chương 10. Mọi Người Thật Kỳ Lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khối mười hai có đặc quyền là, lúc thi xong xuôi sẽ được nhà trường cho phép nghỉ ngơi một ngày.

Khỏi cần nói, cả ngày người ta nghỉ ngơi thì Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác lại ở nhà làm gì.

Chữa đề chứ làm gì nữa?

"Thành tích không tồi! Điểm tổng kết chín môn đạt bảy mươi lăm trên chín mươi điểm, nếu may mắn thì có thể miễn cưỡng lọt top ba mươi toàn khối."

Tiêu Chiến liếc mắt sang nhìn hắn, gật đầu hài lòng.

"Nếu có thể lọt top ba mươi toàn khối, nhà trường có thể xem xét cho tôi vào lớp cậu học không?"

Vương Nhất Bác chớp chớp đôi mắt, ánh mắt mong chờ nhìn cậu.

"Đương nhiên là không!"

"Tại sao?"

"Cậu nhìn đi, một môn thi của cậu chỉ có hơn tám chấm. Nếu không phải đề này chủ yếu là kiến thức cơ bản, tổ tiên gánh còng lưng cũng không kéo cậu lên nổi bảy đâu! Kiểu như câu này, cậu khoanh mò chắc luôn."

Cậu vừa nói, vừa lấy tay chỉ mấy câu khó trong đề.

Quả nhiên, Vương Nhất Bác nhìn chẳng hiểu.

Những dạng này Tiêu Chiến chưa dạy hắn làm bao giờ. Cho dù hắn đã hiểu đề, chuẩn bị bắt tay vào làm, cùng lắm cũng chỉ giải được xong điều kiện rồi bó tay chấm com.

Hắn ỉu xìu nằm dài lên bàn.

Tại đề khó, không phải tại hắn đâu!

"Nhưng mà nếu cậu muốn vào môi trường học tập tốt hơn, tôi có thể đề xuất cho cậu sang lớp A2."

Thấy hắn có ý chí ham học như vậy, cậu cũng nhanh chóng đề xuất.

Có điều, Tiêu Chiến vĩnh viễn không ngờ được rằng, Vương Nhất Bác cố gắng đến như vậy, cũng chỉ là muốn sang ngồi chung bàn với cậu mà thôi. Cho nên, ngay sau khi cậu nhắc đến chuyện này, hắn liền lắc đầu từ chối.

"Sang 12A2, cậu có thể tiếp cận được nhiều dạng đề nâng cao hơn ở lớp thường, như vậy không phải rất tốt sao?"

Cậu nhíu mày hỏi.

Hắn cầm bút vẽ thật nhiều vòng tròn lên giấy, đến ánh mắt cũng không dám đưa lên nhìn cậu.

Nghĩ một lúc, hắn chợt lên tiếng.

"Tôi chỉ muốn học chung lớp với cậu thôi!"

Tiêu Chiến: "..."

Xem như cậu đã hiểu tại sao hắn nhất quyết muốn sang A1.

"Được rồi! Nếu cậu không thích thì tôi cũng không ép. Nhưng mà, nếu cậu muốn nhảy sang lớp tôi học thì điều kiện đầu tiên chính là, thành tích của kì thi tiếp theo phải đứng đầu lớp A2". Tiêu Chiến ngập ngừng một lúc, sau mới bổ sung. "Kết quả thi giữa kỳ, cậu vẫn thua hai thành viên ở bên lớp đó."

"Nhưng mà tôi đã cố gắng hết sức rồi! Mấy bài nâng cao kia, tôi thật sự không làm được."

Vương Nhất Bác chán nản nói.

Tiêu Chiến nghe hắn nói vậy cũng đành bất lực.

So với kiếp trước, Vương Nhất Bác quả thật đã tiến bộ hơn rất nhiều. Có lẽ vì lâu ngày không học, cho nên khi nhồi nhét nhiều kiến thức như vậy đã đạt đến giới hạn của hắn rồi.

Nếu đã như thế…

Tiêu Chiến rũ mắt, lẳng lặng đứng dậy, khoác tạm một chiếc áo khoác dài rồi xoay người hướng ra cửa.

Hắn thấy cậu định ra ngoài, liền nghĩ rằng cậu lại giận, cho nên cũng xách đít theo sau.

"Tiêu Chiến, cậu đi đâu?"

Nghe hắn hỏi, cậu cũng xoay đầu lại nhìn.

"Ra cửa hàng văn phòng phẩm, in công thức giải nhanh cho cậu học. Dù sao, sau này thi đại học cũng chỉ thi trắc nghiệm, chẳng ai để ý đến cách làm như thế nào đâu."

"Không phải giận tôi à?"

Bé ngoan Vương Nhất Bác hoang mang.

"Không!"

Tiêu Chiến chẳng hiểu hắn nghĩ gì về mình. Chẳng lẽ, cậu nhỏ nhen đến thế cơ à?

Hoá ra Tiêu Chiến không phải giận mình. Vương Nhất Bác nhẹ nhõm hẳn ra.

"Cậu… muốn đi chung không?". Tiêu Chiến nhỏ giọng ngỏ ý.

Vương Nhất Bác gật đầu. Hiếm khi Tiêu Chiến chủ động yêu cầu mình đi chung thế này, hắn vui đến nỗi, chỉ biết lao tới bước theo dấu chân của cậu.

Thời khắc này, hắn quả thật chỉ thiếu cái đuôi cún lộ ra vẫy vẫy nữa mà thôi.

Cửa hàng văn phòng phẩm chỉ cách phòng trọ của hai người có ba trăm mét, đi vài bước chân là đến nơi. Tiêu Chiến tải rất nhiều tài liệu, tất cả các môn cần thi đều có cả.

Lúc trở về, cậu còn mua kem cho hắn.

Trời lạnh mà ăn kem, quả thực rất đã!

"Tự dưng tôi cảm thấy… cậu cũng rất dễ nuôi". Tiêu Chiến nhìn hắn, trong mắt hiện lên một tia ý cười.

Mà Vương Nhất Bác cũng dễ nuôi thật!

Không biết có nên tính từ khi ở chung phòng với cậu không? Nhưng khi ở với cậu, hắn khác xa hoàn toàn với trước đây.

Nếu nói cả kiếp trước, lẫn cả thời gian trước khi cậu trùng sinh, bản thân cậu chỉ có thể hình dung hắn bằng hai từ: Đẹp trai, hư hỏng.

Còn bây giờ?

Cậu thấy hắn không những đẹp trai, nhà giàu, mà còn rất ngoan ngoãn, rất biết phấn đấu. Như bây giờ đây, cậu cho ăn cái gì thì ăn cái đó, hoàn toàn không có ý phản biện với cậu.

Quên mất, cậu còn chưa cộng thêm một điểm chu đáo cho hắn a.

Tính ra, Vương Nhất Bác cũng có nhiều điểm tốt lắm chứ bộ. Nếu hắn học giỏi thêm chút nữa, chắc sẽ trở thành hình mẫu bạn trai lý tưởng trong mắt nhiều nữ sinh lẫn nam sinh trong trường.

"Đồ ngốc nhà cậu, được cái ăn là giỏi."

Dứt lời, cậu cốc cho hắn một cái trên đầu.

"A…"

Vương Nhất Bác vừa ôm đầu phản xạ lại, xuýt chút đánh người. Cũng may, người động chạm vào hắn là Tiêu Chiến, cho nên, bản thân hắn cũng không bài xích gì. Chỉ có thể trề môi, uất ức nhìn cậu.

"Tôi biết, tôi biết mà, tôi chỉ được cái ăn là giỏi thôi! Cho nên, Tiêu Chiến a, sau này tôi nhất định sẽ ăn sạch cậu."

Hắn thản nhiên đáp lại, hoàn toàn không để ý đến biểu cảm trên khuôn mặt người đang đứng đối diện mình đây.

Rõ ràng cậu biết, đây chỉ là lời nói trong giây phút không não của hắn. Thế nhưng, với một người đã sống đến hai kiếp như cậu đây, lại có thể nghĩ ra bảy bảy bốn chín cái lý do chính đáng để từ chối hiểu hàm ý ẩn sâu trong đó.

"Tiêu Chiến, cậu sao thế?". Hắn ngơ ngác nhìn khuôn mặt đang đỏ bừng của cậu, hỏi.

"Cậu tự cầm đi, tôi về trước."

Nhanh tay đem đống tài liệu đặt trên tay hắn, Tiêu Chiến cứng nhắc bước đi trước.

Trẻ con như hắn mà cũng dám đòi ăn cậu! Nghĩ cái gì vậy chứ?

Vương Nhất Bác hoang mang.

Chẳng lẽ hắn lại làm gì sai nữa à?

Hắn khó hiểu chạy theo sau cậu.

Cảnh tượng này, lại gây tò mò đối với một nhóm nữ sinh lớp mười đang đứng bên cửa hàng bên kia. Thậm chí, có một nữ sinh mang mắt lấp lánh, mạnh dạn lại gần hai người để hóng chuyện yêu đương giữa các nam sinh.

Nghe ngóng một lúc. Thôi được rồi, là chẳng nghe thấy hai người phát ra âm thanh gì. Nhưng Nạp Lan cũng đã kết luận một điều rằng, couple mà cả trường đang ship đang giận nhau!

Ngay lập tức, Nạp Lan chạy như bay tới chỗ đám bạn, thông báo tin quan trọng này cho hội chị em cùng biết.

"Người nào?". Kiều Lam quay qua quay lại, vẫn không hiểu nổi bạn mình nói cái gì.

"Cái chuyện học trưởng cùng học tra lén lút hẹn hò ấy, đầy trên diễn đàn trường kia kìa, bây giờ cả trường đều biết, chẳng lẽ cậu lại không?". Nạp Lan nhàn nhạt đáp.

Kiều Lam không biết thật!

"Nhìn điệu bộ của cậu kìa, chắc là hệ thống lại cập nhật chậm chứ gì? Không sao, bây giờ cậu biết rồi đó!"

"Cũng chúc mừng cậu, cậu chính là người cuối cùng biết chuyện này". Cô bạn bên cạnh cũng phụ họa theo.

"..."

Đi trên đường Vương Nhất Bác cũng không khỏi cảm thấy kì lạ. Hắn có cảm giác, mọi ánh mắt của những người xung quanh đều đổ dồn về phía của mình.

Nhưng mà không chỉ là hôm qua đâu, mà đến sáng hôm sau hắn cũng cảm thấy như thế là sao nhỉ?

Mọi người thật kì lạ!

"Cậu vào lớp trước đi, tôi đi vệ sinh một chút"

Vương Nhất Bác tiễn cậu đến cầu thang rồi chuồn mất.

Tiến đến một chỗ vắng vẻ, hắn dùng tay áp sát một nữ sinh vào tường.

"Sáng nay, trên mặt tôi có dính gì à?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net