4 - Thì là

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NGÀY MAI SẼ ĐẾN NHƯ NÓ ĐÃ TỪNG!

THANH THIẾU BẠCH

cre on pic

Chap 4 – Thì là

Vương Nhất Bác không quan tâm đến việc học cho lắm không có nghĩa là cậu học không giỏi, và bởi vì đã lỡ ký cam kết phải đạt điểm cao với thầy rồi nên lại càng phải nghiêm túc học hành hơn. Chẳng phải là quá khó khi cậu thường làm bài tập rất nhanh sau đó lại có thời gian ra vườn chăm sóc những chậu hoa mẫu đơn nhiều màu sắc.

Thỉnh thoảng khi quá nhàm chán, cậu còn đem một số bài toán ra để 'nhờ' Tiêu Chiến giúp đỡ, mỗi lần như thế Tiêu Chiến đều trông thấy nụ cười tủm tỉm của Nhất Bác, không phải vui vì được anh giúp, mà là trông thấy vẻ mặt căng thẳng tập trung giải toán của anh rất thú vị.

Những ngày đầu thu khá dễ chịu, Vương Nhất Bác như thường lệ đi học xong sẽ không về nhà mà sẽ đến thẳng L'été. Trắc La Lan vẫn hay làm những món ăn vặt rồi tự động nhét vào cặp để Nhất Bác mang đi học, theo sự phân phó của Sungjoo, để rồi cứ nghe cậu càu nhàu mãi.

Dạo này khách đến L'été càng ngày càng đông, thỉnh thoảng có những tốp học sinh cùng trường Vương Nhất Bác mà đa số là nữ sẽ đến, miệng nói là đến ủng hộ tuy rằng cậu chưa bao giờ nói nhà mình mở tiệm cà phê. Bạn bè của Tiêu Chiến cũng thường đến và kéo theo Châu Nghệ Hiên ở tầng dưới lên cùng, mỗi lần như thế ông chủ nhỏ họ Vương sẽ đều trịnh trọng mà nói rằng - "Ngoại trừ các anh đều tính như bình thường, riêng Châu Nghệ Hiên tính giá gấp đôi."

Châu Nghệ Hiên sẽ dở khóc dở cười mà nói với đám bạn rằng – "Thù dai nhất làng chính là nó."

Vị cà phê mà Nhất Bác sáng tạo ra không dành cho tất cả mọi người, Tiêu Chiến chỉ uống nó mỗi khi cần tìm ý tưởng, vì cái vị hăng hăng của men rượu dễ khiến người ta rơi vào trạng thái mơ màng lắm. Hoạ sĩ ấy mà, chỉ nên mơ màng vào những lúc vẽ vời. Mà cả tiệm cà phê cũng chẳng có ai muốn uống cà phê của Nhất Bác thường xuyên cả, Sungjoo thích cà phê sữa, ít sữa, còn Trắc La Lan không thường uống cà phê, cô thích những thứ ngọt ngào như sữa chua phúc bồn tử hơn.

"Của cậu đây, vỏ bưởi sấy khô nhé." – Trắc La Lan lại đưa quà vặt cho cậu, đây là món mà cô tự tin nhất vì dường như mỗi vị khách đến đây đều yêu thích nó – "Còn một phần này của anh Chiến, khi nào anh ấy đến đây tôi sẽ gửi."

"Của Tiêu Chiến? Đưa đây cho tôi." – Không cần nghe câu trả lời, Vương Nhất Bác thủng thẳng nói.

-----

Vương Nhất Bác ở trường học đã sớm nổi danh, vì làm gì có nam sinh nào có mái tóc dài như cậu, và vì khuôn mặt hơn người đến mức là con gái nhìn vào cũng cảm thấy hổ thẹn. Bất kể nơi nào cậu lui tới đều nhận được sự chỉ trỏ không ngừng, khiến cho Nhất Bác buồn phiền không thôi, vốn cậu đã không thích môi trường ở đây là bao, thành ra cứ đến trường là cậu lại ở lì trong lớp học, cần thiết lắm thì mới ra căn tin mua đồ ăn.

Lớp bên cạnh có một nữ sinh tên Tịnh Hà, vốn cũng là học sinh giỏi của trường, trước nay đều khoác lên mình một dáng vẻ hiền lành nhưng không kém phần tinh nghich, mái tóc đen óng dài qua vai thường xuyên được thắt bím hai bên khiến cô trông gọn gàng, ngộ nghĩnh hơn hẳn đám bạn, cũng nhờ vậy mà được giáo viên vô cùng yêu thích. Điển hình là thầy Phó, giáo viên chủ nhiệm của Vương Nhất Bác, cứ mỗi lần thấy cậu đi ngang qua thì đều nhắc đến tên của Tịnh Hà, Nhất Bác bày tỏ: tóc em cũng chẳng đủ dài để mà thắt bím như ai kia.

Mắt thấy thầy giáo cứ nhắc đến tên mình với một nam sinh khác, Tịnh Hà cũng lấy làm tò mò, bản thân được nêu ra làm gương thì cũng vui đi, nhưng sao lại là làm gương cho một nam sinh? Cho đến lúc nhìn tận mắt, Tịnh Hà lại trở nên ngượng ngùng xấu hổ, thầy Phó cũng thật tình, sao lại đem cô ra để giáo huấn một nam sinh xuất sắc như vậy? Cô gánh không nổi đâu.

Rồi kể từ ngày đó, Tịnh Hà siêng năng qua lớp Nhất Bác hẳn, bên đây cô cũng có không ít bạn bè, chỉ có điều mỗi lần tụ tập, ánh mắt của cô cứ như keo dán sắt, dính lấy Vương Nhất Bác không rời. Mà Vương Nhất Bác từ sau khi gặp Tiêu Chiến đã quen với việc bị người khác nhìn chằm chằm nên cũng không phát hiện ra.

Thời gian ban đầu chỉ là những cái nhìn lén, càng về sau được sự khích lệ của bạn bè, Tịnh Hà như được tiếp thêm sức mạnh, càng mạnh dạn hơn. Từ việc ngồi túm tụm cùng đám bạn mà nhìn từ xa, nay đã dám lại ngồi đối diện với Vương Nhất Bác, thấy cậu không để ý đến thì đã dám chủ động bắt chuyện. Tịnh Hà nhẹ nhàng đặt tờ giấy thơm lên trang sách mà Nhất Bác đang xem, định bụng hỏi thăm cậu một chút, nào ngờ chỉ một giây sau, Nhất Bác vươn tay gạt phăng khiến tờ giấy rơi xuống đất.

"Cậu... cậu..." – Tịnh Hà nói không nên lời, cô không quen việc đi bắt chuyện với người khác, lại còn bị đối xử phũ phàng như vậy.

"Đi ra chỗ khác."

Kinh ngạc mở to mắt nhìn Vương Nhất Bác, Tịnh Hà vội vàng chạy ra khỏi cửa, cả quá trình đó cậu không hề ngẩng mặt lên, dù chỉ một chút. Loại đối xử này đối với con gái nhà người ta mà nói đúng là có phần tàn nhẫn, đám con trai trong lớp cứ thế mà tiếc rẻ, Vương Nhất Bác lại từ chối thêm một cô gái rồi.

-----

Thành phố thì nhộn nhịp nhưng riêng con đường màu tím thì lại không, người ở đây chẳng ai bảo ai mà đều hạn chế sử dụng phương tiện giao thông gây tiếng ồn, ngoài những chiếc ô tô đậu rải rác bên đường, một số người thích đi bộ ra ga tàu điện ngầm rồi đi làm, đám sinh viên như Tiêu Chiến lại thích đạp xe băng qua những khu phố để đến trường. Có lẽ vì đã lỡ nhuộm màu tím mộng mơ cho con đường, nên chẳng ai muốn cái sự nhộn nhịp đáng ra phải có trong thành phố phá hỏng sự thơ mộng ấy.

Vương Nhất Bác đi bộ về L'été như mọi ngày, dọc đường đi, những chiếc lá vàng đã rơi lác đác bên lề, khóm cây mắt nai chưa ra hoa nên vẫn tím một mảng ven đường.

Giữa trưa ở L'été là khoảng thời gian khá vắng khách, Trắc La Lan cũng đi học buổi sáng giống như Vương Nhất Bác, sau khi đi học về liền chạy ngay vào bếp nấu ăn cho cả quán, công việc của cô bé bắt đầu từ 1 giờ chiều, nhưng vì lý do bố mẹ đang đi làm ăn ở xa, nên cứ rảnh là cô lại đến L'été, cũng đỡ buồn. Trắc La Lan còn nhỏ nhưng đảm đang phải biết, Sungjoo thầm biết ơn vì từ khi có cô, bữa ăn của hai anh em được cải thiện đáng kể.

Mới đầu giờ chiều đã có khách, là một tốp học sinh trường Vương Nhất Bác đến, Trắc La Lan uể oải vươn vai, về cơ bản cô đã quen mặt những khách hàng là học sinh hay đến L'été, mặc dù họ nói là đến để ủng họ Nhất Bác, nhưng cô chưa thấy cậu nói chuyện với họ bao giờ. Ngày hôm nay trong đám người ấy có một vị khách lạ, một cô gái xinh xắn với vẻ mặt tươi vui lắm, từ ngoài cửa Trắc La Lan đã nghe thấy tiếng cười nói bình phẩm về những chậu hoa trước hiên, cô gái như lạc vào một thế giới mới lạ, liên tục nhìn đông ngó tây rồi chỉ trỏ những bức hoạ trên tường.

"Chị ơi? Đây là tiệm cà phê của Vương Nhất Bác đúng không ạ?"

Cô gái nhỏ nhắn lên tiếng, đám bạn sau lưng cô thay Trắc La Lan trả lời – "Đúng mà, ai lừa cậu làm gì chứ?"

"Vậy em muốn gọi món do cậu ấy làm được không ạ?" – Cô gái tiếp tục hỏi han.

"Không biết em muốn dùng gì nhỉ? Đây là thực đơn của L'été, ngoài những món thông thường phía bên trên, những món có dấu tích này em cũng có thể cân nhắc nhé, nhưng phải đặc biệt cẩn thận, sẽ say đấy." – Trắc La Lan mỉm cười chuyên nghiệp tư vấn, cô gái này cũng giống như các bạn của cô ấy, vẫn cứ muốn đồ uống do đích thân Vương Nhất Bác pha chế.

Trong lúc cô gái nghiên cứu thực đơn, Vương Nhất Bác đã đi tới quầy pha chế, từ lúc nãy cậu đã nghe thấy tiếng ồn của đám học sinh bước vào, Nhất Bác hiểu, nếu bọn họ không được uống đồ của cậu pha thì sẽ tiếp tục đưa ra yêu cầu, vì vậy, tốt nhất là cậu ra làm luôn cho xong, tránh phải ồn ào cả buổi chiều.

"Tịnh Hà, Vương Nhất Bác kìa." – Một cô bạn kêu lên.

Cô gái nhỏ nhắn giật mình ngẩng mặt lên, hình ảnh Vương Nhất Bác nghiêm túc làm việc cứ như thế khiến cô sững người, chỉ đến khi Trắc La Lan cười nhẹ nhắc nhở thì Tịnh Hà mới ngượng ngùng gọi món.

"Nước ép táo ạ." – Tịnh Hà chọn một thứ đồ uống quen thuộc, bỏ qua những món có dấu tích mà Trắc La Lan giới thiệu.

Vương Nhất Bác tự pha cho mình một ly Puda Vida trước tiên.

Sau khi làm đồ uống cho khách xong, cậu bưng ly cà phê của mình tiến vào phía trong chuẩn bị giá vẽ, chiều nay có giờ lên lớp với Tiêu Chiến, nhưng địa điểm đã được đổi từ nhà cậu sang L'été.

Đây là tiết học đầu tiên sau khi Tiêu Chiến bước vào năm cuối đại học, từ lúc anh vào học đến nay liền bận rộn hơn hẳn, Vương Nhất Bác lại thấy anh chong đèn thức khuya trở lại, nói ra thì bị chống chế rằng là ai đó phải hoàn thành bài tập nộp cho cô giáo, hết cách rồi.

Thoáng chốc phía bên ngoài cửa tiệm lại trở nên ồn ào, đám học sinh dường như đang chơi trò chơi gì đó có liên quan đến Nhất Bác, từng người từng người hào hứng kể lại kỉ niệm lần đầu tiên gặp cậu ở phòng học, ở căn tin, thậm chí là ở cửa phòng WC. Vương Nhất Bác thầm hối hận vì đã không mua thứ đồ mà theo cậu là hữu dụng nhất vào lúc này – tai nghe chống ồn.

Một lát sau thì Trắc La Lan cũng đem theo một túi bỏng ngô bước vào, trên môi vẫn treo nụ cười nửa miệng đầy nguy hiểm, cô nhìn Vương Nhất Bác một cái rồi giống như được xả vai, Trắc La Lan nằm hẳn xuống sô pha mà nhìn trân trân lên những nhánh dây leo trên tường nhà.

Bốc từng nắm bỏng ngô cho vào miệng, Trắc La Lan nói bằng giọng như hết hơi đến nơi – "Nhất Bác à, cậu đi học hay là đi gieo thương nhớ cho mấy cô nữ sinh vậy hả?"

Vương Nhất Bác không trả lời, cô lại tiếp tục độc thoại – "Tịnh Hà đó, bọn họ ở ngoài kia đang nghĩ đến việc sẽ mặc váy cưới màu gì trong đám cưới của hai người rồi kìa."

Vương Nhất Bác ngưng pha màu, liếc xéo Trắc La Lan rồi húng hắng – "Nếu được thì đuổi đi giùm, cám ơn."

"Tôi nào dám, cô bé đó vừa rồi còn hỏi thăm tôi xem cậu thích ăn nhất là món gì." – Rồi cô lại cười lớn – "Tôi bảo rằng cậu thích ăn rau thì là, haha."

Vương Nhất Bác ăn gì cũng được, chỉ trừ hai thứ: ớt, và thì là.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net