chương 8. Ba Điểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến giận hắn mấy ngày liền. Những ngày đầu tiên, cho dù hắn có theo cậu về lớp, cậu cũng giả câm giả điếc, triệt để loại hắn ra cuộc sống thường ngày của mình. Hắn càng nhiệt tình xin lỗi, cậu càng né tránh.

Đỉnh điểm là hôm thứ hai đầu tuần, Vương Nhất Bác bắc loa xin lỗi cậu trước toàn trường. Đáng lẽ cậu không để tâm, cho đến khi hắn mở miệng nói hết nguyên nhân sự việc, lại còn cầu xin cậu tha thứ.

Toàn trường đều đổ dồn ánh mắt vào người cậu. Đẹp trai, học giỏi, chả trách lại được Vương Nhất Bác lại để ý.

Chỉ là, phía trên còn có hàng dài em người yêu cũ của hắn nhìn mình, giận dỗi. Cậu có cảm giác, bình giấm trong người bọn họ sắp tràn ra hết.

Thú thật, bạn gái cũ gì đó, Vương Nhất Bác trước giờ chưa từng cầm tay bao giờ, chứ đừng nói là hôn môi. Còn Tiêu Chiến? Cả trường ai cũng biết hắn theo đuổi cậu, tuy nhiên, chẳng ai dám nghĩ đến việc hắn lại chủ động làm những chuyện thân thân mật mật như thế.

Cậu thừa nhận, vụ việc đó không hoàn toàn là do lỗi của hắn. Nhưng mà cậu lơ hắn có mấy ngày thôi mà, có nhất thiết phải đem chuyện này ra trước toàn trường nói không?

Khoảnh khắc đó, cậu quê đến nỗi, chỉ muốn đào một cái lỗ để chui xuống.

Kiếp trước cậu nợ hắn à? Sao bây giờ hắn báo cậu như thế chứ?

Vương Nhất Bác thở dài, đem chuyện Tiêu Chiến giận mình kể cho Giả Nhân nghe. Sau hơn nửa năm theo đuổi, lần này có lẽ hắn phải bỏ cuộc thật rồi!

"Thế là cậu nhận thua, đồng ý làm đàn em của tôi thật à?"

Giả Nhân nhún vai, ra vẻ đương nhiên nói.

"Làm đàn em của tôi là phải nghe lời của tôi, khi nào nghe tôi gọi là phải đến chỗ tôi ngay lập tức, cái này, cậu làm được không?"

"Tôi…."

Vương Nhất Bác ngập ngừng một hồi lâu, cái nào cũng khó chết đi được, hắn không biết lựa chọn phương án nào cho phải.

Về phía Tiêu Chiến, hắn xác thực là rất thích chơi với cậu, rất thích con người cậu. Chỉ là hắn sợ, sợ cái đống bài tập cậu nhồi nhét trong đầu hắn, sợ mỗi lần làm sai cậu đều bắt hắn chép lại tám lần, còn sợ làm cậu giận.

Theo đuổi Tiêu Chiến còn khó hơn cưỡi ngựa bay lên trời!

Còn Giả Nhân?

Nếu Giả Nhân là bạn bè bình thường thì không sao, hắn có thể hào sảng gọi gã hai tiếng đại ca. Thế nhưng, xét theo địa vị trong nhà, gã còn là em trai, con ngoài giá thú của bố hắn. Bảo hắn gọi một tiếng "đại ca", có khác nào đang trét bùn trên mặt hắn đâu.

Giả Nhân vốn nắm được tâm lý của hắn, gã chắc chắn hắn còn đang nghĩ cái gì trong đầu. Đối với con người Vương Nhất Bác, chỉ cần động viên hắn một chút, chuyện quái quỷ gì hắn cũng có thể làm được.

"Mà thôi, nếu theo đuổi Tiêu Chiến khó quá thì cậu về làm đàn em của tôi cũng được. Nể tình cậu là anh em với tôi, tôi có thể châm chước giữ thể diện cho cậu trước mặt anh em của tôi một chút!"

Giả Nhân vờ như không biết chuyện gì. Nhưng rất nhanh, gã ta thành công dắt mũi hắn, buộc hắn phải nghe theo lựa chọn mà mình đã bày ra.

"Ai cần cậu nể mặt chứ? Tôi nhất định sẽ tán đổ Tiêu Chiến cho cậu xem."

Dứt lời, Vương Nhất Bác hậm hực bỏ đi.

Hắn đường đường là một vị thiếu gia, người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở mà không tán nổi một Tiêu Chiến á? Xem thường ai vậy?

Cơ mà Tiêu Chiến thích cái gì hắn cũng không biết thì làm sao dỗ người ta đây?

Vương Nhất Bác lại quay trở về lớp, làm kiểm tra xong thì nộp trước, hoàn toàn không có ý định xem lại bài.

Hắn ngồi xuống ghế một lúc, nghĩ mãi cũng không ra cách nào hay để tiếp cận cậu một lần nữa.

Giáo viên nhìn trên bài làm của hắn, cực kỳ hài lòng. Học sinh lớp thường làm được đề thi tháng được như vậy là rất tốt!

Chỉ là đến giây sau, cô giám thị thu bài liền cau có, bài làm rất tốt nhưng mã đề của chưa tô.

"Vương Nhất Bác đâu?". Cô giám thị lên tiếng, đưa đề lại chỗ hắn một lần nữa.

"Dạ em đây ạ!". Vương Nhất Bác giật mình đáp.

"Bài làm nộp trước nhưng chưa tô mã đề. May lần này chỉ là thi tháng thôi, cho nên cô nhắc nhở, còn khi nào thi tốt nghiệp mà làm như thế này là điểm không đó, nghe chưa?"

Nghe cô nói, trong đầu hắn bỗng chốc loé lên một ý tưởng. Đó là…

Nếu bài kiểm tra đạt điểm số quá thấp, chắc chắn Tiêu Chiến sẽ cằn nhằn hắn một trận, rồi sau đó lôi một đống đề ra bắt hắn giải cho mà xem.

Bài kiểm tra ba điểm tròn được Vương Nhất Bác kẹp trong một cuốn tập. Hắn vốn nghĩ để ngay ngắn lại, chờ cậu lại xem rồi mắng mình một trận. Nhưng nghĩ lại, hai người bây giờ đang chiến tranh lạnh, cho dù hắn tích cực quấn lấy cậu, cậu còn chẳng thèm để ý, huống hồ chi là chủ động xem bài.

Vậy nên, hắn chỉ có thể ôm đống sách vứt lung tung trên bàn, sau đó nhẹ nhàng đặt tờ giấy kiểm tra ở trên cùng. Làm như vậy, chỉ cần Tiêu Chiến chịu liếc qua bàn hắn sẽ thấy.

Xong xuôi mọi việc, Vương Nhất Bác ra quán nước, tự thưởng cho mình một cốc trà sữa ngon lành. Càng nghĩ, hắn càng cảm thấy mình thật thông mình.

"Lúc về nhà, câu cửa miệng của cậu ấy sẽ là câu gì nhỉ?". Vương Nhất Bác đi chơi đến tối khuya mới về đến dưới lầu, miệng lẩm bẩm, trong lòng hắn còn đang thầm mong khi về được cậu mắng một trận.

Thời khắc hắn mở cánh cửa ra, cuốn sách hoá thân thương ngày nào đã phi thẳng tới mặt.

Theo bản năng, Vương Nhất Bác ôm đầu ngồi thụp xuống.

Bụp!

"Phù… không sao!"

Nghe thấy tiếng rơi, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Không xong rồi! Kịch bản này không phải là thứ hắn đang mong muốn.

Vương Nhất Bác ngước mắt lên nhìn cậu, tay chân run lẩy bẩy, tim đập thình thịch không ngừng.

"Vương - Nhất - Bác". Tiêu Chiến nghiến răng nghiến lợi gọi tên hắn.

"Tiêu… Tiêu Chiến…"

"Vương Nhất Bác, cậu hay lắm! Tôi bơ cậu có mấy ngày thôi mà thành tích của cậu đã giảm xuống thế này? Nếu là trước đây, cậu không thèm để ý đến sách vở thì tôi chẳng nói, nhưng hiện tại, cậu đang được tôi dạy kèm, cậu xem xem, bài kiểm tra cậu làm thế mà được à?"

Cậu vừa nói, vừa vò nát tờ giấy kiểm tra trên tay. Sự phẫn nộ trong người lại tăng lên một bậc.

"Còn không mau lại đây!". Tiêu Chiến lớn tiếng quát. "Tối nay không chữa xong đề, tôi nhất định không cho cậu ngủ."

Vương Nhất Bác ngoan ngoãn nghe lời. Hắn nhanh chóng hóa thân thành một con cún ngoan ngoãn, ngồi vào bàn, khoanh tay một chỗ chờ cậu giảng.

Cái bộ dạng này của hắn thật sự làm cho cậu không khỏi tức giận nhiều hơn. Tuy nhiên, hiện tại cậu còn chưa muốn đánh người đâu, nhất là lúc này, lúc cậu còn kiềm chế được cảm xúc.

"Cậu cũng siêu thật đấy, khoanh mò sai hết hai mươi tám câu trắc nghiệm luôn. Thế mà tự luận lại đúng hết!"

Cậu nhìn bài làm của hắn chỉ biết lắc đầu ngao ngán.

"Tôi không khoanh mò". Hắn bĩu môi đáp.

Bộp!

Bộp!

Tiêu Chiến vo tròn mấy tờ giấy nháp lại, đập cho hắn mấy cái trên đầu.

"Đau tôi kìa!"

"Chẳng lẽ lại khoanh không trúng câu nào là khoanh có chọn lọc à? Nói đúng mà còn cãi, tôi đánh cậu tiếp cho mà xem."

Cậu còn nhân cơ hội đánh hắn thêm vài cái, cái tội nói leo, cần phải trị.

"Đau… đau… đau."

Vương Nhất Bác ôm đầu nhìn cậu

Đôi mắt long lanh giả bộ uất ức, thế nhưng trong lòng sớm đã nghĩ thông.

Thật ra như thế này cũng rất tốt, ít nhất thì Tiêu Chiến không còn chơi trò chiến tranh lạnh với mình, cứ để cậu chửi thêm nữa cũng không vấn đề.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net