Chương 7. Lệ Quỷ Nhận Con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đám người Uông Trác Thành cứ đi quanh khu rừng như vậy xuyên xuốt cả một đêm, thế nhưng dù cho có vấn thực, có ngự kiếm, có sài bùa chú, sử dụng con rối giấy đánh hơi, mọi thứ đều đã thử qua nhưng vẫn không có tác dụng.

Bên này Vương Nhất Bác đuổi theo cả một đêm, cuối cùng y nhận ra bản thân đã bị đánh lạc hướng nên nhanh chóng ra lệnh cho đám tiên môn theo mình quay lại. Trên đường đi Vương Nhất Bác không hiểu cớ sao lại có cảm giác gì đó bất an vô cùng, trong lòng cứ rạo rực không yên.

Bọn họ cứ bị quay vòng cả một đêm, một toán thì tìm kiếm, một toán thì bị ảo cảnh đánh lừa, mãi đến khi mặt trời ló dạng sau dãy núi phía xa, ảo cảnh mới biến mất.

Quách Thừa mệt mỏi đi trước, gương mặt rũ rượi đi từ trong bìa rừng ra, phía sau là Uông Trác Thành, Linh Lung và hai môn sinh kia. Bọn họ đều là cái dáng vẻ nhếch nhác vô cùng, vì cả một đêm không ngừng tìm kiếm tung tích Tiêu Chiến, phần y phục phía dưới đều đã bị sương đêm và bùn đất làm lấm lem đi hết, bộ quần áo được dệt bằng tơ nhất phẩm phút chốc đều tệ hơn cái giẻ lau nhà.

Vương Nhất Bác gặp lại đám người Uông Trác Thành cũng đã độ đầu giờ Mão*

*Đầu giờ Mão: 5h sáng

Hai toán người gặp lại nhau ở trước bìa rừng gần mõm đá, Quách Thừa thấy Vương Nhất Bác y ở trước mặt liền không khỏi loạn lên, lại vô cùng khẩn trương mặt mày nhăn nhó, vẻ vừa hoảng sợ vừa lo lắng chạy vội đến bên cạnh Vương Nhất Bác, thở hổn hển mà thông báo.

"Vương Thiếu Quang, chết rồi chết rồi." - Quách thừa mặt mày nhăn nhó, khó coi vô cùng. " Tiêu công tử... Tiêu công tử.."

Quách Thừa dừng một nhịp thở một cách vội vàng, bởi vì phải tìm kiếm nguyên một đêm, linh lực đều sử dụng gần hết, ban nảy lại chạy hồng hộc thế kia, nên chung quy là nói không kịp thở.

Vương Nhất Bác thấy cái biểu cảm vô cùng 'không tốt lành' trên mặt Quách Thừa, lại vừa nghe đến Tiêu Chiến, cơ mặt y sớm đã vặn thành mấy đường méo mó khó coi, thần thái lộ rõ vẻ lo lắng.

"Tiêu Chiến làm sao?" - Vương Nhất Bác gấp gáp hỏi.

Quách Thừa mặt mày mếu máo, nói không rõ ràng, tay chân vì khẩn trương mà quơ quẩy loạn xạ.

"Làm sao đây Vương Thiếu Quang, Tiêu Chiến bị lệ quỷ bắt đi rồi. Bọn đệ tìm cả đêm, sử dụng hết tất cả các thuật để hỏi đường, theo dấu cũng không thể tìm được.."

Mặt mày Quách Thừa đã khó coi, của Vương Nhất Bác lại càng không dễ nhìn. Y vì nghe người của mình gặp chuyện, tâm trạng lại vô cùng lo lắng, hiện tại cũng không tiện quở trách Quách Thừa.

Quách Thừa lại mếu máo nhiều hơn, khẩn trương đoán mò.

"Mô hình giấy không tìm được hơi thở để theo dấu..

Vương Thiếu Quang, có khi nào, có khi nào... Tiêu công tử đã bị lệ quỷ giết chết rồi không.."

Vương Nhất Bác lúc này cau mày, tâm tình khó chịu, đúng hơn là lo lắng, cũng bị lay động bởi lời nói của Quách Thừa.

"Không được nói bậy!"

Vương Nhất Bác trợn mắt dữ tợn. Nhưng chung quy đều là do lo lắng mà ra, đối với ai thì y có thể không quá quan ngại, thế như Tiêu Chiến tư chất yếu ớt, linh lực không đủ, bị lệ quỷ móc tim không phải là chuyện không thể xảy ra.

Phỏng đoán đó thập phần được tin là thật rồi, bởi thuật sử dụng con rối giấy của Vương Thị trước giờ chưa từng thất bại, chỉ cần thi thuật nói tên người muốn đánh hơi, nếu còn sống dù cho có ở chân trời góc bể đi nữa cũng nhất định sẽ tìm ra, nhưng Quách Thừa cũng đã nói thi thuật suốt một đêm lại không thể tìm ra, khả năng của Quách Thừa không thể nào có vấn đề được, bởi thuật con rối giấy này của y đặc biệt được Tông chủ Vương Thị - Vương Hải Khoan khen ngợi, nên không thể nghi ngờ được. Nếu có sai sót, đều sẽ ở chỗ Tiêu Chiến đang không rõ sống chết.

Quách Thừa bị sư huynh quát lớn, cũng chưa từng thấy dáng vẻ hung tợn như này của Vương Nhất Bác mà cơ chút sợ hãi, thoáng liền khẽ đánh vào miệng mấy cái tỏ ý 'Đệ nói sai rồi'

Uông Trác Thành thấy tình hình khá căng thẳng, mới tiếng mấy bước lớn lên trước mà nói.

"Chủ nhân ta tạm thời không có nguy hiểm tính mạng, chỉ là không tìm được tung tích."

Vương Nhất Bác liếc nhìn Uông Trác Thành, nghiêm túc hỏi: "Chắc chắn?"

Uông Trác Thành khẽ gật đầu, dáng vẻ lại vô cùng đáng tin, dù sao hắn cũng gọi Tiêu Chiến là chủ nhân, từ hôm cứu hắn đến nay, hắn có thể lỗ mãng với bất cứ ai, riêng Tiêu Chiến nói thì hắn vẫn luôn tuân theo, nhìn sơ cũng có thể thấy rõ hắn không có ý xấu với Tiêu Chiến. Nhìn ánh mắt vô cùng chắc chắn của Uông Trác Thành, Vương Nhất Bác cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm đôi phần trong lòng.

Vương Nhất Bác đưa tay rút kiếm khỏi bao, định sẽ nhỏ một vài giọt máu của mình để thi thuật vấn thực. Lưỡi của Kiệt Kiếm chưa chạm đến đầu ngón tay y đã bị Uông Trác Thành dùng khí công đẩy nhẹ sang hướng khác.

Vương Nhất Bác ngạc nhiên không hiểu, đưa ánh mắt hỏi ý Uông Trác Thành.

"Vấn thực đều đã làm rồi, không có kết quả."

Uông Trác Thành trầm ngâm một lúc, dường như nhớ ra giải pháp nào khác, chỉ có điều có lẽ giải pháp này hắn chỉ có nghe chứ chưa thấy ai thi triển, cũng chưa tự mình thử, nên chung quy có chút khó nhớ, cần phải chiêm nghiệm hồi lâu mới có thể nhớ được.

"Chỉ còn một cách.."

"Cách gì?

..Mau nói" - Vương Nhất Bác gấp gáp tiếp lời.

Uông Trác Thành thần sắc thay đổi, mặt mày lại trở nên có đôi phần nghiêm trọng.

" Vấn tà "

Vương Nhất Bác nghe xong liền nổi giận, phất tay áo một cách mạnh bạo, tỏ ý từ chối vô cùng gay gắt.

"Không được! Tà ma ngoại đạo. Sai lệch lẽ phải."

Uông Trác Thành bỗng dưng lại thay đổi sắc mặt, từ bộ dạng nghiêm túc lại hóa thư thả mà khoanh tay trước ngực.

"Thế nào là tà ma ngoại đạo?"

"Ngươi thân là đệ tử tiên môn, lại có suy nghĩ lệch lạc, muốn sử dụng tà thuật. Là cấm kỵ , tuyệt đối không được." - Vương Nhất Bác nghiêm túc phân trần.

"Tà ma ngoại đạo ý nói sử dụng đạo này hại đời hại người, nhiễu loạn thiên hạ.

Ta sử dụng vấn tà để cứu người, sao lại gọi là tà ma?

Hơn nữa ta chưa từng nói ta là môn sinh tiên môn? Môn hộ ta có truyền đạo vấn tà, sao lại gọi là ngoại đạo?"

Vương Nhất Bác nghe đến đây tâm tình không khỏi khó chịu bởi nam nhân hắc y trước mặt lại ngông cuồng tuyên truyền thứ thuật pháp mờ mịt này vào tai y, đúng là không thể chấp nhận. Vương Nhất Bác lần nữa gằn giọng quát lớn, tiên kiếm cũng đã rời bao ba phân, đủ biết Vương Nhất Bác đang thật sự phẫn nộ đến nhường nào.

Bởi y vốn dĩ ghét tà ma ngoại đạo, đại kỵ có người nhắc đến thứ thuật pháp đen tối xấu xa đó.

Vương Nhất Bác nhấn mạnh: "Đó là đạo thuật Độc Ma sáng chế!"

"Ta dĩ nhiên biết!" - Uông Trác Thành thông dông trả lời.

"Tại sao còn muốn làm?"

"Hết cách!"

Uông Trác Thành hỏi tiếp: "Ngươi muốn trơ mắt nhìn Tiêu Chiến bị moi tim mà chết?"

Vương Nhất Bác sau đó cũng đẩy kiếm trở lại bao, y là vì nghỉ đến Tiêu Chiến mà mũi lòng. Sau đó cũng từ từ đồng tình mà im lặng nghe Uông Trác Thành nói tiếp.

"Vấn tà là cách cuối. Không ai rõ vấn tà hơn ta." - Uông Trác Thành nói tiếp.

"Ngươi sẽ thi triển nó?" - Vương Nhất Bác nghiêm túc hỏi.

"Nếu ta nói không thì sao?"

"Ngươi.. Rốt cục ngươi muốn cái gì, tại sao lại không thi triển nó để cứu Tiêu Chiến?" - Vương Nhất Bác lần nữa tức giận.

"Nếu ta nói bây giờ ta nghĩ lại rồi, không muốn thi triển thứ đạo thuật đó nữa, liệu ngươi có vì Tiêu Chiến mà thi hành nó hay không?"

Vương Nhất Bác không hề nghĩ nhiều, liền lập tức " Hảo." một tiếng rõ to. Y cũng không kịp nghĩ, bản thân sẽ bị Tông chủ phạt đến cỡ nào, sẽ bị người trong tu chân giới mắng mỏ ra sao khi thi triển đạo thuật của Độc Ma. Y cũng chưa từng nghĩ từ một Vương Thiếu Quang uy danh ngút trời, nhận được sự coi trọng của người người, sẽ trở nên thê thảm thế nào nếu sử dụng vấn tà. Bởi vì y hiện tại chỉ nghỉ được mỗi an nguy của Tiêu Chiến, y không có thời gian nghĩ nhiều đến như vậy.

Quách Thừa nảy giờ đứng ở giữa lại nghe không hiểu bọn họ nói gì, cái gì mà vấn tà, rốt cục cái này là cái gì mà lại khiến Vương Thiếu Quang tức giận tới vậy, y không thể để bản thân cứ tò mò mãi mới gãi đầu hỏi hỏi mấy câu.

"Vấn tà là cái gì? Nó không phải cũng giống vấn thực à, cũng đều là vấn mà. Nếu vấn thực không thể tra ra, thì đạo thuật vấn tà gì đó sẽ có tác dụng sao?"

Uông Trác Thành hướng ánh nhìn lên Quách Thừa, giọng điệu hời hợt giải thích.

"Vấn thực mà đòi so sánh với vấn tà. Thứ đạo thuật căn bản của đám gia chủ tiên môn các người chế ra cũng chỉ hỏi được đám cỏ cây ven đường, mấy vật sống đó thì hỏi ra được cái gì chứ. Nếu chỉ bị một tiểu hung thi bắt đi, thì việc hỏi ra rất dễ dàng, còn bây giờ chủ nhân là bị lệ quỷ bắt đi, ngươi có đi hỏi hết cả đám rừng cũng không thể hỏi ra. Đạo thuật đám tiên môn các người phát minh đều là thứ vô dụng trong mắt ta, sao có thể so bì với đạo thuật Độc Ma sáng chế."

Quách Thừa khi nghe Uông Trác Thành nói xong lại cảm thấy khó chịu, bởi hắn như vậy lại xúc phạm đạo thuật tiên môn. Quách Thừa nghiến răng nghiến lợi mắng mỏ vài cái cho hả lòng hả dạ.

"Ngươi ăn nói kiểu gì đấy hả? Không được xúc phạm đạo thuật tiên môn. Ta hỏi ngươi vấn tà là gì, ngươi lại toàn nói mấy chuyện gì đâu, đúng là ăn no rửng mỡ." - Quách Thừa hậm hực.

"Uông Trác Thành hờ hững đáp trả: " Vấn tà là đạo thuật của Độc Ma Quỷ Động ngày trước, đúng như ngươi nói đều là vấn, nhưng không phải hỏi thực vật vô tri vô dụng, mà là triệu lệ quỷ, đại hung quỷ, oan hồn để hỏi, thứ hiến tế chính là máu tươi."

Quách Thừa cuối cùng cũng có thể hiểu được cuộc trò chuyện của Vương Nhất Bác và Uông Trác Thành nảy giờ, mới gậm gụi gật đầu tỏ hiểu.

"À..Nói như vậy là thuật của quỷ động..

..Ể nhưng mà...

Vương Thiếu Quang tuyệt đối không được, đó là tà thuật đó, người không được nghe hắn mà thi triển..

..Người cũng biết gia quy, thi triển tà thuật sẽ bị phế bỏ gây mạch, đánh tan kim đan, đuổi khỏi sư môn, suốt đời sống như phế vật..."

Quách Thừa khẩn trương níu vạt áo Vương Nhất Bác khuyên bảo.

"Vương Thiếu Quang tuyệt đối không được!"

Vương Nhất Bác khẽ đưa tay đặt lên vai Quách Thừa, ý muốn y tịnh tâm thôi không lo lắng.

"Vì hắn, ta sẽ làm tất cả!"

Ý muốn nói vì Tiêu Chiến, đến cả ước muốn đứng đầu tu chân giới, được người người kính trọng, trở thành tiên trưởng có thực lực, Vương Nhất Bác đều có thể không màng đến.

Vương Nhất Bác quả là kẻ si tình, yêu Tiêu Chiến đến như vậy.

Uông Trác Thành thấy cái trò khóc qua khóc lại đến buồn chán, mới khẽ nói.

"Thôi được rồi, hóa ra ngươi quan tâm chủ nhân ta như vậy. Vấn tà này Vương Thiếu Quang ngươi không làm thì hơn, ta hiểu rõ, ta sẽ làm."

Vương Nhất Bác và Quách Thừa nghe thế có chút phấn chấn, không cảm thấy phải đánh đổi nhiều như vậy nữa.

Vương Nhất Bác lần nữa định đưa Kiệt Kiếm cắt đứt cổ tay nhỏ máu làm vật tế, lại bị Uông Trác Thành cản lại.

"Làm gì?" - Uông Trác Thành khó hiểu hỏi.

"Vật tế."

"Ngươi điên à, bây giờ đương ngày, quỷ đâu để ngươi hỏi?"

"Đến lúc nào?"

"Giữa giờ Tý*"

*Giữa giờ Tý: 12 giờ đêm.

Vương Nhất Bác sau đó cũng thôi không định cắt cổ tay nữa. Dù cho tâm tình Vương Nhất Bác không thể nào yên, thế nhưng cũng hết cách đành chờ đến đêm.

Ở chốn này, Tiêu Chiến bị hôn mê còn chưa tỉnh.

Lệ quỷ này chẳng hiểu muốn gì lại đưa Tiêu Chiến về một cái động nào đó, động này quỷ dị lại vô cùng tối tăm, tứ bề đều là tiếng dơi kêu quỷ hú, đáng sợ vô cùng.

Tiêu Chiến nằm dật dựa trên một cái giường đá, tuy nhiên cũng có lót một lớp lông thú khá êm, nhưng có gì đó sai sai, đãi ngộ này không giống với bị quỷ bắt lắm.

Tiêu Chiến mơ mơ hồ hồ mở mắt, lại thấy bản thân ở một nơi xa lạ quỷ quái như vầy liền giật mình hốt hoảng, chút thanh âm khẽ phát ra lại vì động kín nên thanh âm vang vọng, thành công khiến lệ quỷ nghe được liền biến đến ngồi bên cạnh Tiêu Chiến, mà cái hàng động này, lần nữa khiến Tiêu Chiến giật mình đến độ nhém rớt tim ra ngoài.

Đem danh lệ quỷ có phải quá đáng với con quỷ này không, bởi vì thân hình lệ quỷ này là một nữ nhân dáng vóc yêu kiều, gương mặt cũng rất khả ái, chỉ có điều nàng ta vốn chết oan ức, lúc sắp chết khóc đến sức cùng lực kiệt, khiến khi hóa quỷ tròng mắt hóa đỏ đi, nhưng nhìn chung vẫn rất xinh đẹp, chắc hẳn lúc còn sống cũng là một mỹ nhân.

Lệ quỷ tiến đến ngồi bên cạnh Tiêu Chiến, đôi bàn tay trắng bạch với những móng tay đỏ é dài nhọn của nàng ta lần lượt len lỏi qua lọn tóc buộc hờ phía sau của Tiêu Chiến mà vuốt vuốt, nhìn như người mẹ đang vuốt tóc âu yếm con.

Tiêu Chiến lần này bị dọa sợ đến không thể làm gì mà ngồi im.

Lệ quỷ kia hất tay liều có một chén sữa trắng tinh, phản phất chút hương thơm, nhìn trong có vẻ rất ngon lành. Nàng ta đưa tay với ấy chén sữa, lại dùng muỗng sứ khuấy đảo vài cái liền đưa lên trước miệng Tiêu Chiến, ý muốn bồi y.

Tiêu Chiến run run khó hiểu.

"Bà làm gì vậy? Giết thì giết đi đừng hù dọa ta bằng cách này, ta không muốn trúng độc mà chết đâu.."

Đúng là hết lời để nói, còn chưa biết bản thân ra sao, trước mặt là lệ quỷ mà Tiêu Chiến còn đòi hỏi cách chết của mình.

Vốn nghe người dân trong trấn nói rằng lệ quỷ này hung tợn, luôn khóc lóc tìm con, ai đến bên cạnh đều sẽ móc tim người đó, thế nhưng có phải là đã đồn sai hay là không, bởi lệ quỷ này đối với Tiêu Chiến lại vô cùng dịu dàng, không có ý làm hại chỉ có ý chăm sóc, nhìn như mẹ chăm con. Hay là do giết người chán quá, chuyển qua bắt người nuôi làm con trai.

Lệ quỷ nhẹ nhàng lần nữa nâng muỗng sữa lên.

"Ngoan. Tán nhi, ta bón sữa cho con."

Giọng nói lệ quỷ dịu dàng, nhưng lại có chút tạp âm thều thào vang vọng, dù sao cũng là lệ quỷ, cũng nên có chút khác người. Nói không phải quá đáng chứ nếu như tròng mắt lệ quỷ này không hóa đỏ, xuất hiện ban ngày cũng sẽ không ai nghĩ đây là lệ quỷ hung tợn mà sẽ nhầm lẫn là một cô nương khuê cát con nhà hào môn.

Tiêu Chiến ngơ ngác, cảm xúc hỗn tạp, khó hiểu xen lẫn hoảng loạn.

"Đây..đừng nói đây là máu đấy nhé?" - Tiêu Chiến run run, xong vẫn cười nhẹ rồi nói cho bớt sợ hãi.

"Cảm ơn quỷ mama, nhưng ta không phải con trai bà đâu, ta cũng không phải là quỷ, không uống máu được."

Lệ quỷ kia đặt chén sữa xuống bên cạnh, đưa tay với lấy đôi bàn tay thon thả của Tiêu Chiến mà nắm lấy. Vì thân nhiệt chênh lệch, Tiêu Chiến khẽ rùng mình, tay của lệ quỷ lạnh hơn cả băng tuyết, chạm vào từng tảng da thịt trên tay y khiến y cảm thấy có chút khó chịu mà khẽ run lên.

Thấy Tiêu Chiến vì cái lạnh từ mu bàn tay mình mà thoáng khẽ run rẩy, lệ quỷ mới sực nức mà rút tay ra, chỉ nhẹ đưa tay vỗ vỗ vào lớp y phục dày cộm ấm áp của Tiêu Chiến mấy cái.

"Tán nhi, con sao lại nói như vậy, con là hài nhi của ta, là hài nhi của ta."

Lời nói này của lệ quỷ lần nữa khiến Tiêu Chiến phát hoảng, cái tình cảnh trớ trêu gì thế này, nhận nhầm con đều vốn là chuyện bình thường, nhưng việc ấy chỉ là bình thường khi giữa người với người, còn cái này là lệ quỷ đó, tự nhiên lại thành con trai của lệ quỷ, xem có sợ chết khiếp không cơ chứ.

Tiêu Chiến mếu máo, đưa tay quơ quơ loạn xạ trong không trung nhằm muốn tránh né ánh mắt nhiều tâm sự của lệ quỷ.

Quơ quạng loạn xạ khiến tay Tiêu Chiến cũng có chút cảm giác, y mới sực nhớ ra rằng cổ tay mình đang đeo cái thứ xanh xanh trắng trắng trông rất đắt tiền mà Vương Nhất Bác vừa cho, liền nhanh miệng thổi mấy cái.

Âm thanh vang vọng trong động đen, khiến lệ quỷ thoáng đưa tay bịnh chặt tai lại, âm thanh này dường như khiến nàng ta khó chịu.

Nàng ta phút chốc biến đi đâu mất, không còn ngồi bên cạnh Tiêu Chiến nữa, chỉ là giọng nói của nàng ta thều thào trong đau đớn khó chịu vang vọng tứ bề rộng lớn đều bị màn đêm nuốt chửng. Nàng ta vừa rên rỉ vì khó chịu mà âm thanh từ kèn lưu ly mang lại, giọng nói vốn dĩ đã ghê sợ khó nghe, bây giờ lại như đến từ hư hô mà phát ra, nghe thôi liền cảm thấy quỷ dị vô cùng.

"Tán nhi con đừng thổi nữa, ta xin con đừng thổi nữa.."

"Tán nhi con đừng thổi nữa, ta đau đầu quá.."

Giọng nói lệ quỷ vẫn không ngừng phát ra, nghe thanh âm dường như nàng ta rất đau đớn.

Thế nhưng chẳng hiểu vì sao lệ quỷ này lại đặc biệt có thiện cảm với Tiêu Chiến, vì nhớ con trai mà nhận bừa cũng thôi đi, cũng có thể tạm chấp nhận, thế nhưng khi Tiêu Chiến làm ra loạt hành động tổn hại hồn phách của nàng ta, nàng ta lại không có ý tấn công Tiêu Chiến, mặc dù với tà lực của một lệ quỷ oán khí ngút trời như nàng ta, thì việc chế ngự tiếng kèn lưu ly của Tiêu Chiến là quá đỗi bình thường.

Dường như nàng ta không thể xuống tay với Tiêu Chiến, đao hạ lưu tình chỉ khiến Tiêu Chiến khẽ ngất đi, sau đó cũng không hề có ý làm hại.

_______________

Vương Thiếu Quang đúng là nam nhân lý tưởng, vừa xuất chúng vừa chung tình. Ta cũng muốn có một phu quân như Vương Thiếu Quang đây~~~~

Mọi người đọc xong nhớ để lại cho Vương Thiếu Quang một sao vì ý định hy sinh không màng thế sự để cứu Tiêu Chiến nhaaa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net