trên cằm tua tủa râu chưa cạo, cả người cũng không còn bao nhiêu sức sống.


Anh yêu sự nhiệt huyết của Vương Nhất Bác, nhưng Nhất Bác lại vì anh, vì đứa bé của cả hai mà đánh mất đi nhiệt huyết của chính mình.


Anh đáng ra phải hiểu, sự đau khổ của kevin so với anh không ít hơn bao nhiêu đâu.


“A Chiến!”_Người nọ từ trong mộng mị gọi lớn tên anh, đột nhiên vươn tới giữ chặt tay Tiêu Chiến, dù tay anh bị kéo đến đỏ một đường cũng không muốn buông ra.


Tiêu Chiến nhìn tay Vương Nhất Bác cố chấp níu lấy mình, hơi dụng lực một chút, nhưng không thể động đậy dù chỉ một đốt tay, tựa như tình yêu cố chấp không thể lay dời của Vương Nhất Bác dành cho anh, trong lòng chua xót nửa giây, vẫn chậm rãi đẩy tay cậu ra, ép buộc người nọ rời khỏi anh.


Nhưng anh cũng biết, anh vĩnh viễn sẽ không học được cách từ chối cậu.


Chỉ mất ba giây đồng hồ, Vương Nhất Bác đã tỉnh, mở to mắt nhìn tư thế xấu hổ của cả hai, chăn vẫn yên vị trên người, tay Tiêu Chiến vẫn đang chạm vào cằm cậu, kinh ngạc mở to mắt nhìn cậu, còn cậu thì vẫn ra sức giữ chặt tay đối phương.


Nửa đêm nên giọng có hơi khàn, "A Chiến, anh ——"


Tiêu Chiến tránh khỏi tay cậu, ngồi xuống ghế sofa đối diện sát bàn trà, đồng hồ tích tắc báo đã qua mười hai giờ, hoàng tử lọ lem vứt bỏ lễ phục vướng víu, gỡ xuống lớp hóa trang vẫn luôn cố giữ, dáng vẻ khi nói chuyện thanh thản bình tĩnh như đang đọc một bài thơ, “Tôi có lời muốn nói với cậu”


Anh và Vương Nhất Bác cách nhau vỏn vẹn một mét, hương cam bergamot thanh tĩnh, giọng anh trong như vốc nước suối vừa rời bờ, chậm rãi tản ra từng gợn sóng dịu dàng như tiếng tim đập rộn rã, “Bà nội, hôm nay có gọi điện cho tôi”


Vương Nhất Bác giương mắt, "Anh——"


Tiêu Chiến nhìn người trước mặt bối rối siết chặt góc chăn, không hiểu sao lại thấy muốn cười, “Sao cậu lại ngốc vậy cơ chứ”


Khi anh cười lên trông càng diễm lệ, trong đêm đông dài lạnh lẽo thế này, nụ cười trên môi khi như đánh thức mùa xuân đang say giấc, đem hoa xuân rực rỡ ngừng lại trên làn môi đỏ, chỉ cười một tiếng cũng khiến gió ấm ùa về.


Vương Nhất Bác sững sờ.


Tiêu Chiến rũ mi, mũi chân bối rối đá nhẹ nhẹ vào chân ghế, chậm rãi nói, “Cậu nghe cho kỹ, tôi cậu, câu nào cũng phải thành thật trả lời cho tôi”


"Được."


“Dì, có phải bị cậu tống vào tù không”


"Ừ."


“Cậu cũng bắt Billy rời khỏi công ty thiết kế đúng không”


"Ừ"


"Từ Tư Gia, cậu ta ——"


"Cậu ta sẽ không bao giờ xuất hiện nữa”


“Bên cha tôi, có phải đã ngừng hợp tác rồi không?”


"Ừ"


Gió lạnh bên ngoài xuyên qua áo ngủ mỏng manh, Vương Nhất Bác kéo chăn trên người mình xuống choàng lên cho Tiêu Chiến. Anh đưa tay nhặt được một sợi len, cái chăn này rẻ tiền nên cũng không mấy chắc chắn, len bị tuột ra bám vào ống tay áo của Vương Nhất Bác, khi tấm chăn rời khỏi vòng tay cậu, sợi len nhuyễn mịn kia trong không khí lạnh buốt hóa thành một cây cầu, một đầu nằm trong ngực của Tiêu Chiến, còn một đầu bám lên tay áo Vương Nhất Bác.


Tiêu Chiến nhìn sợi len yếu ớt, rồi lại nhìn người kia, ký ức về Tứ Xuyên lại lần nữa như thủy triều dâng lên nhấn chìm anh vào im lặng, anh muốn nói gì đó, giống như Vương Nhất Bác đã làm vì anh, đã thay đổi vì anh.


Trước khi kết thúc cuộc gọi, bà nội thở dài.



Nó là đứa trẻ tốt, cũng là một người si tình.


Tiểu Chiến, con có bao nhiêu khổ sở, bà cam đoan Nhất Bác cũng đau khổ bấy nhiêu.


Tiêu Chiến cúp điện thoại, một mình ngồi lại trong văn phòng thật lâu, giờ tan tầm trôi qua, công ty nhanh chóng trở nên vắng vẻ, Yên Hủ Gia hẹn một người mới từ Hàng Châu đến, đi ăn lẩu


Mây đỏ thiêu đốt chân trời, người ở Tứ Xuyên lục tục quay về nhà, biển người mênh mông chìm sau làn hơi lẩu nghi ngút, Tiêu Chiến lại nghĩ đến cậu, Vương Nhất Bác đang ở nhà đợi anh về.


Mọi chuyện đã rõ ràng, âm mưu và tình cờ lồng vào nhau, mẹ kế mang Kevin đang hôn mê trở về nhà, Yên Hủ Gia chưa kịp kể với anh mọi chuyện thì mẹ đã đến đưa anh về với lao tù.


Anh không có lý do trách cậu.

Đó cũng là đứa con đầu tiên của cậu, là sinh mệnh bé nhỏ cả hai cùng mong chờ, là đứa bé gọi cậu là cha.


Kim phút đã đi quá nửa hành trình, dừng lại bên trên số 8.


Tiêu Chiến ngẩng đầu, khẽ nói, "Một lần cuối cùng."

"Một lần cuối cùng, Vương Nhất Bác."

Tiêu Chiến vương tay kéo sợi lên kia, đứng dậy, từng chút từng chút cho đến khi chạm vào tay áo của Vương Nhất Bác, sợi len cũng theo từng bước chân của anh mà rũ xuống, Vương Nhất Bác vươn hai tay ra, run rẩy, một giây sau đó người đã chân chân thực thực tựa vào ngực cậu, cả hai cho nhau cái ôm trẻ tuổi ấm áp.


Tiêu Chiến vùi mặt vào ngực người yêu, hai mắt nhắm nghiền, khe khẽ nói, “Đây là lần cuối cùng anh yêu em”


-


Thời gian vội vã trôi, tấm lịch dày trên tường nhanh chóng mỏng dần, mỗi ngày Vương Nhất Bác xé lịch sẽ cảm khái vậy đó. Công việc của Tiêu Chiến càng lúc càng bận rộn, vào năm thứ hai anh được thăng lên làm trưởng phòng, Yên Hủ Gia trở thành trợ lý của anh, bạn trai cũng rất dễ nhìn, thường qua nhà anh ăn chực miết.


“Anh ơi! Anh ơi! Người yêu của anh tên là Vương Nhất Bác đúng không! Vừa hay tên của bạn trai em cũng có một chữ Nhất đó!”


Tiêu Chiến từng nghe Omega kia gọi Yên Hủ gia là: Gia Gia, Gia Gia.


Một đứa trẻ người phương Nam hoạt bát hào phóng, rất được lòng người.

Lúc về nhà có kể cho Vương Nhất Bác nghe, ai ngờ cậu im lặng hồi lâu, lúc sau lại chân thành nhìn anh rồi mở miệng nói, “Vậy, em gọi anh là Chiến Chiến nha?”


Năm sau việc ở công ty lại bắt đầu bận rộn, Vương Nhất Bác thường xuyên phải họp hành qua video call, cha Vương bị bắt phải về quản lý công việc của gia đình, bà nội sau khi mẹ kế phải vào tù liền tự mình ra trận ngày ngày trông coi đứa con già rồi vẫn không tử tế được.


Bà tiếc nuối đứa chắt đã mất, nhưng lại vui mừng vì có được một chàng cháu dâu tốt như vậy.


Vương Nhất Bác rảnh rỗi liền bắt đầu ở trong nhà học nấu ăn, lục lọi từ góc khuất trên giá sách ra một cuốn sách, ngày ngày trốn trong nhà bếp nghiên cứu các bữa ăn dinh dưỡng, nuôi Tiêu Chiến qua nửa năm, khi cùng bạn đời đi khám sức khỏe tổng quát thì phát hiện các chỉ số đều ở mức rất tốt, vui vẻ nói muốn tiếp tục nấu cơm dinh dưỡng cho anh ăn nữa.


Tiêu Chiến chăm chú đọc báo cáo một lúc lâu, rồi quay đầu nhìn một đám nhóc con cùng khu dân cư đang chơi đùa bên ngoài, thấp giọng tự nói, "Vẫn chưa có sao"



Alpha trẻ tuổi ôm lấy anh, lặng lẽ rút tờ báo cáo trong tay người yêu cất đi, cười lộ ra hai dấu ngoặc nhỏ vỗ vỗ lưng đối phương, "Nuôi một mình anh là đủ rồi"


.


Khi bé Bo lần nữa quay lại bên hai người, trời đã vào xuân, hoa Nghênh Xuân nở rực cả Tứ Xuyên, cuộc vận động bình quyền giữa AO đương lúc cao trào nhất, Tiêu Chiến hôm đó ngay trên bàn ăn đọc được tin tức trên tivi, tờ băng rôn màu đỏ thật dài, Omega vẫn quen với nội trợ trút bỏ tạp dề, bước ra khỏi phòng bếp đấu tranh cho quyền lợi của chính mình.

Tiêu Chiến bấm tắt tivi, cắn môi chọc chọc cơm trong bát, Vương Nhất Bác gắp đồ ăn đặt vào chén cho anh, lại nghe anh nói, "Đi thôi"



Bọn họ vẫn ở trong khu dân cư cũ kỹ kia, Tiêu Chiến kiên quyết ở lại đó chờ bé con trở về với cả hai rồi mới dọn nhà đi, Vương Nhất Bác liền đổi con xe khác nhỏ hơn, hầm đỗ xe ở khu này nhỉ lắm, gần đây lại bị băng rôn đỏ phủ kín khắp nơi, tờ tuyên truyền màu trắng chìm trong sắc đỏ chói mắt, bên trên ghi "Sinh ra bình đẳng"


Vương Nhất Bác thường xuyên nhìn thấy tên của Tiêu Chiến, khi thì trong danh sách các Omega xuất sắc nhất của hiệp hội bình quyền, khi thì trên tấm băng rôn lưu chữ ký kỷ niệm sau một buồi diễn thuyết, còn có đôi khi là trên bảng quảng cáo điện tử khắp nơi ở Tứ Xuyên.


Cậu từng đi nghe Tiêu Chiến diễn thuyết một lần, gần nửa phân nửa Omega ở khu dân cư đều đi, thậm chí còn xuất hiện không ít các phóng viên Alpha nổi tiếng. Cậu ngồi bên bà lão bán mộc liên, đôi mắt già nua nhìn người trên sân khấu, vui vẻ cười, sau đó mở miệng khen ngợi, "Omega của cháu, không tầm thường chút nào!"



Vương Nhất Bác nheo mắt, lắng nghe giọng phương Nam chậm rãi mềm mại đang say sưa nói, nghiêng đầu trả lời bà, "Anh ấy vẫn luôn rất tài giỏi, trong mắt cháu thì anh ấy là người xuất chúng nhất"


Lúc tiếp nhận câu hỏi phỏng vấn, có phóng viên cầm micro đứng dậy cao giọng hỏi thẳng anh, "Không phải anh cũng có Alpha sao? Theo như tôi biết thì Alpha của anh cũng có mặt trong hội trường này, đây không phải đi ngược với tư tưởng anh đang truyền bá sao?"


"Tôi đúng là đã có Alpha"_Tiêu Chiến bình tĩnh trả lời, "Đồng thời tôi cũng rất yêu cậu ấy, cũng vô cùng chung thủy với cuộc hôn nhân giữa hai chúng tôi"


Ánh mắt lại rơi xuống khán đài chạm vào ánh nhìn dịu dàng của thanh niên đứng trong góc khuất, khóe miệng lại cong lên.


"Tôi vẫn giữ quan điểm ấy, và Alpha của tôi luôn ủng hộ tôi hết lòng"


"Một Omega có thể ỷ lại Alpha, nhưng tuyệt đối không nên phục thuộc vào Alpha của mình"

.

Sau 2 lần tham dự sự kiện, ba lần đi diễn thuyết, Tiêu Chiến lại vào bệnh viện lần nữa, khi đó đóa Nghênh Xuân đầu tiên bên ngoài đã nở. Vương Nhất Bác nhận được điện thoại vội vã chạy đến bệnh viện, trái tim bé nhỏ của Alpha trẻ tuổi bị hù muốn rớt ra ngoài.

Một đường chạy thẳng vào phòng bệnh liền trông thấy người yêu của mình nằm trên giường, khóe mắt đỏ hoe và đôi môi mấy lần khẽ động lại không nói gì, một lúc lâu sau mới gian nan thốt ra, "Đến"

Vương Nhất Bác tiến về trước một bước, lại thêm một bước, người yêu cầm lấy tay cậu, khoác lên phần bụng vẫn còn bằng phẳng của mình. Đôi tay thanh niên khẽ run, lòng bàn tay ấm áp che chở cho sinh mệnh mới vừa hình thành, cậu nhìn về phía anh, nước mắt chậm rãi dâng lên, "Em--Em--"

Tiêu Chiến áp tay mình lên mu bàn tay cậu, nở nụ cười, "Đúng rồi, đây là con của em đấy"

"Kevin, em đã là cha rồi."


Vương Nhất Bác cúi đầu tựa vào mu bàn tay người yêu, có chút nghẹn ngào, "Cũng là con của anh"

"Con của anh và em"

Thời gian mang thai của Tiêu Chiến diễn ra vô cùng thuận lợi, công việc nhà toàn bộ do Vương Nhất Bác đảm nhiệm hết, bà lão bán mộc liên cũng không quên cậu, đôi giày đầu hổ kia đã chuẩn bị xong từ lâu, tặng cho Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác thay Tiêu Chiến đi kiểm tra ổ mèo cạnh cửa hàng tiện lợi, phát hiện bé mèo cái nho nhỏ ngày nào bây giờ đã mang thai mèo con, mèo trắng và mèo xám, chắc chắn sẽ sinh ra một bé mèo mướp.

Tiêu Chiến buồn chán lật tiểu thuyết, vừa nghe nói mèo trắng sẽ sinh ra mèo mướp liền hào hứng, "Anh có thể nuôi không?"

Vương Nhất Bác đồng ý, nói là đợi mèo con sinh ra sẽ nhận nuôi một bé, Tiêu Chiến ôm Tân Hoa Từ Điển nghiên cứu nửa ngày, đến trưa đã chọn được cái tên cho bé mèo con nhà mình.

Kiên Quả.

Nhà mới sát vách Trịnh gia, Trịnh Phồn Tinh và Quách Thừa hôm đó đến dự tiệc thăng chức, Quách Thừa là một Omega nhưng lại xông vào một phòng toàn Alpha, khó khăn lắm mới được Yên Hủ Gia dìu ra ngoài, ĩu xìu một  một lúc lại túm lấy bạn trai của Yên Hủ Gia, đi khắp phòng hỏi tên người ta.

Đến cuối cùng, Từ Nhất Ninh mới nghĩ ra được một cái tên để lấp liếm cho qua, hắn còn la thật lớn “Ê, sao cậu lại nghĩ ra được cái tên Hà Lạc Lạc này thế! Đừng tưởng rằng tôi lớn tuổi mà không lặn lộn trong giới 2D nha”


Trịnh Phồn Tinh dẫn theo dì của Vương Nhất Bác đến, cậu nhìn dì ruột mình mà hơi hoảng, người ta thường bảo chị em cùng một mẹ thường nhìn rất giống nhau, và những thứ có liên quan đến mẹ trong mắt cậu luôn là những gì dịu dàng nhất, người cũng thế.

Cậu luôn quý mến những người nhìn giống mẹ mình.

Vì mẹ là tất cả thời ấu thơ, là tất cả những thứ đẹp đẽ nhất thế gian.

Sau bữa tối, Trịnh Phồn Tinh lôi kéo mọi người cùng nói chuyện phiếm, Vương Nhất Bác là kẻ ít lời, Tiêu Chiến cũng không nói nhiều, cả buổi cũng chỉ nói vài câu qua loa, chỉ khi tiễn dì ra cửa, Vương Nhất Bác mới đột nhiên nắm lấy tay Tiêu Chiến, nhìn dì mình cười cười, "Bây giờ con sống rất hạnh phúc"

"Đây cũng là điều mẹ con luôn mong muốn"

"Hi vọng dì có thể nói với mẹ, con đã làm được rồi"

.

Lúc Tiêu Chiến sắp sinh, Vương Nhất Bác nhanh chóng đặt hẳn phòng VIP yên tĩnh nhất trên tầng lầu cao nhất bệnh viện. Tiêu Chiến cầm cái áo len đan dở ra tiếp tục làm nốt, còn cậu ở bên cạnh chăm chú bóc vỏ nho, ba tháng gần đây Tiêu Chiến đặc biệt mê ăn chua, Quách Thừa nghe được liền vỗ đùi phán, "Vậy thì tốt! Chắc chắn là con trai đó!"

Yên Hủ Gia cứ cách hai ngày sẽ mang bản thảo thiết kế đến cho Tiêu Chiến xem, mùa đông đã đến nên ở Tứ Xuyên tuyết bắt đầu rơi, khi Vương Nhất Bác mở cửa sổ liền bị bông tuyết bất thình lình ùa vào mà ngây người, thế giới cách một ô cửa thủy tinh thật khác biệt. Bên ngoài là Tứ Xuyên chìm trong tuyết trắng, còn bên trong là lò sưởi bằng gạch ấm áp, mùi cơm chín thơm thoang thoảng.

Tiêu Chiến nằm cạnh quạt sưởi ngủ gật, Yên Hủ Gia nhẹ tay nhẹ chân đi ra, Vương Nhất Bác suỵt một tiếng ra dấu, quay lại bên giường dém chăn cho anh, sau đó dẫn Yên Hủ Gia ra sofa ngồi nói chuyện.

"Thiếu một chiếc nhẫn."

Vương Nhất Bác vuốt ve ngón tay áp út trống trơn, tô tô vẽ vẽ nốt bản thiết kế mới hoàn thành một nửa trên bàn, sau khi xong liền đưa cho Yên Hủ Gia, "Làm phiền cậu"

Yên Hủ Gia cầm lấy bản thiết kế nhìn qua, sau đó cười cười, "Có gì đâu, Nhất Ninh thích mấy thứ này lắm, em ấy chắc chắn sẽ thấy vui vẻ"

"Nhớ, vị trí cha đỡ đầu của bé Bo phải là của tôi đó"

.

Nhẫn của hai người chỉ là đôi nhẫn bạch kim kiểu nam mộc mạc, vài hạt kim cương nhỏ khảm thành hình chữ Z tinh xảo, bên trong lại khắc chữ K, không chút phô trương màu mè.

Giống như tình yêu của em dành cho anh là long trọng dương quang, còn với anh thì em chỉ cần một cái ôm nho nhỏ mỗi ngày khi anh trở về nhà.


Ngày Tiêu Chiến sinh, Yên Hủ Gia cùng Quách Thừa và Trịnh Phồn Tinh chen chúc nhau trong phòng bệnh, dì gọi điện đến, Trịnh gia đã đợi ba bốn tháng nay, cuối cùng mới do dự nói, "Ông ngoại rất muốn gặp con và người yêu của con"


Sau khi liên tục hỏi bác sĩ, Yên Hủ Gia cuối cùng cũng được mang lẩu vào đây ăn, anh không dám ăn lẩu cay, ngồi đối diện ba người đang náo nhiệt tranh nhau đồ ăn trong phần lẩu đò lè đầy ớt, Tiêu Chiến do dự một hồi cũng đành chuyển đũa về phần lẩu không cay, Vương Nhất Bác cạn lời vớt vài viên thịt từ bên phần lẩu cay đặt vào chén anh, "Bác sĩ nói, anh có thể ăn"


Mắt Tiêu Chiến sáng rực lên.

Buổi chiều bắt đầu có dấu hiệu chuyển dạ, Tiêu Chiến nắm chặt góc chăn mặt trắng bệch, trên tay bắt đầu xuất hiện bảy tám dấu răng đỏ tươi, Alpha luống cuống nắm tay anh muốn anh cứ siết tay cậu đi chứ đừng cắn nữa, miệng liên tục an ủi, "Không đau không đau nữa--A Chiến, chúng ta không sinh không sinh nữa ha--"


Tiêu Chiến đau đến hoảng, nhưng vẫn kiên trì mạnh mẽ an ủi Alpha bên cạnh mình, "Đần quá, sao mà không đau được"


Vương Nhất Bác nắm tay anh, Alpha trẻ tuổi gì đây cứ như chú bé con vừa rối vừa cuống, không ngừng lặp đi lặp lại, "Sau này sẽ không sinh nữa, không bao giờ sinh nữa, không sinh thêm em bé nào nữa hết"

"Em chỉ muốn A Chiến sinh một đứa bé thôi"



Y tá ùa vào, vị bác sĩ già vỗ vai cậu, "Đừng quá khẩn trương, Omega của cậu là Omega bình tĩnh nhất tôi từng gặp đó"_Tiêu Chiến cắn răng, bướng bỉnh đẩy tay Vương Nhất Bác ra, "Được rồi, anh phải đi đây"


Vương Nhất Bác nhìn Omega đã đau đến khóe mắt ửng đỏ, không hiểu sao nước mắt lại rơi xuống, Tiêu Chiến mắt đã mơ hồ, nhưng trực giác vẫn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net