Hồng đậu sinh nam quốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồng đậu sinh ra ở nước Nam
Đã là chuyện rất lâu về trước
Tương tư thì có là gì
Sớm đã chẳng còn ai bận tâm
Say sưa chốn cô phòng không ngủ
Ánh nến len lỏi khắp nơi
Trong chén rượu cay chất chứa một mảnh phong tình
Muốn quên đi nhất là thơ của cố nhân
Không đáng để cố chấp nhất là tương tư
Giữ tình này lại sợ người khác cười chê
Sợ bị người khác nhìn thấu
Mùa xuân đến ngắm hồng đậu nở
Thế nhưng lại không thấy người đến hái
Kẻ phong lưu vốn quen thói trăng hoa, chân tình không hề tồn tại.
 
Hậu viện Thiên Xuân Cung đã có tuyết rơi, Tiêu Chiến ngồi trên cành cây cao ngâm nga hát một khúc nhạc, tâm tình không vui không buồn cứ như thất tình lục dục của trần gian không liên quan gì tới y.

Lý Nhan Lạc bên dưới tay cầm một chiếc áo dày nhìn lên cây nói lớn: "đệ muốn bệnh chết à?! mau xuống đây cho ta".

Tiêu Chiến cười khẩy cho chân nhảy xuống hai tay chắp phía sau bỡn cợt: "nghe giọng huynh thật giống mẫu thân nói với nhi tử!".

Lý Nhan Lạc liếc xéo, khoác áo vào cho y sẵn tay gõ nhẹ trán y hỏi: "hoàng thượng đã ba ngày không đến rồi đến, đệ thật sự không muốn đi tìm ngài ấy sao?!".

Y đưa tay hứng lấy những bông tuyết đang rơi thờ ơ trả lời: "không đến thì không đến thôi, gặp rồi phải nói gì?! Cứ như này qua hai năm nữa rồi xuất cung, vô dục vô cầu sẽ tốt hơn cho cả ta và huynh ấy".

"Đệ cố chấp vậy để làm gì?! Người tri kỷ như ta khuyên đệ một câu, thà ràng buộc cả đời cùng chân tâm hơn tự do suốt kiếp trong tĩnh mịch. Nếu đệ cứ tiếp tục lừa mình dối người thì trong cung hay ngoài cung có gì khác?!".

Lý Nhan Lạc khổ tâm nhìn Tiêu Chiến, đã làm huynh đệ bao nhiêu năm làm sao không nhìn ra trong lòng y có người, vậy mà lại nhất quyết làm kẻ ngốc đến cùng. Con người Tiêu Chiến chính là như vậy, quật cường đến ương ngạnh, yêu y so với việc dùng kiếm tự khoét tim mình hẳn là như nhau đi.

Thấy Tiêu Chiến không phản hồi gì Lý Nhan Lạc biết có nói tiếp cũng vô dụng đành vỗ vỗ vai y, lảng sang chuyện khác: "không nói chuyện này nữa chúng ta bàn chính sự. Mấy hôm nay ám vệ phái đi không hồi âm, có thể bọn người kia đã phát hiện ra bị theo dõi rồi cũng nên".

"Hiện nay có 5 người mang ấn ký, do không xuất thân thế gia nên chỉ được sắp xếp làm cung nhân nhất đẳng chờ hầu trong phủ nội vụ, trong cung đến nay vẫn không có gì bất thường bọn họ án binh bất động lâu như vậy thật ra là đang mưu tính cái gì?mục tiêu là ai chứ?".

Tiêu Chiến nhắm mắt lấy tay day day thái dương phân tích với Lý Nhan Lạc. Cảm thấy sắc mặt y không được tốt Lý Nhan Lạc đưa tay lên trán y liền giật mình thốt lên: "A Chiến, trán đệ nóng quá".

"Chủ tử, không hay rồi. Hậu viện Nam Thanh Cung xảy ra hỏa hoạn, hoàng thượng lệnh người lập tức qua đó". Tô Hỷ hớt ha hớt hải chạy vào bẩm báo.

Lý Nhan Lạc cau mày bất an nói với y: "Nam Thanh Cung xảy ra hỏa hoạn liên quan gì chúng ta".

 
Y lúc này cảm nhận rõ cơ thể mình bắt đầu nóng dần lên, mệt mỏi hẳn đi, vì không muốn Lý Nhan Lạc với Tô Hỷ lo lắng nên y gắng gượng.

Tiêu Chiến hai tay chắp phía sau siết chặt cười trấn an: "hai người yên tâm đi, Thanh phi kia là muốn khai chiến đây mà, chúng ta mau đi xem nàng ta diễn trò gì".
 
NAM THANH CUNG
 
Vương Nhất Bác ngồi trên ghế chủ vị khuôn mặt sắc lạnh, dùng ánh mắt như muốn xuyên thủng vạn vật nhìn tên nô tài đang quỳ trước mặt.

Tần Thanh Y đứng bên cạnh ra sức khóc lóc, ỏng ẹo đòi công đạo: "hoàng thượng người phải làm chủ cho thần thiếp, hoàng hậu muốn hại chết thiếp đó hoàng thượng à!".

Vừa đặt chân vào cửa tẩm điện Nam Thanh Cung, Tiêu Chiến đã nghe được giọng nói sởn gai ốc của Tần Thanh Y đang tận lực vu khống mình, y khẽ nhếch môi cười ma mị 'đúng là lòng dạ nữ nhân'.

Tiêu Chiến, Lý Nhan Lạc, Tô Hỷ cùng hướng Vương Nhất Bác hành lễ, hắn không nhìn y lấy một cái, dửng dưng phất tay miễn lễ.

Tần Thanh Y liếc mắt nhìn thái độ của hoàng thượng đối với hoàng hậu lạnh nhạt liền được nước lấn tới, giả vờ thương tâm kể tội y: "thần thiếp biết mình được hoàng thượng để mắt khiến hoàng hậu không thuận mắt, nhưng sao người có thể ác tâm sai người phóng hỏa Nam Thanh Cung thiêu chết thần thiếp".

Lý Nhan Lạc nghe xong là thấy chướng tai hừ lạnh phản bác: "Thanh phi người có chứng cứ gì mà nói chủ tử của ta sai người phóng hỏa, có phải người đề cao bản thân quá rồi không?!".

Tần Thanh Y tức đỏ cả mặt lên giọng tra hỏi Lý Nhan Lạc: "đây là nơi nào mà một tên thị vệ như ngươi có quyền lên tiếng? Còn dám hỏi chứng cứ? Tên nô tài đang quỳ kia là người ra tay phóng hỏa, tên đó là người của Thiên Xuân Cung vậy thì còn có thể do ai sai khiến".

Vương Nhất Bác từ đầu đến giờ luôn ngồi như tượng không nói tiếng nào mặc cho Tần Thanh Y tác oai tác oái.

Tiêu Chiến im lặng quan sát động thái của Vương Nhất Bác, hoàn toàn bỏ ngoài tai lời buộc tội của nữ nhân kia mà nhìn hắn dò hỏi: "hoàng thượng ngài có tin là do ta làm không?!".

Vương Nhất Bác vẫn là không nhìn y cũng không mở miệng.
Tiêu Chiến trong lòng không khỏi buồn cười tự giễu chính mình 'ha...ta là đang mong chờ điều gì?!'.

Tiêu Chiến bây giờ chỉ muốn nhanh chóng giải quyết Thanh phi kia để về Thiên Xuân Cung nghỉ ngơi, cơ thể cũng chẳng còn sức lực mà đôi co dài dòng, y hít sâu một hơi ra lệnh: "Tô Hỷ ngươi kêu người đến thiêu trụi Nam Thanh Cung này cho ta, sẵn tiện báo với Tần tướng quân lo liệu hậu sự cho con gái ông ta".

Tần Thanh Y hoảng loạn quỳ xuống ôm chân Vương Nhất Bác cầu xin: "hoàng hậu điên rồi, hoàng thượng người phải cứu thần thiếp".

Tiêu Chiến cười khinh bước tới khom người dùng ngón tay nâng cằm Tần Thanh Y đối mặt với mình, ngữ điệu nhẹ nhàng nhưng khiến đối phương lạnh người: "Thanh phi nương nương, mấy trò vu oan giá họa này của ngươi vô vị lắm có biết không? Nếu ngươi có gan đốt cả Nam Thanh Cung may ra bổn cung còn thương xót nhận tội cho ngươi vui, nhớ cho kỹ hôm nay chỉ là cảnh cáo nếu có lần sau phủ tướng quân cũng không chứa nổi ngươi đâu Tần.Thanh.Y".

Nói xong y thẳng người khẽ gật đầu với hắn ý muốn cáo lui, bỗng  dưng đầu óc choáng váng y không trụ nổi nữa ngất đi, ở khoảng cách gần trong gang tấc Vương Nhất Bác vội vàng đứng lên kéo Tiêu Chiến ngã vào lòng mình.

Hắn phát hiện khí sắc của Tiêu Chiến có phần khác ngày thường, trong lòng tuy lo lắng nhưng ngoài mặt lại tỏ ra không quan tâm lạnh lùng lên tiếng: "Thanh phi mua chuộc nô tài gây loạn hậu cung ta nể mặt Tần tướng quân không truy cứu, mọi chi phí sang sửa hậu viện sẽ trừ vào bổng lộc của ngươi, còn tên nô tài bán đứng chủ tử kia đem chém đầu làm gương răn đe cung nhân hậu cung".

Vương Nhất Bác lệnh Lý Phúc truyền thái y rồi hiên ngang bế Tiêu Chiến ra khỏi Nam Thanh Cung, để lại một Tần Thanh Y suy sụp đến thảm hại ngồi bệt dưới nền đất lạnh lẽo.

Lý Nhan Lạc động lòng trắc ẩn tặc lưỡi hai cái, đến gần đỡ nàng ta ngồi lên ghế, giọng điệu đùa cợt: "Thanh phi nương nương, người đừng quá đau lòng, sau này đừng dại dột như vậy nữa, hoàng hậu nhà ta còn rộng lượng nếu đổi lại là Lý Nhan Lạc ta thì người còn khó coi hơn bây giờ nhiều".

Lúc định xoay người rời đi đột nhiên Lý Nhan Lạc liếc mắt sang nô tỳ của Tần Thanh Y, cảm giác người này có gì đó không đúng 'chủ tử xảy ra chuyện mà nô tỳ không chút phản ứng, chỉ im lặng đứng xem kịch không hợp lẽ thường'. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng chuyện quan trọng trước mắt là phải về coi huynh đệ tốt thế nào đã nên không tra xét gì thêm.

Tần Thanh Y không khác gì người đã chết gương mặt diễm lệ đẫm trong nước mắt, hai tai vô thức siết chặt lòng đầy oán hận. Cuộc đời Tần Thanh Y nàng chưa bao giờ thảm thương như vậy, nữ nhân cười điên dại lẩm nhẩm trong miệng: "vì cái gì mà ai cũng bảo vệ ngươi hả Tiêu Chiến? Ta không cam tâm".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net