(22)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


75.

Chuyện của chú hai Vương quậy cho bầu không khí trong nhà căng thẳng hơn không ít.

Hiếm khi cả nhà tề tựu đông đủ như vậy, ông nội bèn giữ bọn họ ở lại nhà chính cùng ăn tối.

Tình cảm ba anh em nhà họ Vương cũng không tính là đậm sâu, chú hai Vương bị đuổi ra khỏi cửa, khẩu vị của chú ba Vương vẫn ngon lành như cũ, tâm trạng cũng không tệ, còn vừa ăn cơm vừa lặng lẽ nhắn tin tâm sự với một nữ minh tinh ở dưới gầm bàn.

Sau khi ăn xong ông nội kéo Tiêu Chiến lại nói chuyện phiếm, chú ba Vương ngồi một bên chơi điện thoại, thím họ thì ngồi xổm một góc trêu Sài Sài.

Chỉ có điều trông Sài Sài không được hứng thú cho lắm, hiển nhiên là không muốn phản ứng lại với bà ta.

Lúc Vương Nhất Bác từ nhà vệ sinh đi ra đúng lúc bắt gặp chú họ của cậu trốn ở góc cửa sổ cuối hành lang gọi điện thoại cho ai đó.

Mở miệng ra là một câu "cục cưng", nghe thôi đã biết không phải cuộc điện thoại đứng đắn gì.

Đột nhiên cậu phát hiện ra một chuyện.

Người của nhà họ Vương dường như hôn nhân đều không quá viên mãn, ngoại trừ bố mẹ cậu.

Thật ra hồi còn trẻ ông nội cũng làm bậy không ít chuyện, nhưng niên đại đó của bọn họ luôn cảm thấy ly hôn là một việc rất mất thể diện, bà nội nhẫn nhịn biết bao nhiêu năm, cho đến tận khi qua đời vẫn còn buồn bực sầu não.

Chú hai Vương mê cờ bạc, cũng đã từng cưới một người vợ là một tiểu thư khuê các, sau khi kết hôn không ưa nổi những việc làm đó của gã nên chẳng được bao lâu thì ly hôn rồi.

Chú ba Vương thì dạo chơi nhân gian, từ trước đến giờ đều không nghĩ đến việc yên ổn cuộc đời, bạn gái thay hết người này đến người khác, cho đến bây giờ vẫn chưa từng kết hôn.

Ngược lại thì chú họ của cậu - Phó Giám đốc Lưu - hồi trẻ an phận thủ thường, giờ có tuổi rồi thì lại nổi lên tính háo sắc, hôn nhân chỉ tồn tại trên danh nghĩa.

Toàn bộ nhà họ Vương, chỉ còn mỗi bố mẹ của cậu là tự do tự tại mặn nồng đằm thắm.

Ngay cả cậu với Tiêu Chiến cũng là đám cưới giả.

Nghĩ như vậy, đúng là khiến người ta phải cảm khái.


76.

Sau khi Phó Giám đốc Lưu gọi điện thoại xong quay về chỗ, vì để tỏ ra rằng mình rất bận rộn với công việc, gã lập tức hỏi ông nội về chuyện án mạng ở quận Nam Thành có ảnh hưởng gì đến việc bọn họ xây dựng trung tâm thương mại và khách sạn hay không.

Ông nội nhìn gã một cái, nói: "Chuyện này tôi giao cho Nhất Bác toàn quyền xử lý rồi, có việc gì thì anh cứ hỏi thẳng nó."

Chú họ nhìn về phía Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác trả lời: "Không ảnh hưởng được đâu. Đợi cảnh sát phá án xong, chúng ta cứ như bình thường nên xây móng thì xây móng, nên sửa nhà thì sửa nhà. Sẽ chẳng có ai là không đi dạo ở trung tâm mua sắm lớn nhất, không đến ở trong một khách sạn cao cấp nhất thành phố này chỉ vì đã từng xảy ra án mạng cả."

Ông nội hài lòng gật đầu một cái.

Việc Tiêu Chiến có liên quan đến vụ án mạng kia ở quận Nam Thành được bảo mật nghiêm ngặt, ngoại trừ cảnh sát chỉ có Vương Nhất Bác và Lý Tâm biết, bên Lý Tâm cũng đã được cảnh sát Quý đích thân đến chào hỏi, tuyệt đối không thể tiết lộ những nội dung liên quan đến vụ án ra ngoài. Vụ án này cũng coi như một chủ đề nóng của thành phố gần đây, mặc dù độ thảo luận không cao bằng tin tức ngôi sao XX bị chụp được ảnh mang thai hư hư thực thực, nhưng dù gì cũng được xem như có quan hệ mật thiết với nhà họ Vương, nếu chuyện kia được nhắc đến sẽ rất khó để chuyển hướng dư luận.

Nhất là khi vẫn còn một thím họ luôn thích khuấy động bầu không khí ngồi ở đây.

Bà miêu tả sống động như thật tất cả những tin tức mình đọc được cùng với những gì nghe được từ người khác cho Vương lão gia nghe, mặc dù ông cụ không hứng thú cho lắm nhưng cũng không ngắt lời bà.

Người ngắt lời bà là Vương Nhất Bác.

"Vụ án đã có cảnh sát đi điều tra rồi, thím đừng gây rắc rối thêm nữa."

Cậu quay đầu nhìn Tiêu Chiến một cái, phát hiện sắc mặt Tiêu Chiến không được tốt lắm.

Ban ngày vừa mới tiếp nhận thôi miên, một số chuyện đã từng trải qua đều đang lướt lại một lần trong đầu, lúc này nghe thím họ nhắc đến khó tránh khỏi sẽ lại nhớ tới.

"Gì mà giết vì tình giết vì thù chứ, truyền thông nói mà thím cũng tin sao? Lại còn cái gì mà người đang sống sờ sờ đã bị phanh thây, tận mắt nhìn thấy tay chân của mình bị chặt đứt, đầu rời khỏi cơ thể, thím cho rằng đang quay phim kinh dị đấy à?"

Thím họ đuối lý, không thể làm gì khác hơn là nói: "Thì tôi cũng là nghe người khác nói vậy thôi."

"Chưa được xác thực thì đừng đồn bậy đồn bạ, thím đừng quên đấy là sản nghiệp của nhà mình."

Lời này vừa nói ra, thím họ cũng chẳng dám nói tiếp nữa.

Vương Nhất Bác và chú họ thím họ của cậu trước giờ vẫn không hợp nhau, đốp chát ngay mặt là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa, nhưng lúc nói chuyện cậu cứ thỉnh thoảng lại nhìn về phía Tiêu Chiến, điều này làm cho Tiêu Chiến nhận ra được chút tâm tư nho nhỏ kia của cậu.

Săn sóc đến lạ lùng.

Không giống phong cách nhất quán của cậu.

Tiêu Chiến nghĩ, quá nửa là do cảm thấy áy náy vì đã doạ anh ở bãi đỗ xe nên muốn lấy công chuộc tội.

Nãy giờ chú ba Vương cứ lơ đãng chơi điện thoại, không biết từ lúc nào cũng bắt đầu đặt điện thoại xuống nghe bọn họ nói chuyện.

"Hay ho thật đấy." Hắn nói.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn, bao gồm cả Vương lão gia.

Không ai hiểu hắn nói thế là có ý gì.

Bản thân hắn cũng ý thức được mình bất ngờ lên tiếng như thế có hơi đột ngột, vì vậy cười giải thích: "Đừng nhìn con, con không có ý gì khác đâu, chỉ là đột nhiên nghĩ tới một câu tục ngữ thôi. Tu mười năm mới ngồi chung giường, tu trăm năm mới nên duyên chăn gối."

Những người khác: ...

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác một cái.

Có phải chú ba của em không phân biệt được âm mũi trước âm mũi sau không thế? (*)

(*) Chú thích ở comment

Nhắc tới cũng thấy lạ.

Vương lão gia tổng cộng có ba người con trai, vốn là coi trọng con trai lớn nhất, kết quả con trai lớn chẳng chút hứng thú gì với việc thừa kế gia sản của gia đình, Vương lão gia cũng đành mặc kệ không cưỡng ép. Nhưng sau đó ông cũng chẳng bồi dưỡng chuyên môn cho hai đứa con còn lại, thái độ đa phần đều là "Các anh được thì được, không được thì tôi truyền lại gia nghiệp cho cháu trai cũng không thành vấn đề".

Là trưởng tôn, trách nhiệm mà Vương Nhất Bác gánh trên lưng là nhiều nhất, nhưng ông nội chưa từng kiên định nói rằng cái nhà này về sau sẽ giao cho cậu.

Chú họ dù có giỏi giang hơn đi chăng nữa, lẽ ra cũng không nên là đối thủ của Vương Nhất Bác, nhưng ông nội lại điều gã từ chi nhánh công ty lên, trực tiếp bổ nhiệm vào vị trí Phó Giám đốc.

Chú họ có thể có dã tâm như ngày hôm nay, việc ông nội ở sau lưng đổ thêm dầu vào lửa đóng một vai trò rất lớn.

Tiêu Chiến không thể hiểu nổi những người có tiền này trong đầu đang suy nghĩ gì, nhưng anh nhìn ra được ông nội biết rất rõ dã tâm của chú họ, thế nhưng lại không áp chế, hạn chế quyền lực của gã ta.

Là để khích lệ Vương Nhất Bác sao?

Cố ý tạo ra đối thủ cho cậu?


77.

Ngồi chơi với ông nội rồi lái xe về đến nhà đã là đêm khuya.

Sau khi đỗ xe cẩn thận trong gara, Vương Nhất Bác mở cốp sau xe lấy ra những món đồ đã mua ở siêu thị lúc trước, Tiêu Chiến tiện tay giúp cậu cầm áo khoác đang để quên trên ghế ngồi, kết quả là vừa bước ra khỏi xe đã nghe thấy tiếng vật gì đó rơi xuống đất.

Là rơi ra từ trong túi chiếc áo khoác kia.

Chìa khoá xe chiếc SUV của Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến: ...

Không phải là không cầm sao?

Vương Nhất Bác xách túi đi tới, thấy anh đang cầm chìa khoá xe ngẩn người thì lập tức vứt túi xuống đất, xông đến cướp lại chìa khoá trong tay anh.

Tiêu Chiến nghĩ thầm, lúc trước rõ ràng cậu nói chỉ cầm theo chìa của xe thể thao, chuyện này là như thế nào vậy?

Cố ý không để cảnh sát Quý đi cùng xe với bọn họ à?

Tại sao?

Anh nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nghĩ đến một khả năng:

"Vương Nhất Bác, không phải là em ghen rồi đấy chứ?"

"Nghĩ gì vậy?" Vương Nhất Bác ngoài miệng thì không thừa nhận nhưng hai tai lại lặng lẽ đỏ lên, cậu nguỵ biện, "Không lái chiếc kia là bởi vì nó sắp hết xăng rồi."

Thật hả?

Tiêu Chiến đột nhiên nảy ra suy nghĩ muốn kiểm chứng bèn đưa tay ra.

"Em đưa chìa cho anh, anh đi xem thử xem có thật là đã hết xăng hay không."

Vương Nhất Bác không đưa, trực tiếp giấu chìa khoá ra sau lưng.

Như này thì thật sự có hơi kỳ lạ đấy nhé.

Tiêu Chiến đưa tay ra cướp, kết quả là bị cậu ấn người đè xuống mui xe.

Chiếc xe này là sử dụng động cơ phía trước, chạy suốt cả một đường, giờ đây nhiệt độ ở nắp capo không hề thấp, Tiêu Chiến bị nóng lập tức giật bắn lên, cả người va vào Vương Nhất Bác, chân cũng đạp lên chân của cậu.

Bị anh va phải, Vương Nhất Bác suýt chút nữa thì ngã, cũng may khả năng thăng bằng của cậu khá ổn, chỉ lảo đảo hai bước là đứng vững được rồi, nhưng mu bàn chân cậu bị Tiêu Chiến giẫm lên quả thật có hơi đau.

Tiêu Chiến cây ngay không sợ chết đứng nói: "Là em muốn đẩy anh vào nắp capo nên anh mới giẫm trúng em, là em cố ý, anh chẳng làm gì hết."

Vương Nhất Bác nào có cố tình đâu, cậu cũng chỉ bởi vì muốn giấu chìa khoá đi nên mới đẩy Tiêu Chiến.

"Em cố tình đẩy anh để làm gì? Cũng có phải là em muốn đè anh lên nắp capo để làm đâu."

Lời này vừa nói ra, hai người không hẹn mà cùng ngây người.

Cả hai đều đột nhiên nghĩ đến tư thế đè trên nắp capo vừa có chút khó khăn lại có chút gợi cảm đến không ngờ đó.

Vương Nhất Bác tiến lên trước một bước.

"Đứng lại! Đừng có cử động!"

Tiêu Chiến vội vàng ngăn cậu lại.

"Này anh gì ơi, anh bình tĩnh chút đi, nắp capo nóng như vậy, sẽ bỏng chết người đó."

Vương Nhất Bác chỉ chỉ những chiếc xe khác xung quanh.

Gara của cậu rất lớn, bình thường cũng thích sưu tầm những chiếc xe có tiếng tăm, ngoại trừ chiếc SUV thường xuyên lái đi làm và chiếc siêu xe đã chạy hôm nay, bốn phía còn đỗ bảy, tám chiếc xe khác.

Hai mắt Tiêu Chiến tối sầm.

Cậu như này... là thật sự muốn thử nghiệm tư thế kỳ quặc đó sao?

"Không được, em to lắm."

Cái gì cũng không chuẩn bị, ngay cả một thứ để bôi trơn cũng không có, tuyệt đối không được.

Vương Nhất Bác nghe được câu anh nói, đột nhiên bày ra vẻ mặt như cười như không.

Lúc này Tiêu Chiến mới ý thức được vừa rồi mình đã nói gì.

Chẳng trách cậu lại có biểu cảm như thế.

"Cất cái vẻ mặt kiêu ngạo đấy của em đi đi."

Nói xong, anh khom lưng nhặt lên túi đồ vừa bị Vương Nhất Bác ném xuống đất, đi thẳng tới thang máy.

Vương Nhất Bác cũng nhặt một túi khác bước theo sau.

Vừa mới vào thang máy cậu đã bị Tiêu Chiến đẩy vào tường.

Tiêu Chiến quyết tâm báo "mối thù" bị cậu kabedon hôn hít lên hẳn tin tức lần trước.

Có tiền đôi lúc rất tốt.

Có thể mua nhà sang, có thể có gara khổng lồ dưới hầm, có thể xây thang máy trong một căn nhà hai tầng, hơn nữa từ gara vào đến thang máy rồi đến khi vào hẳn trong nhà, muốn làm cái gì thì làm cái đó, chẳng cần phải lo bị người khác nhìn thấy tí nào.

Tiêu Chiến nghĩ trong đầu, chẳng trách "nụ hôn kabedon" lại lưu hành ở nước hàng xóm đến như thế.

Nếu như Vương Nhất Bác không đổi khách thành chủ thì còn tốt hơn.

Nhưng lần này bọn họ hôn đến khi vào nhà, thế mà lại không xông thẳng vào phòng ngủ giống như trước kia, thay vào đó là đối mặt nhìn nhau thật lâu đầy vẻ chưa thoả mãn.

Lại là cái cảm giác quấn quýt không dứt ấy.

Tiêu Chiến tiên phong phá vỡ im lặng.

Anh hỏi Vương Nhất Bác: "Bây giờ em có cảm giác gì?"

Vương Nhất Bác nghiêng đầu suy tư một lúc, đáp: "Không nói rõ được, cảm giác có hơi kỳ quái."

"Đúng không? Anh cũng thấy là lạ..."

Quả nhiên không phải là ảo giác mà...

"Hay là hôn thêm cái nữa xem thử?"

Vương Nhất Bác nói.


tbc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bjyx #fanfic