chương 5. Đến Thư Viện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù có chút miễn cưỡng, nhưng xét theo thời điểm hiện tại, Vương Nhất Bác quả thực không có cơ hội phản kháng.

Nhìn thấy hắn đứng đó hơi lâu, cho nên Tiêu Chiến vỗ vỗ cái gối bên cạnh, ý bảo hắn nằm lên đó.

Hắn nhìn cái gối bên cạnh cậu, ngoan ngoãn trèo lên giường, kéo cái chăn trên đầu xuống rồi đắp lên người mình. Được ngủ với Tiêu Chiến, bảo hắn làm chó ngoan cũng chẳng sao.

Trước giờ hắn vẫn quen với chiếc giường kia của mình. Cho nên khi nằm trên giường cậu, hắn vẫn không thích ứng kịp.

Đã gần nửa đêm rồi mà Vương Nhất Bác vẫn không ngủ được. Hắn trằn trọc trên giường, lại nhìn người bên cạnh, trong đầu bỗng có suy nghĩ muốn chọc cậu dậy, thức chung với mình.

"Tiêu Chiến, chăn này mỏng quá, tôi lạnh".

Vương Nhất Bác giơ cái chăn lên, uất ức nói.

Tiêu Chiến: .................

"Nếu cậu không chê, có thể lăn qua giường đối diện lấy luôn chăn của Tương Vũ sang đây đắp luôn".

Tiêu Chiến cuộn tròn người lại, bực bội đáp.

Cậu biết trong đầu hắn đang nghĩ cái gì. Cậu còn biết, mấy ngày đầu tiên hắn tán cậu, cũng đã đọc không ít cuốn tiểu thuyết tình trai. Mà trùng hợp thay, mấy cuốn sách hắn đọc, trong bộ sưu tập của em gái cậu - Tiêu Thục An đều có đủ.

Mấy câu thoại hắn chắt lọc được, cùng lắm chỉ để mấy nàng thơ mê couple kia mơ mộng mà thôi. Dễ gì mà qua mặt được cậu!

Còn Vương Nhất Bác? Hắn vĩnh viễn cũng không ngờ được rằng, Tiêu Chiến của hắn đã sống được đến kiếp thứ hai. Gần như mọi thứ về hắn, cậu đều hiểu rõ như lòng bàn tay.

"Không đâu, giường cậu ta có khác gì cái ổ chuột, lại còn bốc mùi nữa. Nhìn giường cậu này, sạch sẽ thơm tho…".

Lăn qua lộn lại một hồi, Vương Nhất Bác mới tỏ thái độ không bằng lòng.

Không phải sẽ lãng mạn như trong truyện hay sao?

Chẳng lẽ kịch bản này không hợp với Tiêu Chiến?

Vương Nhất Bác cho dù có vò đến điên cả đầu cũng không nghĩ ra bản thân mình làm sai bước nào.

"Ay za… Cậu chẳng hiểu ý tôi gì cả?".

Vương Nhất Bác như muốn nổ tung. Tự cảm thấy mình quá ngốc rồi đi, khi không đi nói chuyện yêu đương với khúc gỗ họ Tiêu làm cái gì không biết?

"Ừm ừm, tôi không hiểu cái gì hết!"

Cậu phì cười, lắc đầu ngao ngán với tên này luôn.

"Muốn đắp chung với tôi thì cứ nói thẳng. Cậu cứ ấp a ấp úng như thế, người khác không biết, còn tưởng cậu thẹn thùng nữa cơ".

"Có thể sao?". Hắn nhỏ giọng.

Hắn không ngờ Tiêu Chiến lại đọc được suy nghĩ của mình, còn thẳng mặt nói ra tâm tư của hắn.

Cũng may, cả phòng này chỉ có một bóng đèn ngủ nhỏ nhỏ đặt gần giường của hai người, nếu không, thời khắc này, Vương Nhất Bác quả thật không biết giấu mặt vào đâu.

"Còn không mau ngủ đi! Cậu cần tôi ru ngủ nữa à?". Tiêu Chiến quay qua gác chân lên người hắn, không chút nể mặt hỏi.

"Không có… mà như thế cũng được"

Bộp!

Cậu giơ chân đạp hắn một cái, sau đó lật người qua hướng khác, không thèm nhìn mặt hắn nữa.

Được nước lấn tới à? Nằm mơ đi! Cậu đây tuy rất đẹp trai nhưng không hề dễ dãi đâu nhé!

Hai người chui chung một chiếc chăn, Vương Nhất Bác xích người lại gần Tiêu Chiến. Bàn tay tự dưng động đến áo cậu, hắn mới phát giác ra rằng bản thân đang nằm bên cạnh Tiêu Chiến, trong lòng kích động không thể ngủ. Hắn bắt đầu đếm cừu, một con, hai con….

Khò khò.

—-----------------------------

Đúng sáu giờ sáng, Tiêu Chiến thay đồ xong liền đến thư viện. Trước khi đi, cậu cầm lấy điện thoại Vương Nhất Bác, lần mò theo kí ức kiếp trước mà mở nó ra, cài chuông báo thức đến tám giờ. Cậu còn chu đáo viết một số nội dung cần thiết lên tờ giấy nhỏ, đặt dưới điện thoại hắn.

Bây giờ cậu chỉ có hơn hai tiếng để chuẩn bị bài cho hắn học.

Bởi vì Vương Nhất Bác đã bỏ lỡ toàn bộ kiến thức của hai năm học cấp ba, cộng thêm một số môn học ở chương trình trung học cơ sở. Cho nên, việc tập trung ôn thi cho kỳ thi tuyển sinh sắp tới đối với cậu ta mà nói là cực kỳ khó khăn.

Tiêu Chiến mò hết sách giáo khoa của lớp 10 và 11 xuống, tranh thủ ngồi lại thống kê lại tất cả nội dung quan trọng, ghi mỗi môn vào một quyển sổ lớn khác nhau.

Hiện tại cậu chỉ có thể giúp hắn nhồi nhét hết tất cả kiến thức cơ bản vào đầu. Nâng cao để sau đi!

Tiêu Chiến còn bận ghi lại bài cho hắn, bỗng bên cạnh xuất hiện thêm một người, trên bàn có một cốc cà phê, là Ninh Lan.

"Tôi biết hôm nay cậu sẽ tới mà".

"Tôi đang bận, phiền cậu tránh ra bên đó chút".

Cậu cau mày, bày ra một đống sách vở lên ghế bên cạnh.

"Tôi chủ động tới tìm cậu đó". Ninh Lan giậm chân tại chỗ, phụng phịu nói.

Tiêu Chiến khựng lại một chút, tay nắm chặt góc vở.

Cậu không muốn mất thời gian quá lâu với Ninh Lan, cho nên rất nhanh đã dùng đống công thức trước mặt để lấp hình ảnh người này đi.

"Tiêu Chiến, cậu đừng như vậy có được không?".

"Xin lỗi, bài tập của tôi rất nhiều, không rảnh tiếp cậu. Hơn nữa, tôi đến thư viện là để tìm không gian yên tĩnh học bài, không phải đến nói chuyện với cậu".

Tiêu Chiến vừa nói, tay vừa viết viết lên tục lên trang giấy.

"Không sao! Tôi chờ cậu, lát nữa chúng ta ra ngoài nói chuyện cũng được"

Dứt lời, Ninh Lan liền đi lấy một quyển sách, sau đó ngồi xuống ở ngay bàn đối diện cậu.

Cậu liếc nhìn cô một chút, rồi cúi xuống xuống trong đống sách vở. Cậu không thích quan tâm người khác nghĩ gì, cũng không cần quan tâm đến họ.

Riêng Ninh Lan, cậu càng không có lý do để để ý cô ta.

Đến chín giờ bốn lăm phút, Vương Nhất Bác mới hồng hộc chạy tới thư viện. Trên tay hắn còn xách một túi nilon siêu bự.

"Tiêu….".

Vương Nhất Bác định cất tiếng gọi Tiêu Chiến. Ai ngờ, ngay lúc hắn vừa mở cửa ra, cậu liền giơ một ngón tay lên che miệng, ý bảo hắn im lặng.

Cũng phải! Thư viện không phải nơi náo nhiệt gì, hơn nữa, tất cả các bạn học ở đây cũng không thích ồn ào.

Hắn ôm bịch đồ trên tay tiến lại chỗ cậu đang ngồi.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, lại nhìn đống bừa bộn trên bàn. Cậu thở dài một hơi rồi nhanh chóng dọn chúng sang một bên, nhường chỗ cho hắn.

"Tôi chắc chắn sáng nay cậu chưa ăn gì, cho nên, lúc nãy có ghé qua căng tin mua đồ ăn cho cậu nè".

Hắn mở hộp cơm ra, đẩy tới trước mặt Tiêu Chiến.

"Cậu muộn hẳn ba mươi phút". Tiêu Chiến ngước lên nhìn đồng hồ, biểu cảm không vui cho lắm.

"Tôi thương cậu nên sợ cậu đói, lúc nãy đến muộn là vì ghé mua đồ ăn cho cậu đó, cậu mau tha thứ cho tôi đi".

Vương Nhất Bác rũ mắt, hai tay bưng hộp cơm.

"Bảo thương tôi mà chỉ biết làm tôi bực à?"

Miệng mồm Tiêu Chiến tuy có hơi thô lỗ với hắn, nhưng tay vẫn thành thật nhận lấy hộp cơm.

Tiêu Chiến dễ thương thật! Không hổ là bạn trai của hắn!

"Cái này là nội dung cốt lõi của chương trình lớp mười! Tiếng Anh cậu học rất tốt, cho nên thi khối A1, chỉ cần ôn thêm hai môn toán với lý nữa thôi"

"Không phải thi năm môn à?"

"Những môn khác gần thi rồi học cũng chưa muộn. Dù sao, mấy môn đó cậu cũng không cần đạt điểm tối đa"

Tiêu Chiến mở hộp cơm ra, múc từng muỗng bỏ vào miệng, từ từ nhấm nháp. Ban đầu hắn còn nghĩ cậu rất dễ tính, múc gì ăn nấy. Cho đến khi….

Cà tím?!

Cậu liếc sang nhìn Vương Nhất Bác đang chăm chút trên tập vở, không biết mở miệng ra sao.

Cuối cùng, đồ ăn trong hộp đều bị cậu giải quyết hết, chỉ trừ cái đó ra.

Hắn chống cằm, lấy giấy và chai nước nhỏ từ trong túi áo ra cho cậu.

"Cảm ơn". Tiêu Chiến nhỏ giọng.

"Không có gì! Cậu đáng yêu thật!"

"...". Khen vậy là có ý gì?

"Khụ… Cậu lo đọc thuộc hết lý thuyết đi! Tuần sau tôi kiểm tra bài cũ".

"Tuần sau?"

Vương Nhất Bác nhìn cuốn tập to đùng trước mặt, bỗng chốc đơ người.

Tiêu Chiến thật biết cách tạt cho hắn một xô đá.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net