Chương 16. End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kì thi đại học mỗi lúc một gần thêm. Đến lúc sân trường vắng bóng học sinh lui tới, chỉ còn những học sinh lớp mười hai ngày ngày đều đặn hai buổi.

Những ngày này, Tiêu Chiến đều đến thư viện tìm tài liệu cho Vương Nhất Bác ôn thi.

Còn Tiêu Chiến?

Sau khi đạt giải nhất toán tỉnh, cậu được trường đại học X danh tiếng xét tuyển thẳng vào trường.

Ban đầu cậu không mấy hứng thú với ngôi trường này. Chỉ là sau khi suy nghĩ kĩ, cậu lại không muốn chọn ngành bản thân mình yêu thích, mà muốn tìm đến một công việc mà cả xã hội cần.

Lại nói, trong lúc bạn bè cùng trang lứa còn cày mòn sách để đậu được nguyện vọng một, thì Tiêu Chiến cậu đã được tuyển thẳng.

Kì thi đại học sẽ được tổ chức vào ngày hai mươi tư tháng sáu, từ nay đến ngày đó chỉ còn có mười bốn ngày.

Vương Nhất Bác một ngày phải làm ít nhất mười hai tờ đề. Hắn ngồi một chỗ làm bài thi sắp trĩ luôn rồi mà cậu còn nằm ngủ được, thật không công bằng.

Tiêu Chiến đương nhiên hiểu tâm lý của hắn. Cậu nghiêng đầu nhìn hắn, trên miệng nở một nụ cười hài lòng.

"Có bài tập gì khó, không giải được thì cứ kêu Chân Sai Vặt, nếu nó không giải được thì đưa tôi!"

[...]

Hệ thống không hề thích cái tên mới này.

Vương Nhất Bác nghe cậu dặn cũng chỉ gật đầu. Hắn không muốn hỏi cái máy móc này chút nào, chỉ nghe âm thanh của nó thôi cũng cảm thấy khó chịu rồi.

Gặp bài tập khó, hắn đều muốn tự mình tìm ra cách giải, sau đó đối chiếu lại đáp án của cậu. Cứ làm như vậy, hắn càng học càng cảm thấy hứng thú, đến lúc thi cũng không cần phải sợ.

Trước lúc thi đại học một ngày, Tiêu Chiến còn đặc biệt chuẩn bị cho hắn bốn tờ đề kiểm tra của bốn môn thi khác nhau: Toán - Lý - Hoá - Sinh. Cậu muốn xem xem, trước giờ ôn quyết liệt như thế trong đầu Vương Nhất Bác có thể nhớ được những gì, năng lực của hắn đến đâu.

"Không tồi!"

Tiêu Chiến đối chiếu đáp án một lúc, trong đầu nhẩm tính điểm cho hắn.

Kết quả khảo sát không tệ. Mỗi môn hắn đều trên tám, riêng môn hóa đã được tám phẩy bảy lăm.

Chỉ là…

"Những bài khó đều khoanh đúng đáp án, đến câu dễ lại toàn sai ngu.". Tiêu Chiến cau mày nói. "Ngày mai cậu mà làm như thế này, kiểu gì cũng sai hết cho mà xem."

"Ò!"

Vương Nhất Bác rũ mắt, bĩu môi đáp.

"Vậy… nếu ngày mai tôi có thể làm tốt hơn như thế này, cậu có thưởng không?". Vương Nhất Bác ghé đầu lại hỏi.

Cậu nghe xong liền phì cười. Đồ con nít!

"Cậu không được cười tôi!". Hắn giận dỗi nhìn cậu.

"Được được, đừng nói là làm tốt hơn, chỉ cần ngày mai cậu vẫn giữ vững được phong độ thì muốn gì tôi cũng chiều!". Tiêu Chiến xoa xoa đầu hắn, nhẹ giọng nói.

Bởi vì sáng ngày mai Vương Nhất Bác phải 'lên thớt' rồi. Cho nên, tối nay cậu đặc biệt đặc cách cho hắn ngủ chung đó. Trước khi thi còn được ôm học bá ngủ chung… nhất hắn rồi!

Sáng hôm sau…

Tiêu Chiến dậy sớm chuẩn bị tất thảy những đồ dụng cụ cần thiết cho hắn. Còn đi thi cùng hắn.

Khỏi phải nói, Vương Nhất Bác nhìn crush quan tâm mình như thế, hắn cũng cảm động xuýt rớt hết nước mắt.

Trước khi thi cậu còn dặn thêm:

"Bữa sau mà có môn nào dưới tám á, tôi liền đè cậu ra đánh một trận!"

"Lỡ trên tám cả thì làm sao? Cậu chỉ có phạt mà không có thưởng à?". Vương Nhất Bác làm bộ uất ức nhìn cậu.

"Được cái gáy là giỏi! Cậu mà làm được như thế á, muốn gì tôi cũng cho!". Tiêu Chiến cầm bút bi lên, cốc cho hắn một cái trên đầu.

Cậu không sợ điều kiện. Cậu chỉ sợ rằng kết quả sẽ không tốt, ảnh hưởng đến tương lai của hắn mà thôi.

Trái với suy nghĩ của hắn, quỷ ranh Vương Nhất Bác này lại như chớp được thời cơ, vội vàng nói.

"Đến lúc đó cậu không được hối hận đâu."

Dứt lời, hắn chạy đi mất, bỏ mặc Tiêu Chiến với vẻ mặt hoang mang tại đó. Không hiểu sao cậu lại có cảm giác lạnh sống lưng?

Hình thức thi trung học phổ thông quốc gia cũng được sắp xếp theo trình tự alpha B giống như những lần thi tháng ở trường. Vương Nhất Bác hoàn thành xong ba môn đầu tiên liền nghĩ đến cậu. Tính ra bây giờ cũng đã hơn mười một giờ trưa, không biết giờ này Tiêu Chiến có đứng ở ngoài cổng chờ hắn nữa hay không, hay là về nhà trước rồi.

Cậu về nhà trước thật!

Đến lúc bạn bè người ta ra thút thít với người thân thì hắn chỉ có một mình đứng ở trước cổng. Ngoan ngoãn chờ cậu đến đón.

Bên này, Tiêu Chiến đã thu xếp xong việc, đang trên đường đến đón 'bạn trai' về nhà thì chính ngay trên đường đi lại xuất hiện một hiện tượng kinh hoàng. Phía trước xảy ra tai nạn giao thông liên hoàn, khiến cho cả con đường đều bị tắc nghẽn.

Nhìn dòng xe cộ nối đuôi nhau ở phía trước, rốt cuộc, Tiêu Chiến vội vã tháo dây an toàn, nhanh chóng mở cửa xe bước xuống.

Từ chỗ này đến trường thi chỉ hết cỡ một cây số, nếu đi đường tắt, cộng thêm tốc độ chạy của cậu, có lẽ sẽ đến nơi nhanh hơn một chút. 

Nghĩ là làm, Tiêu Chiến nhanh chóng vắt chân lên chạy thật nhanh đến chỗ hắn.

Vương Nhất Bác thấp thỏm đứng không yên ở trước cổng trường. Hắn đi đi lại lại, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn lên coi người kia đã đến chưa.

[Chủ thần đại nhân a, cậu đừng đi lòng vòng như thế nữa, tôi chóng hết cả mặt rồi!]

Ngay cả hệ thống cũng bắt đầu bất mãn lên tiếng.

Cho dù là thế, tâm tình nôn nóng, thấp thỏm của Vương Nhất Bác vẫn không thể nào dằn xuống được.

Đến khi ngẩng đầu một lần nữa, Vương Nhất Bác cũng đã thấy được dư quang của thiếu niên ở bên kia đường.

Ngay lúc hắn còn ngẩn ngơ nhìn cậu, thì bên kia cũng đã lên tiếng trước.

"Vương Nhất Bác…"

Tiêu Chiến rạng rỡ vẫy tay gọi hắn.

Lúc này, nhìn cậu chẳng khác gì thiên thần, từng bước đi về phía Vương Nhất Bác.

Hai bên đường lúc này cũng không còn một chiếc xe qua lại, càng làm cho việc di chuyển lại dễ dàng hơn.

Thời khắc này, hắn giang tay ra, nở một nụ cười nhìn về phía cậu. Hắn muốn ôm chặt cậu vào lòng, mãi mãi không để cậu rời xa.

Gần như chỉ trong tích tắc, có cảm giác đau nhói trên cơ thể, Tiêu Chiến quay đầu nhìn chiếc ô tô chuẩn bị đi qua cơ thể mình.

"Tiêu Chiến!"

Trải qua hai lần sinh tử, trong mắt cậu giờ đây cũng chỉ có thể dùng hai chữ: "đau đớn, tiếc nuối" để hình dung.

Chỉ là, so với kiếp trước, hình như lần chết thứ hai này đau hơn thì phải. Cậu còn chưa kịp nhìn thấy giấy báo trúng tuyển đại học của Vương Nhất Bác, chưa chấp nhận lời yêu của hắn, còn rất nhiều việc nữa, cậu chưa kịp thực hiện.

Không kịp suy nghĩ, Vương Nhất Bác đã lao nhanh về phía trước, ôm chặt lấy cậu.

Đôi mắt đỏ ngầu, hắn luống cuống tìm lấy điện thoại trong túi áo của cậu, bấm gọi cấp cứu.

"Tiêu Chiến, cậu cố gắng một chút, xe cứu thương sắp đến rồi…"

Vương Nhất Bác lẩm bẩm, hắn giả vờ bình tĩnh, tuyệt đối không để cậu thấy một giọt nước mắt mình chảy ra.

"Vương Nhất Bác"

Khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc, cậu choáng váng ngước mặt lên, dùng một chút tỉnh táo cuối cùng nhìn hắn.

"Nếu có kiếp sau nữa, cậu kết hôn…"

Cậu sờ lên khuôn mặt hắn, cảm nhận chút hơi ấm cuối cùng. Giây phút này, cả cơ thể không còn một chút sức lực nào, cho dù cậu có bao nhiêu tâm tư đi chăng nữa, cũng không thể nói ra được.

"Được được, chỉ cần cậu đừng đừng ngủ, cậu nói gì tôi cũng nghe."

Hắn ôm lấy cỗ cơ thể lạnh ngắt trên mặt đường, không ngừng kêu gào.

"Phải, Tiêu Chiến, cậu không thể chết! Xin cậu đó, cậu nhìn tôi này, đừng nhắm mắt mà, có được không?"

[Chủ thần, để bảo toàn linh hồn của ký chủ, tôi cần đem cậu ấy đi trước!]

"Không được, cậu ấy chỉ chợp mắt một chút thôi, ngươi không được đem cậu ấy đi! Tiêu Chiến chỉ giả vờ ngủ thôi!"

Hệ thống cạn lời. Không phải trải qua mấy kiếp đều như vậy sao? Hắn còn không chịu chấp nhận?

Mặc kệ Vương Nhất Bác có nói gì đi chăng nữa, hệ thống cũng tự làm theo ý mình, hoàn toàn không để tâm tới tâm trạng của hắn.

[Đang xóa toàn bộ ký ức của ký chủ.]

[Đã xóa.]

(End)

********************

Lời tác giả: Vậy là câu chuyện này cũng đi về hồi kết, cảm ơn tất cả các bạn đã theo dõi câu chuyện nhỏ này của tôi nha!
Bởi vì sau này mới xuất hiện hệ thống nên kết vẫn là OE. Sang phần hai hứa sẽ ngọt! 🐧🐧🐧


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net