Chương 21:Điềm xấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên ngoài Vương thị.
Triệu Hân bước ra với hai con mắt đỏ ngầu vì tức giận, mẹ kiếp thằng nhãi Vương Nhất Bác dám lừa bà.Cứ tưởng lần này có thể dựa vào số cổ phần của  Vương thị để trả khoản nợ bà vay ở Mĩ,không ngờ lại mất trắng còn bị một  thằng nhóc làm cho mất mặt như vậy. Tụi cho vay bên kia sắp cho người đến rồi, lần này không có được tiền xem như bà chết chắc . Nếu đã vậy thì....
Haha Vương Nhất Bác, là do mày ép tao thôi, tao có chết thì cũng phải kéo ba của mày chết chung với tao.
Nghĩ vậy, bà ta tức thì mở chiếc túi đen của mình  lấy ra một chiếc điện thoại, ấn ngay lên đó một dãy số,tiếng chuông tức thì được vang lên.
Đợi đến khi đầu dây bên kia vừa bắt máy, Triệu Hân lập tức gấp gấp cất lời.

-"A Tam,bọn nó dám giở trò rồi, lập tức chặt tay chân của lão già đó cho tao,chặt xong rồi thì...."

-"Bà chủ..."

Bà ta chưa kịp nói hết câu thì người bên kia đã hớt hải ngắt lời rồi.

-"Bà chủ,chỗ của chúng ta vừa bị truy kích,một bọn lạ mặt xông vào cướp con tin đi rồi, người của mình cũng bị tóm gần hết ,tôi may mắn lắm mới chạy thoát được đó. "_Giọng điệu nam nhân có vẻ vô cùng sợ hãi và cẩn trọng, hắn ta dường như đang nấp mình ở một nơi nào đó đến cả nói chuyện bình thường cũng không dám, chỉ có thể ép giọng thều thào thành từng hơi.

Triệu Hân lập tức cả kinh trợn mắt, sao có thể như vậy? Chẳng lẽ Vương Nhất Bác cho người cướp con tin ?
Chết tiệt tên tiểu tử đó dám tính kế với bà,thảo nào nó lại dễ dàng đồng ý với điều kiện của   bà như vậy .
Bàn tay với bộ móng màu đỏ đính đá bắt mắt mạnh bạo siết chặt lại chiếc điện thoại trong tay,trong cơn phẫn nộ ấy chính là sự tuyệt vọng đến cùng cực.
Không lấy được cổ phần mà đến cả con tin cũng bị mất, lần này bà thật sự thê thảm rồi sao?

-"Bà chủ,mấy ngày qua tôi không dám gọi đi vì sợ bọn cớm sờ gáy, bây giờ bà liên lạc rồi thì hay quá, anh em ở đây túng thiếu lắm rồi bà chủ ,bà mau tính cách...."

-"Tính tính cái gì?....."_Mụ đàn bà tức giận cắt ngang..".....là chúng mày vô dụng để mất con tin,bây giờ còn bắt tao lo cho chúng mày à?Người nên lo là tao đây này,còn lũ chúng mày cứ chết quách đi cho rồi. "

-"Bà...."

*Cụp*

Điện thoại đã bị ngắt
Triệu Hân thở hắt ra một hơi xoay người đi về hướng có chiếc xe màu xám cũ kỹ đã đợi phía xa xa kia từ lúc nào.

-"Bà chủ,thế nào rồi?  "

Một tên ngồi ở ghế lái vừa thấy bà ta bước vào liền lên tiếng hỏi. Tên này nhìn qua khá bậm trợn, có vết xăm từ cổ chạy dọc xuống phủ kín cả hai cánh tay.Gọi một tiếng "Bà chủ" dường như tên này cũng nằm trong những tên tay sai của bà ta còn sót lại.

-"Chạy về khách sạn, còn nữa gọi tất cả người của chúng ta có tối nay đến gặp tao.Tao không đợi được nữa, tao phải cho Vương Nhất Bác một bài học, nó phải qùy dưới chân tao cầu xin sự tha thứ."_Không...bà không thể thua được, bà là ai chứ?nó nghĩ Triệu Hân bà là ai chứ?Bà bước lên từ bần cùng, không lí nào lại phải trở về cái tâm tối bẩn thỉu ấy một lần nữa....không bao giờ!!

Điểm yếu của tên tiểu tử Vương Nhất Bác là gì?
Hahaha...còn ai ngoài cái tên  Tiêu Chiến đây. Bà bây giờ cũng mất hết tất cả rồi, trước sau gì bọn giang hồ bà vay nợ cũng tới giết bà,vậy thì Vương Nhất Bác và cái gia đình nhỏ bé của nó...Hahahaha....nào, cũng phải xuống địa ngục cùng nhau chứ.

Và thế là chiếc xe ấy đã nhanh chóng rời đi,bầu trời hôm nay u ám lạ thường,nó bao phủ cả thành phố một màu xám tro giá lạnh,  có phải hay không chính là đang báo hiệu một cái  gì đó sắp sửa xảy ra....một chuyện chẳng lành từ người mẹ kế của hắn hay chỉ đơn thuần là do thời tiết bỗng dưng lại bất thường đây...?

Tối đó tại Vương gia.

*Cạch*

Vương Nhất Bác từ trong phòng tắm bước ra,hắn không do mà dự trực tiếp đến bên chiếc giường quen thuộc , nhẹ nhàng ôm trọn lấy thân ảnh nhỏ bé đang cặm cụi bên dưới.

-"Bảo bối, em đang làm gì vậy? "_Hắn cất tiếng hỏi cậu, nhẹ nhàng và ôn nhu.
Tiêu Chiến lọt thỏm vào cái ôm ấm áp, cảm nhận lòng ngực vững chãi của hắn áp chặt vào lưng mình, tâm tình vì thế mà vui vẻ hẳn lên.

-"Trời cũng trở lạnh hơn rồi, em đan cho anh cùng Bo Bo một chiếc áo để giữ ấm ấy mà. Gần đây chỉ ở nhà không thôi khiến em cảm thấy có chút buồn chán,cũng muốn làm gì đó cho anh."_Tiêu Chiến đáp lại hắn, ngón tay thon dài bên dưới vẫn thoăn thoắt làm việc, từng sợi len mềm mai đan xen vào nhau một cách thật nhịp nhàng và tinh tế. Thực ra cậu cũng chẳng biết đan đâu, là do thím Trương thấy cậu buồn chán nên đã dạy cho cậu, khi vừa thành thục được rồi tức thì liền nghĩ ngay đến ba con hắn mà thôi. 

-"Cái này mua là được rồi em cần gì tốn công vậy chứ?"_Vương Nhất Bác nhíu mày nhìn chiếc áo đang được hoàn thành bên dưới, hắn đương nhiên rất hạnh phúc nhưng đan như vậy rất dễ đau lưng và mỏi cổ,em ấy lại đang có thai không thể cứ ngồi mãi được a~.
Nhưng mà không  ngờ câu nói của hắn lại khiến bảo bối trong lòng cả kinh,bất mãn lên thì.

-"Thế nào, em có lòng như vậy anh không muốn nhận? ".

-"Ây đâu đó, đồ của bảo bối tặng anh đương nhiên trân quý a~..."_Hắn lập tức lắc đầu, dụi dụi vào vai cậu nhỏ giọng. _"....anh chỉ sợ em mệt thôi. "

Tiêu Chiến động tác tay có chút ngưng lại, cảm nhận mùi hương nam tính thoang thoảng qua chóp mũi cùng với âm điệu trầm ấm đầy quan tâm của hắn,khiến cho tâm can của cậu không khỏi xao động. Biết rằng hắn cũng chỉ lo lắng cho mình, nên cậu đã mỉm cười đưa tay luồn vào mái tóc của hắn nhẹ vuốt ve.

-"Được rồi, em không sao,với lại anh xem....chỉ còn chỗ cánh tay nữa là hoàn thành rồi mà"

Cậu vui vẻ đưa lên cho hắn xem,Vương Nhất Bác trong hõm vai của cậu khẽ mở mắt ra ngắm nhìn một chút. Quả nhiên chiếc áo gần như đã hoàn thành rồi, chỉ còn phần cổ tay thôi.Với kích cỡ này xem ra là dành cho bắn đi,cơ mà em ấy còn có thêu một cái gì đó thì phải a~.

-"Em thích hoa cải đến vậy sao?cái của anh và Vương Tiêu đều có cả . "_Hắn đưa mắt về hướng đóa hoa cải vàng được cậu cách điệu lại thật xinh xắn trên ngực trái, trông vô cùng hài hòa.

-"Đương nhiên là rất thích, anh không thấy chúng rất đẹp sao?"_Cậu vốn dĩ muốn thêu theo sở thích của hắn nhưng Vương Nhất Bác căn bản không thích hoa,cậu cũng không biết thế nào nên đành thêu hoa cải thôi.

Vương Nhất Bác nghe Tiêu Chiến hỏi, ánh mắt hắn đột nhiên có chút biến đổi,thâm tình mà nhìn cậu.

-"Phải, rất đẹp "._Hắn đột nhiên nhớ đến bức hình hắn chụp được lúc cậu nở nụ cười giữa cánh đồng hoa cải năm đó...đúng là thật đẹp.
Hoa vốn dĩ cũng là hoa thôi, sớm muộn rồi  cũng sẽ tàn.Nhưng vì có nụ cười em hiện hữu nên nó đã sống mãi trong lòng anh.

-"Nhất Bác anh rốt cuộc đang nghĩ gì trong đầu vậy, ánh mắt của anh thật lạ"_Chỉ là khen hoa đẹp có cần nhìn cậu chằm chằm lại tha thiết vậy không?
Vương Nhất Bác bị bảo bối trong lòng nhìn ra tâm tư cũng chỉ biết lắc đầu cười cười.

-"Không có gì...."_Nhưng rồi hắn chợt nhớ ra điều gì đó nên đã nhanh chóng nói với cậu. _"...phải rồi bảo bối,việc của ba anh đã giải quyết xong rồi, bên cạnh đó anh còn biết được Triệu Hân  ở Mĩ sau khi khiến cơ ngơi của ba sụp đổ đã không ngừng vay mượn bên ngoài, đốt tiền vào mua sắm và cờ bạc .Số tiền lớn đến mức bọn cho vay có 10 lần rút gân của bà ta cũng không thể nào trả hết, cho nên anh lo lần này không lấy được tiền, mụ đàn bà đó sẽ nhắm đến em để trả thù,tạm thời em cứ ở yên trong nhà,có chuyện gì cứ bảo thím Trương mua cho,biết không? "._Suy nghĩ của bà ta quá đơn giản, những nước đi đều bị hắn nắm thóp, chỉ cần bà ta cho người lân la muốn vào nhà hắn tức thì sẽ bị người của hắn vây sẵn quanh nhà tóm ngay thôi.

-"Vậy còn Vương Tiêu? Nó phải đi học mà?."_Tiêu Chiến lo lắng ngước nhìn hắn, không thể loại trừ khả năng bà ấy muốn hại con của cậu và hắn được.

-"Em đừng lo,tài xế của Vương Tiêu là sát thủ giỏi đấy, không ai làm hại được nó đâu. "_Người này là thủ hạ cũ mà hắn đã gọi về khi Uông Trác Thành vừa cho người thành công cướp được ba hắn . Dù sao cũng không thể để xảy ra sơ xuất được.
Tiêu Chiến bây giờ mới yên tâm hơn rồi, hóa ra mọi thứ đều đã được hắn thu xếp chu toàn.

-"Nhất Bác, vậy em nên báo lại cho Ngụy Anh một tiếng đã,vốn dĩ ngày mai em định sang chơi với em ấy nhưng xem ra bây giờ không thể rồi. "

Nhận được cái gật đầu của hắn Tiêu Chiến liền lấy điện gửi một đoạn tin nhắn cho Ngụy Anh.

Ở bên kia,khi vừa đọc xong tin, Ngụy Anh đã quay sang A Uyển đang nằm bên cạnh mình.

-"Chú Tiêu Chiến ngày mai không thể đến chơi cùng chúng ta được rồi, con có muốn đi ra ngoài không, chúng ta có thể đến công viên trò chơi một chút. "

-"Được, thế thì hay quá A Uyển rất thích ."

-"Vậy ngoan,mau ngủ thôi, mai ta đưa con đi."

-"Con biết rồi, papa ngủ ngon~".

-"Bảo bối ngủ ngon."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net