Chương 36:Kí ức bị lãng quên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hóa ra trong giây phút cận kề giữa sự sống và cái chết thì người chúng ta ưu tiên nhất lại mới chính là người hiện hữu trong lòng.Hóa ra qua nhiều năm như vậy tình cảm của anh dành cho Tiêu Chiến vẫn không hề thay đổi, nó dường như vẫn vẹn nguyên như thuở ban đầu.
Anh cứ ngỡ mình đã quên được ,có thể mỉm cười vượt qua nhưng có lẽ anh đã nhầm rồi. Giây phút anh bế cậu rời đi tâm can anh đột nhiên vô cùng bấn loạn, anh cảm giác mình giống như là một kẻ vô lại thật sự vậy, thất bại vô cùng.
Nhưng mà Uông Trác Thành,chắc chắn anh cũng chẳng thể ngờ rằng khi anh vừa đưa được Tiêu Chiến ra bên ngoài, trước cánh cửa ra vào một tấm sắt đã bất ngờ rơi xuống, chắn hầu như tận hai phần ba diện tích của cánh cửa rồi .
Và cả Ngụy Anh và A Uyển, hai người mà đáng lẽ ra anh phải có trách nhiệm bảo bọc chăm sóc nay lại bị anh bỏ lại phía sau giữa thảm cảnh tàn khốc này.
Đau đớn thay Ngụy Anh vẫn không hề biết Uông Trác Thành đã đưa Tiêu Chiến ra ngoài , xung quanh bây giờ  quá hỗn loạn đi,cả cậu và A Uyển đều bị ngợp khói nên ho sặc sụa không thể chú ý xung quanh được nữa.

Về phía Vương Nhất Bác, hắn một lần nữa nghe thấy tiếng Tiêu Chiến gọi tên mình không nhịn được gấp gáp trong lòng, dùng hết sức lực cuối cùng mà đẩy Triệu Hân ra.Sức nóng xung quanh gần như đã làm bỏng rát cả da thịt hắn.

-"Khụ...khụ...bà..loại đàn bà đê tiện như bà có tư cách để tôi chết cùng sao?Muốn chết thì cứ việc chết một mình đi,hậu quả ngày hôm nay đều do bà tạo ra còn muốn kéo người khác vào sao?
Nếu như ban đầu bà sống tốt một chút thì đã không có ngày hôm nay rồi. "_Vương Nhất Bác tức giận lớn giọng  gắt lên, một tiếng nói ra là muốn hắn chết, hai tiếng nói ra cũng muốn hắn chết.
Vậy lí do là gì?Là không chịu trả nợ cho bà ta sao?Thật hoang đường.

Sau câu nói của hắn,Triệu Hân bị đẩy ngã dường như cũng không còn sức để  đứng dậy nữa , chỉ có thể nhìn hắn mà cười lớn.

-"Hahaha như thế nào là sống tốt? Sống tốt để làm gì rồi bọn đàn ông hạ tiện như chúng mày cũng thay phiên nhau chà đạp lên thôi. Chỉ có nghĩ cho bản thân tao là tốt nhất, nó sẽ không bao giờ  phản bội tao cả."_Đạo lý, tình yêu cũng chỉ là lớp vỏ bọc bên ngoài bọn người dơ bẩn thấp hèn về nhân cách  thích tỏ ra thượng đẳng mà thôi.

Vương Nhất Bác đứng sừng sững giữa đám lửa,căm phẫn nhìn bà ta.

-"Ba tôi cho bà nhiều tiền như vậy, hi sinh cho bà tất cả như vậy đối với bà vẫn chưa đủ tốt sao?"_Ba hắn mà nghe được câu nói này từ người đàn bà khiến ông sa cơ như vậy không biết phản ứng sẽ thế nào nhỉ?Kinh ngạc chăng...hay chỉ lẳng lặng mà đau buồn?

Ấy vậy mà ả đàn bà vẫn không ngần ngại đối chấp với hắn.

-"Không đủ!Vương Lãng ông ta cũng tệ bạc thôi ,nếu như không phải tao phản bội ông ta trước thì đến lúc nào đó chán chê rồi... Haha ông ta cũng vứt bỏ tao như một món đồ  mà thôi. "_Vậy nên bà mới đi trước một bước, để xem ông ta có thể giở trò gì?

-"Bà...!!!???"

Vương Nhất Bác tức giận, hai tay siết thành nắm đấm. Đúng là loại ăn cháo đá bát hắn kinh tởm nhất thế gian này, bà ta tiêu của Vương gia bao nhiêu rồi, còn không biết điều như vậy.

Tít

Tít

Tít

Tít

Đợi đã...
Tiếng gì vậy?

Vương Nhất Bác giật mình nhìn xung quanh, tai hắn rất nhạy ,tuy xung quanh hỗn tạp như vậy nhưng hắn dường như nghe thấy rõ ràng một âm thanh rất lạ.
Nhíu mày đưa mắt tìm kiếm, thứ đó có vẻ rất gần, rốt cuộc là gì vậy?
Và rồi thật vô tình ,tầm nhìn của hắn lại rơi trở lại vào quả bom trên người Ngụy Anh lúc nãy.
Màn hình liên tục thay đổi số đến chóng mặt.
Nó...chết tiệt ,nó sao lại chạy nữa rồi?

Tít

Tít

Tít

Tốc độ này không phải quá nhanh rồi sao?

-"Haha chắc mày không ngờ nhỉ,quên nói cho mày biết quả bom đó thật ra chẳng có sợi dây nào khiến nó ngừng cả,nó chỉ đứng lại trong 5 phút rồi sẽ chạy nhanh gấp đôi thôi. "

Gấp đôi?
Vương Nhất Bác thở hắt ra một hơi, người đàn bà này thật hết thuốc chữa rồi,hiện tại tốt nhất là nên mặc kệ bà ta,Tiêu Chiến bên ngoài kia không biết thế nào rồi, hắn không nên tiếp tục phí phạm thời gian với hạng người này nữa.
Nghĩ vậy, Vương Nhất Bác đã đè nén  lại sự phẫn nộ trong lòng của mình và trước khi xoay người rời đi,hắn đã nhìn thẳng vào mắt của bà ta mà bỏ lại một câu nói thế này.

-"Bà sai rồi, cả cuộc đời này bà cũng sẽ không bao giờ tìm được một người có thể bao dung cho bà như ba của tôi đâu. ".

Sau đó hắn nhanh chóng chạy vòng qua đống gỗ đang cháy mà biến mất đi.
Triệu Hân bà ta một mình ở lại, cũng không giữ hắn nữa, chỉ thẫn thờ ngồi bệt ở đó, ánh mắt đột ngột lại thê lương đến lạ.

-"Ha,mày thì biết cái gì chứ?Trên thế gian này chỉ toàn  những kẻ ác độc và lừa dối mà thôi, không một ai tốt với tao cả...không một ai cả."

[-"Mày...đứa con hoang như mày,tao phải đánh chết mày...đánh chết mày."]

[-"Haha ê tụi mày,con nhỏ này nè nghe nói nó là con hoang,mẹ nó mang thai nó trước khi lấy chồng đó, đúng là nghiệt chủng mà."]

[-"Hân Hân ,anh xin thề có trời đất chứng giám, trọn đời anh chỉ yêu một mình em thôi. "]

[-"Hân Hân,chúng ta yêu nhau gần một năm rồi sao em vẫn chưa cho anh gần gũi với em vậy? em không phải sợ,chúng ta yêu nhau mà,sau này anh nhất định sẽ cưới em làm vợ."]

[-"Buông ra con khốn này,những lời nói đó mà mày cũng tin được hả?Lo là tiếp khách cho đàng hoàng đi,không làm ông ta hài lòng thì tối nay đừng mơ có cơm ăn, rõ chưa?]

Tại sao?
Tại sao ngay chính giây phút này những kí ức bấy lâu nay bà giấu nhẹm nay lại quay về rồi?
Triệu Hân thẫn thờ ngả người nằm ra mặt sàn bẩn thỉu nay đang dần nóng lên vì nhiệt độ xung quanh. Hai mắt ba ta bi thương nhìn lên trần nhà với những ngọn lửa đang bùng cháy, cuộc đời bà khi sinh ra đã bị cha dượng bạo hành vì không cùng ông ta mang chung một huyết thống, lớn hơn một chút thì bị bạn bè trêu ghẹo xem như cỏ rác vứt đi, đến khi trở thành thiếu nữ lại yêu phải một người đàn ông bội bạc, mặt người dạ thú.Cuộc đời bà suốt gần hai mươi  năm đều là khoản thời gian tăm tối đau khổ dày vò...có lẽ nó đã tươi sáng hơn chính là khi bà gặp Tiêu Lãng.
Ông ấy đã cứu bà ra khỏi quán bar của người đàn ông vô lại kia,cho bà một công việc và sau cùng là cưới bà về Vương gia.
Tiếc là trái tim sau bao nhiêu trầm luân đến bây giờ đã nguội lạnh, lòng thù hận đã khiến bà trở thành một con người ích kỷ ,tham lam và độc đoán.
Có điều...đến tận bây giờ bà chưa bao giờ hối hận về những gì mình đã làm cả.Có đi chăng nữa thì cũng chỉ là...

[-"Bà sai rồi, cả cuộc đời này bà cũng sẽ không bao giờ tìm được một người có thể bao dung cho bà như ba của tôi đâu. ".]

Thật không Vương Lãng,ông vẫn sẽ bao dung cho tôi chứ?
Gương mặt người đàn bà bất ngờ lại giãn ra trông thấy, một sự thanh thản  nhẹ nhàng hiện lên từ một  ả đàn bà độc ác.
Khóe môi đột nhiên cong lên, mi mắt run run nhẹ nhàng nhắm lại.
Vương Lãng xin lỗi ông, kiếp này...Hân Hân phụ ông rồi.

Vương Nhất Bác chạy đến giữa căn phòng không thấy cậu, nghĩ rằng cậu đã an toàn rời đi rồi hắn mới an tâm tiến ra cửa.Ngay tức thì, hắn nghe được bên tai của mình tiếng ho khan liên hồi.

-"Khụ...khụ...khụ"

Giật mình đưa mắt nhìn qua.
Đập vào mắt hắn là Ngụy Anh và A Uyển đang bị kẹt lại một gốc trông vô cùng thê thảm.
Cái tên Uông Trác Thành này,không phải đã nói là phải đưa họ ra khỏi đây rồi sao?Thật là...

-"Sao vẫn còn ở đây, bom sắp nổ rồi mau chạy thôi "_Vương Nhất Bác chạy đến trong sự kinh ngạc của Ngụy Anh, hắn chỉ nói một câu sau đó đưa tay bế A Uyển lên ôm vào lòng chạy ra cửa.Ngụy Anh có chút choáng váng nhưng cậu vẫn có thể đi được, nhanh chóng theo ngay phía sau hắn.
Nhìn tấm sắt lớn trước mắt , Vương Nhất Bác nghiêm mặt lùi về sau một bước dùng tay che mặt A Uyển lại . Đồ vật ở đây vốn đã rỉ sét rồi, nay không thể dùng tay dời đi vì lửa vậy thì hắn sẽ dùng chân vậy.

1

2

3

*Rầm*

-"Mau chạy ra ngoài!!! "

Vương Nhất Bác hét lớn

Bên trong đồng hồ vẫn đang chạy.

5...

4

Triệu Hân hai tay đặt lên bụng, mãn nguyện mỉm cười.

3

Vương Nhất Bác còn cách cánh cửa năm bước chân nữa.

2

*Bịch...bịch...bịch*

1

*ẦMMMM*

P/s:các cô nghĩ Nhất Bác thoát được không? :)))))






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net