Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cơ hội...

.
.

.

Buổi tối hôm đó, Tiêu Chiến vui vẻ lắm, cậu vừa về tới nhà đã lên tiếng chào hỏi mẹ Tiêu, sau đó mới lấy thức ăn được Vương Nhất Bác mua cho bày ra bàn để bên cạnh

- Mời mẹ ăn tối

- Thức ăn này...

Mẹ Tiêu nhíu mày nhìn thức ăn trên bàn, những thức ăn này thực sự quen mắt đến nỗi chỉ cần nhắm mắt ngửi vị liền biết là của ai mua cho. Trần Di Hồng ngước mắt nhìn lên Tiêu Chiến, bắt gặp ánh mắt cùng khuôn mặt rạng rỡ của con trai, bà như hiểu ra gì đó mới nhỏ giọng lên tiếng

- Con có chuyện gì vui có phải không?

- Sao mẹ biết?

- Đều ghi hết lên mặt con rồi kìa

Tiêu Chiến quả thật có chuyện vui, nghe mẹ Tiêu nói như vậy liền xấu hổ đưa tay lên xoa xoa hai bên má đỏ lựng của mình

Hành động của cậu làm cho mẹ Tiêu lại càng chắc chắn hơn

- Con ngồi xuống đây, kể cho mẹ nghe thử xem, có phải con với Nhất Bác làm hòa rồi không?

Tiêu Chiến nghe lời mẹ Tiêu ngồi xuống bên cạnh

- Mẹ hứa ăn hết hộp súp này con liền kể cho mẹ nghe

Mẹ Tiêu biết chiêu trò của con trai, bà mỉm cười đưa tay gõ lên trán cậu

- Lúc nào cũng lanh như vậy. Được rồi, mẹ hứa sẽ ăn hết nên con cứ kể trước thử xem

Tiêu Chiến mỉm cười, ngồi thẳng, nghiêm túc nhìn mẹ Tiêu

- Hôm nay con gặp Nhất Bác rồi

- Gặp rồi? Thằng bé còn giận con không?

Tiêu Chiến gật gật đầu

- Vẫn còn, nhưng mà cũng không nhiều lắm

- Vậy thì tốt, vậy thì tốt

Tiêu Chiến trầm ngâm một lúc, rụt rè nói

- Mẹ, con muốn theo đuổi cậu ấy

Trần Di Hồng ôn nhu nhìn Tiêu Chiến, bàn tay khắc khổ lại có chút gầy gò vuốt ve lên mái tóc đen mềm của con trai, lên tiếng động viên

- Chỉ cần con cảm thấy hạnh phúc, thấy vui vẻ thì mẹ sẽ đứng bên cạnh động viên cho con

- Cảm ơn mẹ

Tiêu Chiến mừng lắm, được sự ủng hộ của người thân duy nhất chính là điều hạnh phúc nhất đối với cậu. Dù cho sự nỗ lực của cậu có được như ý muốn hay không thì Tiêu Chiến cậu vẫn sẽ nỗ lực hết mình để tiến tới phía trước

Cậu không còn từ gì để diễn tả cảm xúc lúc này, chỉ có thể rúc vào lòng mẹ Tiêu làm nũng như chú mèo nhỏ được mẹ bảo vệ trong lòng vậy

- Con yêu mẹ

Trần Di Hồng với đôi mắt buồn buồn, một tay vuốt ve đầu nhỏ của con trai, ánh mắt mang nhiều tâm sự nhìn đỉnh đầu Tiêu Chiến không ngừng

Bà biết sức khỏe của mình ngày một kém hơn, nhiều đêm mất ngủ chỉ vì lo lắng nếu lỡ một mai bà không còn trên đời nữa vậy thì Tiêu Chiến biết phải làm sao đây? Nếu con trai bà không hạnh phúc thì làm sao bà có thể nhắm mắt buông tay được

Chỉ vì những trằn trọc đó cho nên hiện tại dù cảm thấy Tiêu Chiến muốn phấn đấu về một vấn đề nào đó bà cũng thoải mái đồng ý lẫn động viên, yêu con trai thì đã sao... chỉ cần con trai của bà được hạnh phúc, có người để chăm sóc thì bà nguyện vì con mà ủng hộ tất cả

Nghĩ vậy nên Trần Di Hồng mới lên tiếng nói với Tiêu Chiến

- Hay là con mời Nhất Bác về đây chơi với mẹ, lâu rồi không gặp thằng bé, mẹ có chút nhớ nó

- Con không biết nữa, nhưng mà con sẽ cố gắng

———

Đêm đó, chờ cho hơi thở của mẹ Tiêu đã đều đều bên tai, Tiêu Chiến lén lút quay mặt vào tường thử lấy điện thoại ra nhắn tin cho Vương Nhất Bác

Cậu ngủ chưa?

Tin nhắn thuận lợi được gởi đi, tim Tiêu Chiến đập càng loạn xạ, Vương Nhất Bác thực sự đã giữ lời hứa, hắn không còn chặn số điện thoại của cậu nữa. Trong lòng Tiêu Chiến rất vui, mặc dù tin nhắn gởi đi chưa nhận được phản hồi của người ta, thế nhưng vì hành động bỏ chặn cậu của Vương Nhất Bác đã làm cho Tiêu Chiến cảm thấy rất mãn nguyện không thôi

Vẫn là từ từ tiến tới, không nên tham lam nhiều quá

Nghĩ vậy nên Tiêu Chiến mới soạn một tin nhắn nữa gởi đi

Nhất Bác ngủ ngon, ngày mai gặp

Vừa gởi xong tin nhắn, Tiêu Chiến vui vẻ cất điện thoại qua một bên, hạnh phúc tiến vào mộng đẹp

———

Thu qua đông tới, thời tiết mỗi ngày đều khắc nghiệt không thôi, bệnh của mẹ Tiêu càng lúc càng trầm trọng, tuy bà cố gắng che giấu sức khỏe của mình để Tiêu Chiến không lo lắng cho bà mà chuyên tâm học hành thế nhưng vẫn là không giấu được

Số tiền dùng để chạy thận mỗi tuần cũng chẳng đủ, nay lại thêm căn bệnh viêm phổi nặng làm cho mẹ Tiêu đau đớn không thôi, đau đớn hơn cả là áp lực tiền bạc đè nặng lên đôi vai của Tiêu Chiến, nhiều đêm bà thường nhìn tấm lưng Tiêu Chiến mà lặng lẽ rơi lệ không biết bao nhiêu lần

Có lẽ thời gian của mẹ không còn nhiều nữa, mẹ vẫn là nên giúp bảo bối nhỏ một việc mà mẹ đã suy nghĩ rất lâu, rất lâu rồi

Trong lòng thầm thủ thỉ như thế, Trần Di Hồng thừa biết bất lâu nay Tiêu Chiến đã rất nỗ lực để theo đuổi tình yêu của mình nhưng vẫn chưa có kết quả khả quan, thời gian gấp gáp... vẫn là nên làm điều gì cuối cùng cho con trai nhỏ mà thôi

———

Buổi chiều ngày học cuối của một tuần, Tiêu Chiến như thường lệ đứng trước cổng trường để chờ Vương Nhất Bác xuất hiện

Vương Nhất Bác kể từ ngày đồng ý để cậu theo đuổi vẫn chưa có động tĩnh nào khác, hắn vẫn nhận tin nhắn hỏi han đủ thứ chuyện của cậu, Vương Nhất Bác lúc vui sẽ trả lời vu vơ rồi thôi, ngày không vui sẽ trực tiếp bỏ qua không trả lời. Thế mà Tiêu Chiến vẫn rất kiên nhẫn, cậu chưa từng bỏ qua một ngày nhắn tin với Vương Nhất Bác, sự nhiệt tình đeo đuổi cứ thế cũng trôi qua gần ba tháng

Sắp tới sẽ có một tháng nghỉ đông, Vương Nhất Bác dự định sẽ về quê nhà, biết được điều này làm cho Tiêu Chiến buồn bã mấy ngày, sắp tới sẽ có một tháng không gặp nhau nên hôm nay Tiêu Chiến vận dụng hết can đảm muốn mời Vương Nhất Bác cùng mình về nhà ăn cơm

Vừa trông thấy Vương Nhất Bác bước ra khỏi cổng trường, Tiêu Chiến vui vẻ tiến tới gần gọi hắn

- Nhất Bác

Vương Nhất Bác nghe tiếng gọi quen thuộc, hắn nghiêng đầu nhìn Tiêu Chiến, mày khẽ nhíu lại

Nhưng không thèm nói thêm lời dư thừa, hắn tiến tới gần cậu hơn, đưa tay cởi áo khoác của mình quăng lên người Tiêu Chiến

- Cậu không biết hiện tại ngoài trời bao nhiêu độ sao? Áo khoác đâu sao lại ăn mặc phong phanh như vậy?

- Áo ướt rồi

Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác cố tỏ ra lạnh lùng với cậu nhưng trong lòng hắn lúc nào cũng ấm áp như vậy, ngoài mặt thì có vẻ như muốn xua đuổi nhưng hành động thì quan tâm cậu mọi lúc

Trong lòng rất vui vẻ, Tiêu Chiến lại bồi thêm một câu giải thích

- Lúc nãy không may làm đổ nước lên áo nên tôi đang phơi ở nhà

Tiêu Chiến thực sự không nói dối, trưa nay lúc ở nhà ăn... một sinh viên cùng trường lỡ tay làm đổ canh nóng lên áo khoác của cậu. Cũng may là áo khoác không quá mỏng nên cậu không bị bỏng nhưng có lẽ cũng sẽ đỏ ửng một mảng, Tiêu Chiến lúc tan học chỉ muốn nhanh chóng đến gặp Vương Nhất Bác sớm hơn nên cũng chẳng quan tâm đến thương thế của mình, trực tiếp để áo khoác ở nhà còn mình thì mặc đại cái áo sơ mi dài tay rồi cứ thế chạy một mạch tới nơi này

Nhưng Vương Nhất Bác thì khó chịu, hắn tuy nghe lời giải thích của cậu có vẻ hợp lý thế nhưng giữa trời đông như thế này mà cứ mặc quần áo mỏng manh chạy tới chạy lui nhìn thế nào cũng cảm thấy không hài lòng, không lẽ Tiêu Chiến không biết lạnh sao? Cậu là người sắt sao?

Tiêu Chiến im lặng quan sát sắc mặt của Vương Nhất Bác lại nhìn ra được hắn không vui, vì sao không vui thì cậu không dám đoán, vì thế mới nói nhỏ với hắn

- Tôi không lạnh đâu, cậu đừng khó chịu

- Tôi không khó chịu, chỉ thấy cậu ngốc thôi

Nói xong liền trực tiếp bước tiếp về phía trước, Tiêu Chiến thấy hắn sắp rời đi liền gấp gáp chạy theo

- Nhất Bác chờ tôi nữa

Cậu sải bước thật dài tiến tới nắm lấy cánh tay hắn khẽ lay

- Cậu có thể về nhà tôi dùng một bữa cơm được không?

Như sợ Vương Nhất Bác từ chối, Tiêu Chiến tiếp tục lên tiếng thuyết phục

- Mẹ, mẹ tôi muốn mời cậu một bữa cơm

Vương Nhất Bác quay đầu nhìn Tiêu Chiến, nhận thấy sự chờ mong trong đôi mắt to tròn sạch sẽ, trong lòng chẳng biết là tư vị gì, nhìn vào đôi mắt ấy một lúc... hắn vậy mà lại gật đầu đồng ý rồi cứ thế bước tiếp

- Vậy thì nhanh đi

- Thật sao

Tiêu Chiến không dám xác nhận lại chỉ có thể hớn hở chạy theo sau Vương Nhất Bác như chú chim nhỏ mà thôi

Thời gian cũng qua lâu rồi Vương Nhất Bác chưa gặp lại Trần Di Hồng, hắn lấy lý do chỉ muốn gặp lại người phụ nữ khắc khổ hay bệnh kia vì muốn hỏi thăm một chút mà thôi. Chỉ có như vậy thôi, chẳng phải vì Tiêu Chiến

Vương Nhất Bác cứ thế đánh lừa bản thân để lòng cảm thấy thoải mái hơn thế nhưng hắn chẳng hề nhận ra rằng... từ lâu hoặc hiện tại, dù là trai hay gái thì trong lòng hắn vẫn luôn tồn tại hai chữ Tiêu Chiến

.
.
.

./. Là Anh Nhìn Trúng Em


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net