C51: Khang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2/11/2021
-------------------

Vương Uyển Đình về thăm nhà mẹ, chưa kịp nói mấy câu đã vội vàng tìm đến Đạm Thủy Viên, bảo là muốn cho con trai gặp cữu cữu.

Vương Nhất Bác thấy điệt tử (cháu trai gọi bằng cô dì chú bác cậu) trắng trẻo mập mạp, tỏ vẻ khá thích thú, đưa tay nắn nắn cặp má phúng phính bầu bĩnh, gọi mấy tiếng:

- Ô hô hô! Tiểu Tùng à Tiểu Tùng!

Vương Uyển Đình thấy Vương Nhất Bác có vẻ hứng thú, đùa một câu:

- Tam cữu cữu thích à? Thích thì mau mau sinh một đệ đệ bánh bao rồi tha hồ nhào nặn.

Vương Nhất Bác cười, đưa tay Tiểu Tùng lên gặm gặm rồi nói:

- Thôi ạ! Cái bọn không răng này đáng sợ lắm. Đệ chơi cùng thì được, chứ bảo đệ nuôi với dạy thì không được đâu.

Vương Uyển Đình cười khúc khích:

- Có con rồi thì đệ ắt tự biết nên chăm sóc thế nào. Tam cữu cữu nói thế thôi, biết đâu lại đầu năm đại hôn cuối năm có đích tử thì sao?

Vương Nhất Bác cười cười, nắm bàn chân trắng hồng nhỏ xíu của Tiểu Tùng, trộm nghĩ nếu được như lời trưởng tỷ thì tốt quá.

Hai người ngồi xuống, Vương Nhất Bác báo lại những điều nghi hoặc của Tiêu Chiến cho Vương Uyển Đình. Nàng nghe xong, trầm tư mất một lúc, chợt nói:

- Lang y họ Trình đó xuất thân từ y quán Trình Gia. Nhà chúng ta trước nay không có qua lại cố định với bất kì một y quán nào, cũng không rõ vì sao từ lúc Hàn thái y không làm việc nữa thì lại chọn gã ngay. Phụ thân đưa gã đến chỗ mẫu thân, sau đó lại để gã chăm sóc cho tổ mẫu.

Vương Nhất Bác chỉ báo lại như thế, còn cụ thể ra sao hắn không nói rõ được. Tiêu Chiến nói chuyện cứ lấp lửng, còn chỗ Vương lão thái thái thoạt nhìn cũng không có gì khả nghi.

- Ban nãy đi thỉnh an, tổ mẫu hỏi ta về Tiêu công tử.

- Trưởng tỷ nói thế nào?

- Mấy thứ như nho nhã, đứng đắn, thanh cao,... Tổ mẫu nghe đến quen rồi. Ta nói Tiêu công tử hành sự chu đáo, kính già yêu trẻ, đối với Tam đệ thì...

Vương Nhất Bác dừng động tác uống trà, cố ý chờ nghe.

- Đối với đệ, Tiêu công tử có thể nói được vài câu, nhưng lại không cho người ta thấy cảm giác đệ bị áp bức. Tổ mẫu nghe xong chỉ ậm ừ chứ không nói gì thêm.

Vương Nhất Bác vừa uống trà vừa cười, cảm thấy lời của trưởng tỷ nói rất đúng. Trước mặt hắn Tiêu Chiến rất có tiếng nói, nhưng là Vương Nhất Bác nguyện ý nghe theo chứ chả có ai bắt ép ai cả.

Trong lúc hai tỷ đệ Vương gia nói chuyện, Tiêu Chiến đến Phúc Khang Đường chép kinh văn giúp Vương lão thái thái. Y gặp Thẩm Ngọc Chiêu đến thỉnh an, đôi bên cũng chỉ chào hỏi lấy lệ.

Thẩm Ngọc Chiêu có ý muốn cùng Tiêu Chiến chép kinh để nhanh hơn, Vương lão thái thái cảm thấy việc viết lách này quá vất vả, liền giao cho Thẩm Ngọc Chiêu làm đèn hoa để tế lễ.

Trước lúc Thẩm Ngọc Chiêu hậm hực ra về còn cố ý ngoảnh đầu lại nhìn Tiêu Chiến. Y nhận lấy sự khiêu khích đó, nâng cằm kiêu hãnh nhếch mép cười một cái.

Kể từ lúc rạch lên tay mình một vết sâu hoắm, Tiêu Chiến xem như đã chấp nhận để cho thời cuộc đẩy đưa. Tiêu Chiến vẫn giữ lại suy nghĩ không tranh không đoạt, nhưng như thế không có nghĩa là kẻ khác có thể coi y như con sâu con kiến mà tùy ý giẫm đạp.

Vì một lẽ giản đơn, dòng máu đang chảy trong người y vốn dĩ là tôn quý hơn tất thảy những người ở đây.*

Chú thích: Tước vị quý tộc được phân theo thứ tự như sau, (trừ tước Vương dành cho người trong Tông thất):

Quốc công > Quận công > Hầu > Bá > Nam > Tử.

Tiêu Chiến vốn là đích trưởng tử của Vĩnh Quốc công, nếu có giáng tập làm Quận công thì thân phận vẫn lớn hơn tất cả mọi người.

******

Lão thái thái Vương gia thường ngồi ở noãn các để đọc sách, uống trà. Người già tay yếu mắt mờ, không trông mong đọc hiểu hết lời của thánh nhân, chủ yếu là kiếm việc để làm. Bà thỉnh thoảng lại hỏi han một chút chuyện của Tiêu Chiến hoặc là trao đổi với y mấy thứ chuyện nho nhỏ về thi thư.

Trong một khoảnh khắc nào đó, tưởng chừng như Vương lão thái thái mong muốn Tiêu Chiến đầu thai kiếp khác, trở thành một người môn đăng hộ đối với tôn nhi của bà.

- Tiêu công tử tuy xuất thân hàn vi nhưng tài nghệ không thua kém các vương tôn công tử được dạy dỗ kĩ càng. Nếu ngài có thể đỗ đạt làm quan thì hẳn là sẽ rất có tiền đồ, cũng không đến nỗi phải chịu thiệt, đứng sau Nhất Bác, làm một đương gia nho nhỏ.

Tiêu Chiến giả vờ tập trung vào kinh văn, không đáp lại lời Vương lão thái thái. Y chỉ cười thầm trong bụng, tự ngẫm Vương lão thái thái đây là đang muốn ám chỉ Tiêu Chiến nên tự tìm con đường danh lợi, không nên dính líu tới tôn nhi bảo bối của bà.

Vương lão thái thái vẫn nói tiếp:

- Tuy nói anh hùng không luận xuất thân, nhưng kì thực người khác không bàn luận xuất thân của ta chỉ khi ta đã là anh hùng rồi. Thật khó, đúng không? Lại nói, thời thế tạo anh hùng, mấu chốt ở chỗ người ta chọn lựa thế nào giữa cái lúc gọi là "thời thế" kia thôi.

Tiêu Chiến vẫn im lặng. Anh hùng cái gì, quân tử cái gì đó, Tiêu Chiến không để tâm lắm. Tiêu Chiến sống đến từng này tuổi, lời nói của người khác có khó nghe đến đâu cũng đã nghe quen. Vương lão thái thái tâm tư sâu thẳm, Tiêu Chiến chẳng bận lòng, tất thảy đều nghe xong rồi bỏ.

Tâm tính mỗi người mỗi khác, Vương lão thái thái có chủ kiến của bà ấy, Tiêu Chiến cũng tự có cách để giữ vững bản tâm của mình.

********

Sau lễ khai hạ, Vương Nhất Khiêm gọi Vương Nhất Bác đến chỗ mình uống trà. Gọi là uống trà cho văn nhã, thật ra cũng chỉ có rượu mới làm đôi huynh đệ này ngồi lại cùng nhau.

Vương Nhất Khiêm từ đầu đến cuối cứ tủm tỉm cười, trên bàn còn để sẵn một hộp gỗ tinh xảo. Vương Nhất Bác bị nhìn đến gai người, nhíu mày tỏ ý không vui.

- Ta nghe nói hôm trừ tịch, đệ và Tiêu công tử đã.... Ha! Hương cao đó dùng có ổn không?

Vương Nhất Bác vỗ trán, dằn xuống ly rượu vừa chạm môi:

- Nhị ca thám thính tình hình thì cũng nên xác thực một chút! Đêm trừ tịch đệ ngủ lại phòng của Tiêu Chiến, nhưng chỉ là ngủ thôi, không có như huynh nghĩ. Còn hương cao lại là chuyện gì nữa?

Vương Nhất Khiêm có vẻ khá ngạc nhiên:

- Hôm đó ta có bảo người mang đến chỗ đệ một hộp hương cao, là hàng thượng phẩm ta có được từ trong cung. Ta dặn hắn đưa cho ai trong số hai người cũng được. Nhìn biểu hiện của đệ, e là đồ đã bị Tiêu công tử giấu đi rồi.

Vương Nhất Bác bất lực, không thể hiểu được vì sao huynh trưởng lại có những chủ ý lạ lùng đến thế. Hắn nhìn hộp gỗ trên bàn, tỏ ý thắc mắc

- À... Định tặng thêm cho đệ. Loại này còn tốt hơn chỗ lần trước, trong thành phần có một ít hương liệu đặc biệt.

Vương Nhất Bác cũng không rõ cái ngày mình có thể dùng hương cao là khi nào, cứ đơn giản là nhận trước phần tâm ý này.

- Da mặt Tiêu Chiến hơi mỏng, không quen bị người khác trêu ghẹo. Nhị ca đừng làm y khó xử!

Thấy tiểu đệ ra mặt cho Tiêu Chiến, Vương Nhất Khiêm bĩu môi thay lời cảm thán. Vương Nhất Bác cười nhạt rồi lẳng lặng uống rượu, dường như đang có tâm sự.

- Sáng nay mẫu thân gọi đệ đến, bàn về chuyện hôn sự. Mẫu thân không hỏi thẳng, chỉ cố ý nhắc về giao tình của nhà ta với Thẩm gia. Nhị ca, lẽ nào ý tứ của đệ còn không rõ ràng sao?

- Đệ tìm cơ hội hỏi thẳng Tiêu công tử đi, rồi cứ đến nói với trưởng bối. Nhưng mà này, đệ muốn y làm nguyên phối thật sao? Y đủ khả năng đảm đương trọng trách đó không?

Vương Nhất Bác lặng thinh không đáp. Vương Nhất Khiêm thất vọng ra mặt, nói thẳng:

- Kém! Đến cả bản thân đệ cũng không dám tin tưởng, khó tránh được người khác hồ nghi.

- Đệ chỉ sợ Tiêu Chiến sẽ khổ. Đệ phải sắp xếp tính toán kĩ hơn nữa, đến khi nào chắc chắn rằng người trong tộc không làm khó dễ Tiêu Chiến mới được.

Vương Nhất Khiêm nhún vai, cũng không có gì để nói. Tiêu Chiến đúng là số vất vả, hết cực thân lại chuyển sang nhọc lòng.

Khổ!

- Trưởng tỷ có nói với huynh về chuyện tỷ ấy nghi ngờ bệnh tình của tổ mẫu chứ?

Vương Nhất Khiêm cười nhếch mép, những chuyện mà ba tỷ đệ rủ rỉ rù rì với nhau thật không ít, cũng rất dễ bề san sẻ.

- Đêm qua mẫu thân và phụ thân cãi nhau rất to đấy.

- Chuyện gì thế ạ?

- Phụ thân sang tên một tiệm vải cho Hạ tiểu nương. Mẫu thân biết khi chuyện đã rồi, nháo một trận.

Vương Nhất Bác bỗng chốc thấy nặng lòng, lại nhớ có người từng nói:

"Tình yêu có thể đổi lấy danh phận, còn danh phận không thể đổi được tình yêu".

Mẫu thân của Vương Nhất Bác là chính thê, cũng là vì tình cảm thời son trẻ và mai mối của hai gia tộc mới gả đến Vương gia. Dù bà đã rất cố gắng, kết quả vẫn là để vụt mất thứ tình cảm tuổi trẻ tươi đẹp, chỉ còn lại cái danh chính thất.

Chính thê như bà, đã từ lâu không còn gì trong chữ "thê" nữa. Một chữ "chính" kia lại là cái danh phận đè nặng lên đôi vai gầy với đủ thứ trách nhiệm nhỏ to.

Vương Nhất Bác rất sợ Tiêu Chiến sẽ ở trong tình cảnh như mẫu thân, lại càng sợ y giống Hạ thị.

- Đêm qua đệ mơ thấy Đại ca.

Dẹp chuyện phiền lòng thứ nhất sang một bên, Vương Nhất Bác nói đến chuyện thứ hai.

- Đệ còn thấy có một tiểu cô nương mặc áo hoa, bảo là muốn đệ đi theo vì ở dưới đó rất vui. Nàng ta kéo đệ rất mạnh. Trong mơ đệ thấy cửa phòng mở, đệ định bước theo cô nương kia rồi, thì lại nghe Đại ca mắng, kéo ngược trở vào. Lúc đấy thì đệ giật mình, cửa sổ phòng đang mở, lạnh toát hết cả người.

Nhắc đến Đại thiếu gia, cả hai người đều trầm ngâm. Đã mười lăm năm qua đi, nếu người còn sống, hẳn là đã yên bề gia thất, thê nhi đủ đầy.

- Tiểu cô nương sao? Là ai nhỉ?

- Không biết nữa. Nhanh thật! Nếu còn sống, năm nay huynh ấy ba mươi tuổi rồi. Trưởng tỷ cũng đã ba mươi.

Tiếng thở dài tan vào đêm lạnh, mấy cánh hồng mai nhẹ nhàng rụng xuống như tiếc thương một thiếu niên lang tài hoa bạc mệnh.

- Đệ đừng nghĩ nhiều! Đến Nguyên Tiêu ta sẽ nói mẫu thân làm một buổi pháp sự. Nghe nói sắp tới đệ sẽ đi chuyến hàng đầu năm. Đi Tô Hàng đúng không? Nơi đó sơn thủy hữu tình, đệ mang Tiêu công tử theo. Hai người chiếu cố lẫn nhau, tranh thủ bồi đắp tình cảm.

Vương Nhất Bác gật gù, dự tính về những ngày du sơn ngoạn thủy sắp tới.

*******

- Tảo mộ? Chưa đến Nguyên Tiêu mà?

Tiêu Chiến nghe Vương Nhất Bác nói muốn y cùng hắn đi tảo mộ thì thấy cứ vướng vướng. Vương Nhất Bác tỏ ý không hề gì, thích đi thì cứ đi thôi.

Tiêu Chiến cũng thuận theo ý hắn, mới sáng sớm đã khăn áo chỉnh tề đi ra từ cửa bên. Khá lâu rồi hai người mới lại chung xe ngựa, khó tránh có chút ngượng ngùng.

Vương Nhất Bác cứ cười khì khì, tỏ rõ là mình rất vui. Hắn diện y phục trắng ngà, cổ áo lót bông và lông vũ, nhìn tổng thể cứ như một quả nhứ* đã tách vỏ, trắng mềm mịn màng.

(Quả nhứ: loại quả có lõi bông, vỏ cứng, như là quả gòn ấy)

- Tam lang! Trước giờ có ai khen ngươi lúc cười lên trông đặc biệt ngọt ngào không?

- Điềm Điềm mà, tất nhiên là phải ngọt rồi!

Vương Nhất Bác khi không cười thì tràn ngập vẻ băng lãnh khó gần, nhưng chỉ cần hắn cười lên một cái, cả khuôn mặt bỗng chốc sáng bừng, biểu cảm cũng trở nên ngọt ngào dễ mến. Chỉ tiếc là tính cách hắn trầm tĩnh, ít nói ít cười.

- Có. Người đó rất thích trêu cho ta vui vẻ để cười thật nhiều, thường cho ta mứt quả hoặc lén các ma ma dẫn ta ra ngoài chơi.

Tiêu Chiến nghi hoặc:

- Là ai thế?

- Bí mật.

Bí mật thì bí mật, Tiêu Chiến không thèm hỏi nữa. Vương Nhất Bác thích thì cứ giữ lấy đi.

Thấy Tiêu Chiến quan tâm đến người đó một cách rõ rệt, lại còn nhíu mày một cái, Vương Nhất Bác nghe trong lòng sướng rơn.

Thư sinh kia biết ghen rồi!

Qua khỏi những con đường núi nhỏ hẹp, xe ngựa dừng lại ở một nghĩa trang. Vương Nhất Bác xuống trước, chắp tay sau lưng ngắm nhìn xung quanh.

Người quản trang đến hành lễ với Vương Nhất Bác, liếc nhìn sang Tiêu Chiến, suy đoán thân phận của vị công tử này. Vương Nhất Bác hỏi han mấy câu rồi cho ông ta lui ra.

- Đất này là nơi chôn cất của người trong Vương gia. Xung quanh đây cũng là điền trang của nhà chúng ta.

Tiêu Chiến gióng mắt nhìn ra xa, cảm tưởng như Vương gia chiếm trọn quả đồi này vậy.

- Ngọn đồi này không nói, nhưng vùng thung lũng bên cạnh đã tính vào phần của ta. Bên đó có thể trồng thảo dược, nuôi hươu nai gì đó, ngươi xem thế nào.

Tiêu Chiến giật thót, ngoài việc cười trừ một cái thì cũng chẳng nói thêm câu nào.

Hai người đi vào trong, đến vùng trung tâm của nghĩa trang mới dừng lại. Sau khi thắp hương, tế bái trước một tấm bia chi chít toàn chữ là chữ, Vương Nhất Bác cầm theo một tráp mứt quả đào, một bầu rượu dẫn Tiêu Chiến ra phía sau, đến trước một ngôi mộ nằm đơn độc ở hàng cuối cùng.

Tiêu Chiến đứng sau Vương Nhất Bác đang quỳ bái, lẩm nhẩm đọc phần được khắc trên bia:

"Vương gia trực hệ chi trưởng đời thứ mười. Đích trưởng tử Vương Nhất Khang chi mộ."

/Khang: 康/

- Đây là phần mộ của Đại ca, là người mà ta đã nói là rất thích dỗ cho ta cười, thường bày trò đưa ta ra ngoài chơi. Huynh ấy là An Định thế tử, chỉ cần đợi đến đủ mười sáu tuổi là có thể kế vị tổ phụ trở thành An Định Hầu tiếp theo, tiếp nối vinh sủng của Vương gia thay cho phụ thân và Đại bá.

Tiêu Chiến đọc đến cuối, ngẩn người. Vương Nhất Khang hưởng niên mười lăm tuổi.

- Đời thứ chín là ai kế vị An Định Hầu?

- Đại bá, nhưng người cũng đã cưỡi hạc về trời từ rất lâu rồi. Dường như ai kế vị cũng đều đoản mệnh cả.

Im lặng một lúc lâu, Vương Nhất Bác nhìn bia mộ, cảm khái:

- Chữ Khang trong tên của Đại ca có nghĩa là an định, yên ổn. Đích trưởng tôn của An Định Hầu, trong tên có ý là an định, ngươi có hiểu được huynh ấy quan trọng như thế nào với Vương gia không?

Tiêu Chiến vịn tay lên vai Vương Nhất Bác, vỗ nhẹ mấy cái. Y đứng sau lưng hắn, khom người bái một bái.

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến vái chào Đại ca, không giấu được nụ cười. Hắn rót rượu ra ba cái chén, rồi đổ một ít xuống đất. Sau mấy ngụm rượu cay, Vương Nhất Bác mới vui vẻ nói với tấm bia lạnh ngắt:

- Đại ca! Đệ đến uống rượu cùng huynh này. Đêm hôm trước đệ bị một tiểu nha đầu kéo chân đấy, huynh ở trên đó có biết nàng là ai không? Nhớ dạy dỗ nàng ta một trận nhé! Nàng ta kéo đến nỗi tay chân của đệ mỏi nhừ, cả người ê ẩm.

- Mứt quả này là của Nhị tẩu làm, ngon lắm, nhưng vẫn không bằng mứt do mẫu thân làm. 

- Đại ca! Nhiều năm rồi mẫu thân không làm mứt quả đào nữa, đệ cũng không đòi mẫu thân làm cho mình ăn. Hôm trước huynh về có ghé qua thăm người không?

- Dư gia tỷ tỷ thành thân lâu rồi, nhi tử của nàng đã lớn, đang học chung với Tứ đệ. Nàng sống rất tốt, Đại ca cũng thấy mà đúng không?

Tiêu Chiến ngồi bên cạnh nghe Vương Nhất Bác nói chuyện mà lông tơ cứ dựng lên tầng tầng, lại còn rùng mình một cái.

Ở nơi như thế này, có thể bớt nói những chuyện đáng sợ rùng rợn được không?

- Dư gia tỷ tỷ là ai thế?

- Dư đại tiểu thư, vốn đã được định sẽ gả cho Đại ca. Năm ấy Đại ca mười bốn tuổi, nàng mười ba tuổi, định là khi nàng đủ mười sáu tuổi sẽ cử hành đại hôn, chỉ tiếc... Nhưng cũng may, hai nhà chỉ mới là uống trà nói chuyện, vẫn chưa nghị hôn.

Rượu cạn, Vương Nhất Bác loạng choạng đứng dậy, kéo theo Tiêu Chiến.

- Đại ca! Y là Tiêu Chiến. Huynh xem cho rõ đi này, có phải là rất dễ nhìn không? Huynh nghĩ mẫu thân có thích y giống như thích Dư đại tiểu thư ngày trước hay không?

Tiêu Chiến rụt người lại. Vương Nhất Bác cười khì khì, vuốt ve tấm bia mấy lượt rồi dẫn Tiêu Chiến đi ra. Hắn ngước lên nhìn ánh nắng xuân ngập tràn, thầm hẹn lần sau hai người đến đây sẽ là lúc Tiêu Chiến có thể chính thức gọi một tiếng "Đại ca".

******

- Ngươi nói sao? Ngươi nghi ngờ thuốc mà tổ mẫu uống có vấn đề?

Tiêu Chiến nhìn biểu hiện của Vương Nhất Bác, cẩn trọng nói thật nhỏ:

- Vốn định để khi nào ngươi trở về mới nói, nhưng sợ đến lúc đấy lại xảy ra chuyện gì bất trắc.

Vương Nhất Bác nhíu mày, hắn biết Tiêu Chiến còn có ý khác. Vương Nhất Bác nhìn quanh quất, một đường kéo Tiêu Chiến vào phòng mình, đóng sập cửa.

- Có chuyện gì?

- Ta nhìn qua cơm nước hằng ngày, phát hiện thức ăn của lão thái thái không phù hợp với thể trạng. Hơn nữa, nhìn người khí sắc có vẻ ôn nhuận, nhưng chân tay đều thoát lực, hay đổ mồ hôi, rất sợ lạnh. Thuốc của người đang uống, ta không kiểm tra được chỉ qua mùi, ít nhất cần phải có đơn thuốc hoặc bã thuốc.

Vương Nhất Bác gật đầu, nghe Tiêu Chiến nói tiếp:

- Hôm qua, ta đến đại điện giao kinh văn, có đứng chờ người một chút. Trong đó có một luồng hương hơi ngọt ngọt. Kết quả là đêm qua ta liền ngủ không yên giấc, mơ thấy nhiều chuyện lung tung, sáng hôm nay thì người cứ mơ màng.

- Ngươi vẫn ổn chứ?

- Ổn rồi, không sao cả.

Vương Nhất Bác thấy khó hiểu. Mùi hương đốt ở Phúc Khang Đường luôn thanh nhẹ ấm áp, sao Tiêu Chiến lại ngửi ra mùi ngọt ngọt được chứ?

- Sai người đến nhà bếp lấy bã thuốc, hoặc xem tàn tro của lò hương, chẳng phải sẽ biết được hay sao?

Tiêu Chiến lắc đầu:

- Phúc Khang Đường có nhà bếp riêng, ta không thể đột ngột đòi xem bã thuốc. Huân hương dùng ở đó là dạng bột, đốt xong chỉ còn tàn tro đen thui, căn bản không điều tra được gì.

Vương Nhất Bác thở dài. Tiêu Chiến nói thêm:

- Chuyến đi Tô Châu lần này ngươi đi một mình đi. Ta ở lại xem tình hình, nếu như có gì bất ngờ thì còn xoay sở kịp.

- Hay là chuyến này ta không đi nữa?

- Mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng, ngươi ở nhà làm gì chứ? Hơn nữa, nếu ngươi ở lại, kẻ xấu đề phòng không ra tay, đôi bên định chờ nhau đến khi nào?

Vương Nhất Bác trầm ngâm, chợt thấy lạ lẫm. Tiêu Chiến trước mặt hắn lúc này vừa quyết đoán lại vững vàng, hơn nữa còn lộ ra vẻ sắc sảo đến bất ngờ.

******

- Đệ tìm ta có chuyện gì? Nghe Dung Nhi nói đệ sai người sang hỏi mấy lần.

Vương Nhất Bác chẳng kịp thưa gửi, cứ một mạch nói hết những chuyện đã xảy ra. Vương Nhất Khiêm sắc mặt tối sầm, vẫy A Tấn lại, dặn dò mấy câu. A Tấn chạy đi rồi, Vương Nhất Bác mới hỏi:

- Huynh sai A Tấn đến tìm Hạ đại phu làm gì?

- Hạ đại phu vốn làm ở Thái y viện, xin cáo quan về nghỉ sớm, sau này mới đi theo ta. Đồng liêu của ông ấy trong Thái y viện rất nhiều, ta muốn thỉnh giáo ông ấy về y quán Trình Gia.

Chuyện quan trường phức tạp, Vương Nhất Bác không tiện hỏi nhiều. Hắn đang không biết phải làm gì thì từ trong nội đường có tiếng bước chân gấp gáp, Lưu Thư Dung vội vàng đi đến.

- Quan nhân! Quan... Tiểu thúc cũng ở đây sao?

Thấy Vương Nhất Khiêm tỏ vẻ không sao, Lưu Thư Dung ngồi xuống, nhỏ giọng kể:

- Lý ma ma đi hỏi chuyện đã có kết quả. Có điều, ngoại trừ bà ấy, còn có ba người nữa cũng đến hỏi chuyện những người cũ đó.

- Là những ai?

- Lưu ma ma bên cạnh mẫu thân, Quế đại nương ở chỗ tổ mẫu, Trương ma ma nhũ mẫu của Thẩm tiểu thư.

Vương Nhất Bác lại một lần nữa bất ngờ. Hắn không rõ có điều chi mà các vị quản sự của nội trạch Khải Lâm Viên lại túa ra đường nhiều như thế. Ánh mắt chất vấn của hắn cứ thế hướng về Vương Nhất Khiêm.

- Ta sai người dò hỏi chút tin tức về thân thế của Tiêu công tử. Hẳn là y chưa kể cho đệ chuyện mình là hậu nhân của Vĩnh Xương Quốc công nhỉ?

Vương Nhất Bác biết thân phụ của Tiêu Chiến tên Lâm Thiệu Huy, nhưng chuyện ông ta là Quốc công phủ Vĩnh Xương thì hắn không ngờ tới. Tiêu Chiến nói y không có dây dưa với Lâm gia nên cái danh Quốc công, Quận công gì đó đều vô nghĩa.

- Chiếu theo tôn ti, gia thế của người ta cách nhà chúng ta cả mấy con phố, Nhị ca muốn tìm hiểu để làm gì chứ?

- Vốn định tiên thủ hạ vi cường, rốt cuộc vẫn đi sau các vị nữ quyến. Ha! Ba thế hệ nữ quyến này, quả nhiên không phải người một nhà không vào chung một cửa mà.

Vương Nhất Bác trầm ngâm, tự thấy hổ thẹn khi nghĩ rằng mọi thứ như bây giờ thật tốt. Nếu Tiêu Chiến an an ổn ổn lớn lên ở Vĩnh Xương, kiếp này liệu hai người có cơ duyên tương ngộ?

Cổ nhân dạy không sai, cái gọi là trong hoạ được phúc, trong phúc có hoạ ấy rất khó lòng phân định.

- Sau Nguyên Tiêu đệ sẽ đi Tô Châu. Trong những ngày đệ không ở đây, Tiêu Chiến vừa phải xem xét chỗ tổ mẫu, vừa lo trong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net